» Chương 3196: Con cái nhà ai
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3196: Con cái nhà ai
Đàm tiếu âm thanh trong nháy mắt thu lại, vài đôi mắt đẹp hướng Dương Khai quét tới.
Hạ Ngưng Thường kích động đứng dậy: “Sư đệ!”
“Ừ.” Phiến Khinh La hừ nhẹ một tiếng, nắm lấy cánh tay Hạ Ngưng Thường, nhấn nàng ngồi xuống. Hạ Ngưng Thường lập tức một mặt áy náy nhìn qua Dương Khai, lè lưỡi, ra vẻ bất lực.
Tô Nhan cùng Tuyết Nguyệt cũng thu hồi ánh mắt, tụ lại với nhau, thấp giọng nói chuyện gì đó. Một người thần sắc nhạt nhẽo, một người giống như cười mà không phải cười.
Ngoại trừ Hạ Ngưng Thường, ba nữ còn lại dường như không nhìn thấy hắn.
Dương Khai trừng mắt, tình huống gì đây?
Tô Nhan ngồi bên cạnh Lưu Viêm. Dương Khai hướng nàng nhìn lại, bờ môi im lặng mấp máy mấy lần. Lưu Viêm nâng bàn tay nhỏ, vòng nhẹ sau gáy, còn lè lưỡi, mắt trắng dã, ra vẻ chết không nhắm mắt.
Dương Khai bật cười, lập tức hiểu ra mấy nữ nhân này đại khái đang trách hắn bỏ đi nhiều năm bặt vô âm tín, đây là đang liên minh trừng phạt hắn đây.
Dương Khai đương nhiên không sợ. Nữ nhân mà, dỗ dành là được. Dỗ không được thì lên giường gặp.
Đang định mở miệng nói chuyện, bỗng thấy một thân ảnh nhỏ bé từ dưới bàn đá chui ra, chạy đến trước mặt hắn đứng lại, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dương Khai cũng ngạc nhiên cúi đầu nhìn. Chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé này đúng là một bé gái chừng bốn, năm tuổi, bụ bẫm khỏe mạnh, hồn nhiên đáng yêu. Bé buộc hai bím tóc nhỏ kiểu quai chèo, mặc chiếc áo nhỏ tươm tất, đeo chiếc khóa vàng trên cổ, vài chiếc vòng bạc trên cổ tay, lấp lánh linh vận quang mang, đều là bí bảo phi thường.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai ngạc nhiên không thôi. Đây là con cái nhà ai?
Bé nha đầu một tay chỉ vào Dương Khai, giọng non nớt nói: “Ngươi là ai? Sao ta trước kia chưa bao giờ thấy ngươi!”
Dương Khai lập tức vui vẻ, ngồi xổm xuống nói: “Ngươi thấy ta là người thế nào?”
Bé nha đầu nghiêng đầu đánh giá hắn, nghiêm túc xem xét một phen, gật gù đắc ý nói: “Nhìn ngươi bộ dạng cũng không phải người tốt lành gì. Ăn của ta một quyền trước đã!”
Bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt thành quyền, thật sự đấm thẳng vào mặt Dương Khai. Hắn nhẹ nhàng một ngón tay ngăn lại. Bé nha đầu kinh ngạc, dùng sức nhưng không lay chuyển được mảy may, nén đến đỏ mặt, miệng lẩm bẩm y y nha nha không ngừng.
Dương Khai nhẹ nhàng buông tay, bé nha đầu mất thăng bằng, đâm thẳng vào ngực hắn. Dương Khai đưa hai tay nắm lấy mặt bé, kéo sang hai bên, khuôn mặt nhỏ lập tức biến dạng. Cách làm này rõ ràng khiến bé nha đầu rất tức giận, dựa lưng vào Dương Khai đấm đá loạn xạ.
Dương Khai ngẩng đầu hỏi: “Đây là con cái nhà ai? Sao lại ở đây?”
Phiến Khinh La xoay người, vắt chéo chân, làn da bên đùi ẩn hiện, khiến người ta mơ màng, cười mỉm nhìn qua Dương Khai nói: “Nếu ở chỗ này, vậy còn có thể là con cái nhà ai? Tự nhiên là nhà ta.”
Dương Khai kinh ngạc nói: “Nhà ta?”
Liền vội vàng ôm bé nha đầu trong lòng xoay người, quan sát tỉ mỉ một phen, trợn mắt nói: “À, hình như thật có chút giống ta!” Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy còn chưa chú ý kỹ. Bây giờ bị Phiến Khinh La nhắc nhở, lập tức nhìn ra mày mặt bé nha đầu này dường như có chút tương tự với mình.
“Nhà ta có con?” Dương Khai hai tay ôm thân thể bé nha đầu, đưa nàng nhấc lên thật cao, cười ha hả.
Cười cười, không cười nổi nữa. Khóe mặt giật một cái, nhìn qua bé nha đầu nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bé nha đầu không để ý đến hắn, chỉ nắm tay vung vẩy: “Mau thả cô nãi nãi xuống! Nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.” Nói chuyện non nớt, nhưng ra vẻ ông cụ non. Tứ chi cùng sử dụng đấm đá, nhưng sao có thể đụng vào một sợi tóc của Dương Khai.
Dương Khai lại quay đầu nhìn về những người khác: “Nàng năm nay bao nhiêu tuổi?” Chẳng lẽ không chỉ bốn năm tuổi mà là trên mười tuổi? Nếu là con nhà mình, không có lý do nhỏ tuổi như vậy.
Phiến Khinh La buồn bã nói: “Vừa tròn năm tuổi thôi.”
“Năm… tuổi!” Dương Khai cắn chặt răng, gân xanh trên trán giật loạn.
Mình mười năm chưa từng trở về, ở đâu ra năm tuổi con? Âm Dương giao hợp, Thiên Địa Đại Đạo. Bé con lại không thể từ trong khe đá chui ra.
Chợt thấy Phiến Khinh La một mặt đắc ý xem kịch vui. Ngay cả Tuyết Nguyệt cũng vai run rẩy, ra vẻ nén cười. Tô Nhan quay lưng về hắn, lại không nhìn rõ thần sắc. Hạ Ngưng Thường thì một mặt không đành lòng.
Lập tức hiểu ra điều gì đó, mỉm cười hỏi: “Ai sinh?”
Phiến Khinh La đổi tư thế ngồi, ưỡn ngực, khóe miệng mỉm cười nhìn qua hắn: “Ta nói là ta sinh, ngươi tin không?”
Dương Khai lắc đầu nói: “Ta không tin.”
Hỏi các nàng đã không ra kết quả gì. Mấy nữ nhân này hiển nhiên đã bàn bạc xong để xem trò cười của mình, thậm chí không biết từ đâu tìm một bé nha đầu tới. Tiểu sư tỷ ngược lại muốn nhắc nhở mình, nhưng hiển nhiên không dám chạm nhiều người tức giận, có miệng khó trả lời.
Không cần phải nói, việc này khẳng định là Phiến Khinh La yêu nữ này đứng đầu. Chỉ có nàng mới dám làm càn như vậy.
“Các ngươi không nói ta cũng không biết à.” Dương Khai cười nhạo một tiếng, bốn ngón tay khép lại, ngón cái điểm mấy lần: “Đợi bản thiếu gia búng ngón tay tính toán… Có, à, ngươi là muội muội ta à?”
Hắn vốn là U Ám Tinh chi chủ. Tuy nói vì luyện hóa toàn bộ tinh vực từ bỏ U Ám Tinh chi chủ thân phận, nhưng muốn nghe trộm chút tình báo tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Trong nháy mắt công phu, mấy vạn tin tức từ Lăng Tiêu Tông đã lướt qua não hải, cho ra một kết luận đáng kinh ngạc: Bé nha đầu này lại là thân muội muội của mình!
Mình lại có một người muội muội? Chợt nhớ lại, năm đó trở về gặp cha mẹ, lão nương dường như đã nhắc đến chuyện này. Không ngờ trở lại lúc, thế mà đã kết trái.
Lão phụ quả nhiên là già nhưng vẫn cường mãnh! Dương Khai bội phục không thôi.
Biết thân phận bé nha đầu, Dương Khai rất cảm thấy thân thiết. Từ nơi sâu xa cảm thấy một tia mờ mịt nhưng lại không thể cắt đứt liên hệ, liên kết mình và đứa trẻ trước mắt. Tầng liên hệ ấy gọi là huyết thống.
Chẳng trách vừa rồi cảm thấy nàng mày mặt có chút tương tự với mình. Nếu là huynh muội thì không có gì lạ.
Nhẹ nhàng đặt bé nha đầu xuống, nhưng không ngờ bé nha đầu một chân đá tới hắn, thở phì phò nói: “Ta là cô nãi nãi của ngươi!”
“Người không lớn, tính tình còn không nhỏ!” Dương Khai vui vẻ, thân hình bất động, lại khiến bé nha đầu đá hụt. Bé nha đầu tức không nhịn nổi, đang chuẩn bị đá thêm một cú, bỗng thấy Dương Khai cong một ngón tay, nhẹ nhàng bắn vào trán nàng.
Đông một tiếng, bé nha đầu lùi lại mấy bước, hai tay ôm trán, một mặt kinh ngạc nhìn qua Dương Khai, dường như không thể tin Dương Khai dám đánh nàng.
Từ khi nàng sinh ra đến nay, toàn bộ Lăng Tiêu Tông trên dưới ai đối với nàng không ngoan ngoãn phục tùng? Bé con bình thường đương nhiên không có đãi ngộ này, nhưng nàng không giống. Nàng là con gái Dương Tứ gia và Đổng Tố Trúc, là em gái Dương Khai. Ngay cả mấy tông chủ, môn chủ hàng đầu của U Ám Tinh gặp, cũng phải hô một tiếng Nhị tiểu thư.
Mấy bà tẩu đối với nàng càng là đau vô cùng, muốn gì có nấy, còn kém thay nàng hát trăng bắt sao.
Tại Lăng Tiêu Tông, bé nha đầu gần như có thể nói là tồn tại Thái Thượng Hoàng. Đừng nói bị đánh, ngay cả một sợi tóc cũng chưa rơi. Hôm nay đột nhiên bị công kích, lập tức ngây người.
“Ta là đại ca ngươi!” Dương Khai cười mỉm nhìn qua nàng. “Cái bối phận này không thể loạn.”
Bé nha đầu nháy mắt, miệng mím lại, nhìn muốn khóc.
“Không cho phép khóc!” Dương Khai cong ngón giữa, ra bộ muốn búng.
Bé nha đầu khóe miệng đã hoàn toàn kéo xuống, nhưng quả nhiên cố nhịn không khóc. Chỉ quay đầu nhìn về mấy bà tẩu, dường như cầu viện.
Tô Nhan án binh bất động, Tuyết Nguyệt giả vờ không thấy, Phiến Khinh La có chút hứng thú quan sát, chỉ có Hạ Ngưng Thường vẫn một bộ thần sắc không đành lòng.
Vị Nhị tiểu thư Dương gia này tuy sống an nhàn sung sướng, có một chút bệnh vặt, nhưng kỳ thật bản tính không xấu. Hạ Ngưng Thường mang nàng thời gian tương đối nhiều, hiểu rõ nàng nhất. Có một lần tại hậu sơn chơi đùa, trời đổ mưa to, nàng lại đội mưa to ở dưới một gốc cây bận rộn. Hạ Ngưng Thường tò mò quan sát, phát hiện dưới gốc cây có một tổ kiến. Nàng đang dùng lá cây dựng lều che mưa cho tổ kiến. Năm ấy nàng mới chỉ có ba tuổi.
Gặp gì biết nấy. Từ đó về sau, Hạ Ngưng Thường càng yêu thương nàng. Sống an nhàn sung sướng, tập ngàn vạn sủng ái vào một thân không tính là gì. Khó được là phần thiện lương xuất phát từ bản tính này.
“Coi như biết xem xét thời thế.” Dương Khai mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng mấy lần. “Đây là đại ca dạy ngươi chuyện thứ nhất: Nhẫn. Cứng quá dễ gãy. Nhớ không?”
Bé nha đầu đần độn gật đầu, hiển nhiên không hiểu nhiều.
Dương Khai cười nói: “Nhìn ngươi còn không phục. Vậy đi, nếu ta gọi đúng tên ngươi, ngươi gọi ta một tiếng đại ca, thế nào?”
Bé nha đầu thở phì phò nói: “Ngươi nói!” Trong lòng còn có chút đắc ý nhỏ. Mình và người trước mắt này lần đầu gặp mặt, làm sao biết tên mình? Nàng lại không muốn nghĩ, cũng là lần đầu gặp mặt, Dương Khai làm sao biết nàng là em gái mình.
Dương Khai lại búng ngón tay tính toán, mỉm cười nói: “Dương Tuyết?”
“Ngươi… sao ngươi biết?” Dương Tuyết trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Dương Khai như Thiên Nhân, trong đôi mắt trong veo tràn đầy sùng bái.
“Ngươi cứ nói ta nói đúng không?” Dương Khai hỏi.
Dương Tuyết buông hai tay, ủ rũ cúi đầu nói: “Đúng!”
Dương Khai nói: “Vậy ngươi nên làm thế nào?”
Dương Tuyết mím môi, đầu liếc nhìn sang bên, bất đắc dĩ nói: “Đại ca!”
Dương Khai mỉm cười nói: “Đây là chuyện thứ hai: Nặc. Người không tín thì không lập. Hứa với người khác chuyện không thể nuốt lời!”
“Nha.” Dương Tuyết ra vẻ như có điều suy nghĩ.
“Được. Hôm nay cứ vậy đi. Về nói với cha mẹ, mấy ngày nữa ta đến thăm họ.” Đang nói, Dương Khai nháy mắt ra dấu với Lưu Viêm.
Lưu Viêm từ bên cạnh Tô Nhan đứng dậy, đi đến bên cạnh Dương Tuyết, đưa bàn tay nhỏ.
Dương Tuyết chủ động đưa tay lên. Lưu Viêm thôi động lực lượng, hai bé nhỏ lập tức bay xuống dưới đỉnh. Hoảng hốt giữa chừng, Dương Tuyết quay đầu nhìn lại mấy lần.
“Giống như là tỷ muội.” Dương Khai đưa mắt nhìn các nàng rời đi, mỉm cười, trong lòng một mảnh ấm áp.
Dương Tuyết mới chỉ năm tuổi. Lưu Viêm bây giờ bộ dạng cũng chỉ bảy, tám tuổi. Hai người đứng cạnh nhau, tự nhiên giống tỷ muội.
Xoay người, Dương Khai tầm mắt buông xuống, nhe răng cười: “Mới vừa rồi là ai nói Tiểu Tuyết Nhi là nàng sinh?”
“Có việc đi trước một bước!” Tô Nhan đứng dậy liền muốn cáo từ.
“Nhớ ra rồi, ta cũng có việc.” Tuyết Nguyệt một mặt thần sắc hốt hoảng.
Hạ Ngưng Thường gương mặt ửng hồng, nhu nhu nói: “Đan dược của ta…”
Chỉ có Phiến Khinh La bất động như núi, một mặt khiêu khích nhìn qua Dương Khai.