» Chương 3199: Hóa linh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3199: Hóa Linh

Buổi sáng bị cúp điện ~~

Băng Linh nam tính kia nghiêm túc dò xét Dương Khai một trận, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không phải!” Sau đó chỉ vào Tô Nhan nói: “Nàng mới là.”

“Chúng ta là cùng đi.” Dương Khai mỉm cười, “Ngươi cũng thấy đấy, là các ngươi Băng Thần dẫn chúng ta qua tới.”

Nam tính Băng Linh cố chấp lắc đầu: “Ngươi rất bẩn, nàng rất tinh khiết, cho nên nàng mới là khách nhân.”

Dương Khai khóe mặt giật một cái: “Tiểu tử, lần trước gia hỏa dám nói chuyện với ta như vậy mộ phần đã mọc cỏ.” Tốt xấu hắn hiện tại cũng là Tinh Vực chi chủ, trong Tinh Vực tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn quản hạt, bây giờ lại có người chỉ vào hắn nói rất bẩn.

Băng Linh nam tính kia nhíu mày nhìn qua hắn, một mặt ghét bỏ, thật rất không rõ Băng Thần vì sao muốn đem người như vậy đưa đến nơi đây, hắn tồn tại liền đã làm ô uế nơi này tinh khiết.

Tô Nhan vỗ vỗ tay Dương Khai, nhìn qua Băng Linh nam tính kia nói: “Xin mang ta đi gặp các ngươi Băng Thần.”

Nàng biết chuyến này mình có thể luyện hóa Băng Phách Tinh bản nguyên hay không, mấu chốt nhất định ở chỗ Băng Thần kia, cho nên cũng không chuẩn bị lãng phí thời gian.

Nam tính Băng Linh gật đầu, nhưng không có dẫn đường, mà là đưa tay từ bên hông gỡ xuống một cái túi băng đưa cho Tô Nhan: “Uống điểm!” Cái túi băng kia tương tự ấm nước, bên trong không biết chứa vật gì, khi lay động phát ra tiếng nước.

Tô Nhan tiếp nhận, mở miệng hỏi: “Uống mới có thể đi gặp Băng Thần?”

“Uống mới là khách nhân!” Muốn gặp Băng Thần hiển nhiên không phải trực tiếp đi qua là được, tựa hồ còn có một số khảo nghiệm.

“Được.” Tô Nhan vừa nói vừa mở túi băng ra, trong không khí lập tức lan tỏa một mùi hương ngọt ngào. Dương Khai nao nao, vốn tưởng rằng trong túi băng đựng rượu gì, bây giờ xem ra, tựa hồ là một loại khác, đại khái là đặc sản của bộ tộc Băng Linh, mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng có một điều có thể khẳng định, đồ vật trong túi băng này, tuyệt không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

Tô Nhan ngẩng đầu trút xuống, hiếm khi có chút phóng khoáng.

Băng Linh vây quanh bốn phía vốn đang là một bộ tư thái xem kịch vui, có thể theo thời gian trôi qua dần dần đổi sắc mặt, nhất là nam tính Băng Linh đưa túi băng cho Tô Nhan kia, tròng mắt chậm rãi trừng lớn, một bộ vẻ mặt khiếp sợ, đau lòng hô: “Đủ rồi đủ rồi!”

Tô Nhan buông túi băng, nâng tay áo lau khóe miệng: “Đây coi như là thông qua được a?”

Băng Linh nam tính kia cầm lại túi băng, nhẹ nhàng lay động một cái, một mặt đau xót tránh ra bên cạnh thân: “Mời!”

Tô Nhan nhìn Dương Khai một chút, nháy mắt ra dấu, để hắn an tâm chớ vội, lúc này mới thản nhiên thuận theo con đường quanh núi Băng đi lên.

Đi không hơn trăm trượng, có một nữ tính Băng Linh nhảy ra, ngăn đường, trên tay bưng một cái đĩa điêu khắc bằng băng, trên đĩa bày một chút vật tuyết trắng như nhộng, cười mỉm nghiêng đầu nhìn nàng: “Nếm thử?”

Tô Nhan đưa hai ngón tay ra, lấy một cái cho vào miệng, vị lạnh lẽo lập tức bùng nổ trong miệng, còn có một vị chua chát, không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Giây lát, một đĩa đồ vật bị ăn sạch sẽ, Băng Linh nữ tính kia thất thần dò xét đĩa băng của mình, Tô Nhan lại cùng nàng lướt qua.

Ở giữa sườn núi, Dương Khai đứng chờ đợi, hắn tuy là Tinh Vực chi chủ, nhưng chuyến này nếu mang Tô Nhan tới luyện hóa Băng Phách bản nguyên, vậy cũng phải dựa vào bản lĩnh của nàng, chỉ có như vậy mới có thể khiến Băng Phách bản nguyên có cảm giác đồng nhất, ngày sau mới có thể cung cấp trợ lực trưởng thành cho nàng, nếu không với năng lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể trực tiếp hàng phục Băng Phách bản nguyên.

Nhưng như vậy thì đã mất đi ý nghĩa.

Đã là khảo nghiệm, vậy liền không có vấn đề quá lớn, Băng Thần kia cũng chính là Băng Phách bản nguyên, đại khái cũng sẽ không nghĩ đến, bản thân Tô Nhan là một võ giả Đạo Nguyên hai tầng cảnh, cái gọi là khảo nghiệm đối với nàng mà nói không phải vấn đề gì.

Hắn nhàm chán không chịu nổi, để mắt tới túi băng của nam tính Băng Linh kia, mở miệng nói: “Cũng cho ta nếm thử chứ sao.”

Nam tính Băng Linh lập tức lắc đầu như trống: “Không được!”

Mới vừa rồi bị Tô Nhan uống nhiều như vậy, hắn còn xót xa đây.

“Hẹp hòi!” Dương Khai bĩu môi.

Nam tính Băng Linh nói: “Ngươi uống sẽ chết.”

Dương Khai cười khẩy nói: “Muốn chết đâu dễ vậy, nhanh cho ta nếm thử.”

“Thật sẽ chết.” Nam tính Băng Linh nghiêm túc nói, “Mặc dù ngươi không phải khách nhân của Băng Thần, nhưng nếu cùng vị khách nhân kia cùng đi, ta liền không thể hại ngươi.”

“Bớt nói nhảm, cho ta lấy ra đi.” Dương Khai đưa tay ra, cái túi băng kia đã bị đoạt lại, ngẩng đầu ực một hơi, vị ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, không chỉ thế, còn có một luồng khí tức băng hàn tràn ra, suýt nữa khiến miệng hắn mất tri giác, toàn bộ đầu đều trong nháy mắt phủ sương lạnh.

Trong lòng đại chấn, đồ vật này không biết sản xuất ra sao, nghĩ hẳn là một loại rượu trái cây, Dương Khai từ đó nếm ra trên trăm loại hương vị linh quả, hơn nữa từng loại đều là linh quả hệ Băng.

Loại rượu trái cây này, đổi lại một Hư Vương ba tầng cảnh uống, chỉ sợ thật sự không dễ chịu, uống nhiều quá chắc chắn phải chết, trách không được nam tính Băng Linh này nói sẽ chết, nếu không có hắn tu vi siêu việt phạm trù thiên địa này, thật là có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Ngược lại là Tô Nhan, uống nhiều như vậy cũng thờ ơ, hiển nhiên là do Băng Tinh Ngọc Thể.

Thấy Dương Khai liều lĩnh như thế, nam tính Băng Linh kia cũng là quá sợ hãi, tuy nói Dương Khai không phải khách nhân của Băng Thần, nhưng dù sao cũng cùng vị khách nhân kia cùng đi, nếu thật chết ở đây, sự tình cũng không tốt kết thúc.

Trong lúc nóng nảy, đã thấy thân thể Dương Khai chấn động, sương lạnh trên mặt trong nháy tức tan hết, cười lớn: “Sảng khoái!”

Ngẩng đầu lên, lại ực ực uống, nhanh hơn Tô Nhan vừa rồi.

Băng Linh bốn phía, từng cái một, đều trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời kinh hắn như Thiên Nhân.

Túi băng mặc dù không lớn, nhưng không gian bên trong lại không nhỏ, ít nhất chứa mấy chục cân rượu trái cây, lại bị Dương Khai một hơi uống sạch, thẳng đến giọt nước không còn mới buông tay, bỗng nhiên ợ một cái, đầy miệng vị ngọt.

Còn có một loại cảm giác say, thật sự cực kỳ kỳ quái, rượu trái cây này rõ ràng không có hơi rượu, vậy mà cũng khiến người ta say, khoa tay múa chân nói: “Có gì ngon gì uống cứ lấy tới.”

Nam tính Băng Linh nhìn hắn như quái vật, run run cái túi băng không còn giọt nào, thất thần một hồi lâu, mới vẫy tay.

Lát sau, trên bình đài, một cái bàn băng được bày ra, Dương Khai đại mã kim đao ngồi bên cạnh bàn, trên bàn bày đầy các loại đặc sản của Băng Phách Tinh, có rượu trái cây lúc trước hắn đã uống, cũng có một số đồ ăn thức uống chưa từng thấy qua, mỗi phần đều tinh xảo đến cực điểm, thuần khiết hoàn mỹ, mặc dù không thấy loại thịt, nhưng một bàn sơn hào hải vị như vậy cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Một đám Băng Linh vây quanh bốn phía, kinh ngạc nhìn hắn ăn uống thả cửa, càng có mấy nữ tính Băng Linh bày ra một bộ tư thế nhất định phải giết chết hắn ở đây, không ngừng rót rượu cho hắn.

Dương Khai ai đến cũng không từ chối, có rượu liền làm, ngược lại khiến một đám Băng Linh chưa thấy cảnh đời này nhìn thấy cái gọi là hào sảng.

Theo thời gian trôi qua, Băng Linh tụ tập quanh đó càng ngày càng nhiều, rượu và đĩa trái cây trên bàn cũng đổi lớp lại lớp, Dương Khai mắt say lờ đờ, đầu lưỡi có chút không lưu loát, nhưng thủy chung không thấy ngã xuống.

Trọn vẹn ba ngày sau, thân hình Tô Nhan mới bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dương Khai.

Dương Khai híp mắt đánh giá nàng một cái, thúc giục Đế Nguyên, lập tức tỉnh táo lại: “Thế nào?”

Tranh…

Hàn quang lóe lên, Tô Nhan rút kiếm ra khỏi vỏ: “Xong rồi.”

“Huyền Sương Thần Kiếm?” Dương Khai nhíu mày, Huyền Sương Thần Kiếm này hay là năm đó Tô Nhan mang từ Băng Tâm Cốc ở Xích Lan Tinh ra, là phối kiếm của tổ sư Băng Tâm Cốc Băng Vân để lại, những năm gần đây, nàng cũng luôn dùng Huyền Sương Thần Kiếm làm phối kiếm.

Chỉ có điều theo nàng thăng cấp Đạo Nguyên cảnh, thanh kiếm này đã hơi không theo kịp.

Dương Khai trước đây đã nghĩ, chờ về đến Lăng Tiêu Cung, sẽ nhờ Hậu Vũ đo ni đóng giày luyện chế một thanh kiếm cho nàng.

Nhưng bây giờ xem ra, dường như không cần.

Huyền Sương Thần Kiếm phát sinh thay đổi cực lớn, cả thanh kiếm trở nên mỏng như cánh ve, cho dù Tô Nhan không thôi động bất kỳ lực lượng nào, cũng tỏa ra khí tức cực kỳ lạnh lẽo, lại ẩn ẩn có vết tích bí bảo cấp Đạo Nguyên.

Mà trên chuôi kiếm, càng có thêm hai chữ nhỏ xíu.

Băng Phách!

Dương Khai ngạc nhiên nói: “Ngươi biến nó thành Khí Linh?”

Tô Nhan lắc đầu: “Chính nó lựa chọn.”

Trong Băng Cung, Tô Nhan và Băng Phách đấu pháp một ngày, không phải là liều mạng tranh đấu, mà là về sự khống chế lực lượng hệ Băng, đạt được Băng Phách thừa nhận, chủ động tiến vào Huyền Sương Thần Kiếm, hóa thành Khí Linh.

Khí Linh này lại không giống bình thường, chỉ vì nó là toàn bộ Tinh Thần bản nguyên của Băng Phách Tinh.

Chưa từng có ai dùng Tinh Thần bản nguyên làm Khí Linh, cho nên ngay cả Dương Khai cũng không nói được hành động này của Tô Nhan là tốt hay xấu, nhưng có một điều không thể chối cãi, Tô Nhan đã thành Chủ Tinh Băng Phách Tinh, nàng và Băng Phách Tinh đã đồng nhất, không phân biệt.

“Bọn họ đây là thế nào?” Tô Nhan hiếu kỳ hỏi, vừa rồi nàng tới, gặp một đám Băng Linh từng cái biểu cảm cực kỳ bi ai, phảng phất bị ai cắt mấy cân thịt.

“Ơ… .” Dương Khai ợ một cái, “Ăn uống đồ vật của bọn hắn một chút, hẹp hòi gấp.”

Tô Nhan ánh mắt quét qua bàn băng, lập tức thấy rõ nguyên nhân hậu quả, mỉm cười nói: “Ngươi có thể ăn hết tích lũy ít nhất trên vạn năm của bọn họ.”

“Có à, ha ha, nhìn như vậy, bọn họ cũng thật nhiệt tình nha.” Dương Khai vỗ bụng, mặc dù hiện tại hắn chỉ là hình người, nhưng hóa thành thân rồng lại dài 25 trượng, đừng nói tích lũy trên vạn năm, chính là mười vạn năm cũng có thể ăn uống sạch sẽ.

“Băng Thần!” Băng Linh bốn phía, ánh mắt tập trung vào Huyền Sương Thần Kiếm lúc trước, bây giờ là Băng Phách trên thân kiếm, thần sắc phức tạp.

Ánh sáng lóe lên, một nữ tử thuần khiết hoàn mỹ, phong hoa tuyệt đại từ Băng Phách trên thân kiếm thản nhiên hiện thân, khiến Dương Khai nhìn trừng mắt.

Hắn mặc dù sớm biết Băng Phách bản nguyên đã sinh ra linh trí, làm sao cũng không nghĩ tới lại hóa thành hình người. Trạng thái của nàng này hơi giống Lưu Viêm, chỉ có điều thuộc tính của cả hai khác biệt, Lưu Viêm như lửa, Băng Phách như băng, chạm vào nhau không biết có xung đột hay không.

“Băng Thần!” Đông đảo Băng Linh cùng nhau quỳ rạp xuống đất, hô to.

Băng Phách đôi mắt đẹp nhìn quanh, thanh âm lạnh lẽo vang vọng đất trời: “Ta muốn rời khỏi nơi này.”

Biểu cảm của đông đảo Băng Linh càng cực kỳ bi ai, kèm theo sự không nỡ.

Băng Phách quay đầu nhìn về Dương Khai nói: “Trước khi rời đi, còn xin ngươi lưu lại phòng hộ cho tinh cầu này, phù hộ bọn hắn.”

“Không dám.” Dương Khai gật đầu, coi như Băng Phách không nói ra, hắn cũng biết làm vậy, viên Tinh Cầu tu luyện này đã liên hệ với Tô Nhan, tự nhiên không thể qua loa, lập tức câu thông bản nguyên Tinh Vực, dẫn ngàn vạn lực lượng Tinh Thần, che giấu dấu vết tồn tại của Băng Phách Tinh.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3401: Thánh thụ có linh

Chương 3400: Thế các ngươi làm quyết định

Chương 3399: Lá mặt lá trái