» Chương 2882: Chứng minh tự mình thời gian

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 2882: Thời Gian Tự Chứng Minh

Đối mặt với chất vấn của Dương Khai, Phỉ Lực khàn giọng nói: “Mạc Đa đến cực kỳ đột ngột, chúng ta ai cũng không ngờ tới. Hắn đến đây rồi bắt đầu sắp xếp, ta vẫn luôn ở bên cạnh hắn, không có cơ hội truyền tin ra ngoài.”

Dương Khai im lặng, khiến Phỉ Lực hơi căng thẳng. Hắn không biết liệu Dương Khai có vì bộ lạc của mình bị diệt vong mà giận lây sang mình hay không. May mắn thay, không lâu sau, Dương Khai lại hỏi: “Mạc Đa bây giờ có thể phát huy bao nhiêu thực lực?”

Phỉ Lực thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Hắn bị thương nhẹ khi đi qua thông đạo giới bích. Hiện giờ hắn nên chỉ có thể phát huy sáu, bảy phần mười thực lực. Bất quá, nếu cho hắn đủ thời gian trị thương, hắn sẽ ngày càng mạnh hơn, cuối cùng khôi phục đỉnh phong.”

“Sáu, bảy phần mười…” Dương Khai lẩm bẩm một tiếng. Có vẻ suy đoán của hắn không sai, Mạc Đa tuy sánh ngang Đại Đế, nhưng quả thực không thể phát huy toàn bộ lực lượng. Thế nhưng, chỉ với sáu, bảy phần mười thực lực của Đại Đế, hắn cũng không phải là đối thủ có thể chống lại.

“Đại nhân, ta đã bại lộ rồi, e rằng không có cách nào trở về nữa.” Phỉ Lực lên tiếng.

Chuyến này hắn cùng bốn vị Ma Vương khác cùng đi ra, bốn người kia đều đã chết, chỉ còn duy nhất hắn sống sót trở về. Nếu không có Ma Thánh tọa trấn thì còn tốt, dù sao bản thân thực lực của hắn trong số đông đảo Ma Vương cũng coi như gần top. Nhưng nếu trở về đối mặt với Mạc Đa, e rằng sẽ lộ ra sơ hở.

“Ừm.” Dương Khai gật đầu, rõ ràng đối với điều này đã sớm có dự liệu. “Ta muốn ngươi dẫn ta đi một chuyến Kích Lưu Bảo.”

“Kích Lưu Bảo!” Phỉ Lực nghe vậy kinh ngạc, hiểu rõ tính toán của Dương Khai. “Đại nhân ngươi thật sự muốn giết 30 vạn Ma tộc?”

“Ngươi thấy ta giống như nói đùa sao?” Dương Khai liếc mắt nhìn hắn một cái nhàn nhạt.

Phỉ Lực rùng mình một cái, lo lắng nói: “Thế nhưng bên Kích Lưu Bảo… có mười mấy vạn Ma tộc a!”

Một tháng qua, số lượng Ma tộc chết dưới tay Dương Khai đã lên tới mười mấy vạn. Nếu tính thêm số Ma tộc ở Kích Lưu Bảo, quả thực sắp đủ 30 vạn.

Nhưng Dương Khai trước đây phá hủy cứ điểm, lớn nhất cũng chỉ có một vạn Ma tộc đóng giữ. Hơn nữa, do hắn săn giết khắp nơi, dẫn đến phòng tuyến của Ma tộc ngày nay càng lúc càng siết chặt. Ma tộc rải rác ở khắp nơi đều bị triệu tập đến một chỗ, Kích Lưu Bảo chính là một trong những cứ điểm lớn đó. Theo Phỉ Lực được biết, riêng số Ma Vương trấn giữ ở đó đã có tới tám vị, tộc nhân mười mấy vạn. Một nơi khủng bố như vậy, Vu Ngưu đại nhân cũng dám động tới?

Dương Khai liếc hắn một cái nói: “Ta cũng không phải lẻ loi một mình!”

Phỉ Lực ngẩn ra. Rất nhanh hiểu được ý tứ của Dương Khai.

Có vẻ như, những quân cờ mà Vu Ngưu đại nhân cài cắm trong Ma tộc đều sắp phát huy tác dụng.

Kích Lưu Bảo vốn là Vương Đô của một đại bộ phận Man tộc. Sau khi Ma tộc xâm lấn, đại bộ phận này bị tiêu diệt, địa bàn tự nhiên bị chiếm đoạt. Nơi đây coi như là nội địa của Ma tộc.

Mười mấy vạn Ma tộc tụ tập ở nơi này, Ma khí tụ lại hầu như khiến vùng thế giới này biến thành màu đen. Tám vị Ma Vương tọa trấn, dưới trướng Ma Tướng, Ma Soái vô số, xây dựng nơi đây thành một phòng tuyến kiên cố.

Vì vẫn còn ở nội địa, cho nên các Ma tộc ở đây tạm thời vẫn chưa giao chiến với người Dị tộc. Tuy nhiên, những người Ma tộc khát máu hiếu chiến ngày nào cũng mong được xông lên chiến trường, tùy ý giết chóc những người Dị tộc thực lực yếu kém kia, chiếm lĩnh vùng đất này cho xong.

Phỉ Lực không mời mà đến khiến cho tám vị Ma Vương trấn giữ ở đây đều có chút bất ngờ. Tuy nhiên, thực lực và danh tiếng của Phỉ Lực ở đó, cho nên dù mọi người bất ngờ cũng không biểu lộ quá nhiều cảnh giác, ngược lại còn nhiệt tình tiếp đón hắn, bóng gió hỏi mục đích hắn đến đây.

Phỉ Lực đối với điều này nói năng thận trọng, tỏ vẻ vô cùng thần bí, khiến mọi người không dám hỏi nhiều, rất nghi ngờ liệu đây có phải là do Mạc Đa đại nhân sai khiến hay không.

Lực Ma Vưu Lạp cũng là một trong những Ma Vương trấn giữ Kích Lưu Bảo. Khi ánh mắt giao hội với Phỉ Lực, hắn đọc được rất nhiều thông tin bí ẩn, điều này khiến Lực Ma có chút căng thẳng bất an.

Kích Lưu Bảo rất nhanh nghênh đón thêm nhiều Ma Vương.

Ảnh Ma Ma Kha Thác, Viêm Ma Lai Văn, Tuyết Ma A Sử Nạp…

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, tính cả Phỉ Lực có tổng cộng bảy vị Ma Vương từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây, khiến số lượng Ma Vương ở Kích Lưu Bảo đột nhiên tăng vọt lên mười lăm vị.

Tình huống này vô cùng hiếm thấy.

Mạc Đa giáng lâm dị thổ. Dưới sự chỉ huy và điều hành của hắn, mỗi một vị Ma Vương đều có trách nhiệm và lãnh thổ bảo vệ riêng, bình thường sẽ không rời đi. Nhưng sự xuất hiện của Phỉ Lực và những người khác lại phá vỡ quy luật này.

Ngay cả Ma Vương ngốc nghếch cũng biết có chuyện gì sắp xảy ra.

Mọi người bóng gió hỏi những Ma Vương mới đến, cuối cùng rút ra một kết luận: Bọn hắn đích thực là do Mạc Đa đại nhân phái tới, thế nhưng đến đây rốt cuộc có mục đích gì thì không ai rõ. Chỉ có Phỉ Lực biết tất cả.

Phỉ Lực đóng cửa không ra, khiến người ta không thể động thủ.

Sự nghi ngờ này chấm dứt vào năm ngày sau khi Phỉ Lực đến đây. Trong kiến trúc lớn nhất của Kích Lưu Bảo, tổng cộng mười lăm vị Ma Vương tề tựu một chỗ. Phỉ Lực đảo khách thành chủ, ngồi ở vị trí chủ tọa, Quỷ Hỏa trong hốc mắt tĩnh lặng như một vũng nước suối.

Mười bốn vị Ma Vương còn lại chia làm hai hàng, ngồi ở hạ thủ. Không ai ồn ào náo động cãi vã, mỗi một đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Phỉ Lực. Phỉ Lực ngẩng đầu lên, nói lời kinh người: “Trong số chúng ta có kẻ phản bội!”

Trong đại điện một mảnh im lặng như tờ, thật lâu sau mới có một vị Ma Vương khẽ kêu: “Phỉ Lực ngươi nói đùa sao?”

“Đúng vậy, làm sao trong số chúng ta có thể có kẻ phản bội? Người Dị tộc thấp kém có gì đáng để bọn ta Ma Vương phản bội?”

“Phỉ Lực, nếu đó là một chuyện cười, thì nó rất thất bại.”

Một vài vị Ma Vương không kiềm chế được, ba miệng bảy lời kêu lên.

Phỉ Lực nói: “Đây là phán đoán của Mạc Đa đại nhân!”

Những người đang cãi vã lập tức im miệng không nói, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt lướt qua lướt lại cẩn thận quan sát từng đồng bạn đang ngồi, trong mắt mang theo vẻ dò xét.

Phỉ Lực nói mình những người này trong đó có kẻ phản bội, bọn hắn còn có thể cười một tiếng, không muốn tin tưởng, nhưng nếu như đây là Mạc Đa đại nhân phán đoán, thì vấn đề liền nghiêm trọng.

Mạc Đa đại nhân nhất định đã nắm giữ đủ thông tin, thậm chí đã biết ai làm phản rồi, mới có thể phái Phỉ Lực đến đây. Nói cách khác, trong số những người này thật sự có kẻ phản bội.

“Ai?” Lúc này tiếng nói mang theo tính chất âm u của Ma Kha Thác vang lên. Nàng ngồi ở vị trí dưới tay trái của Phỉ Lực, bị khí tức đen như mực bao quanh, không ai nhìn rõ mặt mũi thật của nàng.

Lời nói này chạm đến tiếng lòng của mọi người, nhao nhao nhìn về phía Phỉ Lực. Chỉ cần Phỉ Lực phun ra tên Ma Vương đó, lập tức sẽ bị những người khác liên thủ giết chết.

“Ai trong lòng mình nắm chắc.” Phỉ Lực tỏ vẻ thần bí khó lường.

“Mạc Đa đại nhân không có chỉ thị rõ ràng sao?” Một vị Ma Vương nghe ra manh mối, cau mày hỏi.

Phỉ Lực đứng lên nói: “Mạc Đa đại nhân tự nhiên có cách giải quyết.”

Đang nói chuyện, hắn đưa tay chỉ về phía trước, có thể thấy rõ, phía trước hư không lại sinh ra một cái vòng xoáy. Cái vòng xoáy đó đen thẳm, ngay cả những Ma Vương ở đây cũng không thể nhìn xuyên vào bên trong.

“Đây là cái gì?” Có Ma Vương tò mò hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy sự tồn tại như vậy, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Phỉ Lực nói: “Đây là thứ Mạc Đa đại nhân giao cho ta. Bên trong có Thánh Khí soi chiếu nội tâm, chỉ cần đứng trước Thánh Khí đó, ai là kẻ phản bội sẽ rõ ràng ngay.”

Mọi người biến sắc, nhao nhao cảm thấy chấn kinh trước thủ đoạn của Mạc Đa đại nhân.

“Chư vị xin mời!” Phỉ Lực lạnh nhạt nói.

Mười bốn vị Ma Vương còn lại nhìn nhau, đều có chút chần chừ, không ai muốn làm người đầu tiên ăn cua.

Giây phút mấu chốt vẫn là Ảnh Ma Ma Kha Thác hừ lạnh một tiếng, thân thể bị hắc khí bao phủ, một bước bước vào trong vòng xoáy, biến mất.

Phỉ Lực kịp thời nói: “Chỉ có người trong lòng có quỷ, mới có thể chần chừ không tiến lên!”

Lời nói này có chút nghiêm trọng, khiến cho những Ma Vương còn lại đều biến sắc. Hơn nữa, hành động của Ma Kha Thác, không ai dám do dự gì nữa, nhao nhao đi về phía vòng xoáy kia.

Hết Ma Vương này đến Ma Vương khác biến mất, không lâu sau, tất cả Ma Vương đều đã đi vào trong vòng xoáy.

Phỉ Lực cũng theo sát bước vào trong đó.

Vẫn là thế giới lần trước hắn bước vào, không có Nhật Nguyệt Tinh Thần, hoàn cảnh ngược lại vô cùng thuận lợi.

Khi mọi người thấy Phỉ Lực xuất hiện, lập tức có Ma Vương hô: “Phỉ Lực, Thánh Khí soi chiếu nội tâm kia ở đâu? Sao ta không thấy?”

Hắn muốn chứng minh mình không phải kẻ phản bội, cho nên hơi luống cuống, căn bản không nghĩ tới đây là một cái bẫy, hơn nữa còn là bẫy do tám vị Ma Vương liên thủ sắp đặt.

Phỉ Lực không trả lời hắn, mà quay sang Ma Kha Thác và các Ma Vương khác nói: “Đại nhân nói rồi, mỗi người một cái, đến lúc tự chứng minh bản thân rồi.”

Các Ma Vương trấn giữ Kích Lưu Bảo nghe không hiểu, nhưng Ma Kha Thác, Lai Văn và các Ma Vương khác thì thần sắc nghiêm nghị, hiểu được ý tứ của Phỉ Lực.

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng cười quái dị của Ma Kha Thác vang lên, hóa thành một đám hắc vụ bao lấy Ma Vương gần nàng nhất. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, khiến tất cả mọi người đều biến sắc mặt.

Không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, Viêm Ma Lai Văn, Lực Ma Vưu Lạp, Tuyết Ma A Sử Nạp và những người khác nhao nhao ra tay, mỗi người tìm một Ma Vương, tỏ thái độ như có thù không đội trời chung, từng chiêu đoạt mệnh.

Trừ Phỉ Lực ra, mười bốn vị Ma Vương chia làm bảy nhóm, hai hai đối đầu, Ma khí cuồn cuộn, các loại thiên phú thần thông nở rộ dị sắc.

Các Ma Vương ở Kích Lưu Bảo đột nhiên gặp biến cố lớn, đều hơi chậm chạp không kịp phản ứng, bất quá trước nguy cơ, tự nhiên là ra sức phản kháng.

Thế nhưng không ai biết vì sao, mảnh thiên địa này dường như có một loại lực lượng áp chế bọn họ, khiến thực lực của bọn họ không phát huy ra được đến ba thành.

Đối mặt với những người như lang như hổ như Ma Kha Thác, bọn họ làm sao là đối thủ.

Hết Ma Vương này đến Ma Vương khác ngã xuống, Ma tâm nổ tung, chết không có chỗ chôn.

Mãi đến khi Ma Vương cuối cùng sắp chết, mới giật mình hiểu ra: “Các ngươi mới là kẻ phản bội?”

Lai Văn toàn thân lửa cháy hừng hực, như có thể đốt diệt vạn vật thế gian. Dị hỏa bao phủ Ma Vương kia, lạnh lùng nói: “Bây giờ biết thì đã quá muộn.”

Dưới ngọn lửa nóng rực, Ma Vương này chỉ kiên trì ba hơi thở liền bị thiêu thành tro tàn, ngay cả Ma tâm cũng biến thành bụi.

Sau khi tự tay chém giết một vị Ma Vương, Ma Kha Thác và những người khác liền biết mình đã đi lên một con đường không có lối về rồi. Trước đây tuy bị Dương Khai gieo xuống Thần Hồn lạc ấn, bị hắn nô dịch, thế nhưng coi như là bị ép buộc. Dù có bị Mạc Đa đại nhân phát hiện, cũng có thể tìm cớ giải thích. Nếu gặp phải Mạc Đa đại nhân tâm trạng tốt, có lẽ còn có thể tránh được một kiếp.

Nhưng tự mình giết đồng bạn của mình, khiến bọn họ không còn cách nào quay trở về Ma tộc trận doanh nữa. Từ nay về sau, chỉ có thể một con đường đi đến đen.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2947: Không rõ sống chết

Chương 2946: Hàn triều

Chương 2945: Tam Chỉ Sơn