» Chương 2828: Đánh lén ban đêm
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
“Với thực lực của Vưu, dù là ta và Xích liên thủ, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.” Trúc thần sắc lạnh nhạt giải thích, không hề cảm thấy xấu hổ vì thực lực của mình kém hơn người khác. “Tuy nhiên, mục đích chính lần này là cứu người. Đến lúc đó, chỉ cần ta và Xích cầm chân hắn, những người khác các ngươi hãy giải cứu tộc nhân ra ngoài, không cần phải phân thắng thua với hắn.”
Dừng một chút, Trúc lại nói: “Ngươi là Vu Sư, có thể giúp ích không ít trong chiến đấu. Nếu tộc nhân ngươi cũng bị bắt đi, đến lúc đó hãy cùng hành động.”
Nha thần sắc rung động, gần như không dám tin vào tai mình, kinh hãi nhìn Dương Khai. Vu Sư, thật sự là Vu Sư ư? Vừa nãy hắn còn tưởng Xích đại nhân nhìn lầm, nhưng giờ Trúc đại nhân cũng nói như vậy, thì chỉ có một khả năng: Vu Ngưu thật sự là Vu Sư.
Dương Khai gật đầu, hỏi: “Hai vị đại nhân định đánh lén lúc rạng sáng đúng không?”
“Không sai.”
“Nếu vậy, ta có lẽ có thể giúp được việc lớn hơn.” Dương Khai ánh mắt lóe lên.
Xích nhíu mày nói: “Nói nghe xem!”
Một lát sau, Nha và Dương Khai lùi lại.
Nha hơi chút thất hồn lạc phách, như gặp phải đả kích lớn. Mãi lâu mới định thần lại: “Ngưu đại nhân, vạn sự cẩn thận.”
Dương Khai cười vỗ vai hắn: “Các ngươi cũng vậy.”
Dứt lời, miệng niệm chú, Vu Lực khởi động. Thân thể dường như hóa thành một vòng xoáy, hút hết ánh trăng từ trời đổ xuống. Nha đứng đối diện kinh ngạc phát hiện, theo ánh trăng tràn vào, thân hình Dương Khai dần trở nên trong suốt, rồi biến mất.
Tiếng bước chân sàn sạt từ gần đến xa. Nha biết vị Vu Ngưu kia chắc đã đi rồi, nhưng tận mắt thấy hắn thi triển Vu Thuật kỳ diệu như vậy, Nha vẫn còn chút mãn nhãn.
Đó hẳn là Nguyệt Ẩn thuật trong truyền thuyết của Nguyệt Hoa bộ. Nhưng Nguyệt Hoa bộ đã diệt tộc từ mấy ngàn năm trước, Nguyệt Ẩn thuật này hẳn đã thất truyền mới đúng. Vu Ngưu học ở đâu? Thôn Thương Nam nhỏ bé như vậy, không thể nào có Vu Thuật cao siêu để hắn học.
Nguyệt Ẩn thuật của Dương Khai tự nhiên không phải học từ trưởng thôn, mà là do Thanh truyền thụ.
Trên đường trở về, Dương Khai luôn tiêu hóa kiến thức của Thanh, nên cũng học được không ít Vu Thuật. Lúc này, Nguyệt Ẩn thuật thất truyền vừa vặn phát huy tác dụng.
Dưới ánh trăng, Dương Khai gần như vô ảnh vô hình. Chỉ khi đến gần một khoảng cách nhất định hoặc dùng Thần Niệm quét qua mới phát hiện được hành tung của hắn.
Hắn đi một mạch đến trước Thạch Bảo, lặng lẽ vượt qua tường đá, đột nhập vào trong.
Trên tường đá, xạ thủ Thực Cốt bộ ba bước một trạm gác, năm bước một trạm gác, qua lại tuần tra. Hiển nhiên họ biết sau khi bắt cóc ba thôn có thể bị tấn công. Những xạ thủ này dù không có Thần Niệm, nhưng lại có cảm giác bén nhạy, đối với nguy hiểm và mọi thứ khả nghi đều có cảnh giác bẩm sinh.
Khi Dương Khai lật qua tường đá, suýt chút nữa thu hút sự chú ý của một xạ thủ. Ánh mắt hắn quét về phía Dương Khai đang ở, may mắn là tên này không truy cứu, nếu không Dương Khai rất có khả năng sẽ bại lộ.
Vào trong Thạch Bảo, chóp mũi lập tức thoang thoảng mùi máu tươi. Đó rõ ràng là mùi máu người.
Dương Khai trước đó trên tường đá đã thấy treo hơn trăm thi thể, là tộc nhân của ba bộ lạc, máu tươi tí tách rơi xuống, tiếng vang rợn cả tóc gáy.
Lúc này, trong Thạch Bảo, người Thực Cốt bộ ăn ngấu nghiến, mùi thịt bay khắp nơi. Dương Khai phóng mắt nhìn lên, chỉ thấy những Man Tộc Thực Cốt bộ đang gặm nhấm những mớ thịt máu nấu chín. Rất nhiều trong số đó rõ ràng là một phần cơ thể con người. Người thường nhìn thấy hẳn là không còn chút thèm ăn nào. Những người Thực Cốt bộ này lại ăn rất nhiệt tình, ngay cả những đứa trẻ chưa lớn cũng vậy. Khắp nơi là cảnh tranh giành một miếng xương có thịt. Những đứa trẻ này đánh nhau lăn lộn, không nhường nhịn nhau chút nào, còn những người lớn Thực Cốt bộ lại đứng bên cạnh cười ha hả.
Đã sớm nghe nói Thực Cốt bộ là dị loại trong Man Tộc, là một đám dã thú chưa khai hóa. Dương Khai tận mắt chứng kiến dưới, chỉ có thể nói lời đồn đãi không sai.
Nhẹ nhàng hít hơi, đè nén phiền não trong lòng, lặng lẽ lục soát trong Thạch Bảo.
Theo kế hoạch của hắn với Xích và Trúc, hắn phải tìm được nơi giam giữ những người bị bắt của ba thôn trước. Đợi đến rạng sáng, hắn sẽ từ bên trong mở cổng Thạch Bảo, gây ra hỗn loạn. Sau đó, người Nộ Diễm bộ và Cuồng Phong bộ sẽ trong ứng ngoài hợp với hắn.
Đến lúc đó, hắn sẽ thả những chiến sĩ của ba bộ lạc bị bắt làm tù binh, chắc chắn có thể đánh cho Thực Cốt bộ một trận trở tay không kịp.
Trong Thạch Bảo có Đại Vu Sư tồn tại, Vu Sư cũng có mấy vị. Dương Khai không thể quá càn rỡ, căn bản không dám sử dụng Thần Niệm, tránh đánh rắn động cỏ, chỉ có thể từng chút điều tra tìm kiếm.
Nửa đêm trôi qua, Dương Khai gần như đã tìm khắp Thạch Bảo, lại vẫn không phát hiện nơi giam giữ tù binh.
Ba bộ lạc, người của ba thôn, ít nhất cũng có bảy tám trăm tù binh. Số lượng khổng lồ như vậy, nơi nhỏ chắc chắn không giam giữ được. Thế nhưng Dương Khai tìm một vòng cũng không phát hiện chút nào.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn về phía vị trí trung tâm nhất của Thạch Bảo. Đó là hạt nhân của cả Thực Cốt bộ, bên trong mơ hồ tản ra một luồng khí tức cường đại và hung tàn. Chắc hẳn là Vu Vưu đang ở trong đó.
Trầm ngâm một chút, Dương Khai Thần Niệm dũng động, hướng xuống đất đâm tới.
Vừa chạm vào vừa thu lại.
Đúng như dự đoán, dưới nền Thạch Bảo có động thiên khác. Dương Khai cảm giác được không ít khí tức của người sống đang ẩn náu phía dưới. Tuy nhiên, hắn không thể điều tra quá cẩn thận, tránh để Vu Vưu phát giác ra.
Nhưng chỉ cần xác định được nơi giam giữ, những việc còn lại thì dễ dàng.
Nín thở ngưng thần chờ tại chỗ một lát, xác nhận mình vừa thăm dò không quấy nhiễu đến Vu Vưu, Dương Khai lúc này mới lắc mình, giấu đến một vị trí ẩn nấp, lặng lẽ chờ đợi thời cơ đến.
Trong Thạch Bảo vô cùng náo nhiệt. Thực Cốt bộ các tộc nhân trải qua một mùa đông đói khát, những ngày này mùa thu hoạch lớn, đương nhiên là ăn mừng một phen. Ngoài Thạch Bảo, người của Nộ Diễm bộ và Cuồng Phong bộ hai bộ tộc lặng lẽ ẩn nấp, giống như hai con rắn độc, chờ cơ hội thò nanh vuốt ra.
Theo thời gian trôi đi, tiếng ồn ào náo nhiệt trong Thạch Bảo cũng dần dần im lặng. Tiếng ngáy như tiếng sấm vang lên liên tục, ngay cả những xạ thủ đứng trên tường đá tuần tra cũng bắt đầu ngáp.
Khi một tia nắng sớm ở phương Đông sắp đến, đó là thời khắc tăm tối nhất trong ngày.
Một bóng người từ chỗ ẩn thân hiện ra, nhanh như gió bất ngờ tập kích đến trước đại môn Thạch Bảo. Kèm theo tiếng đụng đụng mấy tiếng trầm đục, đầu của mấy Man Tộc Thực Cốt bộ canh giữ đại môn nứt ra, não tương văng khắp nơi, hoàn toàn chết trong giấc ngủ.
Trên thành tường, mấy xạ thủ nghe động tĩnh đồng thời giật mình, nghiêng đầu nhìn xuống.
Lại thấy một bóng người xa lạ đứng dưới đất, một quyền đánh vào cửa đá.
Rào một tiếng, cửa đá ầm ầm vỡ tan, đá bay tán loạn. Đất đai bắt đầu run rẩy, dường như vạn mã bôn đằng, tiếng bước chân tán loạn mà dồn dập nhanh chóng từ xa đến gần.
Các xạ thủ hoảng sợ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới màn đêm che giấu, một đôi mắt đỏ rực do huyết thuật phát ra ánh sáng kinh người, bao bọc một luồng khí tức tử vong, giống như nước lũ và mãnh thú cuốn tới.
“Địch tập kích!”
Có người kêu lên.
Tiếng hô vang lên như chuông báo động kéo dài, đánh thức những Man Tộc Thực Cốt bộ đang ngủ say. Cùng lúc đó, những xạ thủ trên tường đá giương cung lắp tên, bắn xuống phía dưới.
Man Tộc xạ thủ ai cũng là Thần Xạ Thủ, Thực Cốt bộ tự nhiên cũng vậy. Một loạt mũi tên bắn xuống, liền có mười mấy người ngã xuống đất chết toi.
Nhưng trong dòng lũ đánh tới như chớp nhoáng phía sau, lại có hai bóng người bay vút ra. Một người hai tay ánh lửa sáng lấp lánh, vẫy tay lúc, hai đạo Hỏa Long như vậy tấn công từ trên trời giáng xuống, rung đùi đắc ý liền khiến một đám xạ thủ Thực Cốt bộ bị đốt người mà chết.
Người kia miệng niệm chú ngôn, trên tường đá lập tức nổi lên bão tố kinh khủng, sắc bén như dao. Phàm là tộc nhân Thực Cốt bộ bị cuốn vào trong bão tố, không khỏi bị phân cân thác cốt, chớp mắt máu thịt tận trừ, chỉ còn lại một bộ xương khô, trắng bệch kinh người.
Xích và Trúc đồng thời xuất thủ, trong nháy mắt đã quét sạch mối đe dọa từ các xạ thủ.
Ngay sau lưng hai vị Đại Vu Sư là Vu Sư và Vu Sĩ của hai bộ tộc. Số lượng không nhiều, tổng cộng chỉ có bảy người mà thôi, nhưng trong đợt tập kích bất ngờ này không ngừng ngâm xướng chú ngôn, ban đủ loại Vu Thuật cho các dũng sĩ của hai bộ, khiến họ trở nên nhanh hơn, mạnh hơn, hung mãnh hơn.
Dương Khai xoay người, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn những tộc nhân Thực Cốt bộ từ bốn phương tám hướng kinh động tới.
Trộn lẫn trong đám người, những Vu Môn của Thực Cốt bộ lớn tiếng hét gọi tộc nhân mình, dường như đang chỉ thị họ phát động tấn công Dương Khai.
Không cần chỉ thị, Dương Khai rõ ràng là cái bia, Man Tộc Thực Cốt bộ tự nhiên nhìn rõ ràng. Người còn chưa đến gần, từng nhánh mũi tên đã phá không tới, muốn bắn gục hắn.
Vu Thuật chi Thuẫn quang mang sáng lên. Ngàn quân lực mũi tên vẫn không làm được gì.
Sau một khắc liền có thiên kỳ bách quái Vu Thuật đánh tới.
Vu Thuật chi Thuẫn vẫn đứng vững không ngã, bề mặt nổi lên từng tầng rung động, chặn lại toàn bộ tấn công.
Trong đám người, những Vu Môn trợn mắt há hốc mồm.
Tộc nhân Thực Cốt bộ dũng mãnh đã xông tới trước mặt Dương Khai. Mười mấy chiến sĩ diện mạo dữ tợn nhảy vút lên cao, vũ khí trong tay nhắm thẳng vào Dương Khai, chém xuống.
Dương Khai thân thủ nhẹ nắm, Bách Vạn Kiếm thong thả xuất hiện, tùy tay vung lên, Kiếm Mang dài đến vài chục trượng dường như có thể phá toái hư không, giữa không trung kéo ra ánh sáng lấp lánh khắp nơi.
Rào một tiếng…
Mười mấy chiến sĩ Thực Cốt bộ nhảy vút lên cao toàn bộ đứt ngang eo. Tiếng kêu rên vang lên đồng thời, lần lượt rơi xuống, nội tạng tán lạc, máu tươi như suối phun dũng động.
Bước chân tấn công phía trước đồng loạt dừng lại. Toàn bộ Man Tộc Thực Cốt bộ đều kinh hãi vô cùng nhìn Dương Khai, dường như nhìn Ác Ma hung tàn nhất. Thực Cốt bộ không sợ trời không sợ đất, dưới một kiếm này lại sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Dám ở địa phương của bổn Vu càn rỡ, muốn chết!”
Tiếng gầm giận dữ từ trong Thạch Bảo truyền ra. Ngay sau đó, một tráng hán nửa thân trần, dung mạo dữ tợn đáng sợ, khí thế như lôi đình bay ra. Người chưa tới, một quyền đã đấm ra.
Dương Khai mắt co rụt lại, Bách Vạn Kiếm nhất chuyển, giơ kiếm ngăn cản ở bên cạnh.
Nổ một tiếng vang lớn, Bách Vạn Kiếm nhất thanh tranh minh, thân kiếm cong, như muốn nổ tung. Không đợi Dương Khai phản kích, hai bên trái phải bỗng nhiên thoát ra hai bóng người.
Chính là Xích và Trúc liên thủ giết tới. Hai vị Đại Vu Sư thuộc các bộ lạc khác nhau không nói một lời, trực tiếp tìm đến Vu Vưu mạnh nhất. Vu Thuật luyện tập thuần thục nhiều năm trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng kinh người.
====Đây là lần đầu mình cover, có sai sót gì bỏ qua cho mình====