» Chương 3130: Ngươi vẫn là đi chết đi
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Trong bóng tối, quang mang nở rộ, năm người nhào vào.
Dương Khai bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú phía trước, đối địch với đôi mắt của một tên khôi ngô tráng hán.
Bốn mắt nhìn nhau, tên tráng hán này kinh hãi, chỉ thấy trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dương Khai một mảnh thanh tịnh, nào có chút cảm giác không khỏe nào? Trong chớp mắt không kịp suy nghĩ nhiều, một cây đại chùy trên tay hắn đã đập xuống giữa đầu, cuộn dậy một trận mây gió chi lực.
Một bàn tay không tính quá mạnh mẽ bỗng nhiên chống được cái đầu búa đang nện xuống, lại khiến cho thế như vạn tấn kia trì trệ, lực lượng phản chấn thậm chí làm hai tay tráng hán tê rần, nứt gan bàn tay.
Tầm mắt tráng hán đột nhiên co lại, làm sao có thể? Tên gia hỏa này từ U Ám Tinh truyền tống tới, lập tức thanh tỉnh thì cũng thôi đi, nhưng một tay tiếp được bí bảo một kích của mình, loại chuyện này làm sao có thể xảy ra.
Tuy nhiên, chưa kịp hắn suy nghĩ nhiều, công kích của bốn người còn lại đã oanh lên người thanh niên kia, chỉ trong thoáng chốc năng lượng khuấy động, quặng mỏ gào thét, đá vụn rơi xào xạc.
Bốn người đắc thủ, trong nháy mắt lại nhảy trở về.
Một người phụ nhân ăn mặc hở hang trong số đó nhìn tráng hán kia cười khẩy nói: “Mọi rợ, có phải mấy hôm trước lão nương ép ngươi quá độc ác, hôm nay ra tay không có nửa điểm lực đạo, ngươi cũng quá vô dụng một chút.”
Một lão già thân hình thấp bé gầy yếu ho khan vài tiếng, hữu khí vô lực nói: “Trên đầu chữ sắc có cây đao, lấy đó làm gương a.”
Một nam tử tướng mạo trắng trẻo khác cười lớn một tiếng: “Tàm phu nhân, mọi rợ đã không được, hôm nay có muốn đổi khẩu vị không?”
Mỹ phụ tên Tàm phu nhân liếc hắn một cái, bĩu môi nói: “Cút ngay, lão nương ghét nhất các ngươi, những tên tiểu bạch kiểm này.”
Nam tử trắng trẻo trên tay bỗng nhiên có thêm một thanh quạt xếp xương ngọc, mở ra phe phẩy, mỉm cười nói: “Ta tuy trắng trẻo một chút, nhưng cũng không phải chỉ có vẻ bề ngoài, Tàm phu nhân không thử một chút sao biết?”
Tàm phu nhân lạnh mặt nói: “Ngươi có là kim cương khoan, lão nương cũng không thèm, lão nương chỉ thích những tên mọi rợ khôi ngô to con như thế.” Bỗng nhiên quay đầu kinh ngạc nói: “Này mọi rợ, ngươi làm gì, ngây ngốc rồi sao?”
Tên tráng hán được gọi là mọi rợ lúc này toàn thân cứng ngắc vô cùng, mồ hôi lạnh trượt xuống trán, lẳng lặng nhìn chăm chú Dương Khai, trong mắt tràn đầy kinh dị và kinh hãi, phảng phất nhìn thấy quỷ.
Hắn không chết lũ hỗn đản! Bốn người kia chỉ một kích liền lui, cho nên căn bản không quan tâm kỹ càng tình huống của Dương Khai, dù sao mấy người bọn hắn liên thủ đánh lén, ai có thể cản? Chỉ cho rằng Dương Khai chết chắc, chỉ có tên mọi rợ ở gần Dương Khai trong gang tấc nhìn rõ ràng, một kích sấm sét của bốn đồng bạn căn bản không làm bị thương người ta nửa sợi lông, phảng phất chỉ là gãi ngứa cho thanh niên trước mắt, hắn thậm chí lông mày cũng không nhăn chút nào, trong mắt tràn đầy hài hước nhìn mình chằm chằm.
Hắn muốn rút về bí bảo của mình, lại phát hiện bất động, lực đạo trên tay đối phương khiến hắn sinh ra cảm giác vô lực, đợi đến khi khóe miệng Dương Khai hiện lên một đường cong vi diệu, lông tơ toàn thân mọi rợ chợt dựng đứng, lập tức buông bí bảo liền muốn rút lui.
Một bàn tay không nhanh không chậm thò ra, lại giữ chặt gáy hắn.
Mọi rợ lúc này không thể động đậy, tên hán tử như cột điện cứ thế bị nhấc lên, hai chân cách mặt đất, không ngừng giãy dụa.
Tàm phu nhân cùng bốn người kia hét lên kinh ngạc, từng người đều đổi sắc mặt, gần như không dám tin vào mắt mình, cảm giác kinh dị tự trong lòng thăng lên, lan tràn toàn thân, lập tức tay chân lạnh run.
Tu vi của mọi rợ thế nào bọn hắn rõ ràng nhất, đó là thực lực tương xứng với bọn hắn, giờ phút này thế mà bị người một tay nắm? Người kia là ai?
“Các ngươi nói chuyện thật vui vẻ a.” Âm thanh âm trầm của Dương Khai quanh quẩn trong hầm mỏ, tuy thanh âm hùng hậu, nghe vào tai Tàm phu nhân mấy người lại rùng mình.
Mấy người liếc nhau, gần như không nói lời nào, đồng thời lại lần nữa lao về phía trước, lần này thúc đẩy lực lượng bản thân đến cực hạn, trên người hào quang tỏa sáng, chiếu sáng quặng mỏ.
“Ha ha, tới tốt lắm!” Dương Khai cười lớn, nếu mấy người này bỏ chạy, hắn còn phải truy đuổi, không nghĩ tới lại chủ động tiến lên, ngược lại bớt đi một phen tay chân.
Bàn tay lớn nắm chặt mọi rợ bỗng nhiên dùng sức, kéo mọi rợ liền đập về một hướng, hắn xem mọi rợ như binh khí hình người tiện tay có thể dùng.
Hướng kia vốn không có vật gì, nhưng khi thân thể mọi rợ nện xuống, lão già thân hình thấp bé gầy yếu kia lại xui xẻo xuất hiện ở vị trí này, tựa hồ tự mình tiến tới.
Gió điên cuồng gào thét, trong đôi mắt đục ngầu của lão già gầy yếu nứt ra quang mang kinh hãi, sau đó trơ mắt nhìn thân thể to con của mọi rợ bao trùm lên đỉnh đầu mình.
Tiếng thịt nứt xương gãy vang lên, mọi rợ cùng lão già gầy yếu cùng nhau biến thành thịt nát, máu tươi văng khắp nơi, mùi máu tươi ngút trời.
Dương Khai tay phải cầm bí bảo chùy do mọi rợ bỏ lại, không sử dụng bất kỳ năng lượng nào, chỉ là tiện tay vung lên, một chiêu đơn giản thô bạo hoành tảo thiên quân, lực lượng dời sông lấp biển cuộn trào.
Nam tử trắng trẻo lập tức bị đập gãy thân thể, bí bảo phòng ngự trên người, thánh nguyên hộ thân yếu ớt như tờ giấy không chịu nổi một kích, hai đoạn thân thể giữa không trung nổ tung thành một đoàn huyết vụ, bỏ mình tại chỗ.
Tàm phu nhân và một người khác ngược lại không chết, nhưng cũng trong vòng xoáy lực lượng cuồng bạo kia đẫm máu lui lại, trong nháy mắt trọng thương, toàn bộ bí bảo hộ thân đều hỏng.
Đợi đến khi đứng vững thân hình, thể xác tinh thần đều bị sợ hãi bao phủ.
Ai, đây rốt cuộc là ai?
Từ U Ám Tinh truyền tống tới không có chút khó chịu nào thì cũng thôi đi, trong lúc giơ tay nhấc chân lại liên tục đánh chết ba Hư Vương nhất tầng cảnh, giống như giết gà làm thịt chó, đây còn là người sao? Làm sao ở U Ám Tinh lại có thể có tồn tại cường đại như vậy.
Tàm phu nhân còn đang thất thần, một Hư Vương nhất tầng cảnh khác đã dịch chuyển bước chân, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, không quay đầu lại chạy trốn ra ngoài.
Không phải đối thủ, không chạy sẽ chết! Hắn thậm chí không nhìn ra tu vi cao thấp của Dương Khai, còn dám ở lại sao?
Quặng mỏ rẽ trái rẽ phải, hắn loanh quanh vài vòng, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Dương Khai.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, lộ vẻ khinh thường, trước lực lượng tuyệt đối, bất kỳ sự phản kháng nào đều là vô ích, điểm này, sau khi hắn từ Tinh Giới trở về cảm ngộ rất sâu.
Bí bảo đại chùy trên tay quay tròn, Dương Khai tiện tay ném ra, đại chùy liền bay đi, phá vỡ mấy tầng vách đá, ngay sau đó một tiếng hét thảm truyền ra, rồi im bặt.
Khuôn mặt Tàm phu nhân xanh trắng không màu, rõ ràng cảm nhận được khí tức người bạn cuối cùng của mình biến mất khỏi cảm ứng, nghĩ lại tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, làm sao không biết hắn gặp phải chuyện gì?
Năm vị Hư Vương nhất tầng cảnh mai phục tại đây, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại mình nàng.
Ánh mắt Dương Khai trông lại, Tàm phu nhân phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, khàn giọng nói: “Tha mạng!”
Dương Khai nhíu mày, đi lên phía trước, đưa tay nắm cằm trơn bóng của nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn mình: “Ngươi gọi Tàm phu nhân?”
Tàm phu nhân cố gắng nặn ra một nụ cười, lại còn khó coi hơn khóc: “Bọn hắn đều gọi thiếp thân như vậy.”
Dương Khai gật đầu, ánh mắt dò xét thân hình xinh đẹp của nàng, vừa trắng vừa đầy đặn, xưng hô Tàm phu nhân cũng chính xác, tay hơi dùng sức: “Ngươi làm như vậy, khiến ta rất khó xử a.”
Nếu Tàm phu nhân này quay người bỏ chạy thì cũng không sao, hắn đều có thể giống như đối phó người kia trực tiếp giết chết, đằng này phụ nhân này không chạy, ngược lại quỳ xuống cầu xin hắn, cái này nếu còn hạ sát thủ, chẳng lẽ không có chút không đạo nghĩa sao?
Mặt Tàm phu nhân lộ ra vẻ đau đớn.
“Giết nữ nhân, ta không quá lành nghề.” Dương Khai gật gù đắc ý.
Tàm phu nhân nghe vậy hai mắt sáng lên: “Cầu xin đại nhân khai ân, tha cho thiếp thân một mạng, thiếp thân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Dương Khai lắc đầu nói: “Không hứng thú.”
Tàm phu nhân lập tức luống cuống, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, thấy ánh mắt hắn lởn vởn ở chỗ cổ áo cao ngất của mình, lập tức nói: “Thiếp thân nguyện làm chó bên cạnh đại nhân, chỉ cầu sống sót.”
Nói chuyện, lại phủ phục xuống, giơ cao mông lớn, lưỡi đỏ tươi phun ra, một mặt nịnh nọt, còn học được hai tiếng chó sủa, cái này nếu có thêm một cái đuôi, vậy coi như thật là một con chó cái.
Dương Khai lập tức có chút chịu không nổi, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng làm càn cùng Tô Nhan mấy hôm trước.
Đêm đó điên cuồng, có thể nói là lần hưng phấn nhất trong nhiều năm của hắn, đáng tiếc sau đêm đó, Tô Nhan lại không cho hắn chạm vào, cũng không biết là giận hay ngượng ngùng.
Lúc này bị Tàm phu nhân khơi gợi lại ký ức lúc trước, chợt cảm thấy thú huyết sôi trào, hơi thở thô trọng.
Tô Nhan không muốn phối hợp hắn chơi trò chơi này, phụ nhân trước mắt này khẳng định là muốn gì cũng được, chậc chậc, thật khiến người ta mong chờ vạn phần a.
Tàm phu nhân nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Dương Khai thèm nhỏ dãi, tự nhiên trong lòng vui vẻ, càng ra sức thủ lộng tư, âm thanh gâu gâu trong miệng cũng dần dần trở nên gào thét, giống như rên rỉ, giống như trêu chọc, tình cảnh như thế, chỉ sợ nam nhân nào gặp cũng cầm giữ không được.
Dương Khai hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên vai nàng: “Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút… Ngươi vẫn là đi chết đi.”
Lực lượng trong lòng bàn tay phun ra, rót vào thể nội Tàm phu nhân, lực lượng cuồng bạo mạnh mẽ đâm tới, quấy rối ngũ tạng lục phủ, huyết nhục kinh mạch của Tàm phu nhân. Tàm phu nhân mềm nhũn ngã xuống đất, miệng mũi tràn ra mảnh vụn nội tạng và máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Nàng đến chết cũng không nghĩ tới, nam nhân này lại nửa điểm lòng thương hương tiếc ngọc cũng không có, nói hạ sát thủ liền hạ sát thủ, trừng tròng mắt ngã xuống, sinh cơ nhanh chóng tiêu tán.
Dương Khai quét một vòng, xác định không bỏ sót địch nhân nào, lúc này mới khẽ gật đầu.
Không gian pháp trận mà trước kia hắn hao phí tâm lực, tinh lực, tài lực bố trí ra, bây giờ lại luân lạc làm công cụ nhanh gọn cho võ giả Đại Hoang Tinh Vực, đây là điều hắn chưa từng nghĩ tới, năm người này thủ tại đây, chắc chắn đã giết qua võ giả U Ám Tinh thậm chí là Lăng Tiêu Tông, làm sao Dương Khai lại tha cho bọn hắn? Chớ nói phụ nhân kia lắc đầu vẫy đuôi cầu xin đáng thương, dù là thật cởi hết, cũng không thoát khỏi một chữ “chết”.
Giết nữ nhân hắn quả thực không thông thạo, nhưng khi cần giết thì cũng không nương tay.
Thu lấy không gian giới của mấy người chết đi, một phen tìm kiếm, quả nhiên tìm được một cái truyền tống lệnh, đồ vật trong không gian giới hắn không thèm nhìn, nhưng cái truyền tống lệnh này nhất định phải thu về.
Một lần nữa đi lên không gian pháp trận đứng vững, cảm giác một trận, đã nhận ra nhiều hướng truyền tống, thoáng sửa sang lại, xác định phương vị, pháp tắc thúc đẩy, thân hình biến mất.
(chưa xong còn tiếp.)