» Chương 3028: Lá gan hướng đến như vậy lớn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3028: Lá gan lớn đến như vậy

Hắn chỉ thuận miệng nói thế, chủ yếu là hắn thật sự không muốn đi bồi dưỡng Long Huyết Hoa. Chuyện này hắn đã trải qua không chỉ một lần. Mỗi lần bồi dưỡng Long Huyết Hoa xong, hắn đều phải suy yếu một năm rưỡi, quá trình đó thống khổ vô cùng.

Ai ngờ Phục Tề suy tính một chút lại gật đầu đồng ý: “Cũng tốt, vậy bọn họ cứ giao cho ngươi tên tạp chủng này phụ trách. Nếu xảy ra chuyện gì, chỉ duy nhất ngươi là người bị hỏi tội!”

Nguyên Vũ ngây người, chợt vui mừng khôn xiết: “Tiểu nhân… không phụ đại nhân kỳ vọng.”

“Đi thôi đi thôi.” Bên kia, Phục Linh đã cực kỳ không nhịn được thúc giục. Hai trăm Long duệ không thể không cùng theo sau lưng nàng, chạy băng băng đến Linh Đảo – nơi bồi dưỡng Long Huyết Hoa. Trước khi rời đi, không ít người đều hâm mộ nhìn Nguyên Vũ, khiến hắn đắc ý vô cùng.

Đột nhiên, mắt Nguyên Vũ sáng lên, vẻ mặt âm độc nhìn chằm chằm Lệ Giao.

Lệ Giao lúc này cũng đang quay đầu nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Nguyên Vũ nhếch lên, lộ ra nụ cười gằn.

Lúc trước tại nửa tòa Long Thành, hắn đã ăn đủ thiệt thòi từ Lệ Giao, bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi mất hết. Bây giờ phong thủy luân phiên chuyển, Lệ Giao phải bị đưa đi bồi dưỡng Long Huyết Hoa, còn hắn lại được giao cho một việc tốt, phụ trách năm trăm phàm nhân kia. Hai người so sánh, Nguyên Vũ trong lòng sung sướng cực kỳ.

Ngươi huyết mạch cao thì thế nào, tu vi mạnh mẽ thì thế nào? Chẳng phải vẫn phải bị đưa đi lấy máu sao?

Mà đôi mẹ con kia cũng coi như rơi vào tay hắn. Hắn đã tính toán xem nên hành hạ Lữ Tam Nương mẹ con thế nào để hả giận.

Hoa Mẫu Nữ a, hắn tuy không phải chưa từng đùa giỡn qua, nhưng thật chưa từng gặp đôi mẹ con nào xinh đẹp đến thế. Lần này… phải tìm cơ hội, trút hết oán khí trong lòng.

Hắn quay đầu nhìn Lữ Tam Nương mẹ con, rồi khiêu khích nhìn Lệ Giao, hắc hắc cười gằn, ý tứ rõ ràng không gì sánh được.

Nhưng không ngờ Lệ Giao căn bản thờ ơ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trong mắt thậm chí còn có chút chế nhạo và đồng tình.

Có ý gì? Mặt Nguyên Vũ lúc này lạnh xuống, nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu Lệ Giao rốt cuộc có ý gì.

Lúc trước Lệ Giao đứng ra che chở Lữ Tam Nương mẹ con, hiển nhiên quan hệ của họ không tệ. Thế nhưng tại sao người này lại thờ ơ trước sự khiêu khích của mình? Nguyên Vũ nhíu mày thật sâu, đầy đầu nghi ngờ.

Lệ Giao dĩ nhiên sẽ không lo lắng Lữ Tam Nương mẹ con. Có Dương Khai ở bên cạnh các nàng, Nguyên Vũ không đi va chạm thì thôi, nếu dám va chạm, chỉ sợ kết quả sẽ rất thê thảm.

Hắn tin tưởng Dương Khai sẽ không bỏ mặc Lữ Tam Nương mẹ con.

Hai trăm Long duệ càng lúc càng xa, rất nhanh không thấy tăm hơi.

Phục Tề quay người lại, chạy băng băng về một hướng khác, không nói một lời.

Nguyên Vũ cũng không rảnh suy nghĩ kỹ phản ứng khác thường của Lệ Giao, vội vàng quát nhỏ: “Đều đuổi theo, đừng làm lỡ chuyện của Phục Tề đại nhân!”

Hắn mượn oai hùm, giọng điệu rất không khách khí.

Không ai dám oán giận gì, năm trăm người vội vàng chạy về phía trước. Khi Lữ Tam Nương mẹ con đi ngang qua, Nguyên Vũ cười lạnh một tiếng, lập tức dựa vào.

Lữ Tam Nương run rẩy, sắc mặt hơi trắng bệch.

Lệ Giao đã đi, nàng nhất thời không có chỗ dựa. Nguyên Vũ ở bên Long Tộc lại có thể chen lời được. Nếu hắn thật sự ức hiếp mẹ con mình, nàng hoàn toàn không có sức phản kháng. Âm thầm hạ quyết tâm, dù liều chết cũng không để con gái mình rơi vào tay Nguyên Vũ.

Con gái dù là sản vật sau khi Long Tộc phát tiết dục vọng, nhưng cũng là nàng mười tháng mang thai sinh ra, xương thịt của nàng. Mấy năm nay nàng có thể sống sót, cũng là nhờ có Lữ Ngọc Cầm làm chỗ dựa. Nếu không, nàng đã chết từ lâu rồi, đâu còn sống đến hôm nay?

Ôm Lữ Ngọc Cầm trong ngực, Lữ Tam Nương hơi nhường sang bên, kéo giãn khoảng cách với Nguyên Vũ.

Nguyên Vũ nào bỏ qua cơ hội này, thẳng hướng đến gần nàng, hiển nhiên muốn nhân cơ hội chiếm chút lợi lộc.

Sắc mặt Lữ Tam Nương nhất thời không tự nhiên, cúi thấp đầu, mặt xinh đẹp trắng bệch.

Nguyên Vũ nhìn về phía trước một chút, thấy Phục Tề đang bay ở phía trước, đối với phía sau căn bản không chú ý nhiều lắm, nhất thời đánh bạo đưa tay thẳng hướng đến mông Lữ Tam Nương mà bắt đi.

Hắn đối với Lữ Tam Nương quả thật thèm muốn đã lâu. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy ở Bán Long Thành cũng không nhiều. Huống chi nàng còn là người bị trục xuất từ Long Cung, từng có quan hệ thân mật với một thành viên Long Tộc. Điều này càng khiến Nguyên Vũ có một loại cảm giác chờ đợi biến thái. Bây giờ cuối cùng có thể động tay, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.

Có thể khiến hắn không nghĩ tới là, lần này lại tóm hụt.

Mặt Nguyên Vũ sầm lại, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh thì, lại phát hiện Lữ Tam Nương vốn ở bên cạnh mình chẳng biết từ lúc nào đã chạy sang bên kia, mà một thanh niên mặc y phục màu xanh lại đứng chắn giữa mình và mẹ con Lữ Tam Nương.

Hắn vừa rồi chỉ nghĩ chiếm chút lợi lộc, cũng không phát hiện thanh niên này đến từ lúc nào.

Ngẩng mắt nhìn lên thì, chính thấy thanh niên kia mặt đầy lạnh lùng nhìn mình.

Người này cố ý? Nguyên Vũ nhất thời bực mình.

Bởi vì hắn có thể nói chuyện được với bên Long Tộc, cho nên ở nửa tòa Long Thành địa vị hắn rất cao. Bất luận là Nhân Tộc, Yêu Tộc hay cường giả trong Long duệ, cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi.

Lúc trước ở trong thành bị Lệ Giao đánh một trận, đã khiến hắn giận điên lên. Không ngờ giờ phút này lại có người phá hỏng chuyện tốt của mình.

Nhìn kỹ lại, sắc mặt Nguyên Vũ lạnh lẽo, truyền âm nói: “Là ngươi!”

Hắn cũng nhận ra Dương Khai. Thanh niên này trước đó cùng Lệ Giao ngồi chung một bàn, quan hệ hai người xem ra không tệ.

Thế nào? Long duệ kia đi rồi, ngươi cũng phải đến che chở đôi mẹ con này sao? Chỉ bằng tu vi cỏn con của ngươi, ngươi che chở được sao?

Nguyên Vũ thật sự không xem Dương Khai ra gì. Hắn có tu vi Đế Tôn hai tầng cảnh, còn có Long Mạch cấp hai thượng phẩm, có thể đấu một trận với cả Đế Tôn ba tầng cảnh. Dù không địch lại, tự vệ chắc không thành vấn đề lắm. Trước đó không phát giác ra tu vi của Dương Khai, là bởi vì Dương Khai không thúc giục Đế Nguyên.

Giờ phút này mọi người đều bay trên trời, Đế Nguyên thúc giục, tu vi của Dương Khai nhìn một cái không sót gì.

Đế Tôn một tầng cảnh!

Từ khi nào Đế Tôn một tầng cảnh cũng có thể ngang hàng với mình? Hơn nữa còn là một Nhân Tộc! Mũi Nguyên Vũ tức đến lệch đi, cảm thấy tiểu tử này quá không coi mình ra gì, đây là muốn điên rồi sao!

Âm trắc trắc mà truyền âm nói: “Tiểu tử ngươi gan không nhỏ, dám phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa!”

Khóe miệng Dương Khai kéo một cái, hồi âm: “Bản thiếu gan xưa nay vẫn lớn như vậy.”

Nguyên Vũ nghe ngây người, hiển nhiên không ngờ Dương Khai lại cứng rắn như vậy. Hắn còn nghĩ Dương Khai đại khái là vì nghĩa khí cân nhắc, cho nên mới kiên trì quấy rầy mình một chút. Nếu là như vậy, mình chỉ cần tùy tiện phát ác là có thể dọa lui hắn.

Có thể một câu nói của mình chẳng những không dọa lui hắn, thậm chí còn kích thích hắn nói lời độc ác. Đây là muốn tạo phản sao!

Trong nháy mắt, Nguyên Vũ liền hận Dương Khai thấu xương, âm thầm tính toán nhất định phải tìm cơ hội khiến tiểu tử này sống không bằng chết. Chính là một Đế Tôn một tầng cảnh nhân loại cũng dám ở trước mặt mình càn rỡ như thế. Nếu không phải kiêng kỵ Phục Tề đang ở phía trước, hắn chỉ sợ lập tức đã ra tay đánh nhau.

Cười lạnh một tiếng, Nguyên Vũ gật đầu: “Được, rất tốt. Nhớ kỹ lời ngươi nói, hy vọng ngươi sau này sẽ không hối hận.”

Dương Khai giễu cợt nói: “Yên tâm, bản thiếu làm việc từ trước đến nay sẽ không hối hận.”

Quá kiêu ngạo, quá coi thường người, Nguyên Vũ nhất thời tức không nhẹ, nhìn khắp toàn bộ Bán Long Thành, chưa từng ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Thế mà hôm nay không chỉ có người nói với hắn, còn một bộ ngươi có thể làm gì ta.

Cắn răng, Nguyên Vũ nói: “Ngươi có phải cho là trước mặt Phục Tề đại nhân bổn tọa không dám ra tay với ngươi? Nếu là như vậy thì ngươi lầm to rồi!”

“Được a, đến a!” Dương Khai mặt đầy thành khẩn nhìn hắn, “Cần ra tay thì cứ ra tay, bản thiếu tuyệt không hoàn thủ.”

Nguyên Vũ tức giận.

Hắn thật sự không dám ra tay.

Phục Tề đang ở phía trước kia rồi. Nếu hắn vô duyên vô cớ động thủ, Phục Tề thứ nhất sẽ không tha cho hắn. Hắn cũng không vì Phục Tề bằng lòng nói thêm vài câu với hắn mà cho rằng hắn được coi trọng hơn. Long Tộc kiêu ngạo, chẳng qua là khinh thường nói nhiều với những người này mà thôi. Có một gương mặt quen vẫn tốt hơn nói chuyện với người lạ.

Phục Tề cũng không phải không có ai thay thế hắn.

Nguyên Vũ điểm này suy tính rất rõ ràng, cho nên bị Dương Khai nghẹn một cái, nhất thời tức đỏ mặt tía tai, hung tợn nói: “Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi. Đợi đến trên đảo sẽ cho ngươi kiến thức thủ đoạn của bổn tọa.”

“Ngu xuẩn!” Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

Nguyên Vũ ngây ra một chút, chợt sắc mặt đỏ lên nói: “Ngươi nói cái gì?”

Môi Dương Khai mấp máy, lại chậm rãi phun ra hai chữ đó.

Nguyên Vũ thiếu chút nữa bộc phát.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên xen vào giữa Dương Khai và Nguyên Vũ, chắp tay với Nguyên Vũ, mặt trước hiện lên nụ cười nịnh hót. Thần Niệm dập dờn bên dưới, cũng không biết nói gì với Nguyên Vũ.

Đây là một trung niên nam tử, tướng mạo xấu xí, đầu trâu mặt ngựa, nhìn một cái liền biết không phải thứ tốt lành gì.

Tuy nhiên, tu vi của hắn không yếu, đạt đến trình độ Đế Tôn hai tầng cảnh, hơn nữa xem bộ dáng là một Yêu Tộc, trên người Yêu Khí rất nồng, nhưng không quá tinh khiết.

Tình huống này ở Bán Long Thành rất bình thường. Long tính bản dâm, giao hợp với vạn vật. Bị bắt đến Long Đảo không chỉ có nữ tử Nhân Tộc, còn có Yêu Tộc. Tử tôn của các nàng kết hợp với Long Tộc sinh ra khắp nơi đều là tình huống này. Không có Long Tộc huyết mạch, Yêu Lực lại không quá tinh khiết lắm. Hơn nữa tình huống đặc biệt của Bán Long Thành, nhân yêu hỗn tạp, khó tránh khỏi cũng có một ít Bán Yêu ra đời.

Tu vi của những Bán Yêu như vậy thường rất khó tăng lên. Đế Tôn hai tầng cảnh đã là trình độ rất cao.

Nam tử kia vừa truyền âm Thần Niệm với Nguyên Vũ, vừa lặng lẽ nháy mắt với Dương Khai.

Dương Khai nháy mắt mấy cái, thầm cười một tiếng, trong đầu nghĩ Bán Yêu này xem ra có lòng tốt.

Hắn hiển nhiên nhận ra mâu thuẫn giữa mình và Nguyên Vũ, cho nên mới cố gắng qua đây giảng hòa. Nào ngờ Dương Khai căn bản không cần hắn giảng hòa gì. Đúng như Nguyên Vũ không xem Dương Khai ra gì, Dương Khai làm sao từng xem hắn ra gì?

Không gì hơn thế, lần này Dương Khai đối với Bán Yêu này ngược lại sinh ra chút hảo cảm, cảm thấy quả nhiên là xem người không thể chỉ xem tướng mạo. Chỉ nhìn riêng khuôn mặt của Bán Yêu này, ai cũng sẽ cảm thấy người này âm trầm thô bỉ, khẳng định không phải người tốt. Đi ở bên ngoài nếu gặp phải, nhất định là tránh càng xa càng tốt, để khỏi lỡ bị hắn ám toán.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4902: Đón dâu

Chương 4901: Tình huống như thế nào

Chương 174: Huyết trì biến hóa