» Chương 3013: Thuận theo bản tâm

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3013: Thuận theo bản tâm

Bước tới trước, một bóng tịnh ảnh bỗng nhiên chắn ở trước mặt.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ đập vào mắt, dáng người thon thả, áo trắng phất phơ, tựa như thần nữ hạ phàm. Cùng với sự xuất hiện của người này, một luồng hương thơm ngào ngạt xông vào mũi. Mùi hương ấy rất tự nhiên, rõ ràng là mùi cơ thể nữ tử, ngửi vào khiến tâm thần sảng khoái.

“Dao sư muội, nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe chứ!” Dương Khai cười khẽ với nàng.

Cơ Dao nhẹ nhàng gật đầu, trên dưới quan sát hắn một lượt, đôi môi đỏ mọng bật ra một câu khiến Dương Khai muốn hộc máu: “Sư huynh còn tồn tại đây.”

“Ha ha…” Khóe miệng Dương Khai co giật, “Lao sư muội nhớ mong, mọi chuyện đều còn khá.”

“Trong khoảng thời gian này đều đi đâu?” Cơ Dao hỏi.

“Đi chung quanh một chút.” Dương Khai thuận miệng đáp, không khỏi có chút chột dạ.

Nhắc tới, từ lần diệt Vấn Tình Tông sau đó, hắn và Cơ Dao không còn gặp mặt nhiều nữa. Dù sao, hắn luôn bôn ba bên ngoài, thỉnh thoảng mới trở về Lăng Tiêu Cung. Mỗi lần về, hắn đều nghe Hoa Thanh Ti nói Cơ Dao đã đến tìm hắn, đợi ở Lăng Tiêu Cung một thời gian, nhưng đáng tiếc không đợi được hắn thì nàng lại trở về.

Lần này trở lại, Hoa Thanh Ti cũng nói một chút.

Giữa hắn và Cơ Dao có rất nhiều hiểu lầm.

Nàng trước kia lưu lạc ở Man Hoang cổ địa Đông Vực, tâm trí không rõ, không biết tại sao lại nhầm hắn thành Băng Vân. Kết quả là xảy ra một số chuyện lúng túng. Dương Khai đến nay vẫn còn nhớ cảnh tượng tươi đẹp nhìn thấy trong tẩm cung Loan Phượng.

Giờ phút này nhìn thấy Cơ Dao, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh làm người ta phun máu kia.

May mắn sau đó Cơ Dao gặp được Băng Vân thật, trong lòng chấn động, cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

Nhưng bất kể nói thế nào, Dương Khai khi đối mặt với nàng vẫn ít nhiều có chút chột dạ. Hắn tin Cơ Dao nhớ rõ những chuyện trước đây, nhưng nàng không nói ra, Dương Khai đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà nhắc tới.

Cơ Dao nhàn nhạt nhìn hắn, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên: “Lại hái mấy đóa hoa? Kết giao mấy bụi cỏ?” Vừa nói chuyện, nàng rõ ràng còn nhẹ nhàng hít một hơi, gật đầu nói: “Ừm, rất thơm a.”

Dương Khai càng đổ mồ hôi lạnh, xoa trán, cười gượng nói: “Sư muội lời này nói… ”

Đang nói chuyện, lén lút ngửi hơi thở trên người mình, trong đầu nghĩ đã lâu như vậy rồi, sao còn có mùi của Chúc Tình.

“Dương Khai đến rồi à? Đến thì vào đi, đứng ngoài làm gì.” Bên trong nhà bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Băng Vân.

Dương Khai nghe thấy, như trút được gánh nặng, trong miệng vừa đáp lời vừa vội vàng bước vào trong.

Cơ Dao lườm hắn một cái đầy hung ác, ánh mắt ấy như đao, đâm vào thịt da hắn, khiến Dương Khai cảm thấy như gai trên lưng.

Vào phòng trong, thấy Băng Vân, Dương Khai vội vàng hành lễ.

Băng Vân cười tủm tỉm nhìn hắn, rồi lại nhìn Cơ Dao đi theo vào sau, nhẹ giọng nói: “Không phải người ngoài, ngồi đi.”

Dương Khai nói tiếng cảm ơn, thoải mái ngồi xuống đối diện Băng Vân.

Cơ Dao ngồi nửa quỳ bên hông, thần sắc đạm mạc, lấy bộ ấm trà ra không nói một lời bắt đầu pha trà. Từng động tác đều vô cùng quen thuộc, hiển nhiên là tinh thông đạo này.

“Khi nào trở về?” Băng Vân thân thiết hỏi.

“Hai tháng trước thì trở về rồi.” Dương Khai đáp một tiếng.

Động tác trên tay Cơ Dao hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Dương Khai một cái. Vừa vặn Dương Khai cũng đang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, Dương Khai rõ ràng từ trong mắt Cơ Dao nhìn ra một tia trách cứ.

Nàng còn tưởng Dương Khai gần đây mới về, vậy mà đã về được hai tháng rồi.

Nàng lại không hề hay biết.

Dương Khai vội vàng thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng.

“Tiền bối gần đây tốt không?” Dương Khai hỏi sang chuyện khác.

Băng Vân khẽ mỉm cười: “Nhờ phúc ngươi, mọi chuyện đều tốt.”

Lời này ngược lại không phải là khách sáo mà là nói thật. Từ khi Dương Khai giúp Băng Tâm Cốc giải nguy sau đó, sự phát triển của Băng Tâm Cốc có thể nói là tiến triển cực nhanh. Bây giờ quan hệ với Lăng Tiêu Cung mật thiết, toàn bộ Bắc Vực ai dám không nể mặt mũi? Trước đây Băng Tâm Cốc dù cũng coi là một trong những tông môn đứng đầu Bắc Vực, nhưng vì Băng Vân mất tích nhiều năm, môn hạ chỉ có một đám đệ tử đang xử lý, hơn nữa đều là nữ tử, luôn bị người xem thường. Danh tiếng tông môn đứng đầu này cũng có chút không phù hợp với thực tế.

Nếu không, Vấn Tình Tông cũng không đến mức toàn phái xâm phạm.

Nhưng bây giờ thì khác, trong Bắc Vực, trừ Dược Đan Cốc ra, uy danh của Lăng Tiêu Cung như mặt trời ban trưa, theo đó Băng Tâm Cốc cũng hưởng lợi không ít, các đệ tử đi ra ngoài không ai dám đụng chạm.

Băng Vân nói: “Ta nghe nói hay Đan Đại Đế muốn mời ngươi đi Dược Đan Cốc một chuyến, ngươi đã đi chưa?”

Dương Khai lắc đầu nói: “Còn chưa đi đâu, gần đây chuyện vụn vặt triền thân, luôn không có thời gian.”

Băng Vân nói: “Đại Đế mời cũng không thể xem nhẹ, nếu có thời gian thì nhất định phải đi qua một chuyến. Nếu được Đại Đế chỉ điểm một hai, cả đời được lợi không nhỏ.”

“Ừm. Tiền bối nói phải.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người lại nói chuyện một lúc, không lâu sau, trà cũng pha xong. Cơ Dao rót cho mỗi người một ly, sau đó an tĩnh ngồi ở đó.

Dương Khai nhấp một ngụm, khen: “Trà ngon, tay nghề sư muội cũng không tệ.”

Nịnh hót không đạt được hiệu quả gì, Cơ Dao không phản ứng chút nào. Dương Khai ho khan một tiếng, tiếp tục uống trà.

Băng Vân cười ha ha, nói: “Ngươi có phải gặp phải chuyện phiền toái gì không?”

Dương Khai giật mình, cười khổ nói: “Tiền bối mắt sáng như đuốc.”

Băng Vân cười nói: “Ngươi tâm tư không thuộc, tâm sự nặng nề, ta nếu ngay cả điều này cũng không nhìn ra được, thì thật đúng là mù mắt.”

Dương Khai gật đầu nói: “Quả thật gặp phải một số chuyện.”

Cơ Dao ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn. Băng Vân nói: “Thuận lợi thì nói nghe một chút, ta mặc dù khả năng không giúp gì được ngươi, nhưng cũng có thể nghe một chút.”

Dương Khai nghiêm mặt nói: “Vãn bối tu vi dường như gặp phải bình cảnh.”

“Ồ?” Băng Vân kinh ngạc nhìn hắn.

“Khoảng thời gian này luôn bế quan, rõ ràng cảm giác chỉ thiếu một chút là có thể đột phá, có thể từ đầu đến cuối không cách nào nắm bắt được cái tia cơ hội phiêu miểu kia.”

“Rồi sao nữa?” Băng Vân hỏi.

“Không có rồi sao nữa.” Dương Khai buông tay một cái.

Băng Vân thất thanh cười: “Đây tính là gì sự tình.”

Dương Khai mặt đầy không nói gì, thầm nghĩ đây chính là đại sự.

Băng Vân cười cười, mở miệng nói: “Mặc dù không biết tuổi thật của ngươi bao lớn, nhưng trong mắt ta, ngươi nên chưa quá trăm tuổi.”

Dương Khai gật đầu nói: “Không sai biệt lắm.”

Hắn cũng không nhớ mình rốt cuộc bao lớn.

Băng Vân lại nói: “Đối với những người bình thường kia mà nói, tuổi như vậy quả thật đã là hoàng hôn Tây Sơn, thậm chí đã là hoàng thổ thổi phồng, nhưng đối với bọn ta võ giả mà nói, cái tuổi này chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Ngươi bằng chừng ấy tuổi trẻ, liền có Đế Tôn nhất tầng cảnh tu vi, hơn nữa còn là từ hạ vị mặt trong tinh vực một đường tu luyện qua đã có thể nói bên trên có thiên tư xuất chúng.”

“Tiền bối khen lầm.”

Băng Vân lắc đầu nói: “Cũng không phải là tán dương ngươi, mà là nói thật, ngươi biết năm đó ta tu luyện tới Đế Tôn nhất tầng cảnh tiêu phí bao lâu thời gian sao?” Cũng không đợi Dương Khai trả lời, liền giơ lên một ngón tay nói: “Một nghìn năm, suốt một nghìn năm! So với thành tựu của ngươi, tư chất của ta thật là nhỏ nhặt không đáng kể.”

Dương Khai mặt toát mồ hôi nói: “Tiểu tử sao dám cùng tiền bối so sánh.”

Băng Vân lại chỉ Cơ Dao nói: “Vậy ngươi có thể biết ngươi Dao sư muội tấn thăng Đế Tôn hoa bao lâu?”

Dương Khai tò mò nhìn về phía Cơ Dao.

Cơ Dao giơ tay lên, nâng bình trà lên cho Băng Vân rót một ly, nhẹ giọng nói: “Sư phó uống trà!”

Băng Vân khẽ mỉm cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, mà chỉ nói: “Ngươi bằng chừng ấy tuổi, thành tựu như vậy, nghĩ đến dọc theo con đường này chắc là thuận buồm xuôi gió.”

Ta thuận buồm xuôi gió sao? Dương Khai suy nghĩ một chút, cũng không cảm thấy mình có gì thuận buồm xuôi gió, ngược lại thì cảm thấy một đường gặp trắc trở lận đận a.

“Cho nên gặp phải một cái bình cảnh, ngươi sẽ coi nó rất nặng.” Băng Vân khẽ mỉm cười, “Nhưng là trong mắt ta, này không phải là chuyện gì a. Võ giả nào tu luyện không có bình cảnh, ai trưởng thành trên đường không gặp phải thất bại? Đao càng mài càng sắc bén, võ giả cũng vậy, bình cảnh và thất bại chẳng qua là mài giũa ngươi mà thôi…”

“Tiền bối nói phải.” Dương Khai gật đầu.

Băng Vân nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nói: “Không đúng, ngươi lo lắng không phải bình cảnh của mình.”

Dương Khai ngạc nhiên nhìn bà.

Băng Vân mỉm cười nói: “Những gì ta nói ngươi đã sớm biết, cũng biết rõ mình sớm muộn gì cũng sẽ đột phá bình cảnh này. Ngươi lo lắng là chuyện khác.”

“Lời này nói thế nào?” Dương Khai kỳ quái nhìn bà.

Băng Vân cười đầy bí ẩn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Khai, nhìn đến hắn mặt đầy không tự nhiên.

Bỗng nhiên, Băng Vân nói: “Thuận theo bản tâm đi.”

Sau khi nói xong lại trực tiếp nhắm mắt lại, một bộ dáng tiễn khách.

Mục đích Dương Khai lấp lánh, trầm ngâm rất lâu, bưng ly trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, đứng dậy nói: “Đa tạ tiền bối.”

Băng Vân không nói gì nữa, Dương Khai quay sang Cơ Dao nói: “Dao sư muội, cáo từ.”

Nói xong, sải bước đi ra ngoài.

Cơ Dao ngưng mắt nhìn bóng lưng hắn, cũng không đuổi theo ra ngoài, cho đến khi hắn rời đi mới mở miệng nói: “Sư phó, Dương sư huynh rốt cuộc gặp phải chuyện gì?”

“Không biết.” Băng Vân chậm rãi lắc đầu, “Nhưng hắn nhất định là đang do dự chuyện gì đó, bình cảnh chẳng qua là cái cớ để hắn trốn tránh sự kiện kia.”

“Vậy Dương sư huynh cũng không gặp phải bình cảnh?”

“Bình cảnh quả thật có, bất quá này đối với hắn mà nói chẳng qua là cơ duyên chưa tới mà thôi, còn chuyện khác thì không phải là vấn đề cơ duyên.”

Cơ Dao nhìn ra ngoài, trong lòng rất tò mò Dương Khai rốt cuộc đang do dự cái gì.

Trong Băng Tâm Cốc, Dương Khai đã sử dụng Lưu Vân Thoi, hóa thành một tia hào quang biến mất không thấy gì nữa.

Hắn không thông qua không gian pháp trận trở lại Lăng Tiêu Cung, bởi vì mục tiêu chuyến này của hắn không ở Bắc Vực.

Mục tiêu của hắn là Đông Vực, Long Đảo!

Chúc Tình mãi không trở về.

Lúc đầu Dương Khai cho rằng nàng trì hoãn trên đường, nhưng từ khi hắn trở về Lăng Tiêu Cung đã qua hai tháng rồi. Dù Chúc Tình có trì hoãn thế nào cũng không thể lâu như vậy.

Nói cách khác, Chúc Tình tuyệt đối đã về Long Đảo.

Hắn luôn do dự có nên đi Long Đảo tìm nàng hay không, nhưng trong lòng lại rất mong chờ Chúc Tình có thể đến Lăng Tiêu Cung. Dù sao, hắn và nàng đã có vợ chồng chi thật, quan hệ chặt chẽ không thể tách rời.

Đáng tiếc chờ mãi cũng bặt vô âm tín, điều này khiến Dương Khai hơi thất vọng.

Có ý gì a, muốn cùng mình làm một trận chồng hờ vợ tạm sao? Dưới gầm trời này nào có dễ dàng như vậy, tiểu cô nương nghịch ngợm ngươi chờ ta, đợi khi tìm được ngươi tuyệt đối đánh nát mông ngươi.

Dương Khai trong lòng âm thầm nổi cơn ác độc.

Trong đầu cũng hồi tưởng lại những lời Chúc Liệt trước đây nói với mình, trong lòng cười lạnh không dứt.

Hắn biết Chúc Tình lựa chọn như vậy là vì tốt cho hắn, nhưng trong lòng hắn chính là không phục, bản thân là một người đàn ông, sao cần nàng bảo vệ.

Hắn luôn do dự không quyết giữa việc chờ đợi Chúc Tình chủ động trở về và việc đi Long Đảo tìm nàng. Lần này cuối cùng đã đưa ra quyết định. (chưa xong còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3213: Kê Anh ý tốt

Chương 3212: Học đạt đến dùng

Chương 3211: Không được