» Chương 2873: không chịu nổi một kích
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Võ Luyện Đỉnh Phong Chương 2873: Không Chịu Nổi Một Kích
Mặc dù hắn lúc này một lời không phát, nhưng các Ma Vương đều cảm thấy có điều không ổn, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời. Lúc trước mọi người đều chú ý đến sự bất thường của Bảo Kỳ, nhưng trong cuộc tranh giành Thánh Khí khốc liệt, ai còn tâm trí suy nghĩ sâu xa?
Giờ đây, khi cuộc chiến tạm dừng, sự tỉnh táo của Bảo Kỳ trở nên nổi bật hơn bao giờ hết so với sự thất thố của các Ma Vương.
“Bảo Kỳ, ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích!” Phi Lực âm thanh lạnh lẽo thấu xương, “Sao ngươi lại khơi mào cuộc tranh đấu giữa các Ma Vương? Ngươi muốn đạt được gì từ đó?”
Mặc dù sự xuất hiện của Thánh Khí có chút khó tin, nhưng Phi Lực theo bản năng nhận ra đây là một cạm bẫy do Bảo Kỳ giăng ra để các Ma Vương tự tương tàn.
Chỉ là hắn không hiểu, Bảo Kỳ vì sao phải làm vậy? Hắn lại có thể đạt được lợi ích gì?
Các Ma Vương còn lại khẽ cau mày, dần dần hồi phục tinh thần. Dù vẫn còn quyến luyến Thánh Khí, họ đành kìm nén dục vọng trong lòng, hướng mắt về phía Bảo Kỳ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, như thể nếu hắn không đưa ra lời giải thích hợp lý, họ sẽ không tha cho hắn.
“Ha!” Bảo Kỳ không nhịn được cười khẩy, vẻ mặt đầy chế giễu, như thể lột bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật. Hắn rũ thấp mi mắt, nhìn xuống các Ma Vương phía dưới, châm chọc nói: “Cứ tưởng đám các ngươi sẽ đánh đến long trời lở đất, không ngờ lại còn có một kẻ thông minh.”
Lời vừa nói ra, các Ma Vương đồng loạt biến sắc.
Nếu lúc nãy chỉ là nghi ngờ, thì sau lời nói này của Bảo Kỳ, họ đã hoàn toàn chắc chắn.
Đây thật sự là một cái bẫy! Không biết Bảo Kỳ đang âm mưu chuyện quỷ quái gì, hoàn toàn lấy một món Thánh Khí làm mồi nhử để họ tự sát lẫn nhau.
Ý niệm này thoáng qua, toàn bộ Ma Vương đều nổi cơn thịnh nộ.
Phi Lực âm trầm nói: “Bảo Kỳ, ngươi muốn chết!”
Bảo Kỳ khẽ cười: “Ngươi có bản lĩnh đó sao?”
“Ngươi thử xem thì biết!” Khi Phi Lực dứt lời, một thân xương bỗng nhiên bốc cháy ngọn lửa màu xanh lá cây. Không thấy hắn động tác thế nào, chỉ một bước đã đến trước mặt Bảo Kỳ, giơ tay tóm lấy hắn.
Thực lực của Bảo Kỳ mặc dù cao hơn Sa Nhã một chút, nhưng so với Phi Lực thì kém một bậc. Theo cách phân chia của Vu tộc, Sa Nhã coi như là Hạ Phẩm Vu Vương, Bảo Kỳ là Trung Phẩm Vu Vương, còn Phi Lực là Thượng Phẩm Vu Vương.
Sự áp chế tuyệt đối về thực lực khiến Phi Lực cảm thấy mình không thể nào thất bại.
Động tác của hắn nhẹ nhàng như muốn bóp chết một con ruồi.
Bảo Kỳ mặt lộ nụ cười. Đối mặt với đòn tàn nhẫn của Ma Vương gần Ma Thánh này, hắn vẫn mặt không đổi sắc, trong mắt chế giễu càng đậm.
Phi Lực theo bản năng cảm thấy có chút không ổn, nhưng rốt cuộc lạ ở chỗ nào lại không nói ra được. Bây giờ tên đã lên cung, không bắn không được. Cũng không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, lập tức tràn đầy tàn nhẫn, muốn trực tiếp lấy mạng Bảo Kỳ, cho hắn biết hậu quả của việc làm sai.
Giây phút tiếp theo, ngọn lửa quỷ dị trong hốc mắt Phi Lực chợt giật mình.
Bởi vì bàn tay hắn lại không tự chủ được dừng lại cách mặt Bảo Kỳ ba thước, bất luận hắn dùng lực thế nào cũng không tiến thêm được tấc nào.
Ngay sau đó, một bóng người như quỷ mị xuất hiện ở phía trước. Đó là một thanh niên, một thanh niên bị Ma Khí ăn mòn, nhưng lại không mất đi lý trí, bởi vì trong đôi mắt đó tràn đầy ánh sáng trí tuệ.
Hắn vẻ mặt lãnh đạm. Khí tức trên người không quá mạnh mẽ, nhưng Phi Lực lại cảm thấy vô cùng bất an. Cảm giác này đã vô số năm chưa từng xuất hiện, lần gần nhất dường như vẫn là ngàn năm trước, khi đó bản thân chỉ là một bộ xương không mấy chắc chắn, bước đi lung lay như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ tan rã.
Lần đó, hắn đụng phải khắc tinh của Cốt Ma tộc – Toái Cốt thú. Hắn cẩn thận ẩn mình trong bụi cỏ, không dám nhúc nhích, rất sợ Toái Cốt thú coi mình là món ăn ngon nuốt vào bụng.
Ngàn năm trước cảm giác lần nữa trở về, Phi Lực lại không có chút nào kinh hỉ. Mặc dù không có máu thịt, hắn vẫn cảm nhận được sự rùng mình. Đó là sự băng giá từ sâu trong linh hồn.
Hắn hoàn toàn không biết người thanh niên này xuất hiện trước mắt mình như thế nào, cứ như thể hắn vốn đã đứng ở đó vậy.
Biểu tình của các Ma Vương còn lại đều biến đổi đột ngột, mười mấy cặp mắt đồng loạt tập trung vào Dương Khai. Các Ma Vương lúc nãy còn đánh nhau sống chết, giờ phút này lại đem tất cả khí thế hội tụ vào một chỗ, ngay cả Ảnh Ma Ma Kha Thác đang tranh cướp Thánh Khí cũng không ngoại lệ, đang không để lại dấu vết dịch chuyển lại gần các Ma Vương còn lại.
“Đại nhân!” Bảo Kỳ khom người hành lễ, dùng hành động thực tế thể hiện thân phận cao thượng của Dương Khai.
“Đại nhân?” Ngọn lửa quỷ dị trong hốc mắt Phi Lực lại nhảy lên một chút, vì cách gọi của Bảo Kỳ mà cảm thấy kinh ngạc.
Thân là Ma Vương, chỉ khi đối mặt với Ma Thánh mới có thể gọi là Đại nhân. Người thanh niên trước mắt căn bản không có khí tức Ma Thánh, ngược lại giống như một Ma Nhân bị chuyển hóa. Hắn có tư cách gì được Bảo Kỳ gọi là Đại nhân?
Ma Nhân bị chuyển hóa, trong Ma tộc địa vị thấp kém nhất, ngay cả Ma Thú cũng không bằng. Đôi khi giá trị tồn tại của những Ma Nhân này chỉ là để cho Ma Thú no bụng.
“Ngươi là ai?” Phi Lực trầm giọng hỏi.
Dương Khai khẽ mỉm cười với hắn, nụ cười khiến Phi Lực khó hiểu. Tuy nhiên, giây phút tiếp theo, hắn không còn tâm trí suy nghĩ nhiều chuyện khác, bởi vì phía trước đột nhiên truyền tới một cổ lực lượng khiến hắn cảm thấy kinh sợ. Một kẻ gần Ma Thánh như hắn lại không hề có sức phản kháng nào trước cổ lực lượng này, liền bị chấn bay trở lại, một thân xương lạch cạch rung lên, suýt nữa bị chấn tan.
Phi Lực hú lên quái dị, rơi xuống bên cạnh các Ma Vương còn lại.
Biểu tình của các Ma Vương đều có chút đờ đẫn, vô cùng kinh ngạc nhìn Phi Lực, rồi nghi ngờ liếc nhìn Dương Khai, suýt nữa cho rằng mình đã gặp ảo giác.
“Người này có gì đó quái lạ!” Phi Lực vừa chạm đất đã hô to nhắc nhở.
Quả thật rất kỳ quái, rõ ràng khí tức không mạnh mẽ bao nhiêu, vậy mà lại có thể dễ dàng chấn bay hắn. Nếu vừa rồi hắn muốn xuống tay sát thủ với mình, vậy mình có thể ngăn cản được không?
“Bảo Kỳ, ngươi có ý gì?” Sa Nhã nhảy ra khẽ kêu, một bộ dáng đầy căm phẫn, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Không thể không nói, Mị Ma quả thật có thiên phú diễn xuất không ai sánh bằng. Thần thái và giọng điệu của nàng không khỏi thể hiện sự tức giận của mình, khiến các Ma Vương khác không có nửa điểm nghi ngờ. Còn lời nàng hỏi, cũng là câu trả lời mà tất cả Ma Vương đều muốn biết.
Bảo Kỳ khẽ mỉm cười: “Sa Nhã, lời này của ngươi hỏi nhầm người rồi, không phải là ta muốn làm gì, mà là Đại nhân nhà ta muốn làm gì.”
Sa Nhã chế giễu nói: “Đại nhân? Một kẻ tương đương với Ma Soái, cũng có tư cách ở trước mặt chúng ta tự xưng là Đại nhân?”
Bảo Kỳ sầm mặt lại: “Thủ đoạn của Đại nhân nhà ta, với chỉ số thông minh có hạn của các ngươi là không thể nào tưởng tượng được.”
Lời nói tương tự, mấy tháng trước Sa Nhã đã nói với hắn. Giờ phút này hắn thuật lại, lại sinh ra một cảm giác khác thường, như thể chính mình đã trở thành Sa Nhã của mấy tháng trước, còn đám Ma Vương phía dưới, chính là bản thân lúc ban đầu.
Như thể muốn biểu dương sức mạnh vô song của mình, Dương Khai nhẹ vẫy tay. Ảnh Ma Ma Kha Thác liền bỗng nhiên hú lên quái dị, cuối cùng không tự chủ được bay về phía Dương Khai. Thân ở giữa không trung, lớp hắc khí bao bọc bên ngoài thân bỗng chốc sụp đổ, để lộ ra một bóng người thon thả linh hoạt.
Vị vua của Ảnh Ma, người luôn bí ẩn và khó lường trong Ma Vực, chưa từng ai nhìn thấy chân thân, lại là một nữ tính Ma Tộc! Hơn nữa, không như Ma Tộc bình thường cao lớn uy vũ, vóc dáng nàng lại cực kỳ thon nhỏ.
Một đám Ma Vương suýt nữa nhìn sửng sờ.
Ảnh Ma Ma Kha Thác là một tồn tại cực kỳ cao trong tất cả Ma Vương, không một Ma Vương nào dám đơn đả độc đấu với nàng. Từ trước đến nay, Ma Kha Thác luôn bao phủ mình trong hắc khí, trừ Ma Thánh ra, cũng không ai biết diện mạo thật của nàng thế nào.
Cho đến giây phút này!
Cho nên tất cả mọi người đều bất ngờ, không ngờ diện mạo thật của Ảnh Ma chi vương lại là bộ dáng này. Trừ đi hắc khí bí ẩn, nàng trông giống như Ma Tộc bình thường, không có gì đặc biệt, ngay cả dung mạo cũng cực kỳ phổ thông.
Ma Kha Thác cũng bất ngờ, thậm chí kinh sợ.
Hắc khí tan đi không phải là ý định của nàng, rõ ràng là thủ đoạn của người thanh niên kia thi triển ra. Điều khiến nàng kinh sợ là mình lại không có nửa điểm sức đề kháng.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra? Ngay cả khi đối mặt với Ma Thánh, tinh thông ẩn nấp và ám sát như nàng cũng không đến nỗi bó tay toàn tập như vậy. Giây phút này, nàng không khỏi sinh ra một ảo giác vận mệnh bị người khác khống chế.
Và trước đó, từ trước đến giờ, luôn là nàng nắm trong tay vận mệnh của người khác!
Trong ánh mắt phức tạp của tất cả Ma Vương, Ma Kha Thác bị Dương Khai kéo đến trước mặt mình. Ma Kha Thác dĩ nhiên không muốn bó tay chờ chết, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng lại không ngưng tụ được nửa điểm lực lượng.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt hẳn đi, sợ hãi xen lẫn kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt.
Thanh niên mỉm cười với nàng, nhưng nàng lại rợn cả tóc gáy, đối mặt với một con Hồng Hoang cự thú chỉ có thể nuốt chửng mình.
“Đây là ta.” Dương Khai đưa tay chỉ xuống nàng.
Ma Kha Thác như bị sét đánh, rên lên một tiếng đồng thời rơi xuống dưới như sao băng. Thân ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng bị thương không nhẹ. Cảnh tượng này khiến các Ma Vương khác càng thêm rợn cả tóc gáy.
Từ khi thanh niên này xuất hiện cho đến giờ, chỉ vỏn vẹn mấy hơi thở, nhưng năng lực hắn thể hiện ra đã vượt quá nhận thức của tất cả Ma Vương. Hắn như vị thần bồ tát của mảnh thiên địa này, đối với bất kỳ ai cũng có quyền lực tùy ý tung hoành.
Thánh Khí vốn bị Ma Kha Thác cướp được, ôm vào trong ngực, giờ phút này lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Dương Khai duỗi tay nắm lấy, rồi tiện tay ném ra sau lưng. Cây Ma Binh Chiến Chùy lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Cũng không ai biết thanh niên này đã ném Thánh Khí đó đi đâu.
Lúc này cũng không ai quan tâm đến tung tích của Thánh Khí, tất cả mọi người đều đang nghĩ, nếu liên thủ có thể chống lại người thanh niên này hay không? Đơn đả độc đấu nhất định không có phần thắng, ngay cả Phi Lực và Ma Kha Thác cũng không đỡ nổi hắn một đòn, những người khác lại có thể thế nào?
Không cần nói thêm gì, ánh mắt của các Ma Vương giao hội, đã đạt thành nhận thức chung.
“Ta gọi là Vu Ngưu!” Dương Khai lơ lửng giữa không trung, cư cao lâm hạ nhìn xuống mọi người. Điều này khiến bóng người hắn trở nên càng cao lớn hơn, “Như các ngươi thấy, Bảo Kỳ là người của ta!”
Các Ma Vương không lên tiếng, điểm này đã rõ ràng.
“Ngươi muốn làm gì?” Sa Nhã đúng lúc hỏi.
Dương Khai khẽ mỉm cười: “Ta muốn các ngươi giống Bảo Kỳ, cũng trở thành người của chúng ta!”