» Chương 3287: Tinh Ngoại Cương Phong
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3287: Tinh Ngoại Cương Phong
Nam Vực, bên ngoài Vô Hoa Điện.
Dương Khai cùng Hoa Thanh Ti thông qua Không Gian Pháp Trận mà đến. Vừa bước ra khỏi pháp trận, Dương Khai trở tay hủy ngay thành quả vừa vất vả bố trí. Dù sao cũng định bố trí lại trong Vô Hoa Điện, cái này hiển nhiên không cần thiết phải giữ lại.
Không bao lâu, cả hai cùng tiến vào Vô Hoa Điện. Thần niệm của Dương Khai quét qua, liền phát giác không ít người đang hoạt động bên trong, ít nhất cũng phải hơn ngàn người. Những người này đều là do Hoa Thanh Ti phái tới trước để hỗ trợ Nam Môn Đại Quân thăm dò địa hình Vô Hoa Điện và giúp hắn bố trí trận pháp.
Nam Môn Đại Quân giờ phút này đang lơ lửng giữa không trung, không ngừng quan sát tả hữu, khoa tay múa chân. Trong miệng còn lẩm bẩm gì đó, cực kỳ chuyên chú.
Phát giác có người tới gần, hắn quay đầu nhìn lại, lập tức nghiêm mặt nói: “Cung chủ, Đại tổng quản.”
Dương Khai gật đầu, đứng bên cạnh hắn, quan sát cảnh vật phía dưới, mở miệng hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Nam Môn Đại Quân đáp: “Cung chủ muốn hỏi về phương diện nào?”
Dương Khai nói: “Đại trận đại khái cần bao lâu mới có thể bố trí xong?”
Nam Môn Đại Quân trầm ngâm một lát đáp: “Vô Hoa Điện bản thân trận pháp đã cực kỳ phi thường, không cần phải sửa đổi toàn bộ. Cho ta thêm một tháng thời gian, hẳn là đủ để dựng lên đại trận. Đến lúc đó lại cẩn thận tu bổ một hai, trong vòng nửa năm hẳn là có thể hoàn thiện.”
“Ừm, việc này là sở trường của ngươi, cần ngươi hao tâm tổn trí nhiều hơn. Có gì cần cứ việc nói với Đại tổng quản.”
Nam Môn Đại Quân nhếch miệng cười một tiếng: “Nếu không có Đại tổng quản hỗ trợ, thuộc hạ cũng không thể nào đưa ra lời đảm bảo này.” Hắn bây giờ là thủ tịch Trận Pháp sư của Lăng Tiêu cung, khi bố trí trận pháp, Hoa Thanh Ti đều hữu cầu tất ứng, cần người cho người, cần vật liệu cho vật liệu. Nếu không, một tông môn muốn bố trí đỉnh cấp đại trận há lại dễ dàng như vậy?
Năm xưa hắn hành tẩu Bắc Vực, mặc dù danh tiếng rất lớn, nhưng dù sao cũng là người cô đơn, nhiều thứ có lòng mà không đủ lực. Nhưng bây giờ có toàn bộ Lăng Tiêu cung làm hậu thuẫn, trên đời này chỉ có trận pháp hắn nghĩ không ra, không có trận pháp hắn không thể bố trí ra được.
Đột nhiên, hắn cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Khát vọng có thể tùy ý thi triển, sẽ không có gì làm hắn vui mừng hơn thế. Ở lại Lăng Tiêu cung nhiều năm như vậy, cũng coi như có chút hồi tâm chuyển ý.
Bây giờ cho dù Dương Khai muốn đuổi hắn đi, hắn chỉ sợ cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Dù sao không có Lăng Tiêu cung hỗ trợ, Trận Pháp sư như hắn cũng là không bột đố gột nên hồ. Đầu quân vào tông môn khác cố nhiên là một con đường, nhưng tông môn nào có thể cung cấp sự hỗ trợ mạnh mẽ như Lăng Tiêu cung?
Không chỉ có hắn, Hậu Vũ cũng vậy.
Ban đầu, khi Hậu Vũ bị Dương Khai bắt về, còn ba lần bảy lượt muốn chạy trốn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tính khí chẳng phải cũng dần dần an định lại sao? Chỉ vì ở trong Lăng Tiêu cung, bất kể là ai cũng đối xử với họ rất khách khí, dành cho sự cung kính và quyền lợi đầy đủ, lại có thể toàn lực ủng hộ họ phát triển trong lĩnh vực riêng của mình. Chủ tử tốt như vậy, đi đâu tìm?
Cho dù là hắn hay Hậu Vũ, đều đã tìm được một nhóm đệ tử trong Lăng Tiêu cung, chuẩn bị bồi dưỡng kỹ lưỡng, xem ai có tư cách kế thừa y bát của họ. Có mối liên hệ này, họ cùng Lăng Tiêu cung càng thêm chặt chẽ.
Bây giờ trong Lăng Tiêu cung, ba tòa Linh Phong đặc biệt: Đan Phong, Khí Phong và Trận Phong có thể nói là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Cộng thêm đám người Thiên Diệp Phong nghiên cứu khôi lỗi, các đệ tử Lăng Tiêu cung tương lai có rất nhiều lựa chọn. Không thích tu luyện? Không sao, luyện đan, luyện khí, trận pháp, khôi lỗi, luôn có một thứ hợp ý.
Lại miễn cưỡng Nam Môn Đại Quân vài câu, Dương Khai liền tự mình rời đi.
Vô Hoa Điện có không ít cấm địa, nhưng nơi đề phòng nghiêm mật nhất vẫn là nơi ở của Tinh Ngoại Cương Phong. Nơi đây được tầng tầng đại trận bảo vệ, nếu không có sự cho phép mà xông vào, cho dù là ai cũng không chết thì cũng bị thương.
Tuy nhiên, Nam Môn Đại Quân vừa đến nơi này liền phá hủy bảy tám phần đại trận. Lúc này trong cấm địa thông suốt, Dương Khai đi vào, cũng không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Mặc dù đã sớm nghe nói danh tiếng của Tinh Ngoại Cương Phong, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Nơi cấm địa là một hẻm núi rất dài, phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh tối tăm mờ mịt, dường như không nhìn thấy cuối cùng. Xung quanh hẻm núi, tiếng gió rít gào, riêng là nghe vào tai đã biết đáng sợ đến cực điểm. Trên vách đá xung quanh tràn đầy dấu vết, giống như bị đao kiếm chém ra. Nhưng đó không phải do đao kiếm lưu lại, mà là lực lượng của Tinh Ngoại Cương Phong.
Dương Khai nheo mắt đánh giá một lúc, thần niệm thăm dò vào, lại không khỏi sinh ra cảm giác đao kiếm kề thân. Cái thứ Tinh Ngoại Cương Phong khắp nơi kia dường như có thể cắt nát thần niệm của hắn thành bột mịn.
May mà thần niệm của hắn cường đại, nếu không khéo lại bị thương.
Không chần chờ, hắn cất bước đi vào trong hẻm núi.
Khi bước chân bước ra, giống như tiến vào một thế giới khác. Không khí xung quanh cấp tốc lưu động, cuộn lên từng trận tiếng gió. Cái thứ gió nhẹ vô hình vô tri kia, dường như biến thành lợi khí sắc bén, từng lần từng lần một cắt chém lên người Dương Khai.
Quần áo trên người không có chút tác dụng phòng hộ nào, thậm chí ngay cả Đế Nguyên hộ thân của Dương Khai cũng bị bỏ qua. Thứ cương phong khắp nơi kia trực tiếp xuyên qua Đế Nguyên, tác động lên da thịt huyết nhục của Dương Khai.
Phát hiện này khiến hắn không khỏi lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ trách không được nơi quỷ quái này có thể rèn luyện thân thể. Mạnh như hắn, Đế Nguyên hộ thân ở đây cũng không có chút tác dụng nào, huống chi là những người khác. Muốn chống đỡ được, chỉ có thể dựa vào lực lượng của thân thể ngăn cản.
Cũng không biết thứ Tinh Ngoại Cương Phong trong hẻm núi này từ đâu tới, đúng là liên tục sinh sôi không ngừng.
Nhục thân Dương Khai cường đại, tự nhiên không sợ thứ cắt chém yếu ớt kia. Hắn đội gió cương từng bước một đi sâu vào trong.
Cùng với khoảng cách tăng lên, uy lực của cương phong cũng càng ngày càng mạnh. Trên vách đá xung quanh hẻm núi cũng xuất hiện từng cái hố lớn nhỏ. Hố lớn đủ để chứa bảy tám người, hố nhỏ chỉ có thể chứa một người.
Dương Khai đoán chừng những cái hố này là do các đệ tử Vô Hoa Điện đời trước để lại. Tiến vào tu luyện kiểu gì cũng gặp nguy hiểm, một khi phát giác chống đỡ không nổi, liền có thể tiến vào hố gần đó để tránh né chữa thương.
Càng đi sâu vào trong, uy lực của cương phong càng mạnh. Dương Khai lại hồn nhiên không phát hiện, ngược lại mắt lộ tinh quang: Nơi tốt a nơi tốt! Lăng Tiêu cung có căn cơ này, sau này các đệ tử rèn luyện thân thể liền đơn giản hơn. Chỉ cần đến đây tu luyện một trận, cường độ nhục thân sẽ tăng lên. Vật dẫn nhục thân cường đại, làm gì cũng thuận tiện, thậm chí có thể ảnh hưởng đến thuận lợi trong tu luyện sau này.
Hẻm núi rất dài, Dương Khai đi trọn vẹn nửa canh giờ cũng không thấy cuối cùng. Ngược lại, thứ Tinh Ngoại Cương Phong ở đây đã khiến hắn cảm thấy da thịt đau đớn, ngẫu nhiên còn cắt ra vài vết thương nhỏ xíu trên người, nhưng những vết thương đó thoáng qua tức thì, trong nháy mắt bị san bằng bởi sức khôi phục cường đại.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến từng đợt gầm nhẹ đè nén. Dương Khai nghiêng tai nghe một chút, mỉm cười, dưới chân liền nhích một cái, tốc độ tăng nhanh không ít.
Không bao lâu, phía trước xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, dài tới bảy tám trượng, cao cũng có năm sáu trượng. Toàn thân trên dưới lôi quang lấp lóe, tản ra khí tức cực kỳ hung lệ đáng sợ. Con quái vật khổng lồ này nhìn thoáng qua giống như một con tê giác, trên đầu mọc lên một chiếc độc giác bén nhọn. Nó lắc đầu vẫy đuôi không ngừng. Khi cương phong xung quanh vần vũ, trên thân thể khổng lồ không ngừng phun huyết, lại sừng sững không lùi, cuồng hống liên tục, âm thanh chấn động tứ cực.
Hồng hộc. Dường như phát giác có người tới gần, con quái vật khổng lồ kia quay đầu nhìn lại, hai mắt to bằng cái nồi sắt một mảnh huyết hồng.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, chợt lách mình tiến vào một cái hố bên cạnh.
Nói cũng kỳ lạ, vừa tiến vào nơi này, thứ cương phong khắp nơi kia liền biến mất không thấy.
Một lát sau, một thân ảnh khôi ngô lách mình mà vào, chính là Tê Lôi. Hắn một mặt lúng túng nói: “Đại nhân sao ngài lại tới đây?” Không cẩn thận để Dương Khai nhìn thấy bản thể, quả thật có chút lúng túng. Mặc dù xuất thân Yêu tộc, nhưng từ khi hóa hình đến nay hắn rất ít khi lộ ra chân thân, trừ khi đại chiến với địch nhân giằng co không xong cần liều mạng.
Vừa rồi mặc dù không phải đại chiến với ai, nhưng cực lực ngăn cản Tinh Ngoại Cương Phong tàn phá, hình ảnh vẫn có chút chật vật. Tê Lôi tự nhiên không hy vọng bị người nhìn thấy.
“Tới nhìn một cái thứ Tinh Ngoại Cương Phong này có gì hay ho.” Dương Khai mỉm cười, đưa tay ra hiệu. Tê Lôi lúc này khoanh chân ngồi xuống trước mặt hắn, gật gù đắc ý nói: “Nơi đây không tệ, Đại nhân muốn mảnh cơ nghiệp này quả nhiên là quyết định cực kỳ sáng suốt.”
Dương Khai nhíu mày nói: “Yêu Vương cũng cảm thấy nơi đây không tệ?”
Tê Lôi nói: “Đó là đương nhiên. Nếu cho ta một chút thời gian, nhục thể của ta còn có thể nâng cao một bước.”
Dương Khai gật đầu: “Đối với Yêu Vương đều có tác dụng, xem ra là coi như không tệ.”
Tê Lôi cười hắc hắc: “Tuy nhiên nơi này vẫn rất hung hiểm. Thực lực không đủ tùy tiện xâm nhập, cũng là tự tìm đường chết.” Nói rồi, sợ hãi kinh ngạc. Chợt nhớ lại vừa rồi Dương Khai rõ ràng đứng cách hắn không xa, lại dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, đâu như mình chật vật như vậy?
Giờ mới hiểu, tố chất thân thể của Dương Khai so với hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu. Điều này khiến Tê Lôi không khỏi có chút nhụt chí. Hắn dù sao cũng là Yêu Vương Cổ Địa, xét về thực lực trong ba mươi hai đường Yêu Vương cũng thuộc top đầu, thế mà trên nhục thân lại không sánh bằng một con người?
Hắn cùng Ưng Phi, Tạ Vô Vị ba người sở dĩ chỉ nghe lệnh Dương Khai, tự nhiên là vì hậu nhân Thiên Hình. Họ trông cậy vào mối quan hệ tốt giữa Dương Khai và hậu nhân Thiên Hình, đợi Huyết Môn mở lại sẽ được gần thủy lâu đài.
Nhưng cùng với sự tiếp xúc sâu sắc hơn, ba đại Yêu Vương mới phát hiện, Dương Khai không phải là Đế Tôn nhất trọng, nhị trọng bình thường. Nếu thật sự giao đấu, họ đơn đấu e rằng còn chưa chắc đã là đối thủ.
Huống chi, người ta ngay cả Long Nữ cũng hàng phục một cái. Mỗi lần nhớ tới điều này, ba đại Yêu Vương đều phục sát đất.
Dương Khai gật đầu nói: “Nếu nơi đây có tác dụng với Yêu Vương, vậy Yêu Vương cứ an tâm tu luyện ở đây, thuận tiện cũng trông coi nơi này.”
Tê Lôi cười nói: “Chính hợp ý ta.”
Dương Khai chuyển chủ đề nói: “Nói đến ba mươi hai đường Yêu Vương Cổ Địa, ta cũng chỉ quen các ngươi ba vị. Không biết tính tình các Yêu Vương khác thế nào?”
Tê Lôi vuốt cằm nói: “Mấy kẻ đó à… Dù sao cũng không phải hạng đèn cạn dầu. Chẳng hạn như tên Hùng Khai Sơn kia, nhìn thì ngốc nghếch, kỳ thực bụng đầy ý xấu, cực kỳ âm hiểm.” Hắn ra vẻ bị Hùng Khai Sơn làm thiệt nhiều, oán niệm sâu đậm. Bỗng hèn mọn cười một tiếng: “Tuy nhiên mấy nữ Yêu Vương kia vẫn rất có tư vị, nhất là Hồ Phỉ kia, nghe nói có huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, chậc chậc…” Giật mình, nghiêm mặt nói: “Đại nhân đụng phải yêu nữ này thì phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng mắc lừa, nàng mị hoặc chi thuật trong thiên hạ cử thế vô song.”
…
Ngày 11/11 kinh khủng sắp tới, mọi người mua sắm cần cẩn thận, xin hãy nghĩ lại trước khi chặt tay nhé.