» Chương 2889: Một trận chiến cuối cùng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 2889: Một trận chiến cuối cùng
Tiểu thuyết: Vũ Luyện Điên Phong
Tác giả: Mạc Mặc
“Đại nhân!” Dương Khai đứng bên trong cung điện, đưa tay ôm ngực.
Khư xoay người, nụ cười thường trực trên mặt giờ đã biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt uy nghiêm mà nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ngươi hẳn phải biết tại sao ta gọi ngươi tới chứ?”
Dương Khai nói: “Nghe nói sắp quyết chiến!”
“Không tệ!” Khư nhẹ nhàng gật đầu, “Quyết chiến, trận chiến cuối cùng, thành hay bại là ở một lần này!”
Dương Khai cau mày nói: “Xin mạo muội hỏi, giới đạo đã lấp kín thế nào? Tìm ra biện pháp rồi sao?”
Khư lúc này mới lộ ra nụ cười: “Tìm ra rồi! Thế nhưng ta hiện tại vẫn chưa thể tiết lộ cụ thể cách làm với ngươi, có điều ta có thể bảo đảm đây là một phương pháp khả thi.”
Hắn là Vu Thánh, không cần thiết phải đảm bảo điều gì với một vị Vu Vương, nhưng hắn vẫn nói như vậy, hiển nhiên đối với phương pháp này có sự tự tin rất lớn.
Dương Khai gật gù: “Vậy đại nhân triệu ta tới đây có việc gì dặn dò?”
Khư vẻ mặt lần thứ hai trở nên nghiêm túc: “Ta cần ngươi thực thi phương pháp này!”
“Ta?” Dương Khai ngạc nhiên, “Thánh giả còn đó, vì sao lại là ta?”
Khư nói: “Phương pháp này cần sự xuất kỳ bất ý, vì lẽ đó bất kể là ta, hay là ba người còn lại, đều không tiện ra tay. Chỉ có các ngươi, những Vu Vương, mới có khả năng thành công. Và trong số các Vu Vương, ngươi là kẻ mạnh nhất, bộ tộc Vu Ngưu của ngươi cũng là tinh nhuệ nhất. Vì thế chúng ta cần ngươi đảm nhận việc này, cần bộ tộc Vu Ngưu của ngươi đảm nhận!”
Dương Khai trầm ngâm một chút, không từ chối, mà mở miệng nói: “Cụ thể phải làm sao?”
“Hiện tại ngươi không cần biết, trước quyết chiến sẽ có người nói cho ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có gánh vác được trách nhiệm này không?” Ánh mắt Khư lần đầu trở nên uy nghiêm, phảng phất một đám lửa rực rỡ nhìn chằm chằm Dương Khai.
Dương Khai nhếch miệng cười nói: “Ta mà không gánh vác được, đại nhân cũng sẽ không cố ý gọi ta đến rồi chứ?”
Khư cười to, đưa tay vỗ vai Dương Khai, thân thiết nói: “Ngươi yên tâm, ngày quyết chiến, tất cả Man tộc đều sẽ vì ngươi tạo cơ hội, ngươi chỉ cần làm một việc.”
“Khi nào quyết chiến?” Dương Khai ngẩng đầu hỏi.
“Sau năm ngày!”
Từ Khư nơi đó trở về sau đó, Dương Khai không tiếp tục bế quan tu luyện.
Năm ngày thời gian, đã không đủ để thực lực của hắn có thêm bất kỳ sự tăng lên nào. Hắn ở nơi đóng quân của bộ tộc Vu Ngưu chầm chậm đi lại, nhìn những khuôn mặt quen thuộc hoặc không quen thuộc.
Mỗi một Man tộc nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ, bày tỏ lòng kính trọng cao thượng nhất.
Tin tức quyết chiến tựa hồ đã truyền ra, mười vạn người của bộ tộc Vu Ngưu đều đang chuẩn bị sẵn sàng. Các chiến sĩ mài vũ khí sắc bén hơn, các kỵ binh nuôi dưỡng vật cưỡi, để chúng có thể phát huy toàn bộ sức mạnh khi chiến đấu.
Các xạ thủ chế tác mũi tên, các Vu Sư đa phần bế quan điều tức, giữ tình trạng hoàn hảo nhất để sau năm ngày dốc sức ra.
Dương Khai nhìn thấy rất nhiều người quen, đều là những người đi theo bên cạnh hắn từ những ngày đầu.
Hai trăm dân làng của thôn Thương Nam sau hai năm chiến tranh chỉ còn lại chưa tới một nửa, hơn nửa đã chết trong lửa đạn, những người sống sót trở nên mạnh mẽ hơn.
Có điều, đa phần lại là khuôn mặt xa lạ, những người này đều là được bộ tộc Vu Ngưu thu nhận trong hơn một năm gần đây, lai lịch xuất thân khác nhau, nhưng hôm nay tất cả đều là người của bộ tộc Vu Ngưu.
Dương Khai ở một góc doanh trại nhìn thấy A Hổ đang cho vật cưỡi ăn.
Phát hiện Dương Khai, A Hổ có vẻ rất vui mừng, bỏ lại vật cưỡi chạy tới.
“Ngươi sao lại đến đây?” A Hổ hỏi.
“Thăm các ngươi một chút.” Dương Khai khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua hàng chục vết thương lớn nhỏ trên người hắn. Đây đều là chứng minh cho sự anh dũng chiến đấu của hắn. Chiến tranh khiến người ta trưởng thành nhanh chóng, A Hổ bây giờ từ lâu không còn là dân làng Thương Nam thôn, mà là đội trưởng của mấy ngàn kỵ binh. Chỉ dựa vào thực lực bản thân, hắn đã có thể giao chiến chính diện với một Vu Sư mà không bị hạ phong.
“Đến, đến, đến, nhìn vật cưỡi của ta đây.” A Hổ kéo Dương Khai đến trước một con Ma thú. Con Ma thú này cũng như chủ nhân của nó, toàn thân đầy vết tích chứng minh lòng dũng cảm, nó cúi đầu lớn sát A Hổ, thân mật cọ hắn.
A Hổ nhếch miệng cười nói: “Cũng không tệ lắm phải không.”
Dương Khai đưa tay xoa đầu con Ma thú đó, hỏi: “Đặt tên chưa?”
A Hổ gãi đầu, hơi lúng túng, trả lời: “Cũng gọi là A Ngưu!”
Dương Khai cười ha hả: “Giống ta vậy.”
“Không phải. Nó trước đây có chút không nghe lời, ta liền nói gọi A Ngưu để trị nó, sau đó nó liền thành thật. Đại khái là nghe quá nhiều, vì thế coi mình gọi A Ngưu, hiện tại ta gọi A Ngưu, nó liền nghe lời, hắc, cái tên này đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.” A Hổ nhếch miệng cười, vẻ mặt chất phác, tuy rằng trưởng thành to lớn, nhưng nụ cười kia vẫn như cũ là nụ cười của dân làng nhỏ hai năm trước.
Con Ma thú A Ngưu bên cạnh trầm thấp kêu vài tiếng, không biết ý nghĩa gì.
“Đi xem A Hoa bọn họ đi.” A Hổ cười cười, “Nghe nói sắp quyết chiến, bọn họ cũng đều thật vất vả.”
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nhìn A Hổ nói: “Sống sót!”
A Hổ cười đáp lại: “Ngươi cũng vậy!”
Dương Khai xoay người rời đi.
A Hổ ở phía sau hô: “A Ngưu, đây là trận chiến cuối cùng phải không?”
Bước chân Dương Khai dừng lại, trầm giọng nói: “Trận chiến cuối cùng, ta bảo đảm!”
Nụ cười của A Hổ càng sảng khoái hơn, quay đầu hướng về nhóm kỵ binh bên cạnh nói: “Nghe thấy chưa, đại nhân nói, đây là trận chiến cuối cùng, đến lúc đó cho ta dốc hết bản lĩnh, giết sạch lũ Ma con đó, sau đó chúng ta có thể về nhà!”
Hống hống hống…
Một đám kỵ binh gào thét dữ dội, hưng phấn cực kỳ, như thể hiện tại đã đắc thắng trở về.
Năm ngày thời gian, không dài không ngắn.
Dương Khai đi khắp toàn bộ doanh trại, trên mặt luôn nở nụ cười, gật đầu chào mỗi Man tộc mà hắn nhìn thấy, thậm chí còn trò chuyện đơn giản với vài người.
Mọi người đều hỏi hắn đây có phải là trận chiến cuối cùng hay không.
Hai năm chiến tranh tuy rằng không dài, nhưng đã gây ra vô số đau đớn và sinh ly tử biệt. Man tộc đã mệt mỏi, chán nản. Lời giải thích về trận chiến cuối cùng khiến họ nhìn thấy hy vọng, họ không ngừng mong chờ một câu trả lời khẳng định.
Dương Khai cho họ điều họ chờ đợi.
Tuy nhiên, cuối cùng có bao nhiêu người thật sự có thể nhìn thấy hy vọng đó? Năm vạn? Hai vạn? Hay mười ngàn?
Mặc dù không biết các Vu Thánh muốn bộ tộc Vu Ngưu của mình làm gì, nhưng đó tuyệt đối là một nhiệm vụ gian nan, muốn hoàn thành nhiệm vụ này nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trả giá rất lớn.
Đa số người của bộ tộc Vu Ngưu sẽ chết, trận chiến này khác với những trận trước, sẽ không cho phép bất kỳ sự lùi bước hay khiếp đảm nào. Trận chiến này, ngươi không chết thì ta phải chết, bất kể là Man tộc hay Ma tộc, đều không có đường lui.
Sáng sớm sau năm ngày, bộ tộc Vu Ngưu chờ xuất phát.
Mười vạn người, gần trăm tiểu đội, xếp hàng ngay ngắn có trật tự. Số lượng đông đảo nhưng lại im lặng như tờ, chỉ có nhiệt huyết chảy trong cơ thể, ánh mắt mỗi người đều hướng về phía chân trời xa xăm, tràn đầy sự kiên nghị.
Hai bên trái phải đều là quân đội bạn, là đội ngũ của các bộ lạc lớn khác. Giống như bộ tộc Vu Ngưu, không ai nói chuyện, tâm trạng căng thẳng bất an, lại hưng phấn chờ mong lan tràn trong đám người, khiến Man tộc không kìm được siết chặt vũ khí trong tay, hy vọng có thể tìm được một chút an ủi về mặt tinh thần.
Mấy trăm vạn Man tộc, vào lúc này gối giáo chờ sáng.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, tiếng kèn lệnh nặng nề vang lên.
Vu Vương của mỗi bộ lạc lớn đều chấn động, đồng thời phát ra hiệu lệnh tiến lên. Bộ tộc Vu Ngưu cũng vậy.
Dương Khai đi ở phía trước nhất, duy trì mối liên hệ góc cạnh với quân đội bạn hai bên, quan sát xung quanh. Tuy nhiên, hắn không chờ được người mà Vu Thánh đã nói tới, đè nén nghi ngờ trong lòng, không suy nghĩ thêm.
Tiếng kèn lệnh vững vàng và nặng nề, giống như bước chân của mấy trăm vạn Man tộc. Đại địa khẽ run rẩy.
Phương xa, quân đội Ma tộc cũng bắt đầu chuyển động. Năm ngày, không chỉ Man tộc chuẩn bị xong, Ma tộc bên kia cũng có sự ứng phó. Vì thế, vừa nhìn thấy Man tộc có động thái, Ma tộc lập tức đáp trả.
Quân đội hai tộc chầm chậm tiếp cận lẫn nhau. Hơi thở của các chiến sĩ bắt đầu trở nên nặng nề, bầu không khí sát khí từ từ ngưng tụ lại, dần hóa thành một luồng khí thế không gì không xuyên thủng.
Tiếng trống trận vang lên, tiết tấu nhanh hơn. Bước chân của quân đội Man tộc cũng theo đó nhanh hơn, từ đi bộ đã biến thành đi nhanh, và khi tiếng trống trận càng lúc càng dày đặc, đi nhanh đã biến thành chạy chậm.
Khoảng cách giữa hai tộc nhanh chóng rút ngắn.
Khi cách nhau chỉ còn năm mươi dặm, tiếng vang dày đặc đột nhiên tăng lên một cấp độ!
Tiếng gầm rú truyền ra, từng nhánh, từng nhánh đội ngũ kỵ binh từ mỗi bộ lạc của Man tộc lao ra. Các chiến sĩ điều khiển vật cưỡi dưới thân, dũng cảm không sợ hãi xông lên.
Bên phía Ma tộc, ma khí cuồn cuộn, nhân số đông đảo. Bên phía Man tộc, nhân số tuy ít, nhưng khí thế lại mạnh hơn một bậc, bởi tất cả kỵ binh đều được gia trì bởi các loại vu thuật. Mỗi Man tộc kỵ binh trên người đều lấp lánh ánh sáng đủ màu, trong đó một đạo hào quang màu xanh lục nổi bật nhất, đó phảng phất là một dải ruy băng màu xanh lục, liên kết chặt chẽ các thành viên của từng nhánh đội ngũ kỵ binh lại với nhau.
Vu thuật Sinh Mệnh Tỏa Liên. Đúng vậy, nhờ vu thuật mạnh mẽ này, rất nhiều Man tộc mới có thể sống sót trong chiến tranh.
Kỵ binh chưa tới, mũi tên đã bay đi.
Các xạ thủ của hai tộc lần lượt bắn ra những mũi tên nhọn chí mạng vào trận doanh đối phương. Mũi tên bay vút trên bầu trời như cá diếc qua sông, che kín trời đất, dày đặc, tiếng xé gió không ngớt bên tai.
Mũi tên mang theo sức mạnh to lớn từ trên không đập xuống. Từng kỵ binh đang phi nước đại ngã lăn ra đất. Kỵ binh phía sau tốc độ không giảm, trực tiếp nghiền ép lên người họ, dù là chiến sĩ cường tráng nhất cũng phải bị giẫm nát thành một đống thịt.
A Hổ quay đầu lại, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Dương Khai. Con Ma thú A Ngưu dưới thân hắn gào thét trầm thấp, phảng phất không kiềm chế được sự kích động muốn tham gia chiến đấu.
Kỵ binh bộ tộc Vu Ngưu đều như vậy.
Nhưng bọn họ không nhúc nhích, bởi vì Dương Khai không cho phép họ động!
Bộ tộc Vu Ngưu là đội ngũ duy nhất không có kỵ binh xuất kích.
Ánh mắt A Hổ lộ ra vẻ dò hỏi. Dương Khai coi như không thấy, chỉ nhìn về phía xa.
A Hổ thất vọng thu hồi ánh mắt, đè nén sự xao động của vật cưỡi dưới thân. (Chưa xong còn tiếp.)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: