» Chương 3323: Do ngươi làm chủ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3323: Do ngươi làm chủ
“Dương tiểu tử, lão gia hỏa này giống như thật sự có ý muốn đi theo ngươi, ý của ngươi thế nào?” Cửu Phượng cười mỉm nhìn về phía Dương Khai, nháy mắt nói: “Có thể được một tôn Thánh Linh nhận chủ, cũng coi như một mối phúc duyên.”
Đổi lại người bên ngoài gặp được chuyện này, đâu còn quản Cùng Kỳ tiếng lành hay tiếng xấu, không chừng trong bụng đã nở hoa, vội vã đồng ý. Dương Khai lại xùy một tiếng, chẳng thèm ngó tới: “Ta cũng không phải không có.”
Ngươi có cái gì? Cùng Kỳ trừng mắt.
Cửu Phượng chợt nhớ tới Lưu Viêm, nghĩ thầm cũng đúng. Chuyện này đối với người ngoài là cơ duyên ngàn năm khó gặp, nhưng Dương Khai vốn có Lưu Viêm. Vị trí của Phượng tộc cao hơn Cùng Kỳ, có lẽ hiện tại Lưu Viêm thực lực không bằng Cùng Kỳ, nhưng không gian trưởng thành trong tương lai chắc chắn lớn hơn nhiều. Với Dương Khai mà nói, việc Cùng Kỳ nhận chủ có lẽ không nhiều sức hấp dẫn. Huống chi, ai cũng biết Cùng Kỳ giờ phút này chỉ muốn dựa hơi, không thể xác định ý nhận chủ này là thật hay giả.
Vạn nhất bây giờ bảo đảm Cùng Kỳ, ngày sau hắn trở mặt cắn chủ, chẳng phải tự hại mình.
Cửu Phượng quay đầu nhìn qua Cùng Kỳ nói: “Ngươi nghe thấy rồi, ngoan ngoãn theo chúng ta về Linh Thú Đảo đi.”
Cùng Kỳ sắc mặt nghiêm túc nói: “Lão phu không muốn khai chiến với các ngươi.”
Cửu Phượng thản nhiên nói: “Như thể bản cung rất muốn vậy.”
Lý Vô Y tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt kiên định cho thấy một khi thật sự ra tay, sẽ không chút lưu tình.
Cùng Kỳ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Khai, thần niệm trào dâng.
Dương Khai đang quay đầu ngắm phong cảnh, thờ ơ, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, quay đầu nhìn về phía Cùng Kỳ, thần niệm cũng phóng ra.
Hai người lại ngay trước mặt Lý Vô Y và Cửu Phượng trao đổi thần niệm. Lý Vô Y và Cửu Phượng nhìn người này rồi người kia, rồi nhìn nhau, có chút dở khóc dở cười.
Tuy không biết họ đang giao lưu gì, nhưng cũng đoán được Cùng Kỳ chắc chắn đang thương nghị chuyện nhận chủ với Dương Khai, và tuyệt đối đã đưa ra điều kiện gì đó khiến Dương Khai động lòng.
Bởi vì dưới dư quang, rõ ràng có thể cảm nhận được biểu cảm của Dương Khai không ngừng thay đổi, khi ngạc nhiên, khi chấn kinh, khi kinh hỷ, một lúc lâu sau gãi đầu bứt tai.
Cuối cùng, thần sắc Dương Khai trấn tĩnh lại, rơi vào trầm mặc. Cùng Kỳ không chớp mắt nhìn hắn.
Một lát sau, Dương Khai thở dài một tiếng, nhìn qua Cùng Kỳ nói: “Lão Cùng ngươi thắng.”
Cùng Kỳ nhếch miệng cười một tiếng: “Đa tạ thiếu chủ.”
“Trước khoan đã tạ ơn.” Dương Khai lần này không phản đối xưng hô của hắn, mà quay đầu nhìn về Lý Vô Y nói: “Tiền bối, nếu ta ra mặt bảo đảm, có thể cho lão già này đi theo ta không? Không cần về Linh Thú Đảo, cũng xin tiền bối và Thú Võ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng hắn nghiêm ngặt, tuyệt đối không để hắn làm ra chuyện gì trái lương tâm.”
Lý Vô Y cau mày nói: “Ngươi thật sự muốn bảo đảm hắn?”
Dương Khai cười hắc hắc nói: “Hắn nói một tin tức khiến ta rất hứng thú, ta có chút không cách nào từ chối a.”
Đúng là như thế, chỉ là Lý Vô Y cũng không hiểu, Cùng Kỳ vừa rồi rốt cuộc đã nói gì với Dương Khai mà thái độ hắn lại thay đổi lớn đến vậy. Lúc nãy còn tỏ vẻ ghét bỏ xa lánh, bây giờ lại chủ động bảo đảm.
Cửu Phượng nghiêm nghị nói: “Cùng Kỳ không giống Lưu Viêm, ngươi có thể ước thúc được hắn sao?” Lưu Viêm từ khi còn non nớt đã luôn theo sát Dương Khai, thậm chí có thể nói Dương Khai đã tạo ra Lưu Viêm, giúp nàng trưởng thành, khai sáng linh trí. Lưu Viêm đối với Dương Khai tuyệt đối trung thành, nhưng Cùng Kỳ thì khác, hung danh hiển hách, thực lực mạnh mẽ. Nàng lo sợ Dương Khai không trấn áp được Cùng Kỳ, ngược lại cuối cùng sẽ chịu thiệt.
Dương Khai khẽ mỉm cười nói: “Nếu ta đã nói vậy, dĩ nhiên có cách chế ngự hắn.” Quay đầu nhìn qua Cùng Kỳ nói: “Cũng không giấu ngươi, năm đó tiểu nha đầu ngươi nhìn thấy, huyết mạch đã thức tỉnh, đã kế thừa lực lượng xa xưa của tổ tiên. Cho nên, ngươi có tâm tư khác, tốt nhất là dập tắt đi, tránh không cẩn thận bị hãm hại.”
Cùng Kỳ sợ hãi kinh ngạc: “Đã thức tỉnh?” Dương Khai tuy không nói là ai, nhưng hắn sao không biết tiểu nha đầu kia là ai? Năm đó chính là vì cảm nhận được khí tức Thiên Hình, nên đối với Trương Nhược Tích mới có thái độ tốt như vậy. Không ngờ nhanh vậy đã thức tỉnh. Theo quan sát của hắn lúc đó, nha đầu kia thức tỉnh ít nhất cũng phải vài trăm năm. Tốc độ nhanh như vậy, chỉ có thể nói rõ trong thời gian này đã xảy ra biến cố gì.
Nghiêm nghị chắp tay nói: “Thiếu chủ yên tâm, ngươi đã là truyền nhân của vị kia, lão phu tự sẽ theo sát sau lưng, dốc sức làm việc, tuyệt không dám hai lòng.”
Dương Khai nhìn qua Lý Vô Y và Cửu Phượng mỉm cười nói: “Ý hai vị tiền bối thế nào?” Dừng một chút nói tiếp: “Đương nhiên, nếu hai vị nhất quyết đưa hắn về Linh Thú Đảo, cũng được.”
Lý Vô Y và Cửu Phượng liếc nhau, cũng đang suy nghĩ một vấn đề.
Tiểu nha đầu trong miệng Dương Khai… là tình huống thế nào? Tại sao Cùng Kỳ nghe tin tức về tiểu nha đầu kia lại có vẻ sợ hãi? Trên đời này có thể làm hắn sợ hãi, ngoài Đại Đế lại còn có thể là ai? Hơn nữa lại nhắc đến huyết mạch thức tỉnh…
Trong lúc mơ hồ, hai người dường như đều nghĩ tới điều gì, tinh quang trong mắt Lý Vô Y lóe lên, thân thể mềm mại của Cửu Phượng run lên một cái, rất muốn hỏi Dương Khai chi tiết về tiểu nha đầu kia, nhưng lại e ngại không dám nói.
Sau một lúc lâu, Lý Vô Y mới nói: “Lúc trước nói ngươi là nửa người Linh Thú Đảo, bây giờ ngươi ra mặt bảo đảm muốn giữ hắn lại, nếu thật như vậy, cũng coi như hắn đang chịu sự giám sát của Linh Thú Đảo, không mâu thuẫn với mục đích chuyến đi của chúng ta. Bất quá việc này vẫn phải hỏi đại nhân mới được.”
Dương Khai gật gù nói: “Đúng vậy, nếu thế, vậy trước tiên đi Linh Thú Đảo một chuyến.”
Ban đầu có Lý Vô Y ở đây, hắn cũng không cần đến Linh Thú Đảo nữa, nhưng nếu còn muốn hỏi Thú Võ Đại Đế, chỉ đành đi thêm một chuyến.
Lý Vô Y khẽ mỉm cười nói: “Cũng không cần phiền phức như vậy.”
Đang nói chuyện, đưa tay lấy ra một khối ngọc giản, thần niệm trào dâng rót vào tin tức, sau đó búng ngón tay, khẽ quát một tiếng: “Đi.”
Khối ngọc giản nhỏ “hưu” một tiếng bắn đi, chìm vào hư không, trong khoảnh khắc biến mất không thấy tăm hơi.
Dương Khai mắt tròn xoe, có chút hứng thú nói: “Chiêu này của tiền bối, có thể truyền tin tức về Linh Thú Đảo?” Vừa rồi Lý Vô Y rõ ràng đã vận dụng lực lượng không gian, đưa ngọc giản tin tức về Linh Thú Đảo. Nhưng nơi đây cách Linh Thú Đảo sao mà xa xôi? Dù có thần thông không gian, làm sao có thể đưa đến, hơn nữa, làm sao định vị?
Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, muốn cùng Lý Vô Y học hỏi một phen.
Lý Vô Y cười nói: “Chẳng qua là vận dụng vi diệu Pháp tắc Không gian thôi, lát nữa sẽ nói tỉ mỉ với ngươi, với trình độ hiện tại của ngươi, muốn học cũng không khó.”
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: “Đa tạ tiền bối.”
Lý Vô Y giơ tay nói: “Trong cả thế gian, có lẽ người tu luyện Pháp tắc Không gian không ít, nhưng tinh thông đến trình độ như ngươi và ta thì thực sự không nhiều. Có thể cùng ngươi nghiên cứu thảo luận một hai, đối với ta cũng có ích.”
“Tiền bối quá khiêm tốn, tiểu tử nên học hỏi ngài mới đúng.” Dương Khai nghiêm nghị nói.
Cửu Phượng bĩu môi nói: “Khoác lác có ý nghĩa lắm sao?”
Lại nghe Cùng Kỳ ở một bên kiêu ngạo nói: “Pháp tắc Không gian cố nhiên tinh diệu, nhưng so với Pháp tắc Thời gian lại kém một chút.”
Dương Khai lập tức liếc mắt nhìn lại: “Ngươi hiểu Pháp tắc Thời gian?”
Cùng Kỳ da mặt co lại, ngượng ngùng nói: “Không hiểu.” Hắn chỉ là tọa kỵ của Tuế Nguyệt Đại Đế, dù theo Tuế Nguyệt Đại Đế lâu ngày, cũng chứng kiến uy nghiêm của Pháp tắc Thời gian do Tuế Nguyệt Đại Đế thi triển, nhưng trên đạo này lại không chút thành tựu nào.
Dương Khai nói: “Lực lượng Pháp tắc, quan trọng ở người, mỗi người mỗi vẻ, đâu có phân chia mạnh yếu.”
Lý Vô Y hai mắt sáng lên: “Lời này không sai, Pháp tắc mạnh nhất, cũng phải nhìn người mới được.”
Đang nói chuyện, Lý Vô Y bỗng nhiên thần sắc khẽ động, vẫy tay, một viên ngọc giản phá không mà đến, bị hắn giữ trong lòng bàn tay. Hiển nhiên là Linh Thú Đảo bên kia có hồi âm.
Tốc độ thật nhanh!
Trước sau chỉ mười mấy hơi thở công phu. Dương Khai đoán chừng ngọc giản của Lý Vô Y vừa rồi chắc chắn đã truyền trực tiếp đến tay Thú Võ Đại Đế, cho nên mới nhanh chóng có hồi đáp như vậy.
Biểu cảm của Cùng Kỳ lập tức căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Vô Y, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần hắn lộ ra chút thần sắc không đúng, lập tức “bôi dầu vào lòng bàn chân” (chuồn).
Hắn nói gì cũng không muốn bị giam lỏng trên Linh Thú Đảo.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, biểu cảm của Lý Vô Y nhạt nhẽo như ban đầu, không chút bất thường, khiến trái tim bất ổn của Cùng Kỳ, cũng không biết thái độ của Thú Võ Đại Đế bên kia rốt cuộc là gì.
Một lúc lâu sau, Lý Vô Y mới kiểm tra xong, liếc mắt nhìn Cùng Kỳ, lại nhìn xem Dương Khai nói: “Đại nhân nói… Việc này do ngươi làm chủ.”
Lời vừa nói ra, Cùng Kỳ thở dài một hơi đồng thời, lại căng thẳng nhìn chằm chằm Dương Khai. Nếu quyền quyết định việc này nằm trong tay Dương Khai, vậy phải xem đề nghị vừa rồi của mình có hiệu quả không.
Chắc chắn có hiệu quả… Cùng Kỳ âm thầm cầu nguyện.
“Do ta làm chủ.” Dương Khai sờ cằm, cười ha ha, “Đại Đế thật là nể tình a.”
Lý Vô Y cười nói: “Đại nhân nói, ngươi đã có chút duyên nợ với lão Cùng, do ngươi trông giữ không gì thích hợp hơn. Nếu hắn thật sự trở mặt, để Linh Thú Đảo ra mặt giải quyết cũng không muộn.”
“Được.” Dương Khai gật gật đầu, “Nếu Đại Đế ưu ái như thế, tiểu tử xin nhận.”
Quay đầu nhìn về Cùng Kỳ nói: “Lão Cùng, ngày sau ngươi hãy theo bên cạnh ta đi. Lời của Đại Đế ngươi cũng nghe rồi, ngày sau cần làm nhiều việc thiện, loại bỏ ác danh, nếu dám làm xằng làm bậy mà nói, chớ nói Đại Đế không tha cho ngươi, chính Bản thiếu chủ cũng sẽ không tha cho ngươi.”
“Vâng!” Cùng Kỳ cung kính đáp, bỗng nhiên lại vẻ mặt đau khổ nói: “Thiếu chủ, xưng hô lão Cùng này… có thể sửa lại được không.”
“Đổi thế nào? Lão Kỳ?”
Cùng Kỳ nói: “Mặc dù không phải, nhưng cũng không kém xa. Năm đó lão chủ nhân gọi lão phu Tiểu Thất. Thiếu chủ ngươi xem, chữ ‘kỳ’ và chữ ‘bảy’ là hài âm, cho nên thiếu chủ nếu không chê, có thể gọi lão phu Tiểu Thất… Hả? Sao vẻ mặt các ngươi thế này?”
Đối diện, vô luận là Dương Khai hay Lý Vô Y hoặc Cửu Phượng, đều vẻ mặt kỳ quái nhìn qua hắn.
Da mặt Dương Khai run rẩy, vẻ mặt ghét bỏ khoát tay: “Tên Lão Cùng này gọi rất tốt, không cần sửa lại.”
Gọi gì không gọi, lại gọi Tiểu Thất…
Con gái Mạc Hoàng, tiểu công chúa Linh Thú Đảo cũng gọi Tiểu Thất. Cùng một xưng hô, người ta là tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, ngươi lại là lão thất phu mặt mũi dữ tợn. Dương Khai làm sao gọi ra được? Lý Vô Y và Cửu Phượng hiển nhiên cũng có suy nghĩ này.