» Chương 3025: Long tộc đến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Lệ Giao cũng hồ nghi, cau mày nói: “Không sai, ngươi tại sao lại xuất hiện ở khu này? Cái tên đã hại ngươi lại ở đâu?”
Lữ Tam Nương cúi thấp đầu, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Bị mang về Long Đảo sau đó, Tam Nương liền bị giam cầm trong long cung, sống cuộc sống không bằng chết.” Thanh âm nàng nghẹn ngào, thân thể cũng run rẩy không ngớt: “Cho đến mười bốn năm trước…”
Nàng quay đầu nhìn con gái mình, thê lương nở nụ cười: “Cầm nhi xuất thế cái thời điểm đó, ta mới bị đuổi ra.”
Lệ Giao ngẩn ra, có chút không hiểu, có điều hồi tưởng lại sau đó, sắc mặt lập tức trở nên thiết thanh không gì sánh bằng, vỗ bàn nói: “Vô liêm sỉ!”
Dương Khai sắc mặt cũng khó coi, trong lòng cảm thấy Long tộc quả thật chẳng ra gì.
Để một cô gái như vậy bị Long Đảo làm khổ nhiều năm thì thôi, khi hài tử xuất thế lại đem mẹ con hai người đánh đuổi, đây còn có nhân tính sao? Dương Khai trước kia đối với Long tộc không có gì quá lớn thành kiến, chỉ là cảm thấy Long tộc quá kiêu ngạo mà thôi, điểm này bất kể là Chúc Tình hay Chúc Liệt đều giống như đúc. Có điều điều này không ảnh hưởng toàn cục, Long tộc nếu không kiêu ngạo thì không gọi Long tộc.
Nhưng hắn làm sao cũng nghĩ đến, tự xưng là Vạn linh chi trưởng, thánh linh đứng đầu Long tộc nội bộ lại còn có hành vi xấu xa như vậy.
“Nha đầu này là…” Dương Khai nhìn thiếu nữ hỏi.
Lữ Tam Nương không lên tiếng, nhưng ý đã rõ ràng.
“Đã là Long tộc dòng dõi, tại sao lại bị đuổi ra Long cung?” Dương Khai cau mày hỏi, hổ dữ còn không ăn thịt con, con gái Lữ Tam Nương nói thế nào đi nữa cũng có Long tộc huyết mạch, sao vừa ra đời ngay cả mẹ bị đuổi đi?
Lữ Tam Nương thấp giọng nói: “Long cung quy củ là như thế, chưa dục thì thôi, nhưng nếu có dòng dõi sinh, không có long mạch giả liền sẽ bị trục xuất ra Long cung, Cầm nhi nàng… không có long mạch.”
“Quy củ chó má gì!” Lệ Giao giận tím mặt.
Mặc kệ có hay không long mạch, đó dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, sao có thể giống quét rác đuổi ra khỏi cửa, Long tộc không khỏi quá bất cận nhân tình.
“Xác thực quá đáng!” Dương Khai trong lòng đối với Long cung lập tức không có hảo cảm gì.
Lữ Tam Nương thảm thiết nở nụ cười, lắc đầu nói: “Tại Long Đảo bên trong, chuyện như vậy đã chẳng lạ lùng gì.” Nàng quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ vào những người qua lại vội vã, mở miệng nói: “Các ngươi cho rằng, Bán Long Thành mọi người từ đâu tới?”
“Từ đâu tới?” Lệ Giao hỏi.
Lữ Tam Nương nói: “Rất nhiều đều là từ trong long cung bị đuổi ra ngoài, coi như bản thân không phải, tổ tiên cũng vậy.”
“Cái gì?” Dương Khai và Lệ Giao đồng thời trừng mắt.
“Long tộc số lượng thưa thớt, sinh dục rất khó khăn, thường thường vạn năm cũng không có tộc viên mới sinh ra, thêm vào trong Long tộc nam nữ tỷ lệ không phối hợp, một số nam tính Long tộc thành niên thường sẽ rời Long Đảo, ra ngoài tìm kiếm nữ tử ưu tú, bắt về làm công cụ tiết dục, lâu dần, nhiều nữ tử mang thai, chờ dòng dõi sinh hạ, nếu có Long tộc huyết thống, được ở lại trong long cung tiếp tục quan sát, nếu không có Long tộc huyết thống hoặc các loại huyết mạch cấp quá thấp, sẽ bị trục xuất Long cung. Vô số năm qua, Long Đảo bên trên nhiều thêm những người Nhân tộc, Yêu tộc, và Long duệ huyết thống không thuần này.”
“Sau đó theo số lượng Nhân tộc, Yêu tộc và Long duệ này tăng nhanh, mọi người liền ở nơi đây thành lập Bán Long Thành, đây là hình thức ban đầu của Bán Long Thành, cư dân Bán Long Thành kết hợp lẫn nhau, lại sinh dòng dõi, năm này tháng nọ, nhân khẩu tăng cường, dần phát triển thành quy mô như bây giờ.”
Nghe Lữ Tam Nương giảng giải, Dương Khai và Lệ Giao chấn động lâu không nói nên lời.
Bán Long Thành lại là như vậy tới?
Sinh linh trong Bán Long Thành, bất kể là Nhân tộc, Yêu tộc hay Long duệ, lại tất cả đều là long tử long tôn?
Chuyện này… chuyện này quả thật có chút thật bất khả tư nghị.
Lữ Tam Nương nói rất rõ ràng, trong Bán Long Thành, một nhóm người bị Long cung đuổi ra ngoài, và những người này tất cả đều là nữ tử bị Long tộc bắt đi cùng dòng dõi của họ, giống như Lữ Tam Nương bản thân, nhóm người này có lẽ đã rất ít, phần lớn còn lại, đều là qua các đời không ngừng sinh sôi nảy nở.
Không trách khu này gọi là Bán Long Thành, hóa ra còn có tầng nguyên nhân này.
Có cư dân Bán Long Thành, ít nhiều đều có chút quan hệ với Long tộc, không gọi Bán Long Thành thì gọi gì?
Lệ Giao vốn cảm thấy mình bị người đội nón xanh, một bồn lửa giận không chỗ phát tiết, liên đới Lữ Tam Nương bản thân cũng có chút không quá tiếp đãi, sở dĩ hỏi nhiều như vậy, chẳng qua là muốn làm rõ ngọn ngành thôi.
Có thể nghe lời này sau đó, trong lòng lại có rất nhiều không đành lòng.
Lữ Tam Nương bị bắt, không phải lỗi lầm của nàng, dù sao lúc đó Lữ Tam Nương mới bất quá Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đối mặt một Long tộc được bao nhiêu sức chống lại?
Giờ khắc này gặp phải lại thê lương như vậy, để Lệ Giao càng không có ý trách cứ.
Thở dài một tiếng, chỉ cảm giác mình cùng Tam Nương đời này thật sự là hữu duyên không phận.
“Hài tử gì.” Lệ Giao nhìn cô gái hỏi.
Lữ Tam Nương nói: “Ngọc Cầm, Lữ Ngọc Cầm!”
Lệ Giao gật gù, lại hỏi: “Long tộc đã hại ngươi là ai?”
Lữ Tam Nương ngẩng đầu nhìn hắn, sốt sắng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Lệ Giao nói: “Bản tọa nhận sỉ nhục này, toàn bộ là nhờ tên kia, chẳng lẽ còn không có tư cách biết tên của hắn?”
Lữ Tam Nương lắc đầu không nói, rõ ràng không muốn nói ra tên Long tộc kia, miễn cho liên lụy Lệ Giao. Nàng biết tình huống của Lệ Giao, nhưng đây là Long tộc, khu này càng là Long Đảo, há có thể dễ dàng đắc tội?
Nàng không muốn thấy Lệ Giao gặp bi thảm.
Lệ Giao thấy thế, giận không chỗ phát tiết, vừa định nói thêm gì đó bỗng nhiên hơi nhướng mày, quay đầu nhìn về một hướng.
Cùng lúc đó, Dương Khai cũng phát giác ra, ngưng thần chú ý qua.
“Long tộc!” Lệ Giao khẽ quát một tiếng, sắc mặt khó coi trở lại.
Hắn và Dương Khai tìm trong này hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng Long tộc, ai biết lúc này Long tộc lại chủ động hiện thân, Long tộc còn chưa tới gần, uy thế ngập trời đã từ đằng xa kéo tới, áp chế huyết mạch khiến huyết nhục Lệ Giao nhúc nhích liên tục.
Nhiều Long duệ trong Bán Long Thành hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, dồn dập dừng chân quan sát.
Giây lát, một tiếng rồng gầm cao vút từ xa đến gần truyền đến, ngay sau đó, bóng dáng một con cự long in vào mắt mọi người, đó là một Lục Long, dài chừng vài chục trượng, trong tầng mây lăn lộn bất định, rất nhanh đến bầu trời Bán Long Thành, thân rồng khổng lồ chiếm giữ, đầu rồng ngẩng cao nhìn xuống.
Toàn bộ Bán Long Thành tựa hồ cũng run rẩy, cư dân đều hoảng loạn.
Trong Long Đảo, Long tộc là chúa tể tuyệt đối, Long tộc cũng rất ít đến Bán Long Thành, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một con, tự nhiên khiến lòng người bỡ ngỡ, không biết Lục Long này đến đây có chuyện gì.
Lục Long kia giữa không trung diễu võ dương oai một hồi lâu, thu hết tình huống toàn bộ Bán Long Thành vào mắt, lúc này mới ung dung thong thả hóa thành hình người.
Hào quang lóe lên, tại chỗ xuất hiện một thanh niên chừng hai ba mươi tuổi, y phục lòe loẹt, nhìn giống như một con bướm khoe khoang khắp nơi.
Một bóng người bỗng nhiên từ Bán Long Thành bay ra.
Dương Khai và Lệ Giao nhìn kỹ, đều biểu lộ giật mình, không gì khác, kẻ đón Lục Long bay qua, lại chính là tên bị Lệ Giao đánh một trận trước đó.
Lúc này, nam tử gian hiểm kia dè dặt cười theo, cung kính rơi xuống trước mặt Lục Long, lùn hơn hẳn một cái đầu, vết thương trước đó chưa hồi phục, gò má sưng cao, răng cũng rụng mấy cái, kết hợp với thái độ nịnh hót lúc này, dáng dấp hơi buồn cười.
Lục Long nhìn hắn một cái, khẽ cau mày, trong mắt khinh bỉ và căm ghét rõ ràng.
“Ra mắt Phục Tề đại nhân, không biết đại nhân giá lâm, có gì phân phó?” Hắn không lập tức đến cáo trạng với Lục Long tên là Phục Tề này, vì hắn biết trong mắt Long tộc, mọi người trong Bán Long Thành, kể cả hắn, cũng chỉ là giun dế, hắn tuy có thể nói chuyện với Long Đảo, nhưng trong mắt Long tộc hắn không khác giun dế, lúc này cáo trạng, Phục Tề sẽ không để ý hắn, còn vô duyên vô cớ chọc người chán ghét.
Phục Tề không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Long Huyết Hoa cần tưới.”
Nam tử gian hiểm vừa nghe, vội vàng gật đầu nói: “Hiểu rõ, hiểu rõ, tiểu nhân lập tức đi làm, giống như trước, hai trăm cái được không?”
Phục Tề nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ.”
“Đại nhân trước hết mời một bước, tiểu nhân lập tức dẫn người đi Long cung.”
Phục Tề nói: “Còn muốn năm trăm phàm nhân!”
Nam tử gian hiểm nghe vậy ngẩn ra: “Muốn năm trăm phàm nhân?”
Hắn vẻ mặt mờ mịt, không biết Phục Tề sao bỗng nhiên đưa ra yêu cầu này, bởi vì trước kia Long tộc tới Long Đảo, cơ bản cũng vì Long Huyết Hoa, cho nên chỉ cần mang hai trăm Long duệ qua là được, chưa từng có lần nào cần mang phàm nhân.
Trong mắt Long tộc, bất kể tu vi cao bao nhiêu, chỉ cần không có Long tộc huyết thống, đều là phàm nhân.
Làm gì vậy? Nam tử gian hiểm có chút…
“Ngươi đang hỏi ta?” Phục Tề quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Nam tử gian hiểm sắc mặt kinh ngạc, biết mình không nên hỏi câu này, Long tộc làm gì, hắn chỉ cần nghe lệnh làm việc là được, hắn không có tư cách tìm hiểu quá nhiều, lúc này cúi đầu nói: “Không dám, Phục Tề đại nhân bớt giận, tiểu nhân lỡ lời.”
“Cút!” Phục Tề phun ra một tiếng, sau đó nhắm mắt đứng trong hư không.
Nam tử gian hiểm như thoát được ơn lớn, vội vã quay đầu hướng Bán Long Thành bay đi.
Trong quán trà, Lữ Tam Nương lại hoa dung thất sắc, kêu lên: “Lệ ca ca, các ngươi đi nhanh lên, không đi nữa không còn kịp rồi.”
Lệ Giao nhíu mày, nhìn nam tử gian hiểm đang bay thẳng tới, lạnh nhạt nói: “Muốn đi không kịp.”
Mình trước đó đánh nam tử gian hiểm kia một trận, đối phương rõ ràng ghi hận trong lòng, hắn và Long tộc kia rốt cuộc nói gì Lệ Giao không nghe được, nhưng nhìn vẻ mặt không có ý tốt của người này liền biết mình thoát khỏi mùng một, chạy không thoát mười lăm.
Hối hận sao? Không hối hận.
Lữ Tam Nương trước mắt hắn bị như vậy ****, hắn nếu còn không nhúc nhích thì không xứng làm đàn ông.
Chỉ là hắn không nghĩ tới phiền phức tới nhanh như vậy.
Trước đó Lữ Tam Nương đã nói, nam tử gian hiểm kia có thể nói chuyện với bên kia, bây giờ xem ra, cái gọi là bên kia chính là Long cung, Long tộc.