» Chương 3216: Xảy ra vấn đề rồi

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Mỗi quầy gỗ hai bên trái phải đều có thẻ ngọc bày đặt. Dương Khai lấy thẻ ngọc từ bên trái sao chép, Cơ Dao thì từ bên phải. Hai người từ đầu đến cuối duy trì cùng một bước đi và tần suất tiến về phía trước, chỉ cách nhau một quầy gỗ điêu khắc. Vừa ngẩng đầu lên, thậm chí có thể nhìn rõ đối phương.

Sao chép những ngọc giản này cũng không có gì phải lựa chọn. Dương Khai hoàn toàn là “hồ ăn hải nhét”, chuẩn bị sao chép toàn bộ thẻ ngọc công pháp Băng Tâm Cốc từ tầng bốn đến tầng tám mang về.

Trong chốc lát, Công Pháp Các yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ngọc giản trên tay hai người liên tục thay đổi.

Tầng bốn cất giữ thẻ ngọc lên đến vài ngàn viên, nhưng hai người chỉ mất nửa ngày công sức là sao chép xong.

“Đi tầng tiếp theo đi.” Cơ Dao nói một tiếng, dẫn đường đi trước.

Không gian tầng năm nhỏ hơn tầng bốn một chút, quầy gỗ cũng ít hơn, khoảng chừng mười cái, số lượng thẻ ngọc chỉ bằng khoảng một nửa tầng bốn.

Có kinh nghiệm từ trước, hiệu suất của hai người càng nhanh hơn, mới hơn một canh giờ đã sao chép xong toàn bộ.

Sau đó là tầng sáu, tầng bảy…

Lúc đầu Dương Khai còn có chút lo sợ bất an, luôn cảm giác Cơ Dao đi theo mình như vậy không phải là chuyện tốt. Nhưng thấy nàng thần thái như thường, ngay cả vài câu nói thỉnh thoảng cũng là thuận miệng nói chuyện phiếm, ngược lại cũng dần dần tĩnh tâm lại.

Hắn chỉ sợ Cơ Dao đề cập đến chuyện trong cổ địa năm đó. Tuy nói lúc đó thần trí của Cơ Dao có chút không minh mẫn, nhận nhầm hắn thành Băng Vân, Dương Khai bất đắc dĩ cũng giả mạo một đoạn thời gian, nhưng đều đã nhìn thấy một số thứ không nên nhìn, truyền ra ngoài sẽ làm hỏng danh dự của Cơ Dao.

Giờ thấy nàng bình yên như thế, ngược lại cũng dần thoải mái. Chuyện năm đó thực sự là ngoài ý muốn, hắn rõ ràng điều này, Cơ Dao cũng rõ ràng điều này, tự nhiên không có lý do gì vẫn giữ lấy không buông.

Bước vào tầng tám, quầy gỗ cũng chỉ có vài cái, ước chừng một chút, thẻ ngọc sợ là không quá trăm phần.

Nhưng những ngọc giản này cất giữ công phu bí thuật đã là tồn tại cao cấp nhất của Băng Tâm Cốc, ngoại trừ những bí mật bất truyền kia, thích hợp cho Đế Tôn cảnh tu luyện. Băng Vân có thể chia sẻ những thứ này cho Dương Khai, đủ thấy nàng hào phóng với Dương Khai, nếu không đổi lại bất kỳ ai khác, e là ngay cả cửa lớn Công Pháp Các cũng không vào được.

Số lượng thẻ ngọc không nhiều, Cơ Dao đúng là không nhúng tay vào việc sao chép nữa, trái lại đi đến bên cửa sổ, tựa vào song cửa nhìn xa, gò má lộ ra biểu cảm hơi có chút cô đơn.

Dương Khai tự mình tiếp tục sao chép.

“Nghe nói ngươi từ tinh vực dẫn theo bốn vị phu nhân về đây?” Cơ Dao đột nhiên mở miệng.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng vẫn quay gò má về phía mình, như không để ý, sợ rằng hắn vừa nghe lầm.

Nhất thời mồ hôi tuôn ra: “Ngươi nghe ai nói?”

Cơ Dao quay đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười trêu tức: “Tiểu sư muội ta đã nhìn thấy, ba vị khác lúc nào có thể gặp một lần?”

“Ngươi thấy các nàng làm gì!” Dương Khai thầm oán trong lòng, càng khiến hắn không rõ chính là, Cơ Dao làm sao mà biết chuyện này? Hắn tuy rằng từ tinh vực trở về đã hơn một tháng, dẫn theo bốn vị phu nhân cũng không phải chuyện cơ mật, nhưng ai sẽ rảnh rỗi như vậy mà kể chuyện này cho Cơ Dao chứ.

“Ngươi ở Lăng Tiêu Cung của ta cài nội gián?” Dương Khai mặt đầy khó tin nhìn nàng, nếu không như vậy, Cơ Dao không thể nào biết những chuyện này.

“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đó.” Cơ Dao đánh trống lảng.

Dương Khai cười khổ nói: “Dao sư muội nếu muốn gặp, bất cứ lúc nào đến Lăng Tiêu Cung đều có thể thấy rõ.”

Cơ Dao nhẹ nhàng hừ một tiếng, tay áo rộng vung lên: “Ta ngược lại rất muốn đi, chỉ sợ có mấy người không hoan nghênh ta.”

“Ai dám!” Dương Khai trợn mắt.

Ánh mắt Cơ Dao nhìn hắn không di chuyển.

Dương Khai chỉ vào mũi mình nói: “Không phải ta chứ? Nói đùa gì thế, Dao sư muội nếu muốn đến Lăng Tiêu Cung, bất cứ lúc nào có thể đi, tuyệt đối không ai sẽ không hoan nghênh ngươi.”

“Lời này có thể là ngươi nói.” Cơ Dao mỉm cười, “Vậy sau này ta có thể muốn đến Lăng Tiêu Cung đi dạo nhiều một chút.”

Nàng trước đây đúng là thường xuyên đến Lăng Tiêu Cung một chuyến, nhưng mười lần có chín lần đều không thấy được Dương Khai, nhận được tin tức đều là Dương Khai đi ra ngoài chưa về. Dù cho đây là sự thật, cũng khó tránh khỏi cho nàng một loại ảo giác Dương Khai đang tránh mặt, trong lòng ít nhiều cũng có chút mất mát. Giờ khắc này nghe Dương Khai nói như vậy, một chút không dàn xếp thời gian tan thành mây khói.

“Đúng rồi, ta còn nghe nói, tiểu cô nương Chúc đó cũng rơi vào ma chưởng của ngươi?”

Khóe mắt Dương Khai giật một cái: “Ai lớn miệng như vậy?” Trong đầu thoáng qua mấy khả năng ứng cử viên, tam đại yêu vương? Không đến nỗi, bọn họ không có lý do gì mà sau lưng mình nói lung tung. Nếu không thì là Hoa Thanh Ti? Vẫn là Nam Môn Đại Quân hoặc là Hậu Vũ?

Không chừng là Hậu Vũ tên đó! Dương Khai thầm chửi trong lòng. Nếu thực sự là nàng, nhất định phải giam nàng một trăm năm, không cho nàng ngừng luyện chế bí bảo, chưa đến trăm năm tuyệt đối không tha nàng ra ngoài.

“Sư huynh thực sự là tuyệt vời, ôm ấp đề huề tận hưởng tề nhân chi phúc, tiện sát người bên ngoài a.”

Dương Khai mặt đầy lúng túng nói: “Dao sư muội nếu như rảnh rỗi, giúp sao chép thẻ ngọc đi, cũng không có bao nhiêu.”

Chủ yếu là cùng Cơ Dao một người phụ nữ nói chuyện này tính là chuyện gì, cảm giác là lạ. Đổi sang một người đàn ông nói chuyện này, có lẽ Dương Khai còn có chút hứng thú.

Cơ Dao trêu chọc nhìn hắn: “Sư huynh đây là đang ngại ngùng sao? Có gì mà ngại ngùng, đàn ông các ngươi chẳng phải đều như vậy, hận không thể chiếm hết thảy phụ nữ xinh đẹp trên thiên hạ.”

“Lời này không đúng.” Dương Khai lắc mạnh đầu, “Không thể phủ nhận, phụ nữ xinh đẹp luôn có thể khiến đàn ông nhìn lâu vài lần, có lẽ còn có chút mơ màng, nhưng chiếm hết thảy phụ nữ xinh đẹp trên thiên hạ này cũng hơi quá mức không thực tế.”

“Thế à.” Cơ Dao mặt không cảm xúc, “Nói như vậy, sư huynh sở hữu năm người đẹp, dĩ nhiên đã thấy đủ?”

Dương Khai nghiêm mặt nói: “Đâu dám không biết đủ?”

Cơ Dao bước chậm rãi đến gần hắn, nghiêm nghị nói: “Sư huynh dám cam đoan ngày sau không biết lại trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu hoa ghẹo nguyệt?”

Dương Khai đưa tay đỡ trán: “Dao sư muội chúng ta quả nhiên vẫn nên đổi chủ đề khác.”

“Sư huynh ngươi đang trốn tránh vấn đề của ta sao? Vẫn là nói trong lòng ngươi còn có ý tưởng khác? Như lại có thêm phụ nữ đối với ngươi đầu hoài tống bão, ngươi cũng không biết từ chối?” Dừng chân trước mặt Dương Khai, ngẩng đầu quật cường nhìn hắn, mùi hương u u phả vào mặt.

Dương Khai lùi lại một bước, lưng tựa vào quầy gỗ, kéo khóe miệng nói: “Dao sư muội ngươi quản quá nhiều!”

Cơ Dao nói: “Như trước đây, ta có thể ngồi yên không để ý, nhưng sư tôn nếu đã đồng ý thu tiểu sư muội nhập môn, vậy ta và tiểu sư muội chính là người một nhà. Tuy rằng mới lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng ta thấy tiểu sư muội của chúng ta là người tính tình lành lạnh, trong chuyện nam nữ sợ cũng không biết ràng buộc ngươi cái gì, ta là sư tỷ đương nhiên phải thay hắn suy nghĩ nhiều.”

“Ngươi đây là cố tình gây sự à.” Dương Khai nhíu mày.

Cơ Dao cười lạnh nói: “Ngươi nói một đằng làm một nẻo.”

Dương Khai nhíu mày nói: “Ta làm sao nói một đằng làm một nẻo!”

“Ngươi rõ ràng là vậy.”

“Đừng nói ngươi giống như hiểu rất rõ đàn ông.” Dương Khai trên dưới đánh giá nàng một chút, hừ hừ cười gằn: “Nếu sư huynh ta không nhìn lầm, sư muội ngươi bây giờ sợ vẫn còn… thân xử nữ nhỉ!”

Gò má trắng nõn của Cơ Dao đỏ bừng, xấu hổ nói: “Lưu manh!”

Dương Khai xòe tay ra: “Là ngươi nhất định phải cùng ta thảo luận chủ đề này, ta chỉ là tùy sự mà nói. Ngươi ngay cả người đàn ông thích hợp cũng chưa từng gặp, vẫn ở đây Băng Tâm Cốc khổ tâm tu luyện, làm sao có thể hiểu ý nghĩ của đàn ông.”

“Ai nói ta không gặp phải!” Cơ Dao tức giận nói, ngực lên xuống kịch liệt, mắt to trừng mắt Dương Khai.

Dương Khai bị nàng nhìn đến vô cớ chột dạ, không tự chủ chuyển tầm mắt sang một bên, nhún vai nói: “Cho nên nói, vẫn là đổi chủ đề đi, tiếp tục thảo luận xuống cũng không có chút ý nghĩa nào.”

“Không được!” Cơ Dao đưa tay, tóm chặt cổ áo Dương Khai, “Trước đây cho rằng ngươi người này cũng không tệ lắm, dù là đàn ông cũng biết giữ mình trong sạch, không ngờ cũng là vàng ngọc biểu bên trong thối rữa. Hôm nay không nói rõ ràng ra, ngày sau tiểu sư muội sợ vẫn là phải chịu thiệt.”

Dương Khai giận tím mặt: “Ai vàng ngọc biểu bên trong thối rữa.”

Quá đáng quá đáng, mình làm sao lại là vàng ngọc biểu bên trong thối rữa, đây quả thực là công kích cá nhân, há có thể khoan nhượng.

Tay Cơ Dao dùng sức nhẹ, thân thể Dương Khai nhất thời nghiêng về phía nàng, gằn từng chữ: “Nói chính là ngươi.”

“Cơ Dao!” Dương Khai chợt quát một tiếng, “Ngươi đừng quá đáng!”

“Ta cứ quá đáng như vậy, ngươi có thể làm gì ta!” Cơ Dao ngẩng đầu, mặt đầy hậm hực, không chút nào có ý lùi bước. Nàng thấp hơn Dương Khai nửa cái đầu, giờ khắc này lại giống như cao cao tại thượng.

Dương Khai hung tợn nhìn chằm chằm nàng, hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi. Khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hai khối đầy đặn trước ngực truyền đến độ đàn hồi và nhiệt lượng đáng kinh ngạc. Dương Khai hơi chút thất thần, vẻ mặt dữ tợn cũng lập tức thay đổi. Vừa nãy chỉ lo cãi nhau tức giận với nàng, càng không phản ứng lại hai người dán sát như thế. Bây giờ một khi tỉnh ngộ, tim đập thình thịch áy náy.

Khóe mắt giật một cái, giọng nói mềm nhũn: “Có chuyện nói chuyện đàng hoàng, trước tiên buông tay.” Duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng muốn đẩy ra, nhưng không ngờ Cơ Dao không có nửa điểm ý buông tay, chỉ là khoảnh khắc da thịt chạm nhau, bàn tay nhỏ bé trắng mịn khẽ run lên, gò má từ từ đỏ lên.

Bốn mắt vẫn nhìn nhau, nhưng không còn vẻ giương cung bạt kiếm nữa, trái lại thêm một phần kiều diễm và ám muội.

Dương Khai hít sâu một hơi, hết lời khuyên nhủ: “Cô nãi nãi, ta sai rồi được chưa, ngươi trước tiên buông tay rồi nói.”

“Không buông!” Cơ Dao mất đi dũng khí nhìn thẳng hắn, nhưng mặt đầy cố chấp.

Dương Khai trầm giọng nói: “Sẽ xảy ra chuyện.”

Cơ Dao không lên tiếng, nhưng sự đối kháng im lặng đó lại nói rõ thái độ của nàng.

“Cảnh cáo ngươi lần cuối, thực sự sẽ xảy ra chuyện.” Dương Khai mặt đầy nghiêm túc.

Cơ Dao không hề bị lay động.

Không thể nhẫn nhịn nữa, không cần nhẫn nhịn nữa!

Dương Khai nhẹ nhàng thở một hơi, từ từ cúi đầu, nghiêng đầu, môi hướng về phía môi nàng ấn đi.

Thân thể Cơ Dao bỗng nhiên run rẩy dữ dội, bàn tay nhỏ bé vẫn bám vào cổ áo Dương Khai càng siết chặt đột ngột.

Hơi thở hùng hồn phả vào mặt, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng tiếp cận. Mắt Cơ Dao lập tức nhắm lại, chỉ có lông mi dài đang không ngừng run run, biểu lộ sự căng thẳng trong lòng.

Cảm giác mềm mại lạnh lẽo truyền đến từ trên môi, dường như còn có một chút mùi thơm ngọt, khiến người ta vui vẻ chịu đựng, lưu luyến quên về.

Thân thể run rẩy của Cơ Dao trong nháy mắt cứng đờ, phảng phất bị ai làm một chú định thân.

Động tác của Dương Khai cực kỳ ôn nhu, như sợ làm nàng sợ hãi. Mỗi lần tiếp xúc đều là một xúc tức thu, như chuồn chuồn lướt nước. Thân thể mềm mại cứng đờ dần dần mềm ra, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm cổ áo Dương Khai cũng không biết lúc nào đã buông ra, bị Dương Khai nắm trong lòng bàn tay, xoay ngược ra sau lưng.

Eo thắt chặt, cả người dán về phía trước.

Ps: Các bạn nhớ nhấn thanks và vote tốt giúp mình nhé! Hoàng Châu chân thành cảm ơn!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3415: Sảng khoái Nhị trường lão

Chương 3414: tìm viện quân

Chương 3413: chẳng lẽ các ngươi cũng là