» Chương 3245: Nhận thua
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3245: Nhận Thua
Thoát khỏi nguy cơ, Ngọc Trác không ngừng nghỉ, run tay vung lên nhuyễn tiên. Cây tiên bỗng nhiên thẳng tắp, như một đầu linh xà lao tới phía sau nam tử áo đen, thế đi như hồng.
Nam tử áo đen chém hụt một đao, thân ảnh vừa mất mục tiêu đã nhận thấy bất ổn, lập tức quay người. Hắn không nhìn, một đao chém ra.
“Cạch…”
Tiếng vang vọng truyền đến, thân hình nam tử áo đen chỉ hơi lung lay, không có gì đáng ngại.
Ngược lại Ngọc Trác, bị một luồng lực đạo khổng lồ phản chấn, thân hình bay ra ngoài, giữa không trung ọe ra một ngụm máu, lảo đảo rơi xuống đất.
Dương Khai thầm nghĩ đáng tiếc. Nếu Ngọc Trác cũng có tu vi như đối thủ, một đòn vừa rồi đã có thể định đoạt thắng bại. Nhưng vì tu vi kém một tiểu cảnh giới, lại xuất thủ vội vàng, bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời, ngược lại bị đối phương làm bị thương nhẹ.
Trong chớp mắt, hai người đều ở bờ vực thất bại một lần, thật khiến người ta hoa mắt, không kịp nhìn.
Dương Khai cũng không khỏi lên tinh thần, không ngờ ngày đầu tiên, trận đầu tiên lại đụng độ hai người như thế này. Hắn nhận thấy, vô luận là Ngọc Trác hay nam tử áo đen, ở cấp độ Đạo Nguyên Cảnh này, thực lực đều phi thường. Dù đặt trong tam đại đỉnh tiêm thế lực, họ cũng là nhân vật trọng điểm bồi dưỡng. Thật không biết họ đã tu luyện thế nào, lại có nội tình như vậy.
Hắn chợt nhận ra mình e rằng đã xem thường thiên hạ tông môn. Một tông môn có thể sừng sững truyền thừa vạn năm, ắt có nguyên nhân tồn tại, không phải chỉ có những tông môn đỉnh tiêm mới có thể xuất hiện nhân tài xuất sắc.
Trong thoáng chốc, hắn nghĩ tới La Nguyên của Bát Phương môn. Năm đó, thí luyện Tứ Quý chi địa thành toàn danh tiếng hai người, một là hắn, lấy tu vi Đạo Nguyên Cảnh luyện chế Thái Diệu Đan nghịch thiên. Kẻ còn lại chính là La Nguyên của Bát Phương môn.
Bát Phương môn ở Nam Vực là một môn phái nhỏ, so với Bích Vũ tông năm xưa còn kém hơn. Thế nhưng La Nguyên xuất thân Bát Phương môn lại không sợ Vô Thường, quả thực đã đại chiến một trận với Vô Thường, không hề rơi vào thế hạ phong nhiều. Thực lực bản thân hắn cường đại có thể thấy rõ.
Nhớ tới La Nguyên, hôm qua hắn quả thực đã thấy một người có chút tương tự, nhưng khoảng cách quá xa, không chú ý kỹ, không biết có phải hắn không.
Biết đâu thật sự là người đó, Bát Phương môn dù sao cũng thuộc Nam Vực, không có lý do gì không đến tham gia võ hội.
Trong lúc tâm tư hắn chìm nổi, Ngọc Trác và nam tử áo đen đã giao thủ lần nữa. Trên lôi đài, thân ảnh hai người không ngừng giao thoa, một đao một roi giao phong liên tục, phát ra tiếng leng keng.
Một người khí thế hung mãnh, một người thân thủ linh hoạt, quả nhiên đánh nhau tới lui, túi bụi, không hề nghiêng về một bên. Tình huống bên này cũng thu hút rất nhiều võ giả quan sát. Chẳng mấy chốc, bốn phía lôi đài số 8 đã đứng đầy người, ai nấy đều mặt mày ngưng trọng nhìn lên đài, thầm nhủ nếu mình gặp phải hai đối thủ này, nên chiến thắng thế nào.
Dương Khai cũng nhìn thấy đầy hào hứng. Nếu Lăng Tiêu Cung bây giờ chưa cần mở sơn môn thu đệ tử, e rằng hắn cũng phải để Hoa Thanh Ti tổ chức một loại tỷ thí hứng thú như thế này. Loại tỷ thí này tuy hơi phiền phức, nhưng đúng là biện pháp tốt nhất để chân tuyển nhân tài xuất sắc, chỉ là tâm tính phẩm cách thì không dám đảm bảo.
Sau một nén hương, sắc mặt nam tử áo đen càng thêm ngoan lệ. Dù sao hắn nghĩ, đối thủ tu vi thấp hơn một chút, mình hẳn là có thể giải quyết rất nhẹ nhàng. Thế nhưng thực tế, nữ tử nhảy nhót kia lại là địch thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp. Điều này khiến hắn mất mặt, xuất thủ ngày càng mãnh liệt.
Còn Ngọc Trác, tuy dựa vào phản ứng nhanh nhẹn và thân pháp linh hoạt liên tục cẩn thận giao đấu, nhưng dù sao chênh lệch tu vi là nhược điểm lớn nhất. Đánh tới bây giờ đã rất không dễ dàng, muốn giành chiến thắng dường như rất khó. Hai bím tóc hơi rối tung, nhiều chỗ bị chém thành một nửa, đó là do đối phương đao cương chém trúng, trông có chút chật vật. Cô thở dốc lớn, ngực lên xuống liên tục, mặt đầy mồ hôi mịn, nhưng vẫn cắn răng không chịu nhận thua.
Nhưng Dương Khai rõ ràng đã thấy bàn tay nắm trường tiên của nàng run rẩy liên tục, không ngừng giao phong với đại đao của đối phương. Lực đạo cuồng mãnh truyền đến từ roi dài há lại nàng có thể chịu đựng lâu dài.
Nam tử áo đen hiển nhiên cũng biết lấy thế mạnh của mình tấn công vào điểm yếu của đối thủ, căn bản không cho Ngọc Trác cơ hội thở dốc, buộc nàng liều mạng với mình.
Cuối cùng cũng có một lần, khi đại đao chạm vào nhuyễn tiên, một tiếng “cờ rốp” khẽ vang lên. Nhuyễn tiên bị đại đao chém thành hai, phần phía trước bay vút ra ngoài.
Nam tử áo đen thấy thế mừng rỡ. Hắn đã chịu đủ cây roi này của đối phương. Giờ phá được bí bảo này, đối phương còn sức nào hoàn thủ? Hắn ngước mắt nhìn lên, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, chỉ thấy trên mặt Ngọc Trác hiện lên vẻ bối rối, vội vàng muốn lui lại.
Nhưng còn lui được sao?
“Chết!” Nam tử áo đen quát lớn, đại đao chém xuống, trên mặt đầy thần sắc nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thắng, thật không dễ dàng a!
Ý nghĩ này còn chưa kịp chuyển động, chợt thấy vẻ bối rối trên mặt Ngọc Trác biến mất, trong mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt, một tay bấm pháp quyết, phía sau truyền đến một tràng tiếng xé gió.
Không ổn! Sắc mặt nam tử áo đen biến đổi. Dù không biết Ngọc Trác đã động tay chân gì, nhưng hiển nhiên mình đã không cẩn thận mắc lừa. Lúc này vả tay đã không kịp, sắc ngoan lệ trong mắt chợt lóe lên, đại đao không quan tâm, chém xuống với tốc độ nhanh hơn.
Ngọc Trác trong lúc vội vàng dùng nửa cây trường tiên trong tay ngăn cản, nhưng một kích toàn lực của đối phương thế tới hung mãnh, quả nhiên không cách nào ngăn cản.
Đại đao từ vai chém xuống, xuyên đến bụng, suýt chút nữa chém nàng làm hai. Lực lượng tràn trề không gì chống đỡ ập tới, một ngụm máu tươi phun ra, cả người như bao tải rách bay ngược.
Thân ở giữa không trung, pháp quyết trong tay nàng lại biến đổi.
Nam tử áo đen chỉ cảm thấy thân thể siết chặt, cuối cùng cũng biết Ngọc Trác đang giở trò quỷ gì.
Nửa cây nhuyễn tiên bị mình đánh bay ra ngoài lại thừa lúc hắn không phòng bị quấn quanh tới. Bị quấn chặt trong lúc vội vàng, từ trên nhuyễn tiên xuất hiện một luồng lực lượng vô danh, trấn áp tu vi của hắn xuống. Nguyên lực trong cơ thể vận chuyển có chút không thoải mái. Ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt hiện vẻ tuyệt vọng.
Chỉ vì trong quá trình bay ngược, Ngọc Trác run tay, nửa cây nhuyễn tiên còn lại rời khỏi tay, thẳng tắp hướng trán hắn điểm tới.
Nếu điểm trúng, với trạng thái hiện tại của hắn ắt hẳn phải chết không nghi ngờ.
“Nhận thua!” Hắn vội vàng hô to.
Trường tiên bỗng nhiên dừng lại, dừng ở cách trán hắn một tấc. Chỉ thiếu một chút xíu nữa là có thể xuyên thủng đầu hắn. Kình khí phun ra nuốt vào từ đầu roi như dùi đồng đâm vào trán hắn đau nhức, khiến hắn sợ hãi vã mồ hôi lạnh toàn thân.
Nửa cây trường tiên điểm tới này đã bị Ngọc Trác tuột tay ném ra ngoài, nhưng dừng ở trước mặt hắn tự nhiên không phải Ngọc Trác khống chế, mà là công lao của Dương Khai xuất thủ.
Trong khoảnh khắc hắn hô lên hai chữ nhận thua, Dương Khai đã đưa tay nắm lấy, cách không cầm lấy nhuyễn tiên, cứu hắn một mạng.
Đồng thời, một tay khác nhấc lên, thân thể Ngọc Trác bay ngược ra ngoài liền ổn định giữa không trung.
Nam tử áo đen chưa hết hồn nhìn sang, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi vô cùng. Chỉ vì thân thể Ngọc Trác lơ lửng ở bờ lôi đài, chỉ kém một chút nữa là thoát ly phạm vi lôi đài.
Thất bại trong gang tấc! Vừa rồi nếu mình chậm hô một chút thôi, Ngọc Trác ắt hẳn đã thua.
Nhưng trước nguy cơ sinh tử, hắn nào dám có gì chần chờ? Hiện tại ân hận cũng vô dụng.
Khi Dương Khai buông tay, nhuyễn tiên dừng lại trước trán nam tử áo đen liền rơi xuống. Tay kia hơi thu lại một chút, Ngọc Trác bị một luồng lực lượng vô hình nâng đỡ chậm rãi bay đến trước mặt hắn, rơi xuống trước mặt hắn.
Cúi đầu nhìn xuống nữ tử dưới chân, Dương Khai cau mày.
Trận đầu này có thể nói là thảm liệt vô cùng. Nam tử áo đen tuy không bị thương quá nặng, nhưng đã đi một vòng trước Quỷ Môn quan. Sau lần chịu thiệt lớn này, hắn e rằng không còn dám xem thường người tu vi yếu hơn mình nữa. Ngọc Trác càng thê thảm hơn. Vốn đã rơi vào thế hạ phong trong đối kháng chính diện, giờ phút này hai cánh tay run rẩy không kiểm soát. Từ vai đến ngang eo có một vết thương máu chảy đầm đìa, máu không ngừng chảy ra ngoài, trông vô cùng thê thảm.
Đây đã coi như bị thương nặng. Dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu không chữa trị cẩn thận, căn bản không thể nghênh đón trận chiến tiếp theo.
Khẽ thở dài, Dương Khai ngồi xổm xuống, một tay đặt lên vai Ngọc Trác, thôi động Đế Nguyên thay nàng ổn định vết thương. Tay kia không để lại dấu vết bắn ra một viên đan dược chữa thương, nhét vào miệng Ngọc Trác.
Ánh mắt Ngọc Trác hơi mờ mịt, hiển nhiên vừa rồi bị đánh không nhẹ, vẫn chưa hoàn hồn. Đợi thấy rõ là Dương Khai đang chữa trị cho mình, nàng không khỏi có chút xấu hổ, run giọng hỏi: “Ta… thắng rồi?”
Dương Khai mặt không đổi sắc nhìn nàng, cất cao giọng nói: “Số 308, thắng!”
Nghe thấy lời này, trong đôi mắt Ngọc Trác nở rộ ánh sáng ngạc nhiên, cười vui vẻ.
Khi nam tử áo đen hô lên nhận thua, nàng còn chưa ngã ra lôi đài, tự nhiên là nàng thắng.
Nhưng rất nhanh Ngọc Trác liền không cười nổi, chỉ vì vết thương ở ngang eo truyền đến đau đớn dữ dội. Cố chống đỡ tinh thần ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đỏ mặt.
Vị trí bị nam tử áo đen chém trúng, quần áo rách nát, chiếc yếm tinh xảo bên trong đều lộ ra. Người bên ngoài có lẽ vì vấn đề thị giác không thấy được, nhưng trọng tài lại ngồi xổm trước mặt nàng, làm sao lại không thấy được.
Trong khoảnh khắc, Ngọc Trác có một loại xúc động muốn ngất đi.
Dương Khai thật sự không chú ý đến điều này, chỉ là cảm thấy nữ nhân này quá liều mạng. Chờ thấy sắc mặt nàng không ổn sau đó mới nhìn theo ánh mắt, thần sắc giật một cái, từ Không Gian Giới của mình lấy ra một bộ y phục, thay nàng che khuất vết thương, ngước mắt hô xuống dưới: “Ai là đồng môn của nàng.”
Lập tức có hai nữ tử dáng vẻ không tầm thường chạy lên, ôm quyền nói: “Tiền bối.”
“Dẫn đi chữa thương đi.” Dương Khai phất tay.
Hai nữ tử nói lời cảm tạ, thu bí bảo của Ngọc Trác, rồi cùng nhau nâng đỡ nàng đi.
Dưới lôi đài, lặng ngắt như tờ. Khi Ngọc Trác đi xuống, tất cả mọi người không tự chủ được tách ra hai bên, nhường ra một lối đi, từng khuôn mặt đều tràn đầy kính ý.
Trên lôi đài, nam tử áo đen bị thua đứng một lúc, ảm đạm lắc đầu, chắp tay với Dương Khai, rồi cũng bay xuống. Trận chiến mở màn thất bại, nhưng đối với hắn mà nói cũng không phải không có thu hoạch gì. Phía sau còn có cơ hội nữa, cho nên cũng không quá lo lắng.
Dương Khai đứng trên lôi đài, làm đúng dáng vẻ trọng tài, mặt mày cẩn thận tỉ mỉ, nắm ngọc giản lại hô: “Số 6051 đối chiến số 8036.”
Cầu bình chọn Converter a. Mấy đạo hữu đi qua cho xin một tích cho CVT DarkHero a và cùng tham gia Event luôn a. Thanks a