» Chương 2990: Nhìn lầm chứ ?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 2990: Nhìn lầm rồi ư?

Người này vừa dứt lời, một người khác liền nói: “Ai bảo con bé nghịch ngợm kia lại giết Thiếu Các Chủ Phong Vân Các, ở mảnh giới này đắc tội Phong Vân Các, nàng còn có đường sống nào nữa! Sớm muộn gì cũng là một chữ ‘chết’.”

Người kia nói: “Người phụ nữ kia cũng thật là có ý tứ, giết ai không được, hết lần này tới lần khác giết Thiếu Các Chủ người ta. Lão Các Chủ Phong Vân Các tuy thê thiếp vô số nhưng vẫn không có con nối dõi, thật vất vả mới có đứa con trai nối dõi, cưng chiều như thế nào! Lần này bị người giết, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Nếu không phải vậy, khoản tiền thưởng này cũng không thể phong phú đến mức ấy.”

“Nhắc tới thì Thiếu Các Chủ kia cũng chẳng ra gì, ỷ vào thân phận của mình cùng sự dung túng sủng ái của lão Các Chủ, ngày thường khi nam bá nữ, làm xằng làm bậy. Tu vi tuy không cao, nhưng ai bảo người ta có bối cảnh cường đại. Không biết có bao nhiêu nữ tử bị hắn làm nhục. Nghe nói lần này dù bị giết, cũng là vì trêu đùa con bé nghịch ngợm kia mà ra cớ sự.”

Hùng tính tráng hán kia nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói: “Nói như vậy, người phụ nữ kia dung mạo không tầm thường sao?”

Người thứ nhất cười ha ha: “Tất nhiên không tầm thường. Nghĩ Thiếu Các Chủ kia đùa bỡn nữ nhân vô số, loại nữ tử nào mà hắn chưa từng thấy qua? Hàng bình thường hắn há có thể vừa ý? Chẳng giấu gì hai vị, tại hạ từng từ xa xem qua người phụ nữ kia một lần, quả thực là quốc sắc thiên hương, tựa như thần nữ giáng trần vậy. Một nữ tử như thế nếu có thể mang về nhà, e rằng sau này cũng không còn tâm trí mà tu luyện nữa. Thiếu gia chơi bời cấp bậc như Thiếu Các Chủ, thấy sao có thể kìm giữ được? Chỉ tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc người phụ nữ kia tu vi cũng không tầm thường. Tại hạ không có nắm chắc thắng nàng, mới trơ mắt nhìn cơ hội trôi đi.”

“Nữ nhân xinh đẹp Bổn Tọa cũng thích.” Hùng tính nam tử kia cầm lấy vò rượu trên bàn uống một ngụm lớn, rượu chảy xuống khóe miệng, trông cực kỳ hào sảng. Trong mắt lóe lên tà quang nói: “Bổn Tọa ngược lại muốn xem người phụ nữ kia rốt cuộc quốc sắc thiên hương đến mức nào. Chỉ là một Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi, nếu để Bổn Tọa thấy, sẽ khiến nàng có chạy đằng trời!”

“Có Hùng đại nhân xuất thủ, người phụ nữ kia nhất định là không thoát được.” Một người khác nịnh hót.

Hùng tính tráng hán cười lớn nói: “Chờ Bổn Tọa bắt được nàng, trước hết đùa bỡn kỹ lưỡng một phen, rồi mới giao cho Phong Vân Các lấy tiền thưởng.”

“Như thế tốt lắm. Hùng đại nhân nếu thật sự bắt được nàng, xin cho tiểu đệ cũng được ké một chút.”

Hùng tính tráng hán cười hắc hắc nói: “Miệng huynh đệ ngươi nặng quá vậy. Bổn Tọa ăn còn thừa ngươi cũng thích sao?”

“Chơi bời một chút thôi mà, cũng không phải là muốn cưới về nhà, có gì mà không được.”

“Được, vậy quyết định như vậy. Chẳng qua không biết tin tức có chính xác không, con bé nghịch ngợm kia có thật sự muốn đi qua đây không?”

“Tin tức chắc chắn không sai. Người phụ nữ kia cũng gan lớn thật, đắc tội Phong Vân Các, chẳng những không che giấu hành tung, lại còn một đường hướng về phía Phong Vân Các mà đi giết người. Tựa hồ có không ít người đã chết trên tay nàng. Lần đi Phong Vân Các này, Điểm Tinh Thành là con đường phải qua. Nàng nếu trải qua, tất nhiên sẽ lộ hành tung. Ta chờ ở đây là vì thế. Hai vị chẳng lẽ không phát hiện Điểm Tinh Thành này có thêm không ít Đế Tôn cảnh sao? Đều là vì người phụ nữ kia mà đến đấy.”

“Hừ, chỉ dựa vào bọn họ cũng muốn cạnh tranh với Bổn Tọa, thật là không biết tự lượng sức mình. Đến lúc đó không quấy rầy Bổn Tọa thì thôi, nếu quấy rầy Bổn Tọa đừng trách Bổn Tọa không nể mặt.”

“Hùng đại nhân nói phải. Những thứ rác rưởi này há có thể so sánh với ngài.”

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, hùng tính võ giả kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua Dương Khai bên này.

Giờ phút này, Dương Khai đang thưởng thức rượu kiếm trung đẳng mà Điếm Tiểu Nhị đưa tới. Chỉ uống một ngụm liền nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện rượu kiếm này hơi khác với loại mình từng uống trước đây.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp!

Trong rượu tuy có kiếm ý, nhưng không hề sâu sắc. Khi tràn vào kinh mạch huyết nhục, nó dễ dàng bị hắn hóa giải, không phát huy được chút tác dụng nào.

Rượu kiếm lần trước Chúc Tình cho mình, hình như là loại rất cao cấp.

Hắn cầm ly rượu cau mày, bỗng cảm thấy vô vị.

Đúng lúc này, vò rượu Khai Phong trên bàn đột nhiên bị một luồng hấp lực hút sang một bên. Hùng tính đại hán kia cười ha ha, nói với Dương Khai: “Tiểu tử, rượu kiếm không phải là thứ ngươi có thể uống, Bổn Tọa miễn cưỡng giúp ngươi giải quyết, không cần nói lời cảm ơn.”

Chính là vò rượu kiếm trên bàn hắn đã sớm uống hết, thấy Dương Khai gọi một vò mới, liền không nói lời nào mà đoạt lấy.

Trong lúc nói chuyện, đã ôm lấy vò rượu ừng ực ừng ực đổ vào miệng. Một thân Đế nguyên cuồn cuộn mà động, tựa như bị kiếm ý trong rượu kích thích.

Sắc mặt Dương Khai lập tức trầm xuống.

Hùng tính tráng hán này hết lần này đến lần khác tới làm nhục hắn, hắn vốn lười so đo với đối phương, nhưng không ngờ giờ lại ra tay cướp đồ trực tiếp. Vò rượu kiếm trung đẳng này Dương Khai tuy nhìn không vừa mắt, cũng không định uống nữa, nhưng bị người đoạt đi lại là chuyện khác.

“Rượu ngon!” Hùng tính tráng hán uống xong rượu kiếm, bị kiếm ý kích thích, cả người khí huyết cuồn cuộn, mặt đỏ tía tai, lau miệng thỏa mãn la lên. Hai người ngồi cùng bàn đều nhìn Dương Khai với vẻ giễu cợt, ánh mắt lộ rõ sự trêu ngươi.

Sắc mặt Dương Khai lạnh băng, sâm giọng nói: “Nhân thiện bị Nhân khi dễ, Mã thiện bị Người cưỡi. Vốn không muốn chấp nhặt với ngươi, ngươi thứ rác rưởi này lại cứ thiên về đến chọc vào Bản Thiếu. Xem ra ngươi muốn chết rồi.”

Hùng tính tráng hán nghe vậy sửng sốt một chút, cười phá lên nói: “Tiểu tử ngươi nói gì, Bổn Tọa nghe không rõ lắm, ngươi nói lại lần nữa ta nghe xem.”

Nói như vậy, lại còn cố ý nghiêng tai, vẻ mặt như thật sự muốn nghe rõ ràng.

Dương Khai ung dung thở dài: “Có vài người ếch ngồi đáy giếng, nhìn trời như miệng giếng, hết lần này tới lần khác còn cảm thấy mình không thấp kém.”

Sắc mặt Hùng tính tráng hán lạnh lẽo, đột nhiên đứng dậy nói: “Tiểu tử ngươi nói ai ếch ngồi đáy giếng?”

Hai người ngồi cùng bàn cũng đột nhiên đứng lên, Đế Uy thúc giục, một người hừ nói: “Tiểu tử chớ ở đây nói nhăng nói cuội. Nơi này không phải thâm sơn cùng cốc của các ngươi. Nói nhầm mất mặt không sao, mất mạng thì không tốt đâu.”

“Muốn mất mạng là các ngươi mới đúng!” Dương Khai khẽ giơ tay lên, định cho ba người này một bài học khắc sâu khó quên.

Ngay lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên từ đàng xa truyền tới, ngay sau đó mấy tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh. Tựa như có người đang giao thủ so chiêu động tĩnh, Đế nguyên bắt đầu khởi động, thiên địa linh khí chấn động, pháp tắc mọc um tùm.

Tiếp theo một khắc, một đạo bóng người màu hồng bỗng nhiên từ bên cạnh nhanh như tên bắn vụt qua.

Dương Khai ngồi sát bên cửa sổ, thân ảnh kia xẹt qua mang theo một luồng hương thơm dịu nhẹ thoảng qua. Khóe mắt hắn liếc thấy một bóng người yểu điệu, mái tóc dài tung bay, quần áo màu hồng vũ động, chớp mắt đã lao đi rất xa.

Ngay sau lưng người phụ nữ này, từng đạo hào quang nhanh như tên bắn vụt qua.

“Tiện Tỳ dám chạy!”

“Dám lộ diện ở Điểm Tinh Thành, lần này ngươi có chạy đằng trời!”

“Mau đuổi theo, đừng để nàng chạy! Hai chục triệu thượng phẩm Nguyên Tinh tiền thưởng đó!”

Hô la la một trận, hơn trăm người đuổi theo, trong đó có cả Đế Tôn cảnh, Đạo Nguyên cảnh cũng không ít, hiển nhiên đều là đi tham gia náo nhiệt.

Dương Khai thoáng cái sửng sốt tại chỗ, đầu hơi choáng váng, ngây ngốc nhìn bóng người đã đi xa, dụi mắt thật mạnh.

“Là con bé nghịch ngợm kia!” Bên cạnh truyền tới tiếng kinh hô.

“Đi!” Một người khác vội vàng tung người nhảy ra ngoài.

Hùng tính tráng hán nghe một chút, cũng không còn tâm tình dây dưa gì với Dương Khai. Hắn trừng Dương Khai một cái hung ác rồi, chân to dẫm mạnh xuống đất, trực tiếp phá vỡ mái nhà đuổi theo.

Trong tửu quán thoáng chốc một mảnh hỗn độn, Điếm Tiểu Nhị chạy tới, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt.

Dương Khai lúc này cũng tỉnh táo lại, vội vàng bỏ lại một ít Nguyên Tinh, thân hình thoắt một cái liền biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện trở lại, người đã ở bên ngoài thành.

Một đám người từ trong thành chen chúc xông ra, đối với sự xuất hiện đột ngột của hắn cũng không mấy để ý. Ánh mắt mỗi người đều nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp đang chạy trốn phía trước. Mỗi người đều như được tiêm máu gà, điên cuồng truy đuổi.

Đối với bọn họ những người này mà nói, cô gái kia đồng nghĩa với một hai ngàn vạn thượng phẩm Nguyên Tinh.

Dương Khai không nói một lời gia nhập đội ngũ truy đuổi, ngược lại cũng không quá thu hút. Sâu trong nội tâm chỉ có một nghi vấn: Nhìn lầm rồi ư?

Người phụ nữ kia vừa rồi bay qua bên cạnh hắn tốc độ quá nhanh. Sự chú ý của hắn lúc đó còn đặt ở mấy người trên bàn bên cạnh, cho nên cũng không nhìn kỹ dáng dấp người phụ nữ kia, chỉ là khóe mắt liếc qua thấy được một chút.

Chính là cái nhìn thoáng qua này, lại khiến lòng hắn chấn động.

Bởi vì người phụ nữ kia hắn cảm thấy có chút quen mắt, hơn nữa còn là một người đã rất nhiều năm không gặp. Nếu như mình không nhận sai, vậy thì quá không thể tưởng tượng nổi.

Hắn cũng không dám quá chắc chắn, cho nên dự định lẫn trong đám người kỹ lưỡng quan sát một hai, rồi tính toán sau. Tránh cho vừa lên đã nhận lầm người thì sẽ rất lúng túng. Huống chi tình cảnh của người phụ nữ này bây giờ không ổn, không khéo sẽ bị người nhà lầm cho là mình có bụng dạ khó lường gì đó.

Ngoài Điểm Tinh Thành, tốc độ của nữ tử thật nhanh, hóa thành một đạo lưu quang màu hồng cấp tốc bay vút đi.

Sau lưng một đám võ giả kiên nhẫn không bỏ truy đuổi. Mỗi người đều xem người phụ nữ kia như bánh bao thơm ngát.

Không bao lâu, tu vi mạnh yếu liền thể hiện ra. Những người thuộc Đạo Nguyên cảnh đi ra đều rối rít bị tụt lại, chỉ có Đế Tôn cảnh mới có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ của nữ tử.

Số người không quá nhiều, ước chừng chỉ mười mấy người, hơn nữa phần lớn đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh. Nhưng đây đã là một luồng lực lượng không thể xem thường, nhất là đối với người phụ nữ kia mà nói.

Dù cách không quá gần, Dương Khai cũng có thể nhận ra, người phụ nữ kia chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Chính vì tu vi của nàng ở đây, mới khiến Dương Khai không dám xác định có phải là nhận sai hay không. Dù sao mình bây giờ cũng chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi. Nếu người phụ nữ này thật sự là người mình quen biết, sao lại không thể nào có tu vi như vậy chứ?

Một Đế Tôn nhất tầng cảnh, đối mặt với nhiều truy binh như vậy, hiển nhiên là không có bao nhiêu phần thắng.

Nhưng rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện có điều gì đó không đúng.

Người phụ nữ chạy trốn phía trước không hề tỏ ra hoảng loạn. Khí tức của nàng thâm sâu, rõ ràng là không dùng toàn lực. Ngược lại, giống như đang câu cá vậy. Ý niệm này hiện lên, khiến Dương Khai có chút bật cười thành tiếng, cảm thấy mình có phải đã nghĩ nhiều rồi không.

Trong lúc truy đuổi, rất nhanh đã rời xa Điểm Tinh Thành.

Trong một vùng hoang dã cách Điểm Tinh Thành năm ngàn dặm, nữ tử vẫn chạy trốn bỗng nhiên dừng lại thân hình. Lặng lẽ lăng không đứng đó, để lại cho mọi người một bóng lưng xinh đẹp. Gió lay mái tóc tung bay, khiến người nhìn mê mẩn.

Hơn mười Đế Tôn cảnh truy đuổi tới cũng rối rít dừng bước. Đến lúc này mọi người rốt cuộc cũng phát hiện có điều gì đó không đúng. Người phụ nữ này nhìn không giống như đang chạy trốn, ngược lại giống như đang dẫn dụ bọn họ vào một cái bẫy nào đó.

Nghĩ tới đây, mọi người liền vội vàng điều tra xung quanh, sợ rằng nơi đây đột nhiên xuất hiện cấm chế trận pháp gì đó hoặc là những cao thủ mạnh mẽ khác.

*

Đoán xem đây là ai?

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3484: Tiện tỳ người nào

Chương 3483: Thu hoạch lớn

Chương 3482: Đại lục tàn phiến