» Chương 3136: Luyện hóa bản nguyên

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Dương Hòa Thành ngoại mười dặm, trong lương đình của một khu nhà, Dương Khai ngước đầu nhìn lên mây tụ mây tan.

Một đạo bóng trắng chạy như bay tới, rơi xuống trước mặt, lộ ra thân hình vạm vỡ của Hứa Tân Bạch.

Dương Hòa Thành thu phục, căn cơ của Hoàng Tuyền Tông trên Thúy Vi Tinh bị nhổ tận gốc. Dù còn có cá lọt lưới, nhưng đã không ảnh hưởng cục diện chung. Sự u ám bao trùm Thúy Vi Tinh hơn mười năm qua đã quét sạch sành sanh, ngay cả bầu trời kia cũng trở nên quang đãng hơn nhiều.

Nhìn bóng người trong lương đình với chút kính nể, lòng Hứa Tân Bạch dâng trào, dường như trở về mấy chục năm trước.

Khi ấy, hắn cùng Dương Khai như nhau, đều tham gia Huyết Ngục thí luyện. Lúc đó, mọi người đều là tu vi Phản Hư cảnh, chênh lệch không nhiều. Thậm chí Hứa Tân Bạch còn cảm thấy mình nhỉnh hơn một chút, chỉ vì sư tôn của hắn tên là Bất Ngôn!

Đó cũng là người mạnh nhất được công nhận trong tinh vực, đương nhiên, ngoại trừ vị Tinh Không Đại Đế kia.

Có sư tôn như vậy che chở, tương lai của hắn không thể lường trước được. Sự thực cũng đúng là như vậy, mấy chục năm qua, hắn đã lên cấp Hư Vương nhị tầng cảnh, tiềm lực vẫn còn. Giả như có thời gian, lên Hư Vương tam tầng cảnh không thành vấn đề.

Nhưng so với người trước mắt này, chút thành tựu ấy quả thực như ánh sáng đom đóm, bé nhỏ không đáng kể.

Trận chiến hôm nay, chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng mấy vị viện binh hắn mang đến mỗi người đều sâu không lường được. Ngay cả cô bé trông hiền lành kia cũng có thể trong khoảnh khắc đánh chết một Hư Vương tam tầng cảnh.

Vì vậy Hứa Tân Bạch xác định, thực lực của Dương Khai đã không phải là hắn có khả năng suy đoán.

“Dương huynh!” Hứa Tân Bạch ôm quyền hành lễ. “Đa tạ Dương huynh ra tay giúp đỡ. Hôm nay có thể chém giết tặc tử Hoàng Tuyền, hoàn toàn nhờ phúc của Dương huynh. Xin nhận cúi đầu của Hứa mỗ.”

Hắn không thể cúi xuống, có một sức mạnh vô hình nâng hắn dậy. Dương Khai mỉm cười nói: “Đã vậy, chúng ta xem như thanh toán xong.”

Hứa Tân Bạch nghi ngờ nhìn hắn.

Dương Khai nói: “Năm đó từ Huyết Ngục đi ra, nếu không có ngươi thay ta nói một câu, ta chỉ sợ không thể bình yên rời đi Thúy Vi Tinh.”

Năm đó Huyết Ngục thí luyện, Dương Khai đã chọc giận Tinh chủ Thúy Vi Tinh Lạc Hải. Khi đi ra, bị chặn lại tra hỏi. Chính Hứa Tân Bạch đã mở miệng nói một câu thay Dương Khai, mới khiến Lạc Hải nhân nhượng cho qua chuyện.

Khi đó tu vi của Hứa Tân Bạch tuy không cao, nhưng sau lưng lại là Bất Ngôn. Lạc Hải cũng không thể không nể mặt hắn.

Dù nói cuối cùng Lạc Hải vẫn truy sát ra ngoài, thậm chí đuổi tới Xích Lan Tinh, nhưng nếu không phải vài câu nói của Hứa Tân Bạch, Dương Khai cũng không thể có thời gian lưu vong. Không chừng ở Thúy Vi Tinh đã bị Lạc Hải bắt. Ở Thúy Vi Tinh, uy lực của Tinh chủ, không phải là lúc đó Dương Khai có thể chống đỡ.

Hứa Tân Bạch lúc này mới nhớ ra, bật cười nói: “Chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc tới.”

Lúc ấy ai có thể nghĩ tới thân phận hôm nay lại thay đổi.

“Ngồi!” Dương Khai đưa tay ra hiệu.

Hứa Tân Bạch chần chờ một chút, nhưng vẫn hào hiệp ngồi xuống. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lưu Viêm, vẫn còn cảm giác khó tin. Một cô bé nhỏ nhắn như vậy, sao lại giết được một Hư Vương tam tầng cảnh? Hơn nữa từ đầu đến cuối không hề có nửa điểm cảm xúc dao động, phảng phất chỉ là tiện tay đè chết một con kiến vậy.

Lắc lắc đầu, quay sang nhìn Dương Khai.

Không chờ hắn hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất trong lòng, Dương Khai đã mở miệng: “Bất Ngôn tiền bối đã tạ thế.”

Thân thể Hứa Tân Bạch chấn động, khó khăn nuốt nước miếng.

Dương Khai nói: “Tiền bối là ngã xuống dưới uy lực thiên địa, chứ không phải do tranh đấu chém giết mà chết.”

Trong số mấy người đi tới Tinh Giới, chỉ có Bất Ngôn một mình chết tha hương. Theo lời Xích Nguyệt và những người khác, Bất Ngôn là khi đột phá Hư Vương cảnh, lên cấp Đạo Nguyên cảnh, không thể sống sót qua sự gột rửa của năng lượng trời đất, cuối cùng ngã xuống dưới thiên uy.

Chuyện này Dương Khai không tận mắt nhìn thấy, vì vậy cũng không hiểu nhiều lắm, không thể nói quá nhiều với Hứa Tân Bạch. Nhưng cái chết của Bất Ngôn, quả thực khiến người ta bóp cổ tay thở dài, cũng không khỏi khiến người ta cảm khái Thiên đạo vô thường. Hắn là người mạnh nhất tinh vực năm đó. Mấy người cùng đi Tinh Giới, duy chỉ có hắn ngã xuống, Xích Nguyệt và những người khác lại đều bình yên lên cấp. Thuận theo số mệnh, ai lại có thể nói rõ được.

Nỗi buồn đậm đặc nhất thời bao trùm Hứa Tân Bạch, niềm vui chiến thắng cũng không còn sót lại chút gì. Vị lão giả kia, vừa là thầy vừa là cha, đối với hắn mà nói là người quan trọng nhất trong cuộc đời. Nếu không có hắn, Hứa Tân Bạch không thể có thành tựu ngày hôm nay.

Nhưng những năm này hắn cũng trải qua sóng gió lớn, đặc biệt là mười mấy năm gần đây, sinh tử đã nhìn quen, thậm chí ngay cả an nguy của bản thân cũng không để ý. Rất nhanh liền hạ quyết tâm, viền mắt ửng đỏ nói: “Có thể nói rõ cho ta nghe được không?”

Dương Khai lắc đầu, báo cho hắn nguyên nhân cụ thể.

Hứa Tân Bạch hiểu rõ: “Dương huynh có thể báo cho ta tin tức này, Hứa mỗ đã vô cùng cảm kích.”

“Hôm nay có thể gặp ngươi cũng là may mắn tình cờ. Hứa huynh kính xin nén bi thương, thuận theo biến cố.” Dừng một chút, Dương Khai nói sang chuyện khác: “Bạch Y Giáo là của ngươi?”

Hứa Tân Bạch hít sâu một hơi nói: “Không sai.” Hắn vốn không có ý định sáng lập Bạch Y Giáo. Những năm gần đây bất quá là đã chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, trượng nghĩa ra tay vài lần, liền tạo nên chút danh tiếng. Bên cạnh tụ tập chút người, và dưới sự hoạt động của những người đó, lấy danh nghĩa hắn hiệu triệu, Bạch Y Giáo ra đời theo thời thế. Thời loạn lạc sinh anh hùng. Cùng với nói Hứa Tân Bạch và những người bạn kia sáng lập Bạch Y Giáo, không bằng nói là Thúy Vi Tinh bây giờ cần Bạch Y Giáo. Bạch Y Giáo vừa xuất hiện, phát triển cực kỳ nhanh chóng, bây giờ đã trở thành một thế lực mạnh mẽ nhất trên Thúy Vi Tinh chống lại Hoàng Tuyền Tông. Mà sau cuộc chiến hôm nay, Bạch Y Giáo chắc chắn có thể Như nhật trung thiên, chân chính chủ đạo mọi chuyện trên Thúy Vi Tinh.

“Dương huynh, có thể nào lưu lại, giải khó khăn cho vạn linh trên Thúy Vi Tinh?” Hứa Tân Bạch khẩn thiết nhìn Dương Khai. Nếu có hắn ở, cái gì chó má Hoàng Tuyền Tông, căn bản không đáng nhắc tới.

Dương Khai lắc đầu nói: “Ta bất quá là đi ngang qua nơi đây mà thôi, không thể ở lâu.”

Hứa Tân Bạch nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.

Cuộc chiến hôm nay tuy khiến Hoàng Tuyền Tông tổn thương nguyên khí, căn cơ trên Thúy Vi Tinh cũng bị nhổ bỏ, nhưng ai cũng không thể đảm bảo Hoàng Tuyền Tông có hay không phái cường giả mạnh hơn tới đây. Thật sự nếu trở lại một Hư Vương tam tầng cảnh, Hứa Tân Bạch bây giờ cũng không phải là đối thủ. Tất cả nỗ lực trước đó e rằng đều hóa thành bọt biển.

Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn cũng không tiện khuyên nhiều nói gì. Đại trượng phu cầu người không bằng cầu mình. Hắn tuy cảm kích Dương Khai, nhưng cũng không cảm thấy mình kém người một bậc.

“Bất quá ta có thể ở chỗ này nán lại hai ngày.” Dương Khai lại nói.

Hứa Tân Bạch không nói gì. Hai ngày, có thể làm gì? Hơn nữa Hoàng Tuyền Tông hoặc võ giả Đại Hoang tinh vực thật sự muốn quay trở lại, cũng không biết có đến được trong thời gian ngắn như vậy không.

Dương Khai khẽ mỉm cười: “Bản nguyên ngôi sao Thúy Vi Tinh, vẫn chưa ai luyện hóa chứ?”

Lời vừa nói ra, thân thể Hứa Tân Bạch cuồng chấn, khó tin nhìn Dương Khai, giật mình nói: “Ý của Dương huynh là…”

Không thể nào? Hẳn là không thể nào? Dù cho ngươi thủ đoạn phi thường, cũng không làm được chuyện như vậy.

“Đi theo ta!” Dương Khai bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy vai Hứa Tân Bạch. Lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, thân thể loáng một cái, liền đã biến mất không còn tăm hơi.

Hứa Tân Bạch chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt cuồng loạn. Với tu vi của hắn càng không thấy rõ Dương Khai di chuyển như thế nào, chỉ biết bốn phía một luồng thổ tinh khí phả vào mặt, hơn nữa tầm nhìn cũng biến thành đen kịt một màu. Bản năng cảm thấy hẳn là đã thâm nhập xuống lòng đất sâu xa.

Mới chỉ mười mấy hơi thở, thân hình bỗng nhiên dừng lại.

Trong tầm mắt xuất hiện ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc.

Quay đầu nhìn về phía nguồn sáng, mi mắt Hứa Tân Bạch co rút lại.

Chỉ thấy bên kia một vầng sáng từ từ dập dờn, năm màu rực rỡ, khiến người nhìn hoa mắt thần trí. Thần niệm quét qua, lập tức từ vầng sáng này cảm nhận được năng lượng cực kỳ khủng bố, hơn nữa dường như còn chất chứa một loại sức mạnh huyền diệu vô song.

“Đây là…” Hứa Tân Bạch trong lòng có suy đoán, nhưng cũng không dám khẳng định.

“Bản nguyên ngôi sao Thúy Vi Tinh!” Dương Khai nói.

Quả nhiên! Hứa Tân Bạch hít vào một ngụm khí lạnh, chần chờ nhìn Dương Khai nói: “Dương huynh, ngươi không phải là muốn bảo ta hiện tại luyện hóa nó đi?”

Dương Khai khẽ mỉm cười: “Nếu có thể luyện hóa, ngươi sẽ là Tinh chủ Thúy Vi Tinh, được Thúy Vi Tinh giúp đỡ, ai dám đến xâm phạm?”

“Nhưng mà ta…”

“Nín thở ngưng thần, để tâm cảm ngộ. Đây chính là ngươi có thể hay không luyện hóa then chốt!” Dương Khai bỗng nhiên đưa tay, điểm vào trán hắn. Nhất thời một luồng tin tức khổng lồ nhảy vào trong đầu, từng đoạn văn tự hiện lên trong đầu. Hắn không dám chần chờ, vội vàng chìm đắm tâm thần cảm ngộ.

Giây lát, Dương Khai thu tay đứng đó.

Hứa Tân Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

Luyện tinh quyết đã truyền xuống. Có bản bí thuật này phụ trợ, Dương Khai tin rằng Hứa Tân Bạch luyện hóa bản nguyên ngôi sao Thúy Vi Tinh hẳn không phải việc khó. Đương nhiên, hắn còn phải ở một bên phối hợp một lát mới được.

Đây là bí pháp chiếm được từ Dương Viêm Đế Uyển. Dương Khai luyện hóa U Ám Tinh, Hạ Ngưng Thường luyện hóa Thông Huyền đại lục, đều dựa vào bản pháp quyết này, công hiệu mạnh mẽ.

Huống chi, Dương Khai truyền xuống không chỉ là khẩu quyết Luyện tinh quyết, còn có cảm ngộ và các loại tinh yếu của bản thân, giúp Hứa Tân Bạch tiết kiệm lượng lớn thời gian cảm ngộ.

Sau hai canh giờ đủ đầy, Hứa Tân Bạch mới mở mắt, vô cùng kích động nhìn Dương Khai.

“Bắt đầu đi.” Dương Khai thúc giục.

Hứa Tân Bạch gật đầu, lúc này đối diện với bản nguyên ngôi sao kia khoanh chân ngồi xuống, thôi thúc Luyện tinh quyết câu thông với bản nguyên.

Vài ánh sáng, như đom đóm bay lượn ra, quanh quẩn quanh thân Hứa Tân Bạch.

Dương Khai vì đó yên lặng, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng như vậy câu thông thành công.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không kỳ lạ. Những năm gần đây, Thúy Vi Tinh chịu đủ sự độc hại của võ giả Hoàng Tuyền Tông, linh khí thiên địa đều bị ô nhiễm. Mà Hứa Tân Bạch lại luôn lấy cứu vớt muôn dân làm nhiệm vụ của mình, dẫn dắt Bạch Y Giáo đối kháng Hoàng Tuyền Tông, thuận theo Thiên đạo.

Bản nguyên ngôi sao là ý chí của toàn bộ ngôi sao tu luyện. Dù không phải vật sống, nhưng ở trong sâu thẳm có sự cảm ứng.

Hứa Tân Bạch vì muôn dân, chính là đang vì Thúy Vi Tinh. Sự hòa hợp với bản nguyên ngôi sao như vậy liền giải thích thông. Thiên đạo vô thường, Thiên Hành có thường.

Nhận ra điểm này sau, Dương Khai liền biết mình trước đó lo xa rồi. Đổi thành bất kỳ ai khác đến luyện hóa bản nguyên Thúy Vi Tinh cũng không thể ung dung như vậy, chỉ có Hứa Tân Bạch mới làm được.

Hoặc là… không mất nhiều thời gian, Thúy Vi Tinh sẽ lại sinh ra một vị Tinh chủ. Đến lúc đó, Thúy Vi Tinh sẽ có chân chính lực tự bảo vệ, không cần lo lắng bị Hoàng Tuyền Tông xâm phạm cướp bóc nữa.

Dương Khai vốn muốn cứ thế rời đi, suy nghĩ một chút, vẫn đi tới một bên, lấy ra các loại vật liệu bắt tay vào làm.

Ở đây bố trí một cái trận pháp không gian đúng là lựa chọn không tồi, tránh cho lần sau muốn tới đây khi không có cách nào trực tiếp truyền tống.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4827: Cầu hôn

Chương 4826: Thiếu thành chủ

Chương 137: Thuế biến