» Chương 2993: Tiểu Vận nhi lớn lên

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 2993: Tiểu Vận nhi lớn lên.

“Cần giúp một tay không?” Dương Khai mỉm cười hỏi.

“Không cần!” Thiếu nữ dịu dàng cự tuyệt, thần sắc tự tin. Dứt lời, nàng một quyền đánh về cái đầu lâu ẩn thân của Hùng Khai Sơn. Quyền kình tàn phá, không gian bốn phía bị đè ép ra từng tầng ba động bất quy tắc, uy thế kinh người.

Tốc độ của Hùng Khai Sơn tuy nhanh, nhưng không nhanh bằng uy lực của quyền này.

Một tiếng nổ vang, đầu lâu bị đập lảo đảo, một khe hở nứt ra trên đó, truyền tới tiếng kêu rên của Hùng Khai Sơn.

Dương Khai mắt lộ tia sáng kỳ dị, thầm nghĩ tiểu nha đầu này đến Tinh Giới sau khi đạt được cơ duyên không nhỏ. Nàng có thể lấy tu vi Đế Tôn nhất trọng cảnh phát huy ra thực lực cường đại như vậy, cũng không biết Dương Viêm rốt cuộc đã khai thác tiềm năng trong cơ thể nàng như thế nào.

Nhớ tới Dương Viêm, lòng Dương Khai lại dấy lên hy vọng. Hắn những năm này luôn tìm kiếm tung tích của Dương Viêm, đã hao phí quá nhiều phương pháp, chỉ mơ hồ suy đoán Dương Viêm thuộc về một thế lực tên là Tinh Đình. Bây giờ vô tình gặp được Lâm Vận Nhi, có lẽ có thể từ nàng hỏi dò chút ít về tung tích của Dương Viêm.

Chỉ cần tìm được Dương Viêm, hắn liền có thể nghĩ cách trở lại Hằng La Tinh Vực, đón những thân bằng hảo hữu của mình tới.

Hắn ở Tinh Giới thời gian không ngắn, hiện tại ở đây cũng có căn cơ của mình. Lăng Tiêu Cung lớn như vậy đủ để cho những người ở U Ám Tinh có được hoàn cảnh tu luyện và tài nguyên tốt hơn.

“Tiểu cô nương, làm người lưu lại một đường ngày sau tốt gặp nhau, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy!” Tiếng Hùng Khai Sơn hơi bối rối truyền ra. Trong khoảng thời gian Dương Khai suy nghĩ mông lung, Lâm Vận Nhi đã đánh hắn tới không đường chạy, địa ngục không cửa vào.

Đầu lâu khổng lồ ẩn thân nứt ra vô số khe hở, quỷ hỏa trong hốc mắt ảm đạm không sáng, sắp tắt.

Hắn cũng nhận ra Lâm Vận Nhi cường đại, tự biết không phải là đối thủ, muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết.

Đáng tiếc, Lâm Vận Nhi há có thể như ý nguyện của hắn. Tiểu nha đầu những năm này cũng không biết tu luyện ở đâu, tâm tư tuy đơn thuần, nhưng tâm tính lại cực kỳ cố chấp, hoàn toàn không nghe hắn nói gì, chỉ mím môi, một quyền lại một quyền nện xuống đầu lâu kia.

Mười mấy quyền đánh xuống, đầu lâu kia “ầm” một tiếng vỡ nát thành phấn vụn. Hùng Khai Sơn chật vật thoát ra, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hiển nhiên đã bị ám thương.

Dương Khai nhìn toát mồ hôi lạnh. Chỉ bằng huyết nhục chi khu hủy đi đế bảo của người ta, bản lĩnh này thật sự không thể xem thường. Bây giờ thiếu nữ bạo long này khác hoàn toàn với tiểu nha đầu chưa lớn trong ấn tượng của hắn.

Đúng là nữ lớn mười tám biến hóa mà!

Đầu lâu bị hủy, Hùng Khai Sơn mặt mày xám xịt, thẹn quá hóa giận, trong lòng càng ngày càng giận dữ. Hắn cắn răng quát lên: “Không muốn Bổn Tọa tốt hơn, ngươi cũng đừng mơ tưởng tốt hơn!”

Hắn bấm niệm pháp quyết, những đầu lâu còn lại bỗng nhiên bay múa, thoáng cái toàn bộ thiêu đốt, toát ra âm u băng hàn ngọn lửa, đồng loạt hướng Lâm Vận Nhi lao tới.

Mặt Dương Khai biến sắc, mơ hồ nhận ra ngọn lửa này khó đối phó. Ngọn lửa như thế này nên tính là thiên địa dị hỏa. Nếu không cẩn thận bị dính, nhất định không có kết quả tốt.

Có lòng nhắc nhở Lâm Vận Nhi một tiếng, nhưng lại thấy nàng không sợ hãi, không tránh không né mà nghênh đón.

Trong thoáng chốc, thân thể thiếu nữ bị ngọn lửa âm lãnh này bao bọc, thoáng cái bị nhấn chìm vô ảnh vô tung.

“Ha ha ha ha!” Hùng Khai Sơn cất tiếng cười lớn, “Tiểu nha đầu thật ngốc! Thông Minh quỷ hỏa của Bổn Tọa có thể tùy tiện dính sao? Lần này xem ngươi chết không chứ!”

Tiếng cười lớn hơi ngừng, Hùng Khai Sơn trợn to tròng mắt, phảng phất bị một bàn tay vô hình nắm cổ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và hoảng sợ.

Chỉ thấy phía trước, trong cái gọi là Thông Minh quỷ hỏa kia, một bóng người dịu dàng lững thững đi ra. Ngọn lửa lạnh lẽo có thể cuộn trào bất định bên cạnh nàng, nhưng căn bản không thể làm nàng bị thương chút nào.

Vào giờ phút này, Lâm Vận Nhi toàn thân tỏa ra tia sáng chói mắt. Trong ánh sáng kia tựa như có thần kỳ uy năng. Chính nhờ tầng hào quang này, nàng đã ngăn chặn sự tổn thương của Thông Minh quỷ hỏa, để cho nàng có thể bình yên vô sự.

Dương Khai hơi híp mắt, trong lòng khiếp sợ.

Hắn tự nhiên nhìn ra tia sáng này không phải là uy năng phòng ngự của đế bảo, mà là Lâm Vận Nhi đang thúc giục một loại bí thuật không biết.

Bí thuật gì lại có lực phòng ngự cường đại như thế?

“Sư phụ nói, muốn giết ta đều phải chết!” Lâm Vận Nhi nhẹ nhàng nói một tiếng, trên mặt một mảnh thành kính, phảng phất coi lời nói của sư phụ như khuôn vàng thước ngọc. Dứt lời, nàng liền lao tới Hùng Khai Sơn.

Hùng Khai Sơn hít một hơi khí lạnh. Thần thông mạnh nhất của mình cứ như vậy dễ dàng bị phá, hắn nào còn có lòng tin tranh đấu với thiếu nữ? Mắt thấy thiếu nữ hung mãnh như vậy vọt tới, hắn cắn chót lưỡi, thiêu đốt tinh huyết, xoay người bỏ chạy.

Mới chạy ra không mấy bước, bỗng nhiên phát hiện không gian trở nên sền sệt vô cùng, khiến hắn sinh ra cảm giác bước đi khó khăn.

“Ngươi…” Hùng Khai Sơn nghiêng đầu nhìn về Dương Khai, mặt đầy bi phẫn, trong mắt tràn đầy huyết và lệ tố cáo. Hắn rõ ràng nhận ra Dương Khai đã động một ít tay chân, đoạn tuyệt hy vọng chạy thoát thân của hắn.

“Lên đường bình an!” Dương Khai hướng hắn mỉm cười vẫy tay, giống như lão hữu cáo biệt.

Hùng Khai Sơn chỉ cảm thấy ngực khí huyết quay cuồng, một ngụm máu tươi không khống chế được phun ra ngoài.

Sau khắc, Lâm Vận Nhi liền đụng vào lưng hắn, hai quyền “ầm ầm” đánh ra.

Máu tươi đầy trời, như hoa hồng nở rộ tỏa ra. Hài cốt rơi rụng, thiếu nữ lại như đóa sen trắng muốt, ra bùn mà không nhiễm.

Thong dong bước tới, khí thế thiếu nữ vừa thu lại, quyền sáo đen nhánh trên hai quả đấm cũng biến mất. Nàng nhanh như tia chớp phi phác đến trong ngực Dương Khai, duyên dáng kêu to: “Dương đại thúc!”

Trước đó sau đó chuyển biến hơi nhanh, Dương Khai vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị nàng ôm đầy ắp, cả người lui về sau vài chục bước mới đứng vững thân hình.

Mùi hương cơ thể thiếu nữ quanh quẩn chóp mũi, trong sợi tóc còn tản ra mùi thơm say lòng người. Nơi ngực đầy đặn đè ép trên ngực Dương Khai, hắn lập tức nhận ra sự đàn hồi kinh người truyền tới.

Mặt Dương Khai đầy lúng túng, thế nào cũng không nghĩ tới thiếu nữ cuối cùng lại nhiệt tình như vậy.

Lâm Vận Nhi vùi đầu vào ngực Dương Khai, hít sâu mấy hơi, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra tia say mê, hơi híp mắt lẩm bẩm: “Chính là mùi vị quen thuộc này, ta nằm mơ cũng mơ thấy.”

Nhìn gương mặt chân thành của thiếu nữ, lắng nghe giọng nói phát ra từ đáy lòng của nàng, Dương Khai trong lòng một trận ấm áp lướt qua, giơ tay lên vỗ đầu nàng, mỉm cười nói: “Tiểu Vận nhi cũng lớn lên rồi.”

Lâm Vận Nhi “hì hì” cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn, chủ động kéo ra một chút khoảng cách với Dương Khai, nhìn từ trên xuống dưới hắn, không ngừng vuốt cằm nói: “Đại thúc ngươi ngược lại không có thay đổi gì, bằng không tất cả mọi người biến hóa, ta có thể còn không nhận ra ngươi.”

Sau khi nói xong lại ôm lấy Dương Khai, giống như vĩnh viễn không cần buông tay vậy.

“Nơi này không phải là nơi nói chuyện, vừa đi vừa nói đi.” Dương Khai đề nghị.

“Chờ một lát.” Lâm Vận Nhi bất động, như muốn ghi nhớ thật sâu mùi vị và cảm giác quen thuộc này.

Nàng bất động, Dương Khai cũng không tiện miễn cưỡng, chỉ có thể đứng ở đó.

Một lát sau, Dương Khai bỗng nhiên nhíu mày, rõ ràng cảm giác ngực có một chút ấm áp truyền tới. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy lông mi dài của thiếu nữ khẽ rung động, nơi khóe mắt một mảnh ướt át.

“Khóc cái gì à.” Dương Khai thất thanh cười nói.

“Ta nhớ các ngươi!” Giọng Lâm Vận Nhi tràn đầy ủy khuất, “Nhớ Dương Viêm a di, nhớ Hoàng cô cô, Diệp cô cô, còn ngươi nữa. Ta nhớ các ngươi, nhưng ta không thấy được các ngươi, cũng không biết các ngươi ở đâu, ta không tìm được các ngươi.”

Dương Khai bị nàng nói mũi hơi cay cay. Tiểu nha đầu thực lực tuy kinh người, tuổi tác dù sao còn nhỏ, đa sầu đa cảm cũng bình thường. Huống chi nàng có thể từ nhỏ đã bị mang đi. Bây giờ cuối cùng gặp được một người đến từ cố thổ, tình cảm kìm nén lập tức phát tiết ra.

Giơ tay lên vỗ nhẹ lưng nàng, cùng nàng cùng hưởng thụ sự ấm áp hiếm có này.

“Ùng ục ùng ục.”

Một tràng tiếng động lạ phá vỡ không khí. Dương Khai đầu tiên là sợ run một chút, đợi kịp phản ứng đây rốt cuộc là âm thanh gì, thiếu chút nữa không cười thành tiếng.

Lâm Vận Nhi cúi đầu, đỏ ửng từ cổ leo lên gò má, tràn ngập vành tai tinh xảo.

“Đói?” Dương Khai cúi đầu hỏi.

Lâm Vận Nhi nhỏ bé không thể nhận ra gật đầu. Đối với nàng mà nói, đây dường như là chuyện đáng xấu hổ.

Dương Khai có chút không hiểu. Theo lý mà nói, Lâm Vận Nhi tu luyện tới Đế Tôn nhất trọng cảnh, dù mấy chục năm không ăn đồ ăn cũng không sao. Thực lực đến trình độ này, ăn uống, thiên địa linh khí đủ để thỏa mãn nhu cầu bản thân, làm sao có thể đói được.

Đế Tôn cảnh ăn đồ ăn, hoặc là thỏa mãn ham muốn ăn uống, hoặc là tu luyện.

Dương Khai đã rất lâu không biết cảm giác đói là gì.

Không hỏi nhiều, Thần Niệm Dương Khai chìm vào Tiểu Huyền Giới tìm kiếm.

Trên tay hắn tuy không có thức ăn ngon miệng nào, nhưng Linh Quả lại không ít. Dược Viên trong Tiểu Huyền Giới trồng nhiều kỳ hoa dị thảo như vậy, tìm mấy quả trái cây ra đơn giản vô cùng.

Hơn nữa, những quả này không phải là Linh Quả tầm thường, đều là tồn tại cấp bậc cực cao.

Tay vừa lật, trên tay Dương Khai liền xuất hiện ba miếng trái cây đỏ rực, mỗi quả đều to bằng nắm đấm trẻ con: “Có muốn cái này không?”

“Dương đại thúc ngươi thật tốt.” Thiếu nữ lập tức có tinh thần, cũng quên xấu hổ. Nàng liền tranh thủ trái cây lấy ra, đặt ở mép cắn, híp mắt mặt đầy thỏa mãn.

Nàng ăn đồ ăn nhìn như nhai kỹ nuốt chậm, kỳ thực tốc độ cực nhanh nhưng lại không mất vẻ thanh nhã. Nơi khóe mắt còn có nước mắt chưa khô, trên mặt lại là một nụ cười, nhìn có vẻ hơi vô tâm vô phổi.

“Đi thôi!” Dương Khai nói một tiếng.

“Chờ thêm chút nữa.” Lâm Vận Nhi nói một tiếng sau đó, thân thể mềm mại thoáng một cái, đi đến cách đó không xa.

Bên kia nằm một Đế Tôn cảnh bị trọng thương, chính là người bị Dương Khai ra tay đầu tiên đánh bị thương.

Dương Khai đang tò mò tiểu nha đầu đi làm gì, lại thấy Lâm Vận Nhi vừa ăn Linh Quả, vừa hướng người kia đánh ra một quyền, trực tiếp đánh nát bấy tên nửa sống nửa chết kia.

Cảnh tượng này khiến Dương Khai nheo mắt.

Lâm Vận Nhi chuyển thân, lại đi tới trước mặt một Đế Tôn cảnh khác, làm y hệt. Toàn bộ quá trình không có nửa điểm chần chờ hay do dự. Đối với nàng mà nói, giết dường như không phải là hai Đế Tôn cảnh, mà là hai con côn trùng nhỏ nhặt không đáng kể.

Một mặt thiên chân vô tà, một mặt giết người như ngóe, Dương Khai phát hiện mình có chút không hiểu nha đầu này. (chưa xong còn tiếp.)

——————————————————————-

Nhóc này tu luyện là để bảo vệ Dương Khai nên mới đáng sợ như vậy 😛 với lại ông sư phụ nó đã nói: “muốn giết Vận Nhi đều phải chết!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3231: Đào lão

Chương 3230: Ngươi rửa mắt mà đợi

Chương 3229: Không muốn ý tốt