» Chương 3336: Việc này ta làm

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3336: Việc này ta làm

Dương Khai đã có vài ngày sảng khoái. Biển xanh trời biếc, có mỹ nhân làm bạn, hắn gần như vui quên trời đất. Ban ngày cùng Chúc Tình dạo chơi sơn thủy, thưởng ngoạn phong cảnh Long Đảo; đêm về tự nhiên là hành vân bố vũ, hưởng thụ lạc thú uyên ương.

Chúc Tình cũng biết cuộc sống như vậy chắc chắn không dài lâu, nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng thường như hình với bóng bên Dương Khai.

Nhưng cuộc sống như vậy nhất định sẽ không dài lâu.

Liên tiếp hơn mười ngày sau, sự nhàn hạ này rốt cục bị người phá vỡ.

Bên đảo Nguyệt Nha, Dương Khai nằm trên bờ cát, đầu gối lên hai tay, ngẩng mặt nhìn mây trôi, mây bay. Bên cạnh, Cùng Kỳ nằm ngang, híp mắt hưởng thụ cuộc sống vô câu vô thúc này. Một người một linh thú như bức tranh vĩnh hằng, thủy triều lên xuống, bọt nước tung trắng xóa trên bờ biển.

“Lão Cùng, bổn thiếu chủ quyết định, ta muốn đi xông Long Điện.” Dương Khai bỗng nhiên mở lời.

Cùng Kỳ đang híp mắt chợp mắt, nghe vậy đột nhiên mở trừng hai mắt, nửa thân trên dựng đứng lên nhìn về phía Dương Khai, như muốn xác nhận mình có nghe lầm hay không.

“Tình Nhi ta đại khái không có cách nào mang đi, nhưng Long Điện khẳng định phải đi một chuyến. Bí thuật của Long tộc uy lực to lớn, đã tới đây, sao có thể tùy tiện bỏ lỡ? Ngươi thấy chủ ý này thế nào?”

Cùng Kỳ chỉ lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được.”

“Ồ? Sao lại không tốt?” Dương Khai quay đầu nhìn hắn.

Cùng Kỳ nói: “Nơi này là Long Đảo, Long Điện là nơi thiêng liêng và bí ẩn nhất của Long tộc. Không được sự cho phép tự tiện xông vào, sợ là không có cách nào sống trở về.”

Dương Khai cười khẩy nói: “Long Điện ta cũng không phải chưa từng đi qua. Lần trước Ô Quảng không phải cũng tự tiện xông vào, đến nay còn ở Tổ Vực kia tiêu dao tự tại sao?”

“Ô Quảng là Ô Quảng, ngươi là ngươi.” Cùng Kỳ vẫn một vẻ không tán thành, trầm ngâm một chút nói: “Ngươi nếu khăng khăng muốn đi thì cũng được, chờ lão phu rời khỏi Long Đảo trước đã rồi nói.”

Dương Khai liếc mắt nhìn hắn: “Lão Cùng ngươi trung thành quá nhỉ.”

Cùng Kỳ nói: “Lão phu cũng chẳng qua là muốn giữ lại thân hữu dụng, chờ ngày khác có cơ hội vì thiếu chủ ngươi báo thù rửa hận.”

“Ách…” Dương Khai trêu chọc một tiếng: “Ý nghĩ không tệ, thật là khó khăn cho ngươi.”

Cùng Kỳ giả vờ không hiểu, vẫn nói: “Dù sao lão phu vẫn khuyên thiếu chủ ngươi bỏ ý niệm này đi. Nếu có thể, tốt nhất là có thể xin Long tộc cho phép ngươi tiến vào Long Điện xem qua.”

Dương Khai nổi giận nói: “Long tộc nếu có thể đồng ý, bổn thiếu chủ cũng không cần tự tiện xông vào. Phục Truân tiện tỳ kia, rõ ràng ăn chắc ta rồi, lại lấy Tình Nhi ra uy hiếp ta, quả nhiên là đáng giận đến cực điểm! Sớm muộn gì cũng cho nàng biết bổn thiếu chủ lợi hại.”

Tiện tỳ? Cùng Kỳ nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Hắn thế mà gọi Phục Truân là tiện tỳ?

Đến giờ phút này mới phát hiện, vị thiếu chủ mới của mình, gan quả nhiên rất lớn.

“Ừm? Có người đến!” Cùng Kỳ thần sắc khẽ động, ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Dương Khai cũng cảm nhận được, nhìn sang bên kia, lập tức nhếch miệng cười. Một đạo hồng quang từ hướng kia thẳng bay về tẩm cung của Chúc Tình. Tuy nhiên, sau khi cảm nhận được khí tức thần niệm của Dương Khai, nó chuyển hướng giữa không trung, bay về phía này.

Giây lát, một bóng người lăng lập hư không, từ trên cao nhìn xuống quan sát.

Dương Khai nằm bất động, đưa tay chào: “Em rể ngươi khỏe không?”

Chúc Liệt nhíu mày nhìn vẻ lười biếng của hắn, thầm nghĩ tỷ tỷ đúng là mắt mù rồi, sao lại coi trọng một tên nam nhân như vậy. Hắn thản nhiên nói: “Ngươi nằm đây làm gì?”

“Phơi nắng, còn có thể làm gì?” Dương Khai đương nhiên đáp, thuận tiện ngoắc tay nói: “Có chuyện xuống đây nói, đứng cao vậy làm gì?”

Chúc Liệt khóe miệng giật một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn bay xuống, khi rơi xuống bên cạnh Dương Khai thì quay đầu nhìn Cùng Kỳ, kinh ngạc nói: “Ngươi thế mà thật sự thu Cùng Kỳ làm thú cưỡi?”

Dương Khai đến Long Đảo thời gian không dài, nhưng cũng không ngắn. Trên đảo chỉ có bấy nhiêu Long tộc, phàm là có chút tin tức, tự nhiên rất nhanh truyền đi. Bây giờ toàn bộ Long tộc trên Long Đảo đều biết, ngày đó hắn bị Nhị trưởng lão đuổi ra khỏi đảo Băng Tuyết, thậm chí sau khi chọc giận Nhị trưởng lão thì suýt bị giết, mà lại hắn còn có một con Cùng Kỳ làm tọa kỵ.

Mấy ngày trước đây Chúc Liệt vẫn đang tu luyện bí thuật, nghe được tin tức liền vội vàng tới xem.

Kinh ngạc nhìn Cùng Kỳ nói: “Ngươi cũng là một thành viên của Thánh Linh, như vậy tự hạ mình thấp kém, không thấy sỉ nhục sao?”

Cùng Kỳ chớp mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Dương Khai đã đứng dậy, trừng mắt nhìn Chúc Liệt nói: “Em rể ngươi có ý gì? Ta với ngươi có thù oán gì, sao vừa đến đã muốn xúi giục tọa kỵ của ta?”

Chúc Liệt cau mày nói: “Ta không phải ý đó, ta chỉ cảm thấy… Ai, thôi, mỗi người một chí hướng.” Hắn lắc đầu, một vẻ tiếc hận, như thể Cùng Kỳ chịu làm tọa kỵ cho Dương Khai là làm mất mặt tất cả Thánh Linh.

Quay đầu nhìn Dương Khai nói: “Ngươi không ở cùng Chúc Tình, một mình ở đây làm gì?”

Dương Khai hừ lạnh nói: “Chúc Tình đang tiếp đãi ba cô Long Nữ, ta nào dám đi qua?”

Trên Long Đảo chỉ có bảy vị Long Nữ, trừ Chúc Tình, Phục Truân và Phục Tuyền ra, còn bốn vị. Nhưng Phục Linh vẫn đang canh gác cửa vào Long Đảo, không thể tùy tiện rời đi, nên bên này chỉ còn ba cô Long Nữ, một cô thuộc hệ Chúc, hai cô thuộc hệ Phục.

Mấy ngày nay, ba cô Long Nữ này chạy đến chỗ Chúc Tình rất siêng năng, hầu như sáng sớm đến, tối mịt mới về. Ý đồ tự nhiên không cần nói cũng biết.

Dương Khai cũng chỉ gặp các nàng một lần vào ngày đầu tiên, sau đó lập tức bị Chúc Tình kiếm cớ đuổi đi.

Nói đến, ba cô Long Nữ kia cho Dương Khai ấn tượng không tệ, cũng không có động thái dụ dỗ rõ ràng như Phục Linh. Thậm chí khi nhìn Dương Khai còn có chút tiếc nuối và thẹn thùng, đối mặt với Chúc Tình càng tràn đầy áy náy và bất an.

Dương Khai rất nghi ngờ là Đại trưởng lão đã cho ba cô tới, nếu không như vậy, dù mình thật sự có tác dụng lớn đối với các nàng, Long tộc cao ngạo cũng không đến nỗi làm vậy.

Phục Linh lại như thế, nguyên nhân chủ yếu là lần trước đã tiếp xúc với Dương Khai, đôi bên không còn lạ lẫm.

Nghe hắn giải thích như vậy, Chúc Liệt tự nhiên hiểu ra, khóe mắt nhịn không được giật giật, dùng ánh mắt đầy vẻ khổ đại cừu thâm nhìn Dương Khai.

Ngay cả em rể mình còn như vậy, những Long tộc nam giới khác càng không cần nói. Giờ phút này chỉ sợ hận không thể lột da Dương Khai, ăn thịt Dương Khai. Nếu không phải biết Kim Thánh Long Bản Nguyên chi lực của Dương Khai áp chế bọn họ quá mạnh, căn bản không phải đối thủ, đoán chừng đã sớm tìm đến cùng hắn quyết đấu sinh tử.

Trầm mặc một hồi, Chúc Liệt nói: “Nghe nói Nhị trưởng lão cho ngươi mở điều kiện?”

Dương Khai kinh ngạc nói: “Cả chuyện này ngươi cũng biết?”

Chúc Liệt nói: “Long Đảo chỉ lớn thế này, Long tộc cũng chỉ có từng ấy người, có chuyện gì rất nhanh truyền ra. Nhị trưởng lão có phải bảo ngươi bồi thường tổn thất lần trước ngươi gây ra cho Long tộc không?”

Dương Khai gật đầu: “Có kiểu nói đó.”

Chúc Liệt nói: “Vậy ngươi sao không suy nghĩ cách? Nhị trưởng lão khó khăn lắm mới chịu nhượng bộ, ngươi nếu có thể hoàn thành yêu cầu của nàng, tự nhiên có thể mang Chúc Tình rời Long Đảo. Lẽ nào ngươi hy vọng Chúc Tình ngày sau cùng ngươi chia cắt hai nơi?”

Dương Khai cười lạnh nói: “Tổn thất của Long Đảo dựa vào đâu muốn ta bồi thường? Lại chẳng liên quan gì đến ta!”

Chúc Liệt nói rành rọt từng chữ, phun ra ba chữ: “Long Huyết Hoa!”

Dương Khai thần sắc run rẩy nói: “Đại trưởng lão sai ngươi tới à?”

Vốn là tiện miệng nói, lại thấy Chúc Liệt thần sắc lấp lóe nói: “Ngươi đừng quản ai gọi ta tới, dù sao trong mắt ta, ngươi là có bản lĩnh cũng có năng lực hoàn thành điều kiện của Nhị trưởng lão.”

“Ngươi thấy ta có năng lực?” Dương Khai bật cười nói: “Ngươi có biết lúc đó ta hái bao nhiêu Long Huyết Hoa không?”

“Hai gốc cực phẩm, 30 thượng phẩm, 200 trung phẩm, hạ phẩm thì không tính, suýt soát hơn ngàn gốc!”

“Biết cũng khá nhiều đấy.” Dương Khai có chút bất ngờ, những con số này cùng với tính toán trước đó của mình không khác biệt bao nhiêu, gật đầu nói: “Vậy ngươi có biết ta còn lại bao nhiêu Long Huyết Hoa không?”

Chúc Liệt lắc đầu.

Dương Khai nói: “Cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm mất sạch, chỉ còn lại hạ phẩm. Cho dù ta thật sự đem số Long Huyết Hoa còn lại trả về, chỗ thiếu hụt còn lại lấy đâu bù vào? Ta cũng không thể biến ra Long Huyết Hoa được?”

Chúc Liệt không nhanh không chậm nói: “Bồi dưỡng Long Huyết Hoa, chủ yếu là lấy long huyết đổ vào làm chủ, long huyết càng tinh khiết, Long Huyết Hoa trưởng thành phẩm chất càng cao. Những Long Huyết Hoa trước đó trên Long Đảo, về cơ bản đều lấy máu Long Duệ làm nguyên liệu đổ vào, chẳng những phẩm chất không ra sao, kỳ trưởng thành cũng dài. Nhưng nếu ngươi thật sự có tâm, hoàn toàn có thể dùng máu tươi của mình bồi dưỡng Long Huyết Hoa. Huyết mạch của ngươi… có lẽ đối với Long Huyết Hoa có hiệu quả.”

Dương Khai nghe xong cười nhạo một tiếng, bản năng muốn phản bác đôi ba câu, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như… rất có lý a. Hắn sờ cằm trầm ngâm hồi lâu nói: “Ngươi thật sự thấy… ta có thể bồi dưỡng ra những Long Huyết Hoa trung phẩm, thượng phẩm đó sao?”

Chúc Liệt nói: “Không thử sao biết được? Nhị trưởng lão đã nói lời rồi, ngươi nếu thật sự có thể hoàn thành yêu cầu của nàng, mang Chúc Tình đi, tiến vào Long Điện, nàng cũng không còn lời nào để nói.”

Lời vừa nói ra, trong đầu Dương Khai lập tức hiện lên một hình ảnh: Mình đường hoàng nghênh ngang đi vào Long Điện, còn Phục Truân tiện tỳ kia thì một vẻ không thể làm gì.

Trong lòng nhịn không được sảng khoái vô cùng: “Nàng nói lời giữ lời?”

Chúc Liệt thở dài: “Nhị trưởng lão từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh.”

Dương Khai ý động không thôi, đi đi lại lại trên bờ cát, sắc mặt biến hóa không chừng, do dự mãi, khó bề lựa chọn, một lúc lâu mới vỗ tay một cái nói: “Được, việc này ta làm. Ta không tin không bồi dưỡng ra Long Huyết Hoa được!”

Chúc Liệt nói: “Vậy trước chúc ngươi mã đáo thành công.”

Dương Khai nhếch miệng cười: “Được rồi được rồi, về nói cho Đại trưởng lão đi, tổn thất Long Huyết Hoa ta sẽ bồi thường, bảo hắn yên tâm. Ai bảo ta là con rể Long Đảo đâu.”

Chúc Liệt khóe miệng co quắp xuống: “Ta bất quá tiện miệng nói, không liên quan gì đến Đại trưởng lão.”

Dương Khai liếc xéo hắn: “Ngươi vất vả chạy tới nói với ta những chuyện này, chẳng lẽ không phải do Đại trưởng lão ở sau lưng sai sử ngươi?”

Chúc Liệt còn muốn giải thích nữa, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được.”

Long Huyết Hoa bị Dương Khai trộm hái hết, trong vòng ngàn năm Long tộc trên Long Đảo đừng nghĩ nhờ Long Huyết Hoa mà có tiến bộ huyết mạch. Phương pháp giải quyết không ngoài hai, một là Dương Khai bồi dưỡng đủ Long Huyết Hoa, hai là Dương Khai giúp mấy cô Long Nữ kia nhanh chóng tăng tiến huyết mạch.

Chúc Liệt đến cùng vẫn hy vọng Dương Khai lựa chọn cách thứ nhất, nên mới nhận nhiệm vụ từ Đại trưởng lão, tới thuyết phục Dương Khai đôi chút.

.

Trời ạ, tối qua làm một giấc mơ bi thương, không nhớ rõ là gì, bây giờ vẫn bị một loại cảm xúc bi thương bao phủ.

.

Đánh giá điểm 9-10 là sự ủng hộ lớn nhất đối với Converter.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 744: Đại Càn ngọc tỉ

Chương 743: Át chủ bài ra hết

Chương 742: Đại Hỗn Nguyên Chưởng