» Chương 2879: Đường tại dưới chân
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Thuấn di ở nơi đây không thể tác dụng, bởi vì pháp tắc của thế giới này bị Hắc Diệu phá hư nghiêm trọng, hư không cực kỳ bất ổn. Chỉ còn cách nghĩ biện pháp thoát ly cái hố lớn bao trùm trăm dặm này, khi đó hắn mới có thể tùy ý thi triển thủ đoạn mà mình tinh thông nhất.
Cái hố lớn trăm dặm này chính là mấu chốt.
Hắn nỗ lực không để lộ dấu vết hướng chiến trường bên ngoài tiến tới.
Nhưng không may lại bị người chú ý tới.
Trong đó có một Ma Vương mọc đôi cánh, dường như không mấy hứng thú với việc vây công Vu Đãng, nên vẫn luôn khoanh tay đứng giữa không trung thờ ơ.
Dương Khai hành động dị thường rất nhanh đã thu hút sự chú ý của hắn. Đầu tiên hắn thích thú theo dõi Dương Khai chạy trốn, rất nhanh sau đó trở nên hơi tức giận, bởi vì hắn phát hiện người Dị tộc này lại có chút bản lĩnh, không một tộc nhân nào có thể ngăn cản bước tiến của hắn. Hắn trên đường xung phong liều chết xông ra ngoài, lại có mấy trăm tộc nhân chết trong tay hắn.
Thấy người Dị tộc này còn muốn giết thêm nữa, vị Ma Vương có cánh này có chút không nhịn được, đôi cánh chấn động liền lao xuống, ngăn cản lối đi của Dương Khai. Trên tay hắn cầm một ngọn trường thương hàn quang lóe lên, mạnh mẽ đâm tới Dương Khai, đầu mũi thương lại hội tụ thành một đoàn cầu năng lượng đen kịt to bằng nắm tay.
Dương Khai thân thể hơi nghiêng, luống cuống tay chân vẩy Bách Vạn Kiếm lên, trông như vô cùng hoảng loạn.
Vẻ khốn quẫn này khiến Ma Vương cười ha hả, khắp mặt đầy khoái ý, dường như đã đoán trước cảnh Dương Khai bị một thương của mình đánh chết thành bã.
Kết quả lại khiến hắn kinh ngạc. Một thương dưới, người Dị tộc này chẳng những không chết ngay lập tức, ngược lại còn mượn lực đạo công kích của mình, nhẹ nhàng bay ra xa, thoáng cái thoát khỏi sự quấn lấy của hắn.
Ma Vương nhíu mày, thầm nói: “Vận khí không tệ!”
Hắn đổ hết thảy cho vận may của Dương Khai, cũng không nghĩ tới đây hoàn toàn là do đối phương cố ý làm.
Dứt lời hắn bắt đầu truy kích, tuy rằng không thể một kích lấy mạng người Dị tộc này, nhưng dù sao mình cũng là một Ma Vương, không thể để hắn chạy thoát dưới mí mắt của mình. Đại nhân Mạc Đa đang quan tâm trận đồ sát này, các tộc nhân đều đang cố gắng, nếu mình ngay cả một tiểu tử Dị tộc cũng không bắt được, sợ rằng sẽ bị nghiêm phạt.
Hắn không giữ sức nữa, đôi cánh chấn động, thoáng cái đã đến đỉnh đầu Dương Khai, trường thương lần nữa múa động, hung hăng đâm xuống. Chỉ là lần này cầu năng lượng đen kịt trên mũi thương không còn là cỡ nắm tay, mà là to bằng chậu rửa mặt.
Khí tức phát ra từ cầu năng lượng đó cũng trở nên vô cùng khủng bố, ngay cả tồn tại Ma Vương cũng khó lòng đơn giản tiếp nhận một kích này.
Người Dị tộc đang xung phong liều chết phá vòng vây dường như hoàn toàn không phát hiện, vẫn tập trung chú ý vào tộc Ma xung quanh, mặc kệ Ma Vương trên đỉnh đầu. Nhưng rồi ngay sau đó, người Dị tộc này lại như mọc mắt trên đỉnh đầu, giơ tay lên chính là một kiếm, chính giữa mũi thương.
Ầm một tiếng vang lớn, cầu năng lượng bộc phát.
Ma Vương bất ngờ lùi về sau mấy bước, chờ ổn định thân hình nhìn lại, người Dị tộc kia đã chạy xa trăm trượng, hơn nữa trốn càng nhanh, nơi đi qua, không một tộc Ma nào có thể giữ chân hắn dù chỉ khoảnh khắc. Trường kiếm rộng lớn trong tay hắn giống như lưỡi hái của Tử Thần, tộc nhân chạm vào đã chết, đụng vào đã thương.
Hai lần công kích trước sau không thể giải thích được bị hóa giải, tiểu tử Dị tộc càng nhờ lực lượng công kích của mình trốn càng xa, đây không phải đơn thuần vận khí có thể giải thích rồi.
Ma Vương biến sắc mặt một chút, tức giận quát: “Ghê tởm, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!”
Hắn cảm giác mình như bị trêu đùa, bị một người Dị tộc thực lực thấp hơn mình trêu đùa. Thể diện lập tức có chút không chịu nổi, dốc sức lao xuống, thân thể đột phá phong tỏa âm chướng, trong nháy mắt đã đuổi kịp.
Hắn lần thứ ba ra tay, lần này toàn lực ứng phó, không chút bảo lưu, chỉ thoáng chốc Ma khí cuồn cuộn, Ma thương uy thế kinh người.
Dương Khai không thể không quay đầu, mặt đối diện với hắn, một tay Bách Vạn Kiếm ánh kiếm hỗn loạn, tay kia không ngừng biến đổi ấn quyết, chú ngữ trong miệng biến ảo, từng đạo Vu thuật uy lực to lớn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Hai người trong khoảnh khắc đánh làm một đoàn.
Đối với Dương Khai mà nói, trận chiến này vô cùng gian khổ, nhưng không phải vì lực lượng của đối thủ quá mạnh mẽ. Hắn hiện tại cũng là Thượng phẩm Đại Vu Sư, mặc dù còn cách cảnh giới Vu Vương một bước, nhưng nội tình Đế Tôn cảnh đặt ở đó, rất nhiều thần thông và thủ đoạn không phải một Đại Vu Sư có thể có được.
Hắn có năng lực giết chết Ma Vương có đôi cánh như đỉa bám này.
Nhưng là Ma Vương này hiếu sát, lại có thể thu hút sự chú ý của Ma Thánh.
Cho nên hắn nhất thiết phải thể hiện ra lực lượng vừa phải, một bộ dốc hết toàn lực, dưới sự công kích của đối thủ lung lay sắp đổ, tùy thời có thể bị đánh chết. Lực lượng vừa phải này cũng không quá tốt nắm bắt.
Cũng may hắn làm không tệ, sự chú ý của Ma Thánh vẫn còn, nhưng không tăng hứng thú quá lớn. Hắn cùng đối thủ vừa đánh vừa lui, có mục đích hướng ngoại vi hố lớn chạy đi.
So với Dương Khai, đối thủ của hắn lúc này lại càng đánh càng phiền muộn, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ dị.
Vì vậy tiểu tử Dị tộc này giống như một con gián bất tử, dưới sự cuồng công của hắn sừng sững không ngã, mặc dù nhìn luống cuống, tràn ngập nguy cơ, nhưng mỗi khi đều có thể trong lúc nguy cấp chuyển nguy thành an.
Hắn công kích càng lúc càng mạnh, thủy chung không thể như nguyện mà chém giết, ngược lại thì dư ba xung đột va chạm của hai người, khiến không ít tộc nhân chết oan chết uổng.
Hắn cảm giác được bên cạnh đại nhân Ma Thánh ở xa, mấy người đồng sự kia của mình đang chỉ trỏ về phía mình, dường như đang chế giễu sự vô năng của bản thân.
Điều này khiến hắn không thể tha thứ.
Ánh mắt tàn nhẫn chợt lóe, hắn một thương đâm tới, tuy bị Dương Khai gian khổ hóa giải, nhưng lại lộ nụ cười gằn, dữ tợn nói: “Đi tìm chết đi!”
Cùng lúc đó, một cánh lông trên cánh phải của hắn bỗng nhiên hóa thành màu đỏ rực, thoát thể mà ra, phảng phất một ngọn trường mâu kiên cố không gì phá nổi, trong nháy tức thì công kích đến trước mặt Dương Khai.
Đây là thiên phú thần thông của vị Ma Vương này, khác với Mị Hoặc Chi Quang của Sa Nhã có thể phóng thích không hạn chế, thiên phú thần thông của hắn nhất thiết phải nhờ vào cánh lông của bản thân, hơn nữa còn là cánh lông tỉ mỉ luyện hóa, dùng xong sẽ tiêu thất, thuộc loại vật phẩm tiêu hao.
Nhưng lực sát thương cũng to lớn không gì sánh được.
Trong tình huống bình thường, vị Ma Vương này sẽ không dễ dàng vận dụng chiêu này, nhưng tiểu tử Dị tộc này đã cho hắn quá nhiều sỉ nhục, hắn cấp bách muốn đánh chết để vãn hồi thể diện của mình.
Toàn thân lỗ chân lông của Dương Khai căng thẳng, nguy cơ chưa từng có bao trùm lấy hắn, trong lòng chuông báo động cuồng kêu.
Nguy cơ như vậy đã lâu hắn không gặp phải, ngay cả khi thực lực của mình vẫn ở đỉnh phong, sợ rằng cũng không có cách nào đơn giản hóa giải.
Hắn bản năng đưa một tay ra, lần này lại không sử dụng Vu thuật, mà là…
“Lưu đày!”
Phía trước một lỗ đen bỗng nhiên thành hình, như có thể nuốt hết vạn vật trên thế gian.
Thấy cảnh này, sắc mặt Ma Vương có cánh đại biến, trừng mắt nhìn lỗ đen kia, suýt nữa xoay người bỏ chạy.
Bởi vì lỗ đen này trông rất giống Hắc Diệu trước đó bộc phát ra. Đại nhân Ma Thánh thi triển thủ đoạn kinh thiên chuyển Hắc Diệu đến vùng đất này, trước đó hắn cũng chứng kiến. Vương Giả của Dị tộc trong nháy mắt tử thương vô số, dường như chỉ còn sống một người. Hắn cũng chỉ là một Ma Vương, tự nhiên không thể đối mặt với sự khủng bố của Hắc Diệu.
Thế nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình nhìn lầm rồi.
Đó không phải là Hắc Diệu, bởi vì cánh chim của hắn lại trực tiếp đánh nát nó. Tuy rằng uy lực giảm nhiều, nhưng vẫn thẳng tắp hướng về phía tiểu tử Dị tộc kia vọt tới.
Tất cả đều xảy ra trong điện quang hỏa thạch. Khi cánh chim kia oanh phá Không Gian thần thông của Dương Khai, hắn không thể không gầm nhẹ một tiếng: “Long Hóa!”
Sau lưng một hư ảnh Cự Long ánh vàng rực rỡ ngửa đầu gào thét, âm thanh cao vút, át đi tiếng huyên náo chiến trường, khiến toàn bộ thiên địa vì đó mà run rẩy.
Xa xa chú ý chiến trường Ma Thánh Mạc Đa, rốt cuộc đổi sắc mặt, một đôi ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu bình chướng không gian, thẳng tới đáy lòng Dương Khai.
Hư ảnh Kim Thánh Long chợt lóe rồi biến mất, nhập vào trong thân thể Dương Khai biến mất.
Răng rắc răng rắc…
Thân thể vốn không cao lớn lắm bỗng nhiên tăng vọt hơn hai lần, trên da thịt lộ ra ngoài từng mảng vảy giáp bao phủ, hai tay hóa thành vuốt rồng sắc bén, như có thể toái kim liệt thạch, trán càng mọc ra hai chiếc sừng rồng ngắn nhỏ.
Bách Vạn Kiếm vốn coi như rộng lớn, bị Dương Khai cầm trong tay, lại như đồ chơi trẻ con buồn cười.
Xùy một tiếng, cánh chim đỏ rực kia trúng ngực Dương Khai, lại không có hiệu quả một kích mất mạng như tưởng tượng xuất hiện.
Sau khi Long Hóa, nhục thân Dương Khai tăng cường diện rộng, bên ngoài thân càng có vảy rồng bao phủ. Thiên phú thần thông của Ma Vương có cánh cố nhiên có lực sát thương cực mạnh, nhưng cũng chỉ vào thịt ba tấc, liền lại bất lực.
Ma Vương có cánh kinh sợ vì biến cố này, hoàn toàn không nghĩ tới người Dị tộc lại có bản lĩnh như vậy, hơn nữa khí tức phát ra từ người Dị tộc này giờ phút này lại khiến hắn cảm giác cực kỳ bất an.
Hắn bản năng cảm thấy không phải đối thủ của người trước mắt này, hú lên quái dị đồng thời trường thương hướng phía trước chuyển, chuẩn bị dùng chiêu giả thoát thân khỏi nơi này.
Trường thương đưa ra lại bị Dương Khai một chiếc vuốt rồng nắm chặt, hung hăng kéo về phía trước mặt mình.
Ma Vương có cánh không tự chủ được lao về phía hắn.
Dương Khai dưới chân đan nhau, thu Bách Vạn Kiếm đồng thời, một tay liền hướng ngực hắn đâm tới.
Phốc xuy một tiếng, như đâm thủng một tờ giấy, cánh tay đâm xuyên ngực mà qua, trực tiếp tại ngực Ma Vương có cánh này mở một lỗ thủng, mà giờ khắc này trên lòng bàn tay Dương Khai, càng nắm chặt một viên Ma tâm đen kịt đang nhảy lên.
Hai người gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, thần sắc Ma Vương hoảng hốt, biểu tình Dương Khai lãnh khốc.
Trên tay hơi dùng sức, Ma tâm bị bóp nát bấy, Ma Vương có cánh phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn. Trong tiếng kêu thảm bị Long tức khủng bố chấn thành một đám mưa máu, ba viên Ma tâm trong cơ thể trong nháy mắt bị hủy diệt hai viên, chỉ còn lại một viên cuối cùng, như có linh tính phi độn đào tẩu. Trong Ma tâm kia, mơ hồ còn có một đoàn hắc khí mang tính người bao bọc, nhìn bộ dạng rõ ràng là Ma Vương có cánh thu nhỏ vô số lần.
Dương Khai không đuổi bắt, hắn không muốn đuổi theo đánh, cùng không có thời gian đuổi bắt.
Ma Vương bị hủy diệt hai viên Ma tâm, cho dù có thể mượn viên Ma tâm cuối cùng phục sinh, thực lực cũng sẽ giảm sút nhiều, trong thời gian ngắn không đáng lo.
Hắn xoay người hướng hố lớn bên ngoài phóng đi.
Vốn đã cách biên giới không xa, mười hơi thở sau, khi Dương Khai vọt tới đỉnh hố lớn, một đạo thân ảnh lại ngăn ở phía trước. Thân ảnh kia cũng không cao lớn, nhưng cái bóng đổ ra lại như che khuất toàn bộ bầu trời.