» Chương 2997: Trượng nghĩa Lệ Giao
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 2997: Trượng nghĩa Lệ Giao
“Mình là Đế Tôn cảnh, lại là một Cung chi chủ, đáng lẽ phải có cuộc sống như vậy, chứ không phải làm chó giữ nhà cho kẻ khác, sống bữa sớm lo bữa tối.”
Trong lòng Lệ Giao thầm quyết định, sau này dù đao có gác trên cổ, cũng không làm cái việc ăn lực không có kết quả tốt ấy nữa.
Trong lòng hắn, hai nàng mỹ nhân mềm mại, da thịt trắng nõn mịn màng như đồ sứ tỏa sáng. Hắn đùa giỡn, thỏa thích vuốt ve, khiến hai nàng kiều thở dốc liên tục, hờn dỗi không ngừng. Điều đó càng làm hắn cười ha hả, đắc ý vô cùng.
Nhớ lại quãng thời gian thê lương trước đó, so với sự thoải mái hiện tại, nhất thời hắn không khỏi thổn thức, âm thầm xót thương cho bản thân.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đứng dậy cười lớn nói: “Hoa huynh không có từ xa tiếp đón, xin thứ tội.”
Ngoài cửa, Hoa Hưng ăn mặc chỉnh tề sải bước vào. Những thiếu nữ ca múa trong đại điện thấy vậy rối rít dập đầu cung nghênh, miệng hô “Gặp qua Các Chủ”.
Hoa Hưng khẽ nhấc tay, ra hiệu các nàng không cần đa lễ. Các cô gái lúc này mới dám tiếp tục biểu diễn. Có lẽ vì Các Chủ giá lâm, những thiếu nữ này biểu diễn càng ra sức, càng sặc sỡ quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển, rõ ràng đang mong chờ điều gì đó.
“Lệ huynh, quấy rầy!” Hoa Hưng ôm quyền mỉm cười.
Lệ Giao nghe vậy cười một tiếng: “Hoa huynh nói đâu, chắc là Lệ mỗ quấy rầy mới phải. Nơi này chính là Phong Vân Các của ngươi, ngươi mới là chủ nhân, đến ngồi bên này!”
Nói rồi, hắn mời Hoa Hưng lên ngồi ở vị trí chủ.
Lệ Giao và Hoa Hưng quen biết nhau đã lâu, không phải một hai năm, mà là gần trăm năm. Năm xưa khi Hoa Hưng một lòng hướng tới võ đạo, từng du lịch Tinh Giới Tứ Vực. Khi đến Bắc Vực, hắn từng có chút va chạm với Lệ Giao. Sau một phen tranh đấu, không những không kết thù, ngược lại còn như gặp được tri âm. Tình cảm giữa hai người bắt đầu từ đó.
Sau này, họ còn từng cùng nhau đi tìm tòi một Bí Cảnh, giao tình cũng coi như tốt. Chỉ có điều kể từ khi Hoa Hưng trở về Tây Vực thừa kế Phong Vân Các, hai người không còn liên lạc nữa.
Lần này từ Chuyển Luân giới thoát ra, Lệ Giao cũng đến Tây Vực, đặt chân ở một nơi hơi khác với Dương Khai và Chúc Tình, cách Phong Vân Các khá gần. Vì vậy, hắn nảy ra ý định đến thăm lão hữu.
Dù trăm năm không gặp, Hoa Hưng cũng không quên Lệ Giao. Hắn nhiệt tình chiêu đãi, sắp xếp cho Lệ Giao ở một ngọn núi riêng, có mỹ nhân hầu hạ, cả ngày vui chơi hưởng lạc, thả lỏng tâm tình, sống vô cùng nhàn hạ.
Lệ Giao cũng đã bực bội quá lâu. Kể từ khi đánh cuộc thua Dương Khai ở Lăng Tiêu Cung, cuộc sống của hắn không hề tốt đẹp.
Đầu tiên là tông môn gặp phải khủng hoảng tài chính, khiến nhiều nguyên lão trong Ly Long Cung oán khí ngất trời, giận mà không dám nói gì. Việc này còn chưa giải quyết xong, hắn lại bị Dương Khai với tư cách chủ nợ lôi đi Đống Thổ. Những chuyện xảy ra sau đó thật sự kinh hoàng, mỗi lần nhớ lại Lệ Giao đều có cảm giác muốn rơi lệ.
Hắn là cung chủ Ly Long Cung, là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Dù nhìn khắp toàn bộ Tinh Giới, đó cũng là danh từ chí cường giả, Đại Đế không ra, Đế Tôn tam tầng cảnh chính là đỉnh phong. Ngày thường ai thấy không cung kính, dùng lễ cực kỳ?
Nhưng trớ trêu thay, khi ở chung với Dương Khai và mấy kẻ quái vật kia, hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút ưu việt nào.
Hai vị Long tộc, mỗi vị đều là huyết thống thuần khiết, Cự Long bát giai trở lên. Chỉ cần tùy tiện thúc giục chút Long Uy cũng đủ khiến hắn tè ra quần, không thể không cẩn thận hầu hạ. Ngay cả Dương Khai kia cũng mang huyết mạch Cự Long. Đừng nhìn hắn chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu thật sự đánh nhau, Lệ Giao phỏng chừng không chống nổi ba chiêu trên tay hắn.
Ba người kia đều là ông nội a! Lệ Giao cảm giác mình trước mặt bọn họ không khác gì cháu trai, mặc ai cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, hô tới quát lui. Nhưng hắn lại không dám có một chút oán hận hay phản kháng nào. Khí thế và sự tự tin của một Đế Tôn tam tầng cảnh gần như bị mài mòn sạch sẽ.
Quá khuất nhục! Nghĩ đến thôi cũng là một giọt nước mắt chua cay.
Vì vậy, vừa thoát khỏi Dương Khai và đám người, Lệ Giao không hề có ý định đi tìm họ. Hắn chỉ cảm thấy từ nay trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy. Nếu có thể, cả đời này cũng không cần gặp lại bọn họ nữa.
Đến Phong Vân Các làm khách, Hoa Hưng chiêu đãi vô cùng nhiệt tình, điều này giúp Lệ Giao lấy lại sự tự tin.
Mình là Long duệ, mình là Đế Tôn tam tầng cảnh, mình là cường giả, là Đệ nhất kiêu hùng!
Mấy ngày nay hắn sống vô cùng phóng túng, oán khí tích tụ trong người tiêu tan gần hết. Hắn cảm thấy ở Phong Vân Các thoải mái hơn cả Ly Long Cung của mình. Ly Long Cung tuy là tông môn của hắn, nhưng sau khi trở về còn phải đối mặt với một khoản nợ lớn và kỳ hạn trả nợ kéo dài hàng chục năm. Nghĩ đến vẻ mặt nhăn nhó của những nguyên lão kia, Lệ Giao liền đau như cắt.
Ly Long Cung sao có thể so với Phong Vân Các tiêu dao tự tại? Nếu có thể, ở lại đây mấy chục năm rồi về cũng được. Chắc hẳn Hoa Hưng cũng sẽ không tính toán gì, dù sao Phong Vân Các có thêm một cường giả như hắn, Hoa Hưng e rằng còn cầu cũng không được.
Vì vậy, chợt vừa thấy Hoa Hưng đến, Lệ Giao vô cùng vui vẻ. Trong lòng suy tính nên nói thế nào để hắn biết mình muốn ở lại đây thêm một thời gian.
“Lệ huynh ở đây có quen không?” Hoa Hưng ân cần hỏi.
Lệ Giao cười to, chỉ vào những thiếu nữ a na dáng vẻ dịu dàng phía dưới nói: “Hoa huynh khoản đãi như thế, Lệ mỗ sao có thể không quen. Phong Vân Các không hổ là đất thiêng nảy sinh hiền tài, so với Ly Long Cung của Bổn Tọa tốt hơn nhiều a.”
Hoa Hưng vội vàng xua tay nói: “Lệ huynh khen lầm rồi. Nghĩ tới Tây Vực của ta vốn là nơi cằn cỗi hoang vu nhất Tinh Giới. Phong Vân Các có tốt đến đâu, lại sao so được với Ly Long Cung của ngươi? Lệ huynh đừng quên, Hoa mỗ năm đó cũng từng đi qua Ly Long Cung, tình huống nơi đó Hoa mỗ cũng biết.”
Lời này nghe rất lọt tai, thậm chí có chút nịnh hót. Lệ Giao đã lâu không nghe được lời như vậy, lập tức mỉm cười, trong lòng một trận thoải mái. Hắn thầm nghĩ, trên đời này vẫn là người bình thường chiếm đa số, sự tồn tại của ba kẻ quái vật kia dù sao cũng là số ít a.
“Hoa huynh cũng không nhất định tự coi nhẹ mình. Phong Vân Các tọa lạc ở Tây Vực, có quy mô và linh khí như vậy đã là cực kỳ không tầm thường, có thể thấy Hoa huynh quản lý có cách a. Về điểm này Lệ mỗ còn phải thỉnh giáo Hoa huynh một chút mới được.”
“Không dám nhận, không dám nhận a. Phong Vân Các, Hoa mỗ đã không còn tâm trí kinh doanh nữa rồi. Nếu một ngày nào đó Hoa mỗ lại đi Bắc Vực, mong rằng Lệ huynh có thể chiêu đãi một hai, Hoa mỗ vô cùng cảm kích.” Vừa nói chuyện, Hoa Hưng lộ ra vẻ đau lòng và thất lạc.
Lệ Giao kinh ngạc nói: “Chiêu đãi tất nhiên không thành vấn đề. Hoa huynh và ta cũng là lão giao tình nhiều năm. Ngươi nếu đi Bắc Vực, Lệ mỗ sao có thể không chiêu đãi ngươi. Chẳng qua là Hoa huynh lời ấy ý gì? Ta xem Phong Vân Các đang có điềm hưng thịnh. Nếu lại trải qua doanh ba trăm, năm trăm năm, nhất định có thể nâng cao một bước. Hoa huynh vì sao lại thở dài thở ngắn như vậy? Chẳng lẽ là gặp phải vấn đề nan giải gì?”
Hoa Hưng nghe vậy, cười khổ một tiếng, mặt đầy tịch mịch cầm ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, mất hết hứng thú nói: “Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, không đề cập tới cũng được, không đề cập tới cũng được!”
Lệ Giao sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Hoa huynh lời ấy không đúng. Ngươi và Lệ mỗ cũng là lão giao tình trăm năm. Có chuyện xấu trong nhà nào không thể truyền ra ngoài? Nếu thật sự gặp phải vấn đề nan giải gì, Hoa huynh không ngại báo cho ta. Lệ mỗ nếu có thể giúp một tay, tuyệt không khoanh tay đứng nhìn.”
Hoa Hưng trong mắt chợt lóe sáng, nhưng rất nhanh che giấu đi, cười khổ nói: “Lệ huynh hảo ý, Hoa mỗ tâm lĩnh. Chẳng qua là đây dù sao cũng là chuyện của Phong Vân Các.”
Lệ Giao đứng dậy, trầm mặt nói: “Nói như vậy, Hoa huynh là coi ta là người ngoài? Cũng được, nếu Hoa huynh và ta sinh phân như vậy, vậy Lệ mỗ không quấy rầy nữa. Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu. Hoa huynh, Lệ mỗ cáo từ!”
Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài, một bộ thật sự phải rời đi.
Hoa Hưng liền vội vàng đứng lên, nắm ống tay áo Lệ Giao nói: “Lệ huynh bớt giận, bớt giận. Là Hoa mỗ sai vẫn không được sao?”
Lệ Giao quay đầu nhìn hắn, vốn là giả vờ rời đi, giờ phút này tự nhiên biết thời biết thế ở lại, thành khẩn nói: “Hoa huynh, năm đó ta ngươi cùng nhau vào sinh ra tử. Dù trăm năm không thấy, nhưng tình nghĩa này không hề giảm. Ngươi nếu có chuyện khó khăn, Lệ mỗ nguyện ý giúp đỡ.”
Hoa Hưng lộ vẻ cảm động, cảm kích nói: “Lệ huynh cao nghĩa, là Hoa mỗ bụng dạ hẹp hòi!” Hắn giãy giụa một trận, kiên quyết nói: “Cũng được, Lệ huynh không phải người ngoài. Muốn nói với ngươi những chuyện này không sợ mất mặt. Còn mời ngồi xuống nói đi.”
Lệ Giao lần nữa ngồi xuống, tự mình rót rượu cho Hoa Hưng, sau đó yên lặng nhìn hắn.
Hoa Hưng mở miệng, lại thở dài một hơi. Một ly rượu uống cạn, lúc này mới vô cùng đau đớn nói: “Lệ huynh, không giấu gì ngươi, Phong Vân Các bị người dẫm lên mặt mũi, khoảng thời gian này mất hết mặt mũi a.”
“Chuyện gì xảy ra?” Lệ Giao nghe vậy nhíu mày. Mấy ngày nay hắn tuy ở đây làm khách, nhưng mỗi ngày không ngoài hoa thiên tửu địa, vui chơi hưởng lạc, căn bản không chú ý chuyện bên ngoài. Những cô gái phục vụ hắn tự nhiên cũng không thể nói với hắn những chuyện này, khiến tin tức của hắn hơi bế tắc.
“Là người nào lại dám to gan lớn mật như vậy!” Lệ Giao giận dữ, vỗ án quát khẽ. Trong lòng hắn cũng trực phiên lẩm bẩm. Hoa Hưng và hắn tu vi tương đương, tuy nói bản thân hắn có huyết mạch Long Tộc nên mạnh hơn Đế Tôn tam tầng cảnh bình thường một chút, nhưng dù hắn mạnh hơn Hoa Hưng cũng mạnh có hạn.
Hoa Hưng biểu hiện gặp phải cường địch như vậy, cũng không biết Phong Vân Các rốt cuộc va chạm với người nào, lại khiến hắn đều bó tay toàn tập.
Lệ Giao âm thầm hối hận, vừa rồi mình không nên biểu hiện hào sảng như vậy, lẽ ra nên nhân cơ hội rời đi mới đúng. Lần này, e rằng khó thoát khỏi phiền phức.
Đang lúc lo lắng đề phòng, chỉ nghe Hoa Hưng nói: “Một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng mà thôi, nàng giết hài nhi của ta a!”
Vừa nói chuyện, khóe mắt hắn vừa lúc trở nên ướt át, cầm bầu rượu trên bàn uống một trận mãnh liệt, dường như muốn từ nay chìm đắm bất tỉnh, trốn tránh đau đớn.
“Tiểu nha đầu?” Lệ Giao trên trán rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh, trong đầu không tự chủ hiện lên một khuôn mặt khiến hắn kinh hoàng kiêng kỵ, kinh ngạc nói: “Tiểu nha đầu kia dáng dấp ra sao? Có hay không tóc màu đỏ?”
Hắn thật sự sợ. Nếu nữ tử giết Thiếu Các Chủ Phong Vân Các là Chúc Tình, vậy hắn coi như liều mạng trở mặt với Hoa Hưng cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Hắn tuy có chút giao tình với Hoa Hưng, nhưng giao tình này rốt cuộc đáng tin bao nhiêu, chỉ có hai người họ tự rõ. Dùng cái giao tình không đáng tin cậy này đi đắc tội một Long tộc, hơn nữa còn là Cự Long cửu giai, đầu óc Lệ Giao còn chưa có hỏng mất. (Chưa xong còn tiếp.)
[Me]: Hahaha, chết bà con Lệ Giao rồi, có kịch hay xem rồi.