» Chương 3256: Yêu Vương tề tụ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3256: Yêu Vương tề tụ

Tiểu tử này thật sự là càng làm người ta ghét! Loan Phượng âm thầm cắn răng: “Giúp thì thế nào, không giúp thì thế nào?”

“Giúp ta lần này, ta ghi lại tình cảm của ngươi. Không giúp ta, lập tức ta đi.”

Loan Phượng cười nhạo nói: “Ta muốn tình cảm của ngươi để làm gì?”

Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng, gật đầu, phóng lên trời.

Loan Phượng kinh ngạc một chút, thật muốn đi? Sao lại nói đi là đi, hoàn toàn không cho người ta thời gian suy tính, có bị bệnh không? Mặc dù ghét thái độ ngang ngược của Dương Khai, nhưng nếu thật để hắn ghi hận thì sau này cũng không dễ sống. Nàng đành khoát tay, tức giận quát: “Đất của bản cung há lại ngươi nói đến là đến, nói đi là đi?”

“Ngươi muốn thế nào?” Dương Khai dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt rét lạnh gần như ngưng thành thực chất.

Bốn mắt chạm nhau, lòng Loan Phượng khẽ động, bỗng nhiên nhận ra trạng thái Dương Khai lần này có chút không đúng. Trước kia hắn tuy đáng ghét, nhưng còn biết lý lẽ. Lần này cứ như đổi người vậy.

Xem ra là thật gặp phiền phức gì đó, lại là loại phiền phức khiến hắn cực kỳ căm tức.

“Ngươi đi đâu?” Loan Phượng trầm giọng hỏi.

“Liên quan gì đến ngươi!”

Cầu người giúp đỡ mà thái độ hoàn toàn không phải như vậy, Loan Phượng tức nghẹn, chỉ muốn một bàn tay chụp chết gia hỏa này. Nhưng nàng cũng biết thực lực hắn không yếu, nếu ép hắn dốc hết át chủ bài thì chưa chắc mình đã giết được hắn. Một khi trở mặt, hậu quả không phải mình gánh được. Nàng hận nghiến răng, khẽ quát: “Lần sau không được như vậy nữa!”

Đây là đồng ý rồi.

Dương Khai cũng không nói nhảm, nói thẳng: “Gọi Phạm Ngô và Thương Cẩu cũng tới. Ngoài ra, triệu tập 29 đường Yêu Vương còn lại ở Cổ Địa.” Hắn quay người trở lại tẩm cung, đứng cách Loan Phượng không xa.

Loan Phượng kinh hãi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Tưởng hắn chỉ tìm mình giúp đỡ, ai ngờ lại há miệng sư tử lớn thế này. Chẳng những lôi cả Phạm Ngô và Thương Cẩu vào, ngay cả 29 đường Yêu Vương cũng không bỏ sót. Đây là lực lượng mạnh nhất toàn bộ Man Hoang Cổ Địa. Tên chó chết này lẽ nào muốn khai chiến với tông môn Đại Đế nào đó?

Nghĩ đến đây, Loan Phượng rùng mình. Nàng tuy là Thánh Linh, nhưng cũng tự biết mình. Đại Đế chỉ có vài vị, mỗi vị đều được thiên địa công nhận. Nếu thật đối đầu với Đại Đế, Man Hoang Cổ Địa bên này sợ không mấy ai sống sót. Huống chi bản thân tông môn Đại Đế cũng có nội tình cực mạnh.

Nhìn ánh mắt Dương Khai mà rùng mình liên hồi. Vốn đã thấy gia hỏa này gan to bằng trời, cái gan này không khỏi quá lớn điểm a?

Không thể không nói, nàng nghĩ hơi nhiều rồi.

“Thất thần làm gì? Trong vòng một canh giờ ta muốn gặp bọn họ, còn không mau đi liên hệ!” Dương Khai thấy Loan Phượng ngẩn người tại chỗ, lập tức có chút nổi nóng. Hắn cho Lăng Tiêu cung bên kia nửa ngày, bên này cũng cần tập kết xong trong nửa ngày, đâu có nhiều thời gian mà chậm chạp.

Loan Phượng đè xuống cơn hoảng sợ trong lòng, cũng không tâm tình so đo sự vô lễ của Dương Khai. Lông mày đẹp nhíu chặt: “Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta làm gì? Ngươi nói thế nào cũng phải cho ta biết chứ?”

“Giết người, cứu người!”

“Kẻ địch là ai?” Loan Phượng hỏi câu này xong, trái tim như bị nhấc lên, thật sự sợ Dương Khai buông ra tên tục của vị Đại Đế nào đó.

Ai ngờ Dương Khai cụp mắt xuống, trong miệng phun ra hai chữ: “Ma tộc!”

“Ma tộc!” Sắc mặt Loan Phượng biến đổi, “Ma tộc từ đâu ra?” Nàng tuy chưa từng tận mắt thấy Ma tộc, nhưng truyền thừa từ bản nguyên khiến nàng có chút hiểu biết về Ma tộc. Trên mảnh đất này, đã mười mấy vạn năm không thấy bóng dáng Ma tộc, sao bỗng nhiên lại xuất hiện Ma tộc?

Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi định cứ ở đây nói nhảm với ta mãi à? Trong vòng một canh giờ ta muốn gặp hai vị kia và 29 đường Yêu Vương. Lần này nếu giúp ta, ta bảo đảm ngày sau bọn họ toàn bộ trở thành Thánh Linh!”

Loan Phượng thoáng chốc ngây người, răng ngà ngầm cắn chặt, mặt đầy cay đắng. Lời Dương Khai vừa nói ra, không truyền ra ngoài thì thôi, một khi truyền đi, sợ rằng 29 đường Yêu Vương kia nhất định sẽ đầu quân dưới trướng hắn. Chuyện này ngay cả tam đại Thánh Tôn liên thủ cũng không trấn áp được. Còn mình hôm nay nếu từ chối yêu cầu của Dương Khai, sợ sẽ bị 29 đường Yêu Vương cùng ghi hận, đến lúc đó trong ngoài không phải người.

“Coi như ngươi lợi hại!” Loan Phượng hừ lạnh, mở miệng nói: “Một canh giờ không đủ. Có Yêu Vương lãnh địa cách nơi này quá xa, một canh giờ vô luận thế nào cũng không kịp tới.”

“Bao lâu?”

“Hai canh giờ!”

“Vậy ta sẽ ở đây chờ hai canh giờ!” Nói xong, Dương Khai nhắm mắt, thẳng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Loan Phượng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó lách người đi vào sâu bên trong tẩm cung, không biết làm gì. Dương Khai cũng không giám sát nàng. Dù sao đã nói rõ rồi. Loan Phượng nếu thức thời tự nhiên sẽ dốc lòng giúp đỡ. Nếu không thức thời, sau này tính sổ cũng không muộn. Bắc Vực bên kia còn đang tập kết, cũng cần chút thời gian, sẽ không chậm trễ gì.

Loan Phượng rõ ràng giận Dương Khai, lúc đi đã xua tán hết thị nữ xung quanh, để hắn như cây lao đứng đấy, cũng không ai mang trà đổ nước gì, ý không chào đón rõ ràng.

Một lát sau, một luồng gió thơm thổi tới, có người đáp xuống bên cạnh Dương Khai. Nhận ra động tĩnh, Dương Khai mở mắt, thấy một phụ nhân yêu mị đang tươi cười nhìn mình, chính là Yêu Vương gặp trước đây.

Bốn mắt nhìn nhau, phụ nhân yêu mị hé miệng cười, chậm rãi thi lễ nói: “Thiếp thân Đỗ Mật Nhi, gặp qua đại nhân.”

Nàng vốn mặc hở hang, giờ phút này càng vô tình hay cố ý phô bày vẻ đẹp của mình, khúm núm nịnh nọt, nụ cười còn rực rỡ hơn cả đóa hoa.

“Chuyện gì?” Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng.

Đỗ Mật Nhi khoát tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Thiếp thân là Yêu Vương dưới trướng Nam Thánh Tôn, đã ngưỡng mộ hùng phong của đại nhân từ lâu. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.” Nói xong, nàng vung tay, từ Không Gian Giới của mình lấy ra một chiếc ghế nằm, ân cần nói: “Đại nhân mời ngồi.”

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, vẻ lạnh lùng trên mặt giảm bớt, hơi vén áo choàng ngồi xuống.

Đỗ Mật Nhi bỗng nhiên áp sát, thấp giọng nói: “Tính tình Thánh Tôn có chút không tốt, chậm trễ đại nhân, mong đại nhân đừng trách.” Nói xong, hơi thở nàng như lan, một làn hương thơm thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi Dương Khai, làm sát khí và tức giận trên người Dương Khai tan biến đi không ít, tâm trí đang quay cuồng cũng dần lắng xuống.

Quay đầu, nhàn nhạt nhìn nàng nói: “Lúc không có ai ngươi nói xấu nàng, bị nàng nghe được thì sao?”

Đỗ Mật Nhi cứng mặt, lúng túng nói: “Chỉ là nói chuyện với đại nhân thôi, tin rằng đại nhân sẽ không truyền ra ngoài.”

Dương Khai đánh giá nàng từ trên xuống dưới, có chút hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là yêu hóa từ loại nào?”

Đỗ Mật Nhi hé miệng cười nói: “Hồi đại nhân, bản tôn thiếp thân là Hoa Yêu.” Nói xong, nàng khoát tay, bóp hư không, giữa ngón tay lập tức xuất hiện một đóa hoa nhỏ màu vàng óng, hương thơm ngào ngạt, ngửi say mê.

Dương Khai vuốt cằm nói: “Cỏ cây thành tinh, rất khó được.” Cỏ cây thành tinh khó khăn hơn vô số lần so với thân thể huyết nhục. Dương Khai cũng không ngờ Yêu Vương trước mắt lại là một Hoa Yêu, lại còn tu luyện đến cấp độ Yêu Vương, đây là cực kỳ hiếm có.

Đỗ Mật Nhi buồn bã nói: “Đại nhân quá khen rồi. Thiếp thân cũng chịu không ít khổ, trải qua không ít tuế nguyệt, mới có thành tựu ngày hôm nay.” Nói xong, nàng lặng lẽ quan sát phản ứng của Dương Khai, thấy hắn không có ý tiếp lời, cắn răng nói: “Đại nhân, nghe nói Ưng Phi, Tê Lôi và Tạ Vô Vị là tùy tùng dưới trướng đại nhân?”

“Biết rồi còn hỏi.”

Đỗ Mật Nhi bĩu môi nói: “Ba đại nam nhân làm được chuyện gì. E rằng ngay cả việc phục vụ đại nhân cũng không làm được. Các Thánh Tôn cũng không biết nghĩ thế nào, nên phái nữ nhân đi phục vụ đại nhân mới phải. Ít nhất cũng phải chăm sóc tốt sinh hoạt hàng ngày cho đại nhân chứ.”

“Ngươi rất biết hầu hạ người?” Dương Khai liếc nhìn nàng một cái.

Đỗ Mật Nhi kích động nói: “Đại nhân muốn thử một chút không? Thiếp thân thấy đại nhân tâm tư nặng nề, chuyện này cũng không tốt đẹp gì. Đại chiến sắp tới, tốt nhất là có thể thả lỏng tinh thần, như vậy mới có thể toàn lực ứng phó. Đại nhân nếu không ngại, thiếp thân có thể lược thi giương một hai.” Nói xong, nàng tha thiết nhìn Dương Khai, chờ đợi câu trả lời.

Thấy Dương Khai lâu không có phản ứng gì, nàng cắn răng, rồi dứt khoát đi ra phía sau Dương Khai, hai tay đặt lên vai hắn, cúi người nói bên tai Dương Khai: “Đại nhân thả lỏng đi, tiếp theo cứ giao cho thiếp thân, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.”

Luồng gió thơm mềm mại, như một bàn tay nhỏ vô hình, phẩy qua tai Dương Khai, khiến lòng người xao động, làm dịu bớt lửa giận và đủ loại tâm tình tiêu cực mà Dương Khai vẫn kìm nén.

Hai bàn tay nhỏ mềm mại, không xương đặt trên vai, trên đầu hắn, xoa bóp nặng nhẹ khác nhau. Luồng Yêu Nguyên và thần niệm như có như không thoảng ra, nhanh chóng mang đến cho Dương Khai cảm giác như đang lạc giữa biển hoa, thiên địa rộng lớn, biển hoa vô biên, thân tâm trong sáng.

Thấy sắc mặt căng thẳng của Dương Khai dần hòa hoãn, khí tức trên người cũng từ từ trở nên bình ổn, Đỗ Mật Nhi hé miệng cười, càng dùng tâm hơn bắt đầu.

Theo tin tức Loan Phượng truyền ra, từ bốn phương tám hướng Man Hoang Cổ Địa, từng đạo thân ảnh bắn lên, ai nấy yêu khí trùng thiên, Yêu Nguyên cuồn cuộn. Rất nhiều Yêu Tướng, Yêu Soái ngước đầu nhìn lên, không rõ chuyện gì, không biết Đại Vương nhà mình vì chuyện gì mà xuất động.

Một lúc lâu sau, trong tẩm cung Loan Phượng đã tụ tập hơn mười vị Yêu Vương, số còn lại đều đang trên đường tới, tin rằng không bao lâu nữa sẽ tề tụ tại đây.

Đám Yêu Vương đều đi tới đình viện nơi Dương Khai đang ở, hoặc ngồi hoặc đứng, nhìn thẳng vào Dương Khai và Đỗ Mật Nhi. Bị nhiều người vây xem như vậy, Đỗ Mật Nhi không hề thấy hổ thẹn, ngược lại càng dốc tâm xoa bóp cho Dương Khai, chiếc cổ cao thon dài, như một chú gà trống kiêu ngạo.

“Tiện nhân, đãng phụ, không biết xấu hổ!” Một nữ Yêu Vương xinh đẹp thấy nàng như vậy, nhịn không được thấp giọng mắng một câu, mặt đầy vẻ khinh thường.

Bên cạnh một nam Yêu Vương toàn thân lông xù cười hì hì nói: “Ngươi cũng có thể đi mà.”

Nữ Yêu Vương hừ lạnh một tiếng: “Ta mới không bỉ ổi như vậy.”

Nam Yêu Vương đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười nhạo nói: “Giả vờ thanh thuần gì chứ. Cổ Địa chúng ta có Yêu Vương nào chưa từng hưởng qua tư vị của ngươi?”

Nữ Yêu Vương tức giận nói: “Ta xé miệng ngươi!”

Nam Yêu Vương đưa tay ôm lấy nàng: “Dùng cái gì xé?”

“Ngươi cút ngay!”

“Thôi đừng làm ồn nữa. Ai biết lần này Thánh Tôn triệu tập chúng ta tới rốt cuộc muốn làm gì?” Lại một vị Yêu Vương đứng dậy, mặt đầy khó hiểu hỏi.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3510: Ma Vực Thánh Linh

Chương 3509: Đường dài từ từ

Chương 3508: Một năm