» Chương 3316: Thiếu chủ chớ hoảng sợ, lão phu đã đến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3316: Thiếu chủ chớ hoảng sợ, lão phu đã đến.
Trận chiến này, kinh thiên động địa, quỷ thần tránh lui.
Trên chiến trường, ba tôn đại năng đều liều mạng, không ai giữ lại chút nào. Phải đến sau một canh giờ, cục diện mới dần dần rõ ràng. Cơn lôi điện quấy phong vân tan bớt, để Đường Thắng và những người quan sát từ xa cuối cùng có thể nhìn rõ thế cục.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến mọi người đều run lên trong lòng.
Dương Khai toàn thân máu thịt be bét, kim quang lấp lóe khắp nơi, hiển nhiên là dấu vết sau khi kim huyết khô cạn. Vảy rồng xoay tròn trên người không biết đã tróc ra bao nhiêu phiến, nhìn thật sự thê thảm vô cùng. Thạch Hỏa còn thê thảm hơn, gai ngược trên người đã hoàn toàn biến mất, thân thể trống trơn, dị hỏa đang cháy cũng dập tắt. Về phần Thương Mạt, dường như cũng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, thậm chí không thể duy trì thần thông mạnh nhất của mình.
Đánh nhau chết sống đến tận đây, song phương đúng là lưỡng bại câu thương.
Thương Mạt mặt trầm như nước, Dương Khai lại ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: “Xem ra, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này a.”
Khóe mắt Thương Mạt nhịn không được co giật. Không thể không nói, trận chiến ngày hôm nay ngoài ý muốn. Vốn cho rằng mình tự thân xuất mã nên dễ như trở bàn tay, ai ngờ Dương Khai thủ đoạn lại cao minh như vậy, ác chiến đến đây cũng không hoàn toàn thua.
Trong mắt hắn lóe lên một tia oán độc, liếc nhìn pháp thân một cái. Nếu không có Thạch Hỏa này, Dương Khai tuyệt đối không phải đối thủ của mình. Dù hắn có thể hóa thành thân rồng ba mươi trượng, mình hôm nay cũng có thể bắt được hắn.
Nhưng có thêm một Thạch Hỏa ở bên yểm trợ, hai đánh một, mình dù có thể chiếm thượng phong thì sao? Giết không được hắn thì không chiếm được vật kia, còn vô duyên vô cớ kết thù. Việc này nếu để Dương Viêm biết…
Thương Mạt bỗng nhiên có chút xoắn xuýt. Tiếp tục đánh xuống hoàn toàn không có ý nghĩa. Trận chiến trước đã phá hủy thủ đoạn ngăn cách thiên địa của hắn. Đó vốn là một loại cấm chế chuẩn bị sẵn, phong tỏa vùng thế giới này, không quá kiên cố. Mình toàn lực xuất thủ, cấm chế đó tự nhiên sụp đổ.
Nói cách khác, bây giờ Dương Khai nếu muốn bỏ chạy, mình căn bản không thể giữ hắn lại.
Việc không có ý nghĩa hắn tự nhiên không muốn lãng phí tinh lực. Suy ngẫm một chút, đang định mở miệng nói gì đó, đã thấy Dương Khai đột nhiên sắc mặt cứng lại, hai tay kết ấn, một chưởng vỗ xuống về phía mình.
Cảm giác thời gian trong khoảnh khắc dừng lại từ trên trời giáng xuống.
Tuế Nguyệt Như Toa Ấn!
Đồng tử Thương Mạt co rụt lại, đồng dạng một chưởng nghênh tiếp.
Ầm một tiếng nổ, chưởng lực cuồng bạo va chạm giữa không trung, lẫn nhau triệt tiêu. Thương Mạt ngự phong lơ lửng, lạnh lùng nói: “Thấy tốt thì lấy đi, tiểu tử!” Hắn đã nảy sinh ý lui, ai ngờ Dương Khai lại được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức một cơn lửa giận cuồn cuộn. Hắn không muốn cùng Dương Khai thật liều lưỡng bại câu thương, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Dương Khai.
Dương Khai phun ra một ngụm máu, kiệt ngạo nhìn qua hắn, tiếng như lôi minh: “Lão cẩu ngươi muốn nhận thua sao?” Một tiếng lão cẩu, hiển nhiên là đáp lại lời tiểu tử trong miệng Thương Mạt.
Thương Mạt sắc mặt trầm xuống nói: “Chuyện hôm nay tuy ta cân nhắc không chu toàn, nhưng ngươi cũng không tổn hại gì, việc này coi như thôi đi.”
Dương Khai cười lạnh nói: “Coi như thôi? Ý của ngươi là ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Dưới gầm trời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”
Thương Mạt khẽ nói: “Ngươi muốn thế nào?” Đôi mắt nheo lại đã nổi lên sát cơ. Nếu Dương Khai thật muốn dây dưa không rõ, vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp tục đánh. Hắn tin rằng đến cuối cùng người chết kia tuyệt đối không phải mình, nhưng mình khẳng định cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Dương Khai gật gù đắc ý nói: “Nếu không có bản tọa còn có chút bản sự tự vệ, giờ phút này ngươi còn có thể tốt như vậy nói chuyện? Ngươi đã làm lần đầu tiên, cũng đừng trách ta làm mười lăm. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đánh đi! Hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong!”
Dứt lời lúc, khí thế uể oải đột nhiên tăng vọt, hai mắt chiến ý hừng hực, nhanh chân mở ra về phía trước.
Pháp thân không nói một lời đồng thời di chuyển thân hình.
Thương Mạt sắc mặt âm trầm. Đến cùng vẫn đánh giá thấp sự kiên quyết của tiểu tử này. Nhưng việc đã đến nước này, đã không có chỗ trống để cứu vãn. Vậy cũng chỉ có thể so tài xem hư thực. Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong mắt một mảnh kiên quyết.
Nhưng đúng lúc này, Dương Khai và Thương Mạt đột nhiên đều quay đầu nhìn về một hướng, cùng nhau lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Vị trí đó, một đạo lưu quang kích xạ tới, tốc độ cực nhanh, hiển lộ rõ ràng người tới thực lực bất phàm.
Người còn chưa tới, thanh âm tràn ngập lệ khí đã truyền đến từ xa: “Thiếu chủ chớ hoảng sợ, lão phu đến rồi!”
Nói ra chữ đầu tiên, người kia vẫn chỉ là một chấm đen nhỏ ở chân trời xa. Chờ đến chữ cuối cùng hạ xuống, giữa sân đã xuất hiện một lão giả choai choai.
Một lão giả nhìn cực kỳ quái dị. Dù tuổi không nhỏ, nhưng lại bựa đến cực điểm mặc vào một kiện trường bào màu đỏ chót, có hơi dở dở ương ương. Dù mặt mỉm cười, lại hình dung hung lệ, nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác “Lão gia hỏa này không phải đồ tốt”. Khuôn mặt dữ tợn đều tản ra khí tức hung tàn, hoàn toàn không có vẻ mặt hiền lành nên có ở cái tuổi này.
Thương Mạt và Dương Khai đều bị người này làm cho mơ hồ. Trận chiến lớn như vậy, thế mà còn có người không biết sống chết xông tới gây rối?
Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy đương nhiên, bởi vì lão giả choai choai này cho người cảm giác dù dở dở ương ương, lại không ai dám khinh thị. Hắn tuyệt đối có tư cách tham gia vào trận chiến này, là một cường giả.
Dương Khai thậm chí từ pháp thân cảm nhận được một chút rung động bất thường, đó là cảm giác sợ hãi bản năng.
Điều này khiến Dương Khai không khỏi kỳ quái. Pháp thân là một sợi phân thần của mình nhập chủ thần trí, đối mặt Thương Mạt cũng không sợ hãi chút nào, sao lại lộ vẻ sợ hãi đối với lão giả choai choai này? Huống hồ, mình cũng không sợ hãi, pháp thân đang sợ cái gì?
Nghĩ như vậy, thì không phải pháp thân sợ hãi, mà là bản nguyên Thạch Hỏa sợ hãi.
Có thể làm cho bản nguyên Thạch Hỏa sợ hãi tồn tại, lão gia hỏa này lai lịch gì? Dương Khai trợn tròn long nhãn, tò mò nhìn không ngừng.
Đã thấy lão giả choai choai kia cũng mắt sáng rực nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ xem xét. Chợt mắt sáng lên, khẽ vuốt cằm nói: “Thiếu chủ chớ sợ, lão phu tới rồi.”
Dương Khai quay đầu nhìn phía sau mình, nơi đó không có một ai. Lại quay đầu nhìn lão giả, tay chỉ mũi mình nói: “Đang nói chuyện với ta?”
Lão giả khẽ mỉm cười nói: “Tự nhiên.”
Dương Khai hắc một tiếng: “Lão trượng ngươi nhận lầm người.” Nghĩ thầm lão gia hỏa này có bệnh gì, lại mở miệng gọi mình thiếu chủ. Chúng ta căn bản không biết nhau mà? Chẳng lẽ đầu có vấn đề? Nhìn hắn lệ khí mọc thành bụi, mặt dữ tợn, tu vi lại cực cao, làm không tốt là lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma cũng nên.
Bất quá tiếng thiếu chủ kia, lại làm cho Dương Khai suy nghĩ ngàn vạn, không tự chủ được nghĩ đến Địa Ma từng cùng hắn xuất sinh nhập tử.
Xưng hô này… Thế nhưng đã lâu không gặp rồi a.
Địa Ma bây giờ đang bế quan khổ tu ở Lăng Tiêu cung. Thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn, Địa Ma chỉ có đón đầu đuổi kịp, mới có cơ hội cùng hắn vai kề vai chiến đấu.
Lão giả nói: “Thiếu chủ chớ có nói đùa. Dù ngươi bây giờ… Ừm, biến hóa quá lớn, nhưng trong mắt lão phu, thiếu chủ vẫn là thiếu chủ.” Đang nói chuyện, thần sắc nghiêm lại, chắp tay thở dài: “Thiếu chủ ở trên, xin nhận lão phu cúi đầu!”
Dương Khai từ trên cao nhìn xuống hắn, nghĩ thầm gia hỏa này làm cái gì ý tứ? Sẽ không phải Thương Mạt tên kia muốn đùa nghịch âm mưu quỷ kế gì a? Tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc mắt nhìn Thương Mạt, Dương Khai lập tức trong lòng vui lên. Chỉ thấy gia hỏa này lại mặt mũi tràn đầy khẩn trương nhìn chằm chằm lão giả bựa kia, trên mặt một mảnh bất an, hiển nhiên cũng nhận ra sự cường đại của lão giả bựa.
Như vậy xem ra, dù là âm mưu quỷ kế gì, lão giả bựa này khẳng định cũng không phải do Thương Mạt mời tới.
Chẳng lẽ thật như mình đoán, lão gia hỏa tẩu hỏa nhập ma đầu óc không rõ ràng, nhầm mình thành thiếu chủ gì đó? Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, đâu có dấu vết tẩu hỏa nhập ma, cũng không có vẻ ngây ngô thần trí.
Hơn nữa, có thể làm thiếu chủ của nhân vật như vậy, lại nên xuất thân từ thế lực nào?
Tâm tư vừa chuyển, Dương Khai vuốt cằm nói: “Được rồi, đã ngươi nhận ta người thiếu chủ này, vậy bản thiếu chủ cũng không khách khí với ngươi.” Chỉ một ngón tay Thương Mạt nói: “Cho ta giết chết hắn!”
Thương Mạt vốn trong lòng vô cùng bất an, nghe được Dương Khai lời này lại càng sắc mặt đại biến, như lâm đại địch. Lôi Xử dựng lên trước người, bày ra tư thế phòng ngự.
Lão giả bựa nghe vậy, quay đầu nhìn Thương Mạt một cái, khóe miệng giật một cái nói: “Thiếu chủ, cái này… E là có chút khó khăn.”
Dương Khai cằm hướng về hắn, trong lỗ mũi phun nhiệt khí, khẽ nói: “Sao vậy? Ta người thiếu chủ này chỉ là bài trí, nói lời không có tác dụng sao?”
Thấy hắn thật sự nắm lấy cái giá đỡ thiếu chủ, lão giả bựa trong lòng đừng nói khó chịu đến mức nào, nghĩ thầm nếu không phải ngươi có cơ duyên như vậy, lão phu lại muốn mượn lực thoát khỏi một mối phiền phức, sao lại chạy tới để cho ngươi chiếm tiện nghi của ta?
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể tự đánh mặt mình, huống chi hắn cũng biết, người thanh niên này phía sau có nữ nhân kia tồn tại. Nhớ tới nữ nhân kia… Lão giả trong lòng lại giật mình.
Ho nhẹ một tiếng, lão giả nói: “Thiếu chủ lời nói tự nhiên có tác dụng, chỉ là gia hỏa này tu vi không tầm thường, không dễ giết như vậy đâu a. Huống chi lão phu như không nhìn lầm, hắn còn giống như là người của Tinh Đình. Bây giờ Thiết Huyết Đại Đế chưởng quản Tinh Đình, lão phu nếu giết hắn, ngày khác Thiết Huyết Đại Đế đến tìm phiền phức, cũng sẽ liên lụy thiếu chủ không phải?”
À… Đầu óc rất rõ ràng nha. Dương Khai trừng mắt nhìn qua hắn. Ngay cả Thương Mạt là người của Tinh Đình, biết bây giờ Tinh Đình là Thiết Huyết Đại Đế chưởng quản, sao có thể thần trí không rõ?
Chỉ là… Ngươi lão gia hỏa này nếu thần trí rõ ràng, vì sao lại tự cam thấp hèn, xưng hô ta một tiếng thiếu chủ? Dương Khai mờ mịt.
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Khai lại hừ lạnh nói: “Hắn đã muốn giết ta, ta tự nhiên cũng phải giết hắn. Chẳng lẽ người của Tinh Đình liền không động được sao? Đừng nói nhảm, ngươi cứ nói ngươi có thể giết chết hắn không? Có thể thì ngươi động thủ, không thể thì cút ngay, bản thiếu chủ tự mình động thủ.”
Lão giả tức giận sôi lên. Cho ngươi ba phần nhan sắc liền thật sự mở phường nhuộm, hối hận ruột đều xanh. Sớm biết thế này, sao phải chạy tới a. Thịt dê này còn chưa ăn vào, vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền phức. Tiểu tử thúi dám nói với lão phu như vậy, ngươi cứ đợi đấy cho ta lấy, sớm muộn gì cũng cho ngươi biết lợi hại.