» Chương 2875: Mạnh hái dưa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2875: Mạnh hái dưa

“Một lần cuối cùng, muốn chết hay muốn sống? Nếu không ai nguyện ý quy thuận, ta không ngại giết chết các ngươi toàn bộ. Ma Vương không chỉ có các ngươi những người này, ngoài các ngươi ra ta còn có nhiều lựa chọn khác. Huống hồ các ngươi cũng không cần cảm thấy nhục nhã. Không quy thuận ta sẽ chết, quy thuận ta mới có thể sống sót. Không ai nhớ kỹ lựa chọn hôm nay của các ngươi, trừ chính các ngươi! Thời gian cuối cùng, ba hơi thở.” Dương Khai bỗng nhiên tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, hạ đạt thông điệp cuối cùng, sau đó giơ ba ngón tay, cong một ngón đồng thời lạnh lùng nói: “Ba!”

Dừng một chút, hắn tiếp tục: “Hai!”

Tất cả Ma Vương đều biến sắc, biết khi Vu Ngưu này đếm ngược kết thúc sẽ là cảnh tượng gì.

Không đợi hắn nói hết chữ cuối cùng, lập tức có một Ma Vương mặt đầy vết sẹo khủng khiếp đứng dậy, thấp giọng nói: “Ta nguyện ý… quy thuận đại nhân!”

Hắn nghiến răng nói ra lời này, sắc mặt biến đổi, hiển nhiên là trong lòng đang giãy giụa kịch liệt.

Cốt Ma Phỉ Lực kia trong hốc mắt Quỷ Hỏa không có gì dao động. Khi Sa Nhã là người đầu tiên quy hàng tên Dị tộc này, hắn đã dự liệu được cảnh tượng như vậy, cho nên giờ phút này cũng không đi chỉ trích người khác nữa.

Chết đứng, sống quỳ, đều là lựa chọn của mỗi người. Một số tên nguyện ý vứt bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, bày ra mặt hèn mọn trước tên Dị tộc, hắn cũng không xen vào.

Tuy nhiên hắn biết, đa số Ma Vương ở đây sẽ không thiếu dũng khí đến mức đó.

Bọn hắn là Ma Vương!

Thực tế đúng như Phỉ Lực liệu, dưới ánh mắt thờ ơ của hắn và đa số Ma Vương, chỉ có vỏn vẹn mấy Ma Vương mặt đầy xấu hổ và bất an lựa chọn quy thuận. Họ nhao nhao quỳ một chân xuống đất, không dám nhìn thẳng đồng bạn ngày thường, phảng phảng là một đám trẻ con làm sai chuyện, đang chờ đợi Dương Khai phán quyết.

“Năm người…” Dương Khai mỉm cười, nhìn hàng Ma Vương đang quỳ phía dưới, lại nhìn quanh tám người còn lại, mỉm cười nói: “Xem ra, các ngươi đều đã đưa ra lựa chọn của mình.”

Phỉ Lực hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ lướt qua năm Ma Vương phía trước, sau đó đối diện với đôi mắt Dương Khai, ngọn lửa Quỷ Hỏa nhảy múa trong hốc mắt đầy vẻ châm chọc.

“Số lượng vừa đủ.” Dương Khai nhếch miệng cười.

Lời này khiến chúng Ma Vương đều có chút khó hiểu.

Dương Khai chậm rãi nâng tay lên, thần sắc lạnh lùng: “Vậy bây giờ, xin mời các ngươi đi chết đi!”

“Ma Hỏa không thôi, Ma tộc bất diệt!” Phỉ Lực hô to.

Mấy Ma Vương khác cũng nhao nhao hô to, trên mặt thể hiện vẻ xả thân vì nghĩa.

Phốc phốc phốc vài tiếng nổ vang truyền ra, từng cỗ Ma Vương thân thể nổ tung thành sương máu, hài cốt không còn, ngay cả Ma tâm giấu trong cơ thể cũng không thấy bóng dáng.

Biểu tình tươi cười của Sa Nhã cứng lại trên mặt, mí mắt Bảo Kỳ giật liên hồi, hai luồng Quỷ Hỏa trong hốc mắt Phỉ Lực mãnh liệt thiêu đốt càng dữ dội, biểu hiện sự chấn động trong lòng hắn.

Các Ma Vương khác cũng đều há hốc mồm.

Bởi vì những kẻ bị Dương Khai giết chết lại không phải đám Ma Vương thà chết không chịu khuất phục như bọn hắn, ngược lại là năm kẻ hèn nhát đã bày tỏ lòng thành với hắn.

Giết sai rồi?

Trong lòng mỗi Ma Vương đều không tự chủ được hiện ra ý niệm này. Có thể nghĩ kỹ lại thì chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra? Nếu không giết sai, vậy chỉ còn lại một cách giải thích.

Đây là thủ đoạn do tên Dị tộc cố ý gây ra. Hắn thực sự muốn giữ lại không phải mấy kẻ hèn nhát kia, mà là đám Ma Vương còn lại thà chết không chịu khuất phục. Chẳng trách vừa nãy hắn nói số lượng vừa đủ. Trừ Bảo Kỳ và Sa Nhã đã quy thuận hắn, tám người còn lại đúng là con số vừa vặn!

“Ngươi có ý gì?” Phỉ Lực lạnh lùng nhìn Dương Khai hỏi.

“Có ý gì ngươi xem không hiểu sao?” Dương Khai hơi cười khẽ.

Phỉ Lực nói: “Chúng ta không thể khuất phục, ngươi vẫn nên giết chúng ta đi.”

Dương Khai gật đầu nói: “Điểm này ta không chút nghi ngờ, các ngươi cũng đã chứng minh bằng hành động thực tế rồi. Tuy nhiên ta đã nói, cho dù các ngươi không muốn quy thuận ta, ta cũng có cách biến các ngươi thành nô lệ. Ta cần những kẻ mạnh trong các ngươi, những kẻ chủ động cúi đầu không có tác dụng lớn!”

Lời nói này khiến Sa Nhã có chút đỏ mặt. Nàng lúc trước không bị hành hạ bao nhiêu đã trực tiếp quy hàng rồi. Bây giờ nghĩ lại, may mà mình là người đầu tiên quy thuận Dương Khai, nếu đổi thành cảnh vừa nãy, mình sợ cũng bị giết rồi.

“Chỉ vì vậy ngươi liền nhục nhã bọn hắn, trêu chọc bọn hắn, sau đó giết bọn hắn?” Tâm tình Phỉ Lực bỗng nhiên kích động. Mấy Ma Vương rất sợ chết chết thì chết rồi, có thể Dương Khai làm như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy tức giận.

“Không sai, chỉ vì vậy.” Dương Khai thần sắc lạnh lùng phảng phất không có tình cảm, “Chỉ có như vậy ta mới có thể loại bỏ mấy tên phế vật kia.”

Phỉ Lực còn muốn mở miệng nói gì nữa, Dương Khai lại khoát tay áo, không cho hắn cơ hội, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, bây giờ đến phiên các ngươi.”

Đang nói chuyện, hắn đưa tay khẽ một cái, trực tiếp bắt một Ma Vương tới trước mặt mình. Mắt trái bỗng nhiên trở nên một mảnh kim quang rực rỡ, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Ma Vương kia.

Ma Vương kia dùng sức giãy giụa, nhưng căn bản không thoát khỏi được. Theo sự áp chế của thế giới này và Thần Niệm của Dương Khai tràn vào, Ma Vương này trên mặt dần dần lộ ra một tia đau đớn, rất nhanh, sự đau đớn đó tiêu tan, thay vào đó là vẻ sảng khoái.

Đợi đến khi Dương Khai thả hắn xuống, Ma Vương này còn có chút không thích ứng mà lắc đầu. Khi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt có chút phức tạp, lại không có địch ý, cung kính hành lễ, không nói một lời đứng cạnh Bảo Kỳ và Sa Nhã.

“Chào mừng ngươi, Lực Ma Vưu Lạp!” Bảo Kỳ mỉm cười.

Lực Ma tên Vưu Lạp liếc mắt nhìn hắn, vẫn không nói một lời, khiến Bảo Kỳ bị mất mặt.

“Này này, đây là cái gì? Cái này không được đâu?” Ảnh Ma Ma Kha Thác nuốt nước miếng một cái, cũng không có tâm tình đi tiếp tục thôi động bí pháp ẩn giấu thân hình của mình nữa. Tận mắt nhìn thấy một Ma Vương ngay cả trước cái chết cũng không muốn cúi đầu lại bị tên Dị tộc thu phục trong thời gian cực ngắn. Tâm thần Ma Kha Thác rung mạnh, toàn thân không tự tại.

Các Ma Vương khác chứng kiến cảnh này cũng giống vậy.

Bọn hắn không sợ chết. Nếu thật sợ chết, vừa nãy cũng sẽ không đứng nguyên tại chỗ không chịu quy phục. Nhưng bọn hắn sợ bị người ta vô duyên vô cớ nô dịch, trở thành nô lệ của người khác!

Ngay cả Ma Thánh đại nhân cũng chưa bao giờ nô dịch bọn hắn.

Nếu không có sự áp chế của mảnh thế giới này, bọn hắn thà thôi động Ma lực tự bạo, cũng không muốn tham sống sợ chết. Đáng buồn thay, bọn hắn bây giờ ngay cả năng lực tự bạo cũng không có.

Lại một Ma Vương bị đưa tới trước mặt tên Dị tộc kia. Tất cả mọi người đều có thể dự liệu được tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, điều này khiến đám Ma Vương còn lại lòng như tro nguội.

“Vị đại nhân này, ngươi không phải vừa nói dưa hái xanh không ngọt sao? Để chúng ta chết đi tốt hơn, hà tất tốn nhiều công sức như vậy?” Ma Kha Thác há mồm xông Dương Khai gọi to.

Dương Khai ngẩng mắt nhìn nàng, nhếch miệng cười nói: “Mạnh hái dưa quả thực không ngọt, nhưng là… giải khát a!”

Biểu tình Ma Kha Thác cứng đờ, da mặt co giật một trận, thầm nghĩ đây là cái đạo lý chó má gì vậy.

Đang căm phẫn, thân thể không tự chủ được đã bị Dương Khai hút tới. Nàng khẽ thở dài một tiếng, biết vô luận thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể mặt bất đắc dĩ đứng ở đó.

Từng cái một Ma Vương bị gieo Thần Hồn lạc ấn, cuối cùng mới đến phiên Phỉ Lực.

Là thủ lĩnh vô hình trong số đông Ma Vương, Phỉ Lực quả thực có vốn liếng tự ngạo. Mặc dù là lúc Dương Khai gieo ấn ký, hắn cũng vẫn tìm cách phản kháng. Đáng tiếc ở Tiểu Huyền Giới, sự phản kháng của hắn căn bản không có tác dụng gì.

Chỉ trong một nén hương công phu, tám Ma Vương do Phỉ Lực cầm đầu đều đã xử lý xong.

Mọi người đứng chung một chỗ, nhìn nhau, đều thần sắc kỳ quái.

Sa Nhã nhiệt tình giao tiếp giữa các Ma Vương, vô tình hay cố ý thổi phồng sự lợi hại của Dương Khai, xóa bỏ sự bất mãn trong lòng họ.

Một phen làm như vậy, đối với Dương Khai cũng tiêu hao rất lớn. Tuy nhiên hắn có Thất Thải Ôn Thần Liên, cho nên tiêu hao như vậy có thể chịu đựng được, chỉ cần tĩnh dưỡng một hồi liền có thể khôi phục.

Trong Tiểu Huyền Giới, mười vị Ma Vương thần sắc nghiêm nghị, đều chú mục nhìn Dương Khai.

Nhìn quanh một vòng, Dương Khai nói: “Ta cần các ngươi giúp ta làm vài chuyện.”

“Đại nhân mời nói!” Phỉ Lực có chút ngập ngừng mở miệng.

“Chuyện thứ nhất, đem những Ma Nhân dưới trướng các ngươi đã bị chuyển hóa toàn bộ đưa tới cho ta! Ta biết mỗi người các ngươi ít nhiều đều có một chút người Man tộc bị chuyển hóa. Ta cần những người đó.”

Phỉ Lực gật gật đầu nói: “Vâng.”

Ma Nhân bị chuyển hóa có địa vị thấp trong Ma tộc, không ai coi trọng họ.

“Chuyện thứ hai, ta muốn Ma thú của các ngươi!” Dương Khai lại nói.

Yêu cầu này so với cái trước khó làm một chút, nhưng cũng không phải không thể xử lý. Bây giờ các Ma Thánh đều đang trị thương, các đại Ma Vương hầu như không ai có thể chế ước. Trên lãnh địa riêng của mình, họ nói một không hai. Họ muốn đưa Ma thú đi, Ma tộc dưới trướng chắc cũng không dám hỏi nhiều gì.

“Chuyện thứ ba, thu thập một chút thủ hạ của mấy Ma Vương ta đã giết hôm nay. Ngoài ra chú ý đừng tiết lộ tin họ chết.”

Chúng Ma Vương nhao nhao gật đầu nói phải.

Phỉ Lực nói: “Đại nhân, vậy làm xong những thứ này chúng ta muốn cùng ngươi hội hợp sao?”

“Không cần!” Dương Khai lắc đầu, “Làm xong những thứ này các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó. Chờ khi ta có yêu cầu, ta tự nhiên sẽ gọi đến các ngươi.”

Ma Kha Thác nói: “Vậy nếu như có Dị tộc tấn công chúng ta đây? Đại nhân ngươi cũng biết tộc nhân của các ngươi hiện tại đang phản kích xung quanh.”

Dương Khai nhìn nàng nói: “Để thủ hạ của mình đi chịu chết, không khó lắm chứ?”

Lời vừa nói ra, tám vị Ma Vương đều hơi biến sắc mặt. Bọn hắn quả thực đã bị Dương Khai gieo Thần Hồn lạc ấn, cũng trở thành nô lệ của hắn. Nhưng thật sự muốn cho thủ hạ tộc nhân của mình đi chịu chết, còn có chút khó mà tiếp thu, mặc dù đây là mệnh lệnh của Dương Khai.

Dương Khai cũng không để ý bọn hắn nghĩ thế nào. Nói xong những điều cần nói, hắn liền đưa bọn hắn ra khỏi Tiểu Huyền Giới.

Trên đồng hoang, tám vị Ma Vương đường ai nấy đi.

Sa Nhã thấy chúng Ma Vương rời đi, khẽ mỉm cười nói: “Ta còn tưởng rằng đại nhân sẽ như trước đây, lợi dụng bọn hắn sau đó từng bước xâm chiếm thủ hạ của bọn hắn đi chứ.”

Dương Khai thản nhiên nói: “Phong mang quá thịnh không phải chuyện tốt. Hơn nữa… Ta còn cần một chút thời gian.”

Bộ lạc Vu Ngưu ban đầu chỉ có ba ngàn người, đã từng bước xâm chiếm hai đội ngũ do Ma Vương chỉ huy. Nếu lại làm như trước đây, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó, nhưng cũng nhất định sẽ khiến Ma tộc bên kia chú ý.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3017: Long Đảo ở dưới biển?

Chương 3016: Nếu là có Long Đảo Lệnh thì tốt

Chương 3015: Thủy Hỏa Bất Dung