» Chương 2923: Đuổi giết
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Cái kia cái gì, hôm nay canh một, có chút việc, một hồi muốn đi ra ngoài.
***
Dương Khai lần đầu tiên nhìn thấy mấy người này là ở Phong Lâm Thành. Lúc đó, Cao Tuyết Đình và những người khác vẫn còn cảnh giới tầng một, nhưng đối với hắn lại như cũ cao cao tại thượng.
Những năm này trôi qua, Cao Tuyết Đình đã từ Đế Tôn tầng một cảnh thăng lên tầng hai cảnh. Trần Văn Hạo và Phong Minh tự nhiên cũng không lạc hậu, đều đã tiến bộ vượt bậc trong những năm gần đây.
Ngoài ra, còn có một trung niên nam tử tướng mạo uy nghiêm, mặc cẩm bào đai lưng ngọc, trông khí độ bất phàm, giống như một phương thủ lĩnh, địa vị cao quý. Người này có tu vi Đế Tôn tầng một cảnh.
Sau lưng trung niên nam tử này, đứng hơn mười hai mươi võ giả, mặc đồng phục, tu vi đa phần nằm giữa Đế Tôn cảnh và Đạo Nguyên cảnh. Dương Khai chỉ liếc một cái, liền mơ hồ hiểu những người này đến từ đâu, bởi vì hắn thấy một gương mặt quen thuộc giữa đám võ giả này.
Cung Văn Sơn!
Dương Khai và hắn không có nhiều giao tình, chỉ quen biết trong Tứ Quý Chi Địa. Hắn nhớ rõ tên này gan khá lớn, lúc đó ngay cả Vô Thường – võ giả của Thánh Địa cũng dám trêu chọc, bị Vô Thường truy sát nhiều ngày nhưng vẫn lông tóc không tổn hao gì.
Cung Văn Sơn đã ở đây, vậy thì nhóm người này đến từ đâu đã rõ ràng.
Thiên Hà Cốc Cung Gia! Cầm đầu là trung niên nam tử Đế Tôn tầng một cảnh kia, chính là đương kim Cung gia chủ, Cung Chân.
Hắn là đại sư trận pháp số một Nam Vực, danh tiếng không hề kém Nam Môn Đại Quân ở Bắc Vực, thậm chí ở một mức độ nào đó còn cao hơn, dù sao Cung Chân là gia chủ, còn Nam Môn Đại Quân chỉ là người cô độc.
Tiêu Vũ Dương tay cầm một kiện bí bảo hình con thoi, vầng sáng chảy xuôi, phẩm chất bất phàm. Nghĩ đến hắn dùng bí bảo này dẫn mọi người cường xông vào. Uy lực độc chướng Dương Khai từng lĩnh giáo. Bí bảo có thể phá vỡ độc chướng há có thể kém?
“Tiêu Trưởng Lão, Trần Trưởng Lão, Phong Trưởng Lão…” Dương Khai lần lượt ôm quyền chào hỏi. Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tuế nguyệt như thoi đưa. Năm đó, hắn đứng trước mặt những cường giả này còn phải giữ lễ nghĩa, xưng hô tiền bối. Hôm nay, hắn đã có thể ngồi ngang hàng với họ.
Hắn chào hỏi Cao Tuyết Đình cuối cùng. Nàng khẽ gật đầu với hắn. Đều là người nhà, không cần quá khách sáo.
“Ngươi thật sự là… đi đến đâu cũng gây chuyện ah.” Tiêu Vũ Dương trên mặt nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, rất đau đầu khi lại gặp Dương Khai.
Dù sao Dương Khai mới rời khỏi Tinh Thần Cung không lâu. Ngay cả trong Tinh Thần Cung, Ngũ Sắc Bảo Tháp cũng xảy ra vấn đề. Tiêu Vũ Dương và mấy trưởng lão khác rất nghi ngờ có liên quan đến Dương Khai, chỉ là Đại Đế không nói thêm gì, bọn họ cũng không tiện truy xét. May mắn là vấn đề của Ngũ Sắc Bảo Tháp không quá nghiêm trọng, chuyện này cũng đành bỏ qua.
“Ta là người vô tội.” Dương Khai mặt không biểu tình. “Ta chỉ nhận ủy thác của người khác mà thôi, gặp phải chuyện này cũng là… may mắn gặp dịp.”
“Không có trách ngươi.” Tiêu Vũ Dương khoát tay, thần sắc nghiêm trọng xuống: “Chuyện đại khái chúng ta đã nghe Hoa Vũ Lộ và những người khác nói qua rồi. Cũng biết lần này không liên quan đến ngươi, thậm chí còn nhờ có ngươi, Nam Vực tránh khỏi một hồi tai nạn.”
Dương Khai nghiêm mặt nói: “Ta cũng là võ giả Nam Vực, vì Nam Vực tiêu tai giải nạn là chuyện bổn phận.”
“Xùy…” Cao Tuyết Đình ở bên cạnh bĩu môi cười lạnh, hiển nhiên nhớ tới thân phận Cung Chủ Lăng Tiêu Cung ở Bắc Vực của Dương Khai. Chuyện này nàng vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy Dương Khai không nên ở Bắc Vực khai tông lập phái, ở Thần Điện làm trưởng lão mới là chính đồ.
Dương Khai làm như không nghe thấy, nhìn Tiêu Vũ Dương nói: “Tiêu Trưởng Lão dẫn đội đến đây, là định làm thế nào?”
Tiêu Vũ Dương nói: “Như ngươi đã nghĩ, gia cố cấm chế phong ấn, mặt khác còn phải liệt nơi đây vào cấm địa, bất luận kẻ nào không được ra vào.”
Dương Khai vuốt cằm nói: “Như vậy cũng tốt. Bất quá trên đời luôn có một số kẻ không sợ chết, tò mò, càng là cấm địa càng muốn xông vào một lần, sợ mình sống quá lâu…”
Tiêu Vũ Dương mỉm cười: “Cho nên tựu muốn nhờ sức mạnh của Cung gia chủ.” Hắn chỉ tay về phía trung niên nam tử bên cạnh. “Đợi cấm chế bên kia gia cố xong, mảnh lục đảo này sẽ bị trận pháp bao phủ. Người bình thường dù hiếu kỳ cũng sẽ không sờ đến phương pháp.”
“Thật tốt quá.” Dương Khai quay đầu nhìn trung niên nam tử kia, ôm quyền nói: “Bái kiến Cung gia chủ.”
Cung Chân sắc mặt phức tạp, đáp lễ nói: “Dương trưởng lão khách khí. Nghe qua đại danh Dương trưởng lão, hôm nay mới được duyên tương kiến, quả nhiên là nhân trung chi long.”
Dương Khai mỉm cười đáp lại: “Cung gia chủ quá khen.”
Cung Chân nói: “Tộc lão đã gây phiền toái cho chư vị. Cung Chân lúc này thay Cung gia xin lỗi Dương trưởng lão.”
Dương Khai lắc đầu nói: “Xin lỗi thì không cần. Cung gia chủ chỉ cần gia cố phong ấn là được.”
Cung Chân nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Tuy nhiên chuyện đã xảy ra ta đã nghe Hoa Vũ Lộ, Hoa Cung Chủ và những người khác nói qua một lần, nhưng ta vẫn muốn nghe Dương trưởng lão kể lại lần nữa, không biết có được không.”
Vì danh dự Cung gia, hắn không thể không cần tang chứng vật chứng.
“Tự nhiên có thể.” Dương Khai đưa tay ý bảo nói: “Vừa đi vừa nói chuyện đi, cấm chế đó còn ở dưới lòng đất sâu đấy.”
Một đám người lập tức đi theo Dương Khai xuống phía dưới. Dương Khai vừa đi vừa kể lại chuyện đã xảy ra ngày đó, không bỏ sót chi tiết. Tu vi đến trình độ của hắn, hồi tưởng những chuyện nhỏ tự nhiên không thành vấn đề. Ngữ tốc của hắn rất nhanh, nhưng lại kể vô cùng kỹ càng, kể cả trên đường gặp phải cấm chế gì, phản ứng của mọi người ra sao.
Mọi người chỉ lắng nghe, không ai hỏi gì.
Chỉ là khi Dương Khai nhắc đến ma văn kia, tâm cảnh của mấy Đế Tôn cảnh rõ ràng nổi lên biến hóa.
Bọn họ hiển nhiên cũng hiểu loại thủ đoạn này quá mức không thể tưởng tượng. Chỉ là một văn tự chứa đựng chân lý nào đó, rõ ràng có thể khiến nhân sinh ra ma tính, thậm chí coi việc phá vỡ cấm chế huyết sắc đại môn là nhiệm vụ của mình. Biểu hiện của Dương Thái trước đó đã rõ ràng chứng minh điểm này.
Không bao lâu, mọi người đi tới hang đá phía dưới. Dương Khai phất tay thi triển một đạo vu thuật, thả ra hào quang chiếu sáng hang đá, chỉ vào phía trước nói: “Đây là đại môn phong ấn ma niệm.”
Mọi người đồng loạt biến sắc, nhìn về phía trước.
Dương Thái và Võ Cứu Nghĩa chết ở trước cửa, máu và thịt nát đều không được dọn dẹp. Không phải Dương Khai lười biếng, chỉ là cố ý để lại mà thôi. Chỉ có điều mọi người bây giờ nhìn thấy chỉ là thi thể khô héo trên đất, không còn dấu vết máu tươi.
Tất cả máu tươi đã bị đại môn hấp thu.
“Mặt khác muốn nói cho chư vị là, lúc ta ở đây thủ hộ ngồi xuống, ma niệm trong môn từng ý đồ khắc một đạo ma văn chân lý vào đầu ta. May mắn cảnh giác sớm, kịp thời rút ra, nếu không chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục giống Dương Thái.”
Mọi người nghe vậy đều giật mình.
Cao Tuyết Đình vội hỏi: “Ngươi xác định mình vô sự?” Trong mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng cùng thần sắc khẩn trương, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
“Phi thường xác định.” Dương Khai nghiêm mặt đáp lại.
Tiêu Vũ Dương biểu lộ nghiêm túc, mở miệng nói: “Nói như thế, suy đoán của ngươi trước đó là chính xác. Sau cánh cửa này không chỉ có một đạo ma niệm, chỉ sợ còn có nhiều nữa…”
Dương Khai nhún nhún vai nói: “Mặc kệ có hay không, nơi đây đều phải triệt để phong ấn.”
“Chúng ta đúng là vì thế mà đến.” Tiêu Vũ Dương quay đầu nhìn Cung Chân nói: “Chuyện tiếp theo phải làm phiền Cung gia chủ rồi.”
Cung Chân ôm quyền nói: “Cung gia cam tâm tình nguyện.”
Đang nói chuyện, hắn thản nhiên tiến lên, đi đến trước cổng chính đứng thẳng, thần niệm bắt đầu điều tra tình huống cấm chế.
Tiêu Vũ Dương và những người khác tập trung tinh thần đề phòng, tùy thời phòng bị nguy hiểm đột phát.
Một lát sau, Cung Chân nói: “Tình huống may mắn. Cấm chế tuy nhiên thời đại đã lâu, nhưng thượng cổ đại môn bố trí lúc ấy sợ cũng dự tính đến điểm này, cho nên là trận pháp tự nhiên chủ tu phục. Chỉ cần cẩn thận gia cố một chút là không có vấn đề gì lớn rồi.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người mới bình tĩnh lại.
Cung Chân tiếp tục nói: “Ta cần vài ngày công phu nghĩ ra một phương án. Trong lúc này, phải làm phiền chư vị thủ hộ rồi.”
Tiêu Vũ Dương nói: “Cung gia chủ yên tâm, ta sẽ ở đây trông coi.”
Cung Chân nhẹ nhàng gật đầu, đi đến một bên tìm chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, sau đó lấy ra rất nhiều vật kỳ lạ từ Không gian giới của mình, dường như muốn chuẩn bị suy diễn gì đó.
Tiêu Vũ Dương quay đầu nhìn về phía Dương Khai: “Cung Ngạt bị ma niệm ăn mòn, nhập ma bỏ trốn, đó là một phiền toái lớn, cần triệt để giải quyết, nếu không hậu hoạn vô cùng. Ngươi có biện pháp tốt nào?”
Dương Khai nhếch miệng cười cười: “Ta có thể truy tung vị trí của hắn.”
Tiêu Vũ Dương hai mắt sáng lên: “Trước tới tìm ngươi quả nhiên là chính xác. Xem ra ngươi sớm có chuẩn bị.”
Dương Khai nói: “Hy vọng hắn không phát hiện.”
Từ lúc Cung Ngạt nhập ma rời đi, Dương Khai đã quyết định, lén lút để lại một đạo ấn ký ẩn nấp trên người hắn. Lúc đó Cung Ngạt ý thức hỗn loạn, căn bản không thể chú ý, cho nên Dương Khai rất dễ dàng thành công.
Khi đó Dương Khai nói với Hoa Vũ Lộ và những người khác có hai chuyện cần xử lý, chuyện thứ hai chính là truy sát Cung Ngạt!
Chỉ là ba người kia không có khả năng lực này, Dương Khai cũng sẽ không nói, chỉ có thể chờ cường giả đến.
“Nơi đây có ta trông coi. Chuyện Cung Ngạt giao cho các ngươi.” Tiêu Vũ Dương nhìn mấy Đế Tôn hai tầng cảnh.
Trần Văn Hạo nói: “Tiêu Trưởng Lão yên tâm, nhất định không phụ nhờ vả.”
Mấy người bọn họ cùng đến, thứ nhất là xem xét cấm chế trên huyết sắc đại môn, thứ hai là muốn truy sát Cung Ngạt. Vốn định từ Dương Khai lấy được manh mối hữu ích, không ngờ Dương Khai lại có thể truy tung vị trí Cung Ngạt. Như vậy mọi chuyện càng dễ xử lý.
Ba vị Đế Tôn hai tầng cảnh liên thủ, Cung Ngạt dù có cùng tu vi cũng tuyệt không phải đối thủ. Huống chi, Dương Khai hôm nay cũng khôi phục đỉnh phong, một mình hắn cũng đủ để giải quyết Cung Ngạt.
“Việc này không nên chậm trễ, bây giờ sẽ lên đường.” Tiêu Vũ Dương phân phó nói.
Chuyện đã qua hơn một tháng rồi. Ai cũng không biết Cung Ngạt hiện tại chạy đến đâu. Nếu kéo dài quá lâu, không chừng ấn ký Dương Khai để lại sẽ mất tác dụng hoặc bị hắn phát hiện.
Mấy người không nói thêm lời, xoay người rời đi.
Bên kia đang suy diễn, Cung Chân bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu có thể, hy vọng chư vị có thể mang thi thể lão gia chủ về.”
Hắn không thỉnh cầu mọi người tha cho Cung Ngạt một mạng, bởi vì hắn biết bị ma niệm ăn mòn, cho dù bất tử, Cung Ngạt cũng không còn là Cung Ngạt nữa. Lão gia chủ cả đời anh minh, đến già lại danh dự hủy hết, thậm chí liên lụy đến Cung gia, khiến Cung Chân không khỏi bóp cổ tay thở dài.