» Chương 2999: Chiêu ai chọc ai?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

“Vậy thì đi phủ thành chủ!” Lệ Giao vung tay áo lớn.

Thái Thực vội vã dẫn đường.

Mấy tức sau, mọi người đã đến trước phủ thành chủ. Nơi đây cũng máu chảy thành sông, không ít đệ tử Phong Vân Các hóa trang thành võ giả đã chết ở đây, cửa lớn phủ thành chủ đều sụp đổ.

Thái Thực chỉ vào bên kia nói: “Đại nhân, ngay tại đây.”

Thần niệm của Lệ Giao quét qua, quả nhiên phát hiện khí tức Đế Tôn cảnh ở bên trong. Chỉ có điều, khác với tình báo hắn nắm được, ở trong đó lại có hai người chứ không phải một người như hắn biết. Khí tức không quá mạnh, xác thực chỉ có trình độ Đế Tôn nhất tầng cảnh.

“Bọn ngươi chờ bên ngoài, bản tọa đi một lát sẽ trở lại!” Lệ Giao hừ một tiếng, không hề lo lắng vì số người thay đổi, thân hình loáng cái đã phóng vào trong phủ thành chủ, chớp mắt không còn tăm hơi.

Tiếp theo, Thái Thực nghe thấy tiếng quát lớn của Lệ Giao truyền đến: “Lớn mật tiểu bối, dám mạo phạm Phong Vân Các! Lệ mỗ ở đây, mau chóng bó tay chịu trói, có thể tha cho bọn ngươi bất tử!”

Dứt lời, lực lượng Đế uy đậm đặc như thủy triều tràn ngập, lấy phủ thành chủ làm trung tâm, phạm vi ngàn trượng xung quanh trời đất đều rung chuyển.

Thái Thực hơi biến sắc mặt, lộ vẻ kính trọng, thầm nghĩ Đế Tôn tam tầng cảnh quả nhiên là Đế Tôn tam tầng cảnh, vừa ra tay uy thế đã khác hẳn, hoàn toàn không phải những người Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhị tầng cảnh như mình có thể so sánh. Bây giờ xem ra, Các chủ nói người này chỉ mạnh hơn chứ không kém hơn mình không phải là khiêm tốn, hắn quả thực lợi hại hơn Các chủ một ít.

Lần này thì tốt rồi, có vị Lệ đại nhân này ra tay, hẳn sẽ không còn biến cố gì. Chỉ là đáng thương Nhị trưởng lão cùng rất nhiều đệ tử, đều chết thảm dưới tay đôi cẩu nam nữ kia. Nếu như vị Lệ đại nhân này có thể đến sớm hơn, có lẽ đã là một kết cục khác.

Nghĩ đến đây, Thái Thực ngậm ngùi thở dài, tùy số phận. Tu vi của hắn không bằng Nhị trưởng lão, cuối cùng lại có thể sống sót. Không thể không nói vận khí không tệ. Võ giả nghịch thiên tu hành, vận may sao không phải là cơ duyên, sao không phải thực lực? Mơ hồ, lần này chết đi sống lại càng làm trong lòng hắn sinh ra một ít lĩnh ngộ, bình cảnh nhiều năm lại có dấu hiệu buông lỏng.

Nhận ra điểm này, hắn vui mừng khôn xiết. Hắn bây giờ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu có thể đột phá, vậy coi như là Đế Tôn nhị tầng cảnh. Thực lực như vậy đủ để đứng trong ba vị trí đầu trong Trưởng lão điện của Phong Vân Các. Âm thầm hạ quyết tâm, xong việc ở đây, lập tức trở về bế quan khổ tu, không đột phá tuyệt không xuất quan.

Ầm ầm ầm một trận. Ngay khi Thái Thực trong lòng tạp niệm rối bời, trong phủ thành chủ truyền đến từng trận động tĩnh. Đó là động tĩnh giao thủ của Đế Tôn cảnh, sức mạnh phân tán giống như có thể làm cho càn khôn điên đảo, làm cho tứ cực nứt toác, từng mảng lớn kiến trúc sụp đổ xuống.

Thái Thực chăm chú nhìn, kinh hãi không thôi, trong lòng càng thêm tôn sùng vị Lệ đại nhân này.

Tiếng đánh nhau đột ngột dừng lại, động tĩnh ồn ào cũng thoáng bình phục.

Giải quyết rồi sao? Thái Thực kinh ngạc liên tục, sao lại nhanh vậy chứ? Hắn đã giao thủ với đôi cẩu nam nữ kia, biết đối phương hung hãn, không ngờ Lệ đại nhân ra tay lại dễ dàng như vậy.

Một bóng người từ phế tích phủ thành chủ sụp đổ bay ra, hướng về phía này chạy tới.

Thái Thực nhìn kỹ, không phải Lệ đại nhân này thì là ai?

Hắn mặt đầy vui mừng tiến lên nghênh tiếp, xa xa ôm quyền nói: “Cảm ơn đại nhân ra tay, chúc mừng đại nhân đắc thắng trở về!”

Không như tưởng tượng là vẻ mặt tươi cười đối lập, vị Lệ đại nhân này lại nhíu chặt mày, dáng vẻ như gặp phải vấn đề khó giải quyết gì đó. Điều làm Thái Thực cảm thấy bất ngờ nhất là, hốc mắt của Lệ đại nhân lại có một vết bầm tím. Đó hiển nhiên là bị nắm đấm đập vào. Cú đấm này đập rất mạnh, mạnh như vị Lệ đại nhân này lại cũng khóe mắt nứt toác, hốc mắt sưng lên rất cao. Không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục như cũ.

“Đại nhân người đây là…” Thái Thực có chút choáng váng, không biết hắn đây là làm sao.

“Ai!” Lệ Giao nặng nề thở dài, ngẩng đầu nhìn, không nói gì lệ ngưng nghẹn, rất lâu mới nghiêng đầu nhìn về phía Thái Thực: “Ta đây là chiêu ai chọc ai cơ chứ?”

“Cái gì?” Thái Thực nghe không hiểu, ngây ngốc nhìn hắn.

“Ngươi tên là Thái Thực thật không?” Lệ Giao hỏi.

“Đúng!” Thái Thực gật đầu, càng cảm thấy Lệ đại nhân có chút kỳ quái. Vừa nãy hăng hái biến mất không thấy hình bóng, lại lộ ra vẻ mặt cô đơn cùng đau lòng.

Chuyện gì lại để một cái Đế Tôn tam tầng cảnh lộ ra vẻ mặt như thế?

“Bản tọa muốn tìm ngươi mượn một thứ.” Lệ Giao mặt không hề cảm xúc nhìn hắn.

Thái Thực trong lòng giật mình, bản năng cảm thấy có chút bất an, theo bản năng lùi về sau hai bước, khàn giọng nói: “Không biết đại nhân muốn mượn chút gì?”

“Mượn tính mạng của ngươi dùng một lát!” Lệ Giao nói như vậy, đột nhiên đưa tay hướng Thái Thực tóm tới.

Hai người tuy đều là Đế Tôn cảnh, nhưng giữa họ cách biệt hai tiểu cấp độ. Mỗi một tiểu cấp độ này đều là trời và đất khác nhau. Thái Thực làm sao có thể chống đỡ hắn tập kích? Một cái hoảng hốt, liền cảm giác cổ căng thẳng, trực tiếp bị Lệ Giao cầm ở trên tay.

Bàn tay to kia truyền đến một luồng sức mạnh cuồn cuộn khiến hắn cảm thấy kinh sợ. Sức mạnh đó không kiêng nể gì vọt vào máu thịt và kinh mạch của hắn, làm hắn toàn thân run rẩy, tâm loạn như ma, căn bản không thể thúc đẩy lực phản kháng.

“Đại… Đại nhân ngươi vì sao… Làm như vậy!” Thái Thực không ngừng giãy dụa, mặt đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn Lệ Giao.

Hắn không phải là cứu viện mà Các chủ mời tới sao? Trước đó hắn cũng tự nói rồi, tặc tử này giao cho hắn giải quyết. Sao chớp mắt đã thay đổi, hóa bạn thành địch?

Thái Thực chỉ cảm thấy thế giới này biến hóa quá nhanh, mình lại có chút không thể nào chấp nhận được.

“Quái thì trách Phong Vân Các trêu chọc phải người không nên trêu chọc. Người bên trong kia… Bản tọa không đắc tội được. Ai, không nói cũng được. Hoàng Tuyền lộ trên cũng có nhiều đồng môn làm bạn, chắc ngươi cũng sẽ không cô đơn!”

Cái gì cái gì? Người bên trong kia ngay cả hắn cũng không trêu chọc nổi sao? Thái Thực thậm chí nghi ngờ mình có phải là nghe lầm.

Đang định mở miệng nói gì, sức mạnh cuồng bạo nhưng từ bốn phía đè ép mà tới.

Oanh một tiếng, Thái Thực cả người bạo thành một đám mưa máu, hài cốt không còn.

“À!”

Những đệ tử Phong Vân Các còn lại đều mắt choáng váng, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy.

Vị cứu tinh và hy vọng ban đầu bỗng nhiên biến thành đao phủ, ngay cả Cửu trưởng lão Thái Thực cũng bị hắn một tay bóp nát. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Không kịp suy nghĩ nữa, mọi người vội vã tan tác như chim muông.

Gió nổi mây vần, một bàn tay ánh màu xanh to lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bao trùm một mảng lớn phạm vi, mạnh mẽ đập xuống.

Vài tiếng kêu thảm truyền ra, những đệ tử Phong Vân Các này trong khoảnh khắc toàn quân bị diệt.

Tu vi của họ không tính cao, làm sao có thể địch lại Lệ Giao công kích. Một đòn dưới đều hóa thành bánh thịt.

“Lưng tròng!” Phía sau truyền đến hai tiếng chó sủa.

Vẻ mặt lạnh lùng của Lệ Giao lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là sự nịnh nọt vô tận. Quay đầu, cúi đầu khom lưng nói: “Khà khà, Dương cung chủ, tôi đã giết chết bọn họ tất cả rồi, ngài xem…”

Đâu còn một chút uy phong của Đế Tôn tam tầng cảnh? Đường đường Cung chủ Ly Long Cung ở Bắc Vực, giờ khắc này cùng cái cáp ba cẩu không khác gì.

“Coi như ngươi thức thời!” Dương Khai hừ nhẹ một tiếng.

Lệ Giao mồ hôi tuôn như nước, biết Dương Khai đây là tức giận chưa tiêu, vội vàng giải thích: “Dương cung chủ, Lệ mỗ oan uổng à. Việc này Lệ mỗ không chút nào hay biết. Nếu sớm biết là ngài, Lệ mỗ nói gì cũng sẽ không tới nơi này.”

Trong lòng hắn đã mắng Hoa Hưng chó má đầy đầu.

Trước đó không lâu mới vất vả thoát khỏi Dương Khai và Chúc Tình chờ người, mới qua được mấy ngày tiêu dao, giờ lại chủ động đụng vào, bị người ta tóm gọn. Việc bi phẫn nhất trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi.

Dương Khai liếc chéo hắn nói: “Nghe nói ngươi rất đáng ghét ta dáng vẻ à.”

Lệ Giao mồ hôi như mưa hạ, vội hỏi: “Không không không, Lệ mỗ ý tứ là nếu sớm biết Dương cung chủ ở đây, định trước tiên đến đây dựa vào, lại sao dám đối địch với ngài? Vừa nãy chẳng qua là hiểu lầm.”

“Được rồi.” Dương Khai phất phất tay, “Trong lòng ngươi nghĩ gì ta cũng rõ ràng. Nói một chút đi, ngươi và Phong Vân Các chuyện gì xảy ra? Sao lại làm việc cho bọn họ?”

Lệ Giao lúng túng không thôi, vội vàng giải thích.

Dương Khai vừa nghe, vừa nhìn về phía Lâm Vận Nhi.

Tiểu cô nương đang ôm Tiểu Hắc Cẩu cùng nó đùa giỡn, mở miệng nhỏ giả vờ cắn nó, trong miệng còn phát ra tiếng “à ô à ô”. Tiểu Hắc Cẩu dường như cũng thích trò chơi ấu trĩ này, lắc đầu quẫy đuôi chơi quên trời đất.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, mấy ngày trước Dương Khai và Lâm Vận Nhi gặp lại, tiểu cô nương đối với Tiểu Hắc Cẩu còn không làm sao để tâm. Khoảng thời gian này chung sống, càng đối với nó có chút yêu thích không buông tay, cả ngày cùng nó quấn quýt bên nhau.

Ngoại hình tiểu súc sinh dù sao cũng không tệ, đều có thể được nữ tính yêu thích.

Đợi đến khi Lệ Giao giải thích xong, Dương Khai mới nói: “Nói như vậy, ngươi và Các chủ Phong Vân Các giao tình không tệ?”

Lệ Giao vội hỏi: “Bèo nước gặp nhau, sơ giao, hơn nữa trăm năm không có liên lạc, cho dù có chút giao tình cũng đều phai nhạt, khà khà khà…”

Đừng nói hắn và Hoa Hưng giao tình thật sự không tính quá sâu, cho dù thực sự là cái gì sinh tử chi giao, giờ khắc này cũng không thể nói rõ sự thật.

Dương Khai hắn thật sự không đắc tội được à. Mọi người đều là tự Bắc Vực kiếm sống, hơn nữa còn là cái đại chủ nợ. Thật sự đắc tội Dương Khai, ngày sau Ly Long Cung chỉ sợ cũng không có đường sống. Huống chi Dương Khai và Long tộc còn có quan hệ cực kỳ thân mật.

Nói cho cùng, chút giao tình của hắn và Hoa Hưng đáng là gì? Nếu không có Hoa Hưng, hắn lại sao có thể tự chui đầu vào lưới, bị Dương Khai tóm gọn.

Nghĩ như thế, hắn ngược lại đối với Hoa Hưng có chút oán khí, cảm thấy tên này quá không phúc hậu, cho tình báo của mình không hoàn toàn thật. Mình bây giờ lại rơi xuống tay Dương Khai, hoàn toàn là lỗi của Hoa Hưng.

“Dương cung chủ, vị cô nương này là…” Lệ Giao thấy Dương Khai trầm mặc không nói, vội vàng nói chuyện khác, hỏi thăm về Lâm Vận Nhi.

Tiểu nha đầu này không được à! Vừa rồi bị nàng một quyền đập trúng hốc mắt, suýt chút nữa mất mạng già. May mình là Long Duệ thân, nếu không mà nói thì không chỉ đơn giản là bị thương nhẹ. Cú đấm đó đủ để làm mình đầu óc choáng váng. Lúc chiến đấu sinh tử, khoảnh khắc đó hoảng hốt cũng đủ để mất mạng.

Tiểu nha đầu này lực lớn vô cùng, sẽ không phải lại là một con Long tộc đi! Lệ Giao trong lòng sợ hết hồn.

Đồng thời đối với Dương Khai bội phục tột đỉnh. Mấy ngày trước mới thu phục một con Hồng Long cửu cấp. Mới được mấy ngày, sao lại làm một cái bắt đầu?

Trong lòng ác ý phỏng đoán, nếu như gọi Chúc Tình và tiểu nha đầu này gặp mặt, cũng không biết có đánh long trời lở đất hay không. Ai mạnh ai yếu đây. Đến lúc đó Dương Khai chắc chắn sứt đầu mẻ trán. Trong đầu lóe qua những hình ảnh này, Lệ Giao tâm trạng thật tốt.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3206: Này làm sao có ý tốt

Chương 3205: Vậy rốt cuộc là cái gì

Chương 3204: Đưa tới cửa Trúc Giang