» Chương 2981: Muốn giết ai

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 2981: Muốn giết ai

“Đem tỷ tỷ ngươi kêu đến.” Dương Khai quay đầu nhìn Chúc Liệt phân phó.

Chúc Liệt khẽ hừ một tiếng. Dù khó chịu với giọng điệu tùy ý của Dương Khai, hắn cũng không dây dưa nhiều, thúc giục Long Nguyên, trên tay bấm pháp quyết, môi khẽ mấp máy.

Dương Khai quay đầu lại, nhìn Mị Ma, cười mỉm nói: “Nếu ta cho ngươi giết một Ma Vương, ngươi sẽ chọn ai?”

Mị Ma biến sắc, kinh ngạc nói: “Không biết đại nhân có ý gì?”

“Hỏi thế này đi, ngươi nhìn ai không vừa mắt nhất?”

Mị Ma gượng cười: “Đại nhân nói đùa. Chúng ta cùng thuộc Ma tộc, lưu lạc nơi đây, sống nương tựa lẫn nhau. Trong Ma Nộ Thành đều là huynh đệ tỷ muội, sao lại nhìn người khác không vừa mắt?”

Các Ma Vương khác nghe vậy, đều ưỡn thẳng lưng, cố gắng tỏ vẻ cùng chung hoạn nạn. Dù không ai biết Dương Khai hỏi câu đó có ý gì, nhưng ai cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Tên nhân loại này có vẻ không có thiện ý, không hề thân thiện như vẻ ngoài. Hắn giống như cây kim bọc trong bông, không cẩn thận sẽ đâm chảy máu.

Dương Khai nhếch mép: “Cơ hội nắm chắc trong tay, bỏ lỡ là không còn.”

Mị Ma im lặng, do dự một chút, thần niệm lặng lẽ dao động.

Dương Khai ngước mắt nhìn sang, ánh mắt vừa vặn đối diện với một Ma Vương sắc mặt âm trầm. Vị Ma Vương này toàn thân huyết khí cuồn cuộn, bốc lên tầng hồng quang nhàn nhạt, trông giống Huyết Ma. Thần sắc hắn có chút bất an, như đang lo lắng điều gì.

Khi ánh mắt Dương Khai quét tới, hắn lập tức phản ứng, cắn răng gầm lên với Mị Ma: “Tiện nhân ngươi dám bán ta!”

Mị Ma nhếch môi đỏ, gương mặt hơi trắng bệch, đối diện lời chỉ trích của Huyết Ma không lên tiếng.

Huyết Ma tức giận: “Tiện tỳ lại vô tình vô nghĩa thế ư? Khi ở dưới hông ta hầu hạ, bao nhiêu phong tình vạn chủng, mị thái ngổn ngang. Giờ leo cành cao liền muốn giết ta? Quả nhiên vô tình, con hát không nghĩa.”

Mị Ma bị nói xấu hổ quá hóa giận, cắn răng nói: “Ta tuy là Mị Ma, nhưng không phải ai cũng có thể làm chồng. Nếu không phải ngươi năm đó dùng sức mạnh, ta sao lại…”

“Ha ha ha ha!” Huyết Ma cười lớn, toàn thân huyết khí cuồn cuộn dữ dội. “Đừng ngụy biện! Mị Ma vốn là lũ tiện tỳ. Những năm này nếu không phải bản vương giúp đỡ nhiều nơi, bằng tư chất ngươi sao có thể tấn thăng Ma Vương chi thân! Ngươi tưởng bản vương không biết những năm này ngươi vụng trộm thông đồng với kẻ khác ư? Thế mà còn mặt mũi nói mình không phải ai cũng có thể làm chồng! Giờ ngươi chẳng qua là đống thịt thối ngay cả chó hoang cũng không muốn ngửi, cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bản vương cũng sẽ không chạm vào ngươi nữa.”

“Chớ nói bậy!” Mị Ma nghẹn ngào gào lên, quay đầu nhìn Dương Khai, mặt khẩn cầu: “Đại nhân, tuy nô gia không biết ngài muốn làm gì, nhưng nếu ngài muốn giết ai, xin hãy động thủ giết hắn. Nô gia sau này mọi chuyện đều nghe theo ngài.”

“Làm càn! Muốn giết ta? Ta trước hết giết ngươi!” Huyết Ma giận tím mặt, khoát tay, một đạo huyết quang bắn về phía Mị Ma. Huyết quang nổ tung giữa không trung, hóa thành chùm huyết vũ, bao trùm một vùng rộng lớn.

Huyết vũ dường như có tính ăn mòn cực mạnh, xuyên qua không trung truyền đến tiếng xuy xuy.

Mị Ma thét lên. Tu vi của nàng vốn kém Huyết Ma không ít, Huyết Ma vừa động thủ nàng căn bản không cản nổi, thân thể cấp tốc lùi về sau. Trong miệng phát ra âm ma quen tai, hai tay liên tục huy động, đánh ra từng đạo ma khí tinh thuần, nhưng vẫn không thể ngăn cản huyết vũ lao tới.

Xuy xuy xuy xuy, từng giọt huyết vũ đột phá phòng ngự của Mị Ma, đánh trúng người nàng, làm quần áo nàng mục nát, để lộ mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Những chỗ nàng bị huyết vũ nhiễm phải cũng nhanh chóng thối rữa, hóa thành mủ chảy xuống, vài chỗ thậm chí lộ ra xương trắng hếu, cả người chỉ trong thoáng chốc trông vô cùng thê thảm.

“Tiện nhân nhận lấy cái chết!” Huyết Ma không buông tha, thân hình thoắt cái lao tới Mị Ma. Nhìn tư thế đó như muốn truy cùng giết tận.

Mị Ma kinh hãi mặt xám như đất, trong miệng ma âm không ngừng, nhưng vẫn không thể ngăn cản Huyết Ma lao tới. Chỉ cảm thấy khí tức tử vong ập đến trước mặt, thầm nghĩ lần này dù sao cũng không sống nổi.

Huyết Ma đang giữa không trung bỗng nhiên thân hình gập lại, hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành huyết thủy vô tận hung mãnh cuồn cuộn lao về phía Dương Khai. Uy thế kinh người, giống như huyết hải dâng trào. Trong cơn sóng máu ẩn chứa sát thương cực kỳ đáng sợ, rất có xu thế muốn quét sạch tứ phương đại địa. Ở phía trước nhất sóng máu, khuôn mặt Huyết Ma nổi lên. Hắn như đang lướt sóng, hung mãnh lao tới Dương Khai.

Mị Ma chỉ là vật ngụy trang. Mục tiêu tấn công của hắn từ đầu đến cuối là Dương Khai.

Dù hắn không muốn xung đột với Dương Khai, nhưng bị Mị Ma khuấy động như vậy, hắn đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Muốn bình an vượt qua nguy cơ lần này, chỉ có tiên hạ thủ vi cường.

Thực lực của thanh niên tóc đỏ quá kinh khủng, Ma Vương đầu tiên bị hắn một chiêu miểu sát. Huyết Ma dù sao cũng không dám có ý đồ với hắn.

Dương Khai trước đó dù đã giết mấy Ma Vương, nhưng là dựa vào uy lực bảo vật, bản thân thực lực chưa chắc lợi hại bao nhiêu. Nhân lúc hắn chưa tế ra bảo vật, có lẽ còn có cơ hội chế ngự hắn.

Chỉ cần bắt được tên nhân loại này, hắn liền có thể chiếm thế chủ động tuyệt đối. Nghĩ vậy, Huyết Ma lập tức hành động, lại cảm thấy rất tự tin có thể thành công.

Đúng lúc này, hắn chợt thấy Dương Khai lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Nụ cười ấy khiến lòng hắn chùng xuống, không hiểu sao sinh ra cảm giác dê vào miệng cọp, như thể mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Sự chần chừ trong lòng khiến uy thế sóng máu của hắn chững lại.

Dương Khai đưa tay, co ngón tay bắn ra.

Xuy xuy xuy xuy…

Từng đạo trảm kích đen kịt như trăng khuyết gào thét đi. Trên đường thế như chẻ tre, cắt qua sóng máu.

Mỗi đạo nguyệt nhận đều khiến Huyết Ma kêu lên đau đớn, khiến ánh sáng Huyết Ma ảm đạm, khiến huyết thủy hao hụt.

Sau bảy tám đạo nguyệt nhận, sóng máu cuộn lại, thân hình Huyết Ma hiện ra, lảo đảo xuất hiện cách Dương Khai không xa.

Dương Khai hai tay nhanh chóng kết ấn quyết, thần sắc trang nghiêm, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc nhàn nhạt chảy trên người.

“Tuế Nguyệt Khô Vinh, Như Thoi Như Mộng!”

Nhẹ nhàng vỗ một chưởng, Huyết Ma đang thất thần trong nháy mắt bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, bay ra như diều đứt dây. Hắn miễn cưỡng tỉnh thần, lắc lư thân thể lần nữa, hóa thành từng đạo huyết quang, bắn tứ phía.

Trọng thương trong nháy mắt khiến vị Ma Vương xuất thân Huyết Ma biết mình đã coi thường đối thủ, căn bản không thể thắng nổi.

Hắn giờ chỉ muốn chạy trốn, trốn càng xa càng tốt.

“Huyết Ảnh độn pháp!” Dương Khai hừ nhẹ, cười lạnh: “Nếu là Ảnh Sát thần độn của Ảnh Ma tộc bản thiếu gia phá giải đi có lẽ còn tốn chút công phu, chỉ là Huyết Ảnh độn pháp cũng dám ở trước mặt ta ngang ngược, xem bản thiếu gia lập tức phá đi.” Nói đoạn, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua rất nhiều huyết quang, sau đó quyết định một đạo huyết quang trong đó, xa xa đưa tay chỉ một điểm.

Không Gian Pháp Tắc phun trào, vị trí đạo huyết quang kia trong nháy mắt hóa thành một tòa lồng giam vô hình.

Huyết quang đâm vào vách lồng, rồi cuộn lại, Huyết Ma tái nhợt hiện hình.

“Sao có thể!” Hắn la thất thanh.

Huyết Ảnh độn pháp là thiên phú thần thông của Huyết Ma tộc, căn bản không tồn tại sơ hở. Người thường gặp phải loại thần thông này tuyệt đối không thể phân biệt được đâu là chân thân, đâu là chiêu che mắt.

Lại không ngờ bị thanh niên Nhân tộc chỉ có Đế Tôn nhất trọng này nhìn thấu chỉ trong thoáng chốc.

Hơn nữa, lời thanh niên này vừa nói càng làm hắn kinh sợ. Huyết Ảnh độn pháp của Huyết Ma, Ảnh Sát thần độn của Ảnh Ma đều là thiên phú thần thông, là thần kỹ bảo mệnh chạy trốn. Ngay cả các Ma Vương trong Ma tộc cũng phá giải những thứ này rất khó khăn. Nhưng nghe ngữ khí của nhân loại này, hình như hắn rất am hiểu Ma tộc.

Nội tâm Huyết Ma kinh hãi tột đỉnh, máu toàn thân đều lạnh.

Hắn còn muốn thi triển độn pháp, nhưng trước mắt bóng người lóe lên, Dương Khai đã chặn đường đi.

Huyết Ma lập tức hít sâu một hơi, vội vàng muốn thối lui.

“Nhìn ta!” Giọng Dương Khai trầm thấp, như mang theo ma lực không thể kháng cự. Huyết Ma nghe vậy bản năng nhìn hắn. Vừa thấy, chỉ thấy mắt trái đối phương không biết từ lúc nào đã hóa thành một đồng tử dọc màu vàng. Ánh kim uy nghiêm đó dường như có thể Nhiếp Hồn đoạt phách, khiến thần thức hắn chấn động, không sinh ra một tia dao động. Thần niệm của Dương Khai cuồn cuộn như thủy triều phun trào, một nụ hoa sen chớm nở nơi mắt trái lóe lên rồi biến mất, xông vào trong đầu Huyết Ma.

Chỉ trong thoáng chốc, tư duy Huyết Ma bị đông cứng, đần độn đứng đó.

Thức hải sụp đổ, Huyết Ma đã thành cái xác không hồn.

Một bóng người từ bên lao ra, trong mắt lấp lánh thù hận khắc cốt ghi tâm. Trên tay nắm thanh cốt thứ trắng hếu. Cốt thứ đó trông không giống xương hung thú, ngược lại giống xương cốt cường giả Nhân tộc hoặc Ma tộc sau khi chết, bị không biết thủ pháp nào tế luyện thành ma khí.

Khí tức của cốt thứ không tầm thường, hung hăng đâm xuống đỉnh đầu Huyết Ma đang đứng bất động. Xem bộ dáng là muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Dương Khai hừ lạnh, đưa tay vỗ một chưởng sang bên. Mị Ma ứng tiếng bay ra ngoài, ngã xuống rồi bò dậy, lau máu khóe miệng, nghi hoặc không hiểu nhìn Dương Khai: “Đại nhân?”

Lúc này Mị Ma trông vô cùng thê lương, bộ quần áo rách nát tả tơi. Cơ thể vốn xinh đẹp lại xuất hiện những bọc mủ lớn, rất nhiều bọc mủ còn đang chảy máu, tỏa ra khí tức khó ngửi.

Tình cảnh này đúng là ứng với lời Huyết Ma sỉ nhục nàng trước đó là bãi thịt nhão ngay cả chó hoang cũng khinh thường không chú ý.

Thực lực của nàng kém xa Huyết Ma, vừa nãy bị Huyết Ma một vòng tấn công mạnh suýt chết, lại bị sỉ nhục nặng nề, tự nhiên muốn báo thù rửa hận.

Chỉ là nàng hơi không rõ, vì sao Dương Khai lại ngăn cản nàng. Rõ ràng là Dương Khai hỏi muốn giết ai.

“Ngươi làm gì?” Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng, ánh kim mắt trái còn chưa tan đi. Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Mị Ma toàn thân lạnh lẽo, vội giải thích: “Đại nhân không phải muốn giết hắn sao? Ta đến giúp đỡ!”

“Muốn giết người ta tự động thủ được, không cần ngươi đến giúp đỡ?” Dương Khai hừ nhẹ.

Mị Ma run rẩy nói: “Thiếp thân sai rồi, đại nhân bớt giận!”

Nàng tự biết muốn sống nhất định phải tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng, nên không dám nửa lời oán giận hay bất mãn.

Dương Khai không để ý tới nàng nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Liệt.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3222: này cũng không phản ứng?

Chương 3221: Có tật giật mình

Chương 3220: Không hài lòng