» Chương 3297: Bứt ra bên ngoài sự việc

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Vì lẽ đó, nếu thật là tính được, Ngô An cùng Đường Thắng đã chết vẫn là sư huynh đệ. Bối phận của Lăng Âm Cầm giống với Đường Thắng, cao hơn Lam Hòa một bậc.

Năm đó khi Lăng Âm Cầm mới đến Thiên Lang Cốc, nàng chỉ ở cảnh giới Đạo Nguyên tam tầng. Tuy nhiên, những năm gần đây Thiên Lang Cốc cũng không bạc đãi nàng. Cộng thêm sự tích lũy lâu dài, cuối cùng mấy năm trước nàng đã lên cấp Đế Tôn và được Đường Thắng thăng chức trưởng lão.

Lam Hòa nói: “Năm đó ở Toái Tinh Hải, đệ tử gặp phải một người. Chính người đó đã nói cho đệ tử về chuyện của Lăng trưởng lão. Sau khi ra khỏi Toái Tinh Hải, đệ tử đã cho người đi tìm hiểu tin tức của Lăng trưởng lão. Thật khéo là không lâu sau đã có kết quả và đưa nàng về cốc.”

Đường Thắng vuốt cằm nói: “Đúng là có chuyện như vậy. Sao vậy, là muốn tranh công với sư phụ sao?” Có thêm một Đế Tôn cảnh cũng giúp ích rất nhiều cho Thiên Lang Cốc. Hắn còn tưởng Lam Hòa đang đòi hỏi lợi lộc gì đó.

Lam Hòa lè lưỡi nói: “Đâu có, con muốn nói, người năm đó nói cho con biết chuyện này tên là Dương Khai.”

Đường Thắng nói: “Hắn lúc đó hình như còn cứu ngươi một lần, đưa ngươi từ khe hẹp hư không ra ngoài. Chuyện này sau đó ngươi cũng đã nói với ta rồi…”. Nói xong, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn nàng nói: “Ngươi vừa nói gặp được cọng cỏ cứu mạng, đừng nói là…”

Lam Hòa hé miệng mỉm cười nói: “Sư phụ mắt sáng như đuốc. Lần này con lại gặp được vị Dương huynh đó.”

“Hắn ở Đông Vực? Ngươi không phải nói hắn ở Nam Vực sao?”

“Đúng vậy ạ, hắn là người Nam Vực, nhưng chuyến này đến Đông Vực có một số việc.”

“Vậy ngươi có đưa người về không? Người ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi. Nếu gặp được, nên cảm ơn cẩn thận một phen.”

Lam Hòa nói: “Con đương nhiên đã đưa người về rồi. Hiện giờ đang ở trong khách điện.”

Đường Thắng nghe vậy, lập tức đứng dậy, tức giận trừng mắt nàng nói: “Nha đầu này, nếu đã mời người đến, tại sao còn không nói sớm? Vòng vo mãi. Vừa là ân nhân của ngươi, vi sư cũng nên đi gặp một lần, biểu đạt lòng biết ơn mới phải.”

Lam Hòa cười nói: “Con đã cảm ơn rồi.”

Đường Thắng nghiêm nghị nói: “Ân cứu mạng, có cảm ơn bao nhiêu cũng không quá đáng.”

Lam Hòa nhân cơ hội nói: “Thực ra lần này hắn cũng có chuyện muốn nhờ sư phụ giúp. Ban đầu con còn lo sư phụ không đồng ý, giờ có câu nói này của người con mới an tâm.”

Bước chân của Đường Thắng hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên sinh ra một tia dự cảm không lành, quay đầu nhìn Lam Hòa nói: “Tại sao ta cảm thấy nha đầu này ngươi không an hảo tâm gì? A, châm trà rót nước, đấm vai bóp lưng, vô sự mà ân cần không gian tức đạo!”

“Đâu có ạ, đệ tử trong mắt sư phụ sao lại là người như vậy?” Lam Hòa bĩu môi, một mặt không chịu nghe.

Đường Thắng hừ nói: “Ngươi là dạng gì ta còn không rõ sao?” Dừng một chút nói: “Xem ra lần này hắn đến cầu không nhỏ a, nói đi, hắn muốn ta giúp gì?”

Lam Hòa nhăn nhăn nhó nhó nói: “Sư phụ…”

Đường Thắng nói: “Mau nói, bằng không cẩn thận chúng ta quy hầu hạ.” Nhẹ nhàng liếc nhìn Lam Hòa một hồi, trêu chọc nàng hai tay bưng đầu.

Trầm ngâm một chút, Lam Hòa vẫn mở miệng nói: “Lần này hắn đến Đông Vực là muốn đi Linh Thú Đảo, đáng tiếc không tìm được phương pháp.”

“Linh Thú Đảo…” Sắc mặt Đường Thắng khẽ thay đổi, hiển nhiên là ý thức được điều gì, nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Ta hiểu rồi.”

Linh Thú Đảo mờ mịt không còn hình bóng, người bình thường không biết phương pháp đích thực không tìm được. Đừng nói Dương Khai một người ngoại lai, ngay cả người Đông Vực cũng không rõ Linh Thú Đảo rốt cuộc ở đâu. Nhưng người khác không rõ, Thiên Lang Cốc lại có biện pháp tìm tới, chỉ vì năm đó có một Tầm Thú Sứ đến từ Linh Thú Đảo đã để lại một tín vật. Nắm tín vật đó đi tới Đông Hải thì sẽ tìm tới vị trí đại khái của Linh Thú Đảo.

Khẽ mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ mà thôi. Hắn đã có ân với ngươi, vi sư sẽ tự mình cùng hắn đi một chuyến, nhất định giúp hắn tìm tới Linh Thú Đảo.” Tín vật kia tuy là chỗ dựa lớn nhất của Thiên Lang Cốc, nhưng chỉ mượn nó tìm kiếm vị trí Linh Thú Đảo, cũng không tính vận dụng ân tình Linh Thú Đảo. Đối với Thiên Lang Cốc mà nói cũng không tổn thất. Sau này Thiên Lang Cốc thật sự gặp phải nguy hiểm gì, tín vật kia vẫn có thể phát huy tác dụng. Nhờ đó trả lại Dương Khai một món nợ ân tình, ngược lại cũng không tồi.

Hơn nữa cũng có thể tiện thể kết giao người này một, hai. Đường Thắng cũng nghe Lam Hòa nói rồi, thanh niên kia thực lực xuất sắc, thiên tư xuất chúng, càng khó hơn là tinh thông pháp tắc không gian, thành tựu tương lai nhất định không thể lường được.

Nhìn Lý Vô Y đó, chính vì tinh thông pháp tắc không gian mới đoạt được danh hiệu người số một dưới Đại Đế. Tương lai Dương Khai chưa chắc đã kém hơn Lý Vô Y. Nếu có thể vì vậy mà làm tốt giao tình, đối với Thiên Lang Cốc sau này cũng có chỗ tốt.

Các loại ý nghĩ chợt hiện lên, Đường Thắng đã có tính toán. Đây không phải nói hắn công phu tâm kế, chỉ là cân nhắc bình thường mà thôi. Hơn nữa hắn thân là Cốc chủ Thiên Lang Cốc, tâm hệ toàn bộ tông môn, suy nghĩ tự nhiên cũng nhiều hơn một chút.

Lam Hòa nghe vậy nhưng không vui mừng, trái lại cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, lắp bắp nói: “Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, hiện tại vị Dương huynh đó tình cảnh có chút không tốt lắm.”

“Ừm?” Đường Thắng nghi ngờ: “Lời ấy nghĩa là sao?”

Lam Hòa nói: “Sư tôn người quên rồi sao? Hắn ở Toái Tinh Hải đã giết không ít người, trong đó bao gồm Trường Hạo, Trường Hiền, hai vị Thánh tử của Phạm Thiên Thánh Địa…”

Sắc mặt Đường Thắng hơi thay đổi: “Phạm Thiên Thánh Địa đang gây sự với hắn?”

“Còn có Hoàng Tuyền Tông…” Giọng Lam Hòa càng nhỏ đi một chút.

“Cái gì?” Lần này Đường Thắng thật sự hoàn toàn biến sắc.

Một thế lực hàng đầu tìm Dương Khai gây phiền phức còn chưa tính, bây giờ lại hai thế lực hàng đầu đồng thời tìm hắn gây sự? Cái đó còn có mệnh ở? Củ khoai nóng bỏng tay như vậy, người khác tránh còn không kịp, nào có ngốc đến hướng về nhà mình lĩnh?

Đường Thắng thật không biết nên nói Lam Hòa cái gì tốt, tức giận đến đưa tay thẳng điểm nàng.

Lam Hòa oan ức nói: “Sư phụ người không phải đã nói, tích thủy chi ân làm dũng tuyền báo đáp, huống chi hắn đối với đệ tử còn có ân cứu mạng. Năm đó nếu không phải hắn đưa con ra khỏi vết nứt không gian, đệ tử đã sớm chết rồi.”

Đường Thắng khí khổ nói: “Nói thì nói như thế không sai, nhưng cũng phải phân thời điểm a. Hiện tại thế cục này… Ngươi đây là châm lửa vào người ta Thiên Lang Cốc a.”

Lam Hòa bĩu môi nói: “Thiên Lang Cốc chúng ta không phải có tín vật của Linh Thú Đảo sao? Hai thế lực lớn đó tuy lợi hại, nhưng cũng không đến nỗi dám động thủ với chúng ta chứ?”

Đường Thắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bọn họ đích thực không dám động thủ với chúng ta, nhưng ngươi đừng quên đi, Thiên Lang Cốc nếu ở Đông Vực, mọi chuyện đều phải chịu sự kiềm chế từ khắp mọi mặt. Không phải vì chúng ta có tín vật của Linh Thú Đảo mà có thể vọng lớn tự tôn. Chọc giận hai thế lực lớn đó, Thiên Lang Cốc ta sau này còn có cuộc sống yên ổn quá? Đệ tử ra ngoài lịch luyện, từ đâu ra sự bảo đảm an toàn gì? Nha đầu này, thật sự làm ta tức chết rồi.”

Lam Hòa mờ mịt luống cuống nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Đường Thắng đi đi lại lại, trầm ngâm một lát sau trong mắt lóe ra một tia quyết đoán: “Bây giờ chỉ có thể phủ nhận chuyện tín vật đó, gạt Thiên Lang Cốc ra khỏi chuyện này, sau đó để hắn rời đi sớm một chút.”

“Nhưng là con đã đồng ý với hắn.” Lam Hòa một mặt không thể tin nhìn Đường Thắng, dường như không nghĩ tới sư tôn vậy mà lại đưa ra quyết định như vậy, trong lòng có cảm giác không dám quen biết.

Đường Thắng lắc đầu nói: “Ngươi đồng ý không tính chuẩn, Thiên Lang Cốc do bản tọa chủ sự.”

Lam Hòa kinh hãi nói: “Sư phụ, người là muốn đồ nhi làm kẻ bất tín bất nghĩa sao?”

“Làm càn!” Đường Thắng quay đầu gầm lên, khắp khuôn mặt là vẻ uy nghiêm, bỗng chậm giọng nói: “Tiểu Hòa, ngươi phải hiểu vi sư, phải nghĩ cho tương lai của mấy ngàn đệ tử Thiên Lang Cốc. Nếu có thể, vi sư cũng không muốn như vậy, nhưng nếu che chở hắn, chẳng khác nào đang trở mặt với hai đại thế lực hàng đầu đó. Thiên Lang Cốc ta đặt chân ở Đông Vực, sau này làm sao sinh tồn? Ngươi cũng không phải là người không hiểu chuyện, lẽ ra có thể rõ ràng.”

Lam Hòa há miệng, cuối cùng một câu cũng không nói ra, đầy mặt cay đắng.

Chuyện đến nước này, nàng có chút không biết nên làm sao đối mặt Dương Khai. Dù sao mình đã nói ra rồi, bây giờ lại không thể thực hiện ước định, Dương Khai không biết sẽ nghĩ về mình thế nào đây.

Có thể nàng cũng biết, sư phụ đã có quyết định, mình nói gì cũng không thể thay đổi. Suy nghĩ một chút nói: “Sư phụ, có thể giao tín vật đó cho con bảo quản một thời gian không? Con sẽ dẫn hắn rời khỏi Thiên Lang Cốc, cùng hắn đi tìm Linh Thú Đảo. Chờ tìm được Linh Thú Đảo con sẽ trở về.”

Đường Thắng lắc đầu nói: “Nếu không có hai thế lực lớn đó, động tác này chưa chắc không thể. Nhưng bọn họ nếu muốn gây sự với Dương Khai, ngươi tuyệt không thể làm như vậy. Bọn họ cũng sẽ không vì ta mà bỏ qua ngươi. Ngươi nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?”

“Nhưng là…”

“Chuyện này không cần nói nhiều.” Đường Thắng giơ tay cắt ngang lời nàng. “Bây giờ theo vi sư đi gặp Dương Khai đó đi.”

Lam Hòa thất thần lạc phách theo ở phía sau.

Giữa đường, Đường Thắng lấy ra la bàn truyền tin và trao đổi với ai đó một hồi. Lát sau, một phụ nhân mặc cung trang bay tới, chính là Phó Cốc chủ Thiên Lang Cốc Tiền Tú Anh, cũng là thê tử của Đường Thắng.

Liếc nhìn Lam Hòa, Tiền Tú Anh cười nói: “Tiểu Hòa đây sao vậy, buồn bã ỉu xìu? Có phải sư phụ ngươi lại huấn ngươi rồi không? Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, sư nương làm chủ cho ngươi.”

Lam Hòa cúi đầu, không nói một lời.

Đường Thắng thở dài một tiếng, nói sơ qua chuyện lần này, lại báo cho nàng quyết định của mình.

Tiền Tú Anh giờ mới hiểu vì sao Lam Hòa ủ rũ không vui, trầm ngâm một chút nói: “Chuyện này đúng là có chút phiền phức.”

Trong lòng cũng có chút không cam lòng về Dương Khai. Ngươi nói ngươi giết hai Thánh tử của người ta, lại giết một đệ tử thân truyền của tông chủ Hoàng Tuyền Tông thì cũng thôi đi. Khỏe mạnh cần gì phải ở Nam Vực không được, làm gì nhất định phải chạy sang Đông Vực? Đến thì đến, ít nhất cũng ẩn giấu hành tung một chút đi. Vừa lộ diện đã bị hai đại thế lực hàng đầu theo dõi, còn để Thiên Lang Cốc trêu chọc một thân xui xẻo. Thiên Lang Cốc trêu ai ghẹo ai?

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt nhưng không có biểu hiện gì. Tiền Tú Anh nhìn Lam Hòa nói: “Hắn có nói muốn đi Linh Thú Đảo làm gì không? Có quen biết ai ở Linh Thú Đảo không?”

Lam Hòa chậm rãi lắc đầu: “Đệ tử cũng không biết.”

Đường Thắng nói: “Dương Khai đó nếu tinh thông lực lượng không gian, đi Linh Thú Đảo chẳng phải muốn xin Lý Vô Y đại nhân chỉ giáo một, hai sao?”

Tiền Tú Anh vuốt cằm nói: “Nói cũng đúng. Nói như vậy, hắn cùng Linh Thú Đảo cũng không có gì đặc biệt quan hệ.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5887: Bốc lên cái đầu

Chương 666: Thiên Chu Sa Khâu

Chương 5886: Để đó ta đến