» Chương 2969: Đang ăn người

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 2969: Đang ăn người

“Ta thật không biết…” Chúc Tình nhỏ giọng trả lời.

“Việc quan hệ Long tộc cơ mật?”

Chúc Tình lắc đầu.

“Vậy thì nói một chút.” Dương Khai đưa tay chụp tới, cẩn thận từng li từng tí đem Chúc Tình vớt tại tay mình trong lòng, phảng phất bưng lấy món đồ sứ tinh mỹ nhất, uy hiếp nói: “Biết chuyện không báo, cẩn thận ta dùng gia pháp hầu hạ.”

“Cái gì gia pháp…” Chúc Tình trừng to mắt, một mặt mờ mịt, bất quá rất nhanh liền ý thức được Dương Khai ý tứ, bị thẹn toàn thân phát nhiệt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Khai, phát hiện hắn hai mắt đăm đăm, hô hấp bắt đầu trở nên thô trọng, trong lòng thở dài, biết là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.

Ngay sau đó cầm sách chặn nửa bên mặt, nhỏ giọng nói: “Vạn vật dựa vào âm mà ôm lấy dương, Âm Dương giao thái, bản nguyên giao hội, trùng… Khí doanh hòa.”

Dương Khai đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mặt lộ thần sắc cổ quái, giống như cười mà không phải cười nói: “Ngươi nói là…”

Chúc Tình toàn bộ mặt đều bị sách chặn, khiến người ta không nhìn thấy nét mặt của nàng, phần ngoại lệ đằng sau gương mặt xinh đẹp kia khẳng định như lửa đốt, vội vàng nói: “Ta thuận miệng nói, ngươi đừng coi là thật.”

“Long tộc cũng coi trọng song tu?” Dương Khai cười càng vui vẻ hơn, vỡ ra một cái miệng rộng, lộ ra hết sức dữ tợn, tựa như có thể một ngụm nuốt Chúc Tình vào bụng.

Nếu thật là như vậy, vậy sau này thời gian coi như quá hạnh phúc.

“Nào có chuyện, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Dương Khai duỗi ra một cái móng vuốt, nhẹ nhàng đẩy ra cuốn sách che mặt Chúc Tình, mặt xích lại gần rất nhiều, lộ ra hùng hổ dọa người.

Chúc Tình không chỗ có thể trốn, một mặt khó xử mà nói: “Chỉ là cho dù là nữ tử loài người các ngươi, Nguyên… Âm chi khí đối với nam nhân tu luyện cũng có lợi ích to lớn, tu vi càng cao càng rõ rệt, huống chi chúng ta Long tộc.”

Dương Khai nói: “Ngươi nói là ta sở dĩ có thể như vậy, là bởi vì ngươi… Lần đầu tiên?”

Chúc Tình nhẹ nhàng gật đầu, bị Dương Khai nói thẳng ra như vậy, nàng đơn giản có chút xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm động chui xuống dưới.

“Về sau thì không có hiệu quả?”

“Không có.” Chúc Tình lắc đầu.

“Ta không tin!” Dương Khai vừa nói, vừa nắm lấy Chúc Tình liền hướng một bên vọt tới, sải bước đồng thời, Hóa Long Quyết thu lại, thân hình to lớn cấp tốc rút lại.

“Ngươi làm gì?” Chúc Tình kinh hỏi.

“Có hiệu quả hay không thử một lần liền biết.” Dương Khai đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, đem Chúc Tình chặn ngang ôm lấy.

Nằm ở ngực Dương Khai, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng kia, Chúc Tình lập tức bối rối, vội vàng nói: “Thật không có hiệu quả, ta không lừa ngươi.”

Dương Khai hắc hắc cười đê tiện: “Đều nói muốn thử một lần, đừng giãy giụa phản kháng, không có ích lợi gì.”

Dứt lời, đem Chúc Tình nặng nề đặt lên giường lớn, Chúc Tình một tiếng kinh hô, Dương Khai đã như chó dữ chụp mồi đồng dạng nhào tới. Dù đã từng có trải nghiệm như vậy, Chúc Tình vẫn còn chút không quá thích ứng, lồng ngực một viên phương tâm nhảy lên kịch liệt, phảng phất tùy thời đều muốn từ miệng văng ra.

Hơi thở xâm lược trên người nam nhân, khí thế mạnh mẽ đâm tới, thổi bay lớp phòng ngự vốn không kiên cố của nàng.

Quần áo bắt đầu lộn xộn, Chúc Tình nghiêng đầu, đôi mắt đẹp đóng chặt, hai tay níu lấy ga giường, như muốn lao tới pháp trường, khẩn trương vô cùng.

Dương Khai đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn sang một bên, chỉ tay một cái, gằn từng chữ: “Cút… Ra… Ngoài!”

Bên kia Tiểu Hắc Cẩu không biết từ lúc nào bị đánh thức, con chó này hầu như vẫn luôn an tĩnh ngủ gật, không nhao nhao không nháo, cực kỳ nhu thuận, lúc này lại ngẩng đầu lên, trừng lớn đôi mắt chó nhìn về phía giường lớn, bất động, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chăm chú quan sát.

Trong mắt con chó tràn đầy hiếu kỳ và mờ mịt.

Nghe Dương Khai, nó nghẹn ngào một tiếng, có chút bất đắc dĩ đứng dậy, cụp đuôi chậm rãi đi về phía cửa.

Đi tới trước cửa, nó còn luyến tiếc quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy khao khát, tựa hồ đang cầu xin Dương Khai cho phép nó ở lại.

Dương Khai hừ một tiếng, nó chỉ có thể ủ rũ cúi đầu dùng đầu đẩy cửa ra, từ khe cửa đi ra ngoài, phút cuối cùng còn biết đóng kỹ cửa.

Ngoài điện, mấy nữ tử với tuổi tác khác nhau thẳng tắp đứng đó, trên cơ bản trên mặt mỗi người đều có thể cạo xuống một tầng sương lạnh.

Mấy vị công chúa quả thực đã chịu đủ, mấy ngày trước Dương Khai bảo các nàng ở ngoài điện đợi, các nàng chỉ có thể tuân mệnh.

Không ngờ chờ đợi này lại kéo dài vài ngày, mấy ngày nay không nghe thấy bất kỳ tiếng gọi nào, Dương Khai cũng không có nửa điểm phân phó, các nàng lại chỉ có thể ngoan ngoãn đợi bên ngoài, như cọc gỗ xử ở đó.

Lâu ngày sống an nhàn sung sướng, các nàng chưa từng chịu ủy khuất như vậy, mỗi người đều ở trong lòng mắng Dương Khai như chó, ước gì hắn chết sớm siêu sinh.

Chỉ có Tiểu công chúa ngây thơ vô tà, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết là phụ hoàng mệnh lệnh các nàng tới, muốn nghe lời nam nhân trong phòng kia, thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn.

Nàng tuổi còn nhỏ, ngây thơ còn chưa bị hoàng gia phức tạp này xâm nhiễm, ngược lại không cảm thấy có gì ủy khuất, chỉ là đứng khô mấy ngày, vừa buồn ngủ vừa mệt, lúc này đang dựa vào vai một người chị ngủ gà ngủ gật, đầu gật gù, nhiều lần suýt ngã xuống đất.

Tiểu Hắc Cẩu đi ra, mấy công chúa đều thấy được, lập tức thu hút sự chú ý của chúng nữ, nhao nhao nhìn về phía Tiểu Hắc Cẩu.

Nhị công chúa Phù Ngọc một mặt oán độc, nàng còn nhớ rõ mấy ngày trước tiểu súc sinh này khiến mình mất hết thể diện xuân quang ngoại tiết, đối với nó tự nhiên vô cùng hận thù, trong lòng tính toán làm sao báo thù rửa hận, có hay không có thể thừa cơ bắt con tiểu súc sinh này, sau đó nấu một nồi thịt chó đánh chén.

Tiểu Hắc Cẩu rõ ràng đã nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Phù Ngọc, nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp, làm bộ muốn lao vào.

“Tiểu súc sinh còn dám kiêu ngạo, một ngày nào đó sẽ giết ngươi ăn thịt!” Phù Ngọc trong lòng hận hận nghĩ, tựa hồ đã đoán được cảnh tượng đó, một niềm khoái ý khó hiểu quét sạch toàn thân.

Đúng lúc này, trong điện đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Mấy công chúa đều sợ hãi, không biết trong điện rốt cuộc xảy ra biến cố gì, nhìn nhau, một mặt mờ mịt.

Tiểu công chúa ngủ gà ngủ gật cũng bị đánh thức, trừng lớn đôi mắt, tinh thần hơn bất kỳ ai, vội hỏi: “Thế nào thế nào?”

Không ai để ý đến nàng, mấy công chúa đều lắng tai nghe.

Lại là một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, lần này chúng nữ nghe rõ ràng hơn, chỉ là âm thanh này… Tựa hồ hơi kỳ quái, không giống như âm thanh gặp tai nạn, rất ngột ngạt, rất thấp thỏm, giống như…

Sắc mặt mấy công chúa đồng loạt đỏ bừng, rõ ràng là ý thức được điều gì, còn tâm trạng nào mà nghe lén, ngược lại hận không thể bịt tai lại, tránh để âm thanh này làm ô uế tai mình.

Âm thanh đè nén càng lúc càng lớn, đứt quãng, khi thì cao vút khi thì thấp thỏm, phảng phất muốn chết.

Tiểu công chúa giật mình, sắc mặt trắng bệch nói: “Đây là thế nào? Âm thanh bên trong thật kỳ lạ, có phải ai đó xảy ra chuyện rồi không? Chúng ta có nên vào xem không?”

Lời đề nghị này khiến chúng nữ dở khóc dở cười.

Đứng bên cạnh Tiểu công chúa, Lục công chúa vội nói: “Tuyệt đối đừng vào.”

“Tại sao, tại sao không thể vào?” Tiểu công chúa truy vấn.

Lục công chúa dậm chân nói: “Trẻ con đừng hỏi nhiều thế.”

“Ừm.” Tiểu công chúa ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù không hiểu nội tình, nhưng Lục tỷ đã nói vậy thì chắc chắn có lý của nàng. Nàng đột nhiên tò mò nhìn mấy người chị, một mặt lo lắng nói: “Nhị tỷ, Lục tỷ, Thập Nhất tỷ, mặt các chị sao đỏ thế, có phải bị bệnh không?”

Thập Nhất công chúa trừng nàng một cái, tức giận nói: “Bị bệnh gì, chúng ta bao lâu bị bệnh rồi.”

“Thế nhưng là…” Tiểu công chúa lo âu đưa tay nhỏ, sờ sờ mặt Lục công chúa, sợ hãi rụt tay về nói: “Mặt Lục tỷ nóng thật, nguy rồi, mau gọi phụ hoàng đến xem.”

Thập Nhất công chúa liếc Lục công chúa một cái, che miệng cười duyên nói: “Chuyện của Lục tỷ gọi phụ hoàng xem vô dụng.”

“Vậy phải gọi ai đến xem?”

Thập Nhất công chúa bĩu môi nói: “Gọi nam nhân bên trong kia đến xem là được.” Nói xong nàng cười khúc khích, cười cong cả lưng, một hồi lâu cành hoa run rẩy.

“Vậy ta đi gọi hắn tới.” Tiểu công chúa tin là thật, nói xong liền sải bước muốn xông vào trong điện, nhưng mới đi hai bước lại sợ hãi lùi về, hơi sợ hãi nói: “Hắn có phải đang giết người không… Ta không dám vào.”

Thập Nhất công chúa cười càng vui vẻ hơn, đôi mắt đào hoa sóng nước uyển chuyển, có ý riêng nói: “Giết người thì chưa đến mức, chỉ là hắn… Đang ăn người.”

“Ăn… Ăn người!” Tiểu công chúa hoa dung thất sắc, mặt trắng bệch.

Thập Nhất công chúa hù dọa nàng nói: “Nam nhân bên trong kia là hung đồ làm ác, thích ăn nhất tiểu cô nương da mịn thịt mềm như ngươi, ngươi mà bị hắn bắt được, trước ăn mười đầu ngón tay ngươi, lại ăn mũi ngươi, lại cắn rụng tai ngươi…”

Vừa nói còn vừa cực kỳ hình tượng nhai nuốt, như đang ăn thứ gì đó thật, ngon lành.

“A…!” Tiểu công chúa sợ hãi, lập tức nép vào lòng Lục công chúa, run lẩy bẩy, run giọng nói: “Lục tỷ cứu ta, ta không muốn bị ăn, ta không muốn bị hắn ăn hết.”

“Hù dọa nó làm gì!” Lục công chúa hung tợn trừng Thập Nhất công chúa một cái, “Tiểu muội vốn tâm tư đơn thuần, người ta nói gì nó đều tin, ngươi hù dọa nó làm gì.”

Thập Nhất công chúa nhún vai nói: “Dù sao nhàm chán, tìm chút việc vui thôi. Ai, vở kịch xuân cung này, chỉ có thể nghe không thể lên sân khấu, thật sự không thú vị.”

Phù Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thì cứ vào, cũng không biết người ta có muốn ngươi không.”

Thập Nhất công chúa nói: “Vẫn là thôi đi, tên kia không dễ chọc, ta sợ bị ăn đến cả xương cốt cũng không còn.”

Tiểu công chúa nghe vậy, càng tin lời nàng, ôm chặt Lục công chúa, khóc thút thít nói: “Lục tỷ đưa ta đi, ta không muốn ở đây, phụ hoàng cứu ta, phụ hoàng cứu ta, ô ô ô!”

Phù Ngọc nhìn nàng một cái, quát khẽ nói: “Che tai nó lại.”

Lục công chúa vội vàng đưa tay, che kín hai tai Tiểu công chúa.

Âm thanh trong điện vẫn truyền ra, lúc đầu còn hơi thu liễm, đến cuối cùng càng trở nên không kiêng nể gì, khiến mấy công chúa nghe toàn thân không thoải mái, may mắn là Tiểu công chúa sau khi kinh hãi khóc lớn một trận dường như mệt mỏi, ngủ say trong lòng Lục tỷ, nước mắt vẫn còn, khiến Lục công chúa vừa đau lòng vừa uất ức, cảm thấy nam nhân kia thật sự không phải thứ gì tốt.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 475: Khí vận thương tổn cứu người

Chương 1155: Ăn miếng trả miếng!

Chương 474: Nguyên Anh nay bán bài