» Chương 3234: Làm cái lông a
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3234: Làm cái lông a
Đào lão mặc dù hình tượng không ra sao, nhưng giờ phút này khi bay tới, tay áo đón gió tung bay, rất có một tia tiên phong đạo cốt cảm giác, khiến người ta lau mắt mà nhìn. Hơn nữa, khí tức hắn phát ra thình lình đạt đến trình độ Đế Tôn tam trọng.
Ưng Phi liếc mắt nhìn lại, nhe răng cười một tiếng, như thiểm điện xuất thủ, chế ngự cái cuối cùng trưởng lão Di Thiên tông, vỗ xuống phong ấn cấm chế lên người hắn, phong bế tu vi. Sau đó, thân hình tả hữu phiêu hốt, hướng Đào lão nghênh tiếp.
Trong 32 đường Yêu Vương ở Man Hoang Cổ Địa, luận thực lực, Ưng Phi có lẽ chưa xếp hạng ba vị trí đầu, nhưng luận tốc độ lại không ai sánh kịp. Điểm này, ngay cả ba vị Thánh Linh kia cũng phải tự than thở không bằng.
Thời gian nháy mắt, Ưng Phi đã cách Đào lão chỉ trăm trượng, hơn nữa còn đang nhanh chóng tiếp cận.
Đào lão bay tới đối diện lại mặt không sắc, đưa tay vỗ vào cái túi bên hông, vung tay ném về phía Ưng Phi.
Cái túi kia đón gió mở miệng, nhắm thẳng vào Ưng Phi, từ đó truyền ra một cỗ hấp lực bành trướng, hô hô tiếng vang, hút cuồng phong nổi lên khắp nơi.
Ưng Phi thấy thế cũng không chủ quan. Hắn không biết cái túi này là bí bảo gì, nhưng do một cường giả Đế Tôn tam trọng thi triển ra, uy lực chắc chắn không nhỏ. Thân hình chiết theo hình chữ chi, liền muốn tránh đi hướng miệng túi.
Ai ngờ cái túi kia bỗng nhiên cấp tốc bành trướng, lập tức trở nên lớn hơn cả căn phòng, hơn nữa từ bên trong đó còn kích xạ ra một đạo thủ ấn xanh mờ mờ, thẳng hướng Ưng Phi chộp tới.
Ưng Phi giật mình, bản năng muốn trốn tránh, nhưng lại kinh hãi phát hiện Yêu Nguyên trong cơ thể sôi trào bất ổn, tựa như bị cái gì quấy nhiễu. Vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn bị thủ ấn kia bắt tại trận, mặt lộ vẻ thống khổ.
Thủ ấn xanh mờ mờ kia bắt lấy Ưng Phi xong liền lập tức thu về, lập tức rút vào trong bao vải. Ưng Phi cũng cùng biến mất không thấy gì nữa. Đào lão nhấc tay, liền thu hồi cái túi kia.
“Lão Ưng!” Tê Lôi sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, vô cùng kiêng kỵ nhìn cái túi kia. Cùng là Yêu Vương, hắn đương nhiên biết Ưng Phi khó chơi chỗ nào. Nhưng hôm nay, vị Yêu Vương nổi danh về tốc độ này thế mà không hề có lực hoàn thủ liền bị người ta dùng một cái túi thu đi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nào dám tin tưởng.
Hắn biết đó không phải bản sự của lão già tóc bạc, mà là uy năng của cái túi bí bảo kia. Cũng không biết cái túi bí bảo này rốt cuộc là thứ quỷ gì, lại có thần hiệu như thế.
Bên kia, sương độc mà Tạ Vô Vị thi triển ra cũng cuộn trào kịch liệt, có thể thấy được tâm tình ba động mãnh liệt.
Còn Di Kỳ bị Tê Lôi đánh liên tục lùi về phía sau lại cười lớn một tiếng: “Đa tạ Đào lão!” Quả nhiên là chuẩn bị trăm phương ngàn kế của mình có đất dụng võ. Giờ khắc này, hắn vô cùng bội phục sự mưu tính sâu xa của mình.
Nếu là Đế Tôn tam trọng khác, Đào lão đối phó có lẽ không nhẹ nhàng như vậy, nhưng ai bảo đây là Yêu Vương chứ. Đào lão đối phó Yêu tộc đây chính là sở trường nhất.
Thừa dịp Tê Lôi phân tâm, hắn lui nhanh, lập tức thoát khỏi sự dây dưa của Tê Lôi, đứng bên cạnh Đào lão, chắp tay nói: “Đào lão, một đám tặc tử khinh người quá đáng, còn xin lại giúp ta một chút sức lực.”
Đào lão mặt không biểu tình, nhẹ nhàng gật đầu: “Không dám.”
Việc đã đến nước này, không xuất thủ cũng đã xuất thủ, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Hơn nữa, nơi đây bỗng nhiên xuất hiện ba vị Yêu Vương cũng khiến hắn hơi ngoài ý muốn. Thu phục ba vị Yêu Vương này, nhiệm vụ của hắn liền có thể hoàn thành. Chính là không có lời thỉnh cầu của Di Kỳ, hắn cũng biết phải tiếp tục.
“Lão cẩu, đi chết!” Tia chớp quấn quanh người Tê Lôi, phía sau hư ảnh một hung thú lóe lên biến mất. Hiển nhiên, hắn đã thật sự nổi giận. Vốn cho rằng theo Dương Khai đến Di Thiên tông này chẳng qua là nghiền ép tùy tiện. Ai biết Ưng Phi vừa đối mặt liền bị người ta thu đi. Ưng Phi bị thu, đó là mất mặt của Man Hoang Cổ Địa. Tê Lôi sao lại từ bỏ ý đồ.
Đối mặt lửa giận hừng hực của Tê Lôi, Đào lão mặt không sắc, trả lời cũng vô cùng trực tiếp, lần nữa ném cái túi trên tay đi.
Thân hình đang lao ra của Tê Lôi bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy cái túi kia trên đỉnh đầu mình phương mở miệng ra, từ đó truyền ra hấp lực cường đại. Cái này thì cũng thôi đi, bằng thực lực của hắn hoàn toàn có thể ngăn cản được hấp lực này. Mấu chốt là trong bao vải lại kích xạ ra thủ ấn xanh mờ mờ kia. Thủ ấn vừa ra, Tê Lôi lại cảm giác Yêu Nguyên của mình hơi hỗn loạn.
Lần này khiến hắn hồn phi phách tán, lập tức minh bạch Ưng Phi gặp chuyện là như thế nào.
Không kịp phản kháng, thủ ấn màu xanh một trảo bắt lấy hắn, trực tiếp kéo về trong bao vải.
Lần này, Đào lão lại không thu hồi túi, mà tay bấm linh quyết, miệng túi nhất chuyển, nhắm thẳng vào một mảnh sương độc trên không trung.
Sương độc là Tạ Vô Vị tạo ra. Vừa đại chiến là hắn liền kéo mấy Đế Tôn cảnh Di Thiên tông đi vào. Ai cũng không biết tình hình chiến đấu bên trong thế nào, chỉ nghe tiếng kêu của một đám trưởng lão Di Thiên tông liền biết Tạ Vô Vị chiếm ưu thế rất lớn.
Thủ ấn xanh mờ mờ lại xuất hiện, nhưng lại ảm đạm hơn lúc nãy một chút. Dường như thủ ấn màu xanh này là vật tiêu hao, không dùng đến mấy lần liền sẽ biến mất gần hết.
Nhưng thấy vết xe đổ của Ưng Phi và Tê Lôi, Tạ Vô Vị nào dám xem nhẹ. Trong làn khói độc cuộn trào một hồi, thân hình Tạ Vô Vị bỗng nhiên xông ra, cấp tốc thoát đi về phía Dương Khai.
Thủ ấn màu xanh lại như giòi trong xương thoát không được, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Không đợi Tạ Vô Vị chạy ra bao xa, liền một tay bắt lấy, cấp tốc thu về.
Chờ đến khi Tạ Vô Vị bị thu vào trong bao vải, Đào lão mới bấm linh quyết, miệng túi nắm chặt, bay về trên tay hắn, bị hắn treo ở bên hông.
Biến cố này có thể nói là điện quang hỏa thạch, khiến người ta nhìn mắt không dính liền. Ba đại Yêu Vương chiến ý hừng hực, khí thế hung hăng. Đám người Di Thiên tông lúc đầu không có lực phản kháng chút nào, lại bị một lão giả tóc trắng, một cái túi cổ quái làm tan rã cục diện. Thẳng khiến tất cả mọi người nhìn ngây ngẩn cả người.
Lệ Giao và một đám Đế Tôn cảnh Ly Long cung nào còn dám xông lên phía trước. Vừa làm ra dáng vẻ tấn công liền giật mình lui trở về.
Ba đại Yêu Vương đều không phải đối thủ của lão giả tóc trắng kia, bọn hắn lại làm sao đủ nhìn.
Di Kỳ hiển nhiên cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng như thế, ngơ ngác một chút rồi mới cất tiếng cười lớn, càn rỡ đến cực điểm. Đứng bên cạnh Đào lão, ngón tay chỉ vào Dương Khai thần sắc co giật: “Tiểu tặc, dám mạo phạm ta Di Thiên tông, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!”
Đào lão giơ một hồ lô rượu lên miệng rót rượu. Nghe vậy, nghiêng mắt nhìn Di Kỳ một chút. Biết người ta đây là đang cáo mượn oai hùm, thế nhưng không nói thêm gì. Dù sao chuyến này thu hoạch không nhỏ, cho hắn mượn chút uy phong cũng không tổn thất gì.
Dương Khai phảng phất không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào lão giả tóc trắng bộ dáng không ra sao kia một trận mãnh liệt nhìn. Chuyến này tới vốn là cầm Di Thiên tông khai đao lập uy. Cái uy phong này còn chưa dựng lên liền bị người ta thu mất ba cái Yêu Vương. Làm cái lông a.
Không phải hắn vừa rồi thấy chết không cứu, chủ yếu là biến cố xảy ra quá nhanh. Ưng Phi và Tê Lôi bị bắt hắn còn chưa kịp phản ứng. Chờ đến khi Tạ Vô Vị trốn về phía mình, hắn nghĩ cách cứu viện, nhưng lại bị Lưu Viêm kéo lại, trơ mắt nhìn Tạ Vô Vị bị bắt đi.
Nếu không, bằng không gian thần thông của hắn, cứu một Tạ Vô Vị hẳn là không có vấn đề.
Lão gia hỏa này lai lịch gì, cái túi kia lại là bí bảo gì?
Ngay lúc Dương Khai nghi thần nghi quỷ, Lưu Viêm bỗng nhiên từ bên cạnh từng bước một đi tới.
Dương Khai cúi đầu nhìn nàng một chút, dặn dò: “Cẩn thận.” Lưu Viêm thực lực cố nhiên không yếu, nhưng cái túi bí bảo kia cũng quỷ dị lạ thường. Dương Khai cũng không biết Lưu Viêm có thể hay không ứng phó.
Lưu Viêm thần sắc bình tĩnh, đi lại không đổi.
Đào lão đang nắm lấy hồ lô rượu hướng miệng mình rót rượu, định mắt nhìn lên, bỗng nhiên tròng mắt trừng lớn. Rượu trong hồ lô lập tức chảy xuống khóe miệng, làm ướt quần áo.
Hắn vội vàng vỗ vỗ, lại quan sát kỹ Lưu Viêm, khóe mắt nhịn không được giật một cái.
Sao lại… nhìn giống người kia như vậy a?
Suy nghĩ phiêu hốt, hồi tưởng lại chuyện cũ mười mấy năm trước. Mười mấy năm trước, hắn về đảo cùng một vị đại nhân nào đó phục mệnh lúc, tại lúc nói chuyện trời đất cùng vị đại nhân kia, liếc mắt nhìn thân ảnh đang ngồi ngay ngắn ở một miệng núi lửa.
Mặc dù cách rất xa, nhưng hắn vẫn thấy được thân ảnh kia là một tiểu nữ hài, một tiểu nữ hài chỉ khoảng 7-8 tuổi, cũng ăn mặc như vậy. Lúc ấy tò mò đã từng hỏi thăm vị đại nhân kia một câu về thân phận tiểu nữ hài. Vị đại nhân kia chỉ đáp lại một nụ cười cao thâm mạt trắc, khiến hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Mặc dù đã mười mấy năm, lúc ấy cũng không nhìn kỹ rõ ràng, nhưng ấn tượng về thân ảnh tiểu nữ hài 7-8 tuổi thực sự quá sâu. Lúc này đột nhiên nhìn thấy, không khỏi hắn không nghĩ đến phương diện kia.
Lại cẩn thận nhìn một cái, giống, xác thực giống!
“Tiểu tặc, thủ hạ ngươi không có ai à? Phái một tiểu oa nhi tới có ý nghĩa gì.” Di Kỳ gọi là tiểu nhân đắc chí, rúc sát vào bên cạnh Đào lão càn rỡ kêu gào. Được chứng kiến thủ đoạn của Đào lão, hắn càng không sợ hãi, nhưng cũng không dám cách Đào lão quá xa, tránh bị Dương Khai bắt lấy sơ hở đánh lén.
“Im miệng!” Đào lão khẽ quát một tiếng.
Di Kỳ lập tức tịt ngòi, ngạc nhiên liếc nhìn Đào lão, lại phát hiện hắn thế mà một mặt ngưng trọng nhìn tiểu nữ hài đang đi tới, trên trán dần dần có mồ hôi lạnh chảy ra. Phát hiện này khiến Di Kỳ trong lòng giật mình, thầm nghĩ cô bé này lẽ nào không được trêu chọc? Nếu không Đào lão sao lại biểu lộ như vậy?
Hồ nghi phía dưới, cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy tiểu nữ hài đang đi tới biểu lộ lạnh nhạt, giếng cổ không gợn sóng. Đôi mắt kia đen trắng phân minh, trong sáng không một hạt bụi. Nhìn là biết là mỹ nhân. Từ nhỏ có phong thái như vậy, trưởng thành thì còn đến đâu.
Mắt thấy song phương càng ngày càng gần, tiểu nữ hài vẫn không có ý dừng bước. Di Kỳ cũng hơi căng thẳng, Đế Nguyên âm thầm thôi động, một bộ tùy thời xuất thủ tư thế.
Lưu Viêm đứng cách đó hơn mười trượng.
Khoảng cách gần quan sát, Đào lão càng phát giác mình đoán không sai. Đây sợ rằng thật đúng là vị mà năm đó mình nhìn thấy ở trên đảo. Lập tức hơi dở khóc dở cười. Sao lại không nghĩ tới sẽ gặp mặt ở loại địa phương này. Đây thật là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương.
Mặc dù hầu như có thể khẳng định, nhưng cần thiết hỏi thăm vẫn cần. Chần chờ một chút, âm thầm truyền âm qua.
Lưu Viêm thần niệm phun trào, cũng truyền âm trả lời một câu.
Tràng diện lập tức trở nên quỷ dị. Đám người Di Thiên tông và Ly Long cung giương cung bạt kiếm, một tiểu nữ hài lại cùng một lão giả tóc trắng xóa truyền âm giao lưu ngay giữa chiến trường này.
Không bao lâu, Đào lão khẽ gật đầu, Lưu Viêm quay người đi, mấy lần lên xuống liền trở về bên cạnh Dương Khai.
“Ngươi biết lão gia hỏa kia?” Dương Khai nghi ngờ nhìn Lưu Viêm.
Lưu Viêm nói: “Ta không biết hắn, hắn giống như gặp qua ta.”
“Có ý nghĩa gì?”
“Hắn là Linh Thú Đảo.”
“Linh Thú Đảo của Thú Võ đại nhân?” Dương Khai giật mình.