» Chương 3351: Đây thật là cái bi kịch
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3351: Đây thật là một bi kịch
Một đám Long tộc vây lại, ở cự ly gần quan sát thành viên mới sinh ra này. Không thể không nói, bề ngoài Dương Tiêu thật rất khá, da dẻ trắng trẻo, dáng người bụ bẫm của hài nhi, trên cánh tay nhỏ, bàn chân từng vòng từng vòng ngấn thịt, mắt to đẹp đẽ, lông mi rất dài, rất đáng yêu.
Bảy tám đôi tay sờ lên người hắn, cảm nhận hơi thở non nớt này. Dương Tiêu cười thật tươi với mỗi thành viên tộc, càng làm người ta yêu thích.
Ngay cả Chúc Tình cũng nhìn đôi mắt đẹp long lanh, hận không thể tự mình cũng sinh một đứa.
“Tốt, tốt.” Chúc Viêm vui vẻ không ngậm miệng lại được. Thấy Dương Tiêu bị nhiều tộc nhân quấy rầy, cũng có chút xót, không khỏi bước ra ngăn cản: “Long tộc ta có thành viên mới sinh ra, đây là đại hỉ sự, cũng nên ăn mừng thật tốt. Bao nhiêu năm Long Đảo chúng ta không có chuyện như vậy, mọi người về chuẩn bị một chút, hôm khác chúng ta lại tụ họp một đường, ăn mừng tưng bừng.”
Chúc Không gật đầu nói: “Đại trưởng lão nói không sai, chuyện này quả thực nên ăn mừng một trận.”
Đại trưởng lão lên tiếng, một đám Long tộc mới từ bên cạnh Dương Tiêu lui ra, cuối cùng tiểu gia hỏa mới nhẹ nhàng thở ra.
Phục Truân dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Đi thôi, theo mẫu thân về nhà.”
Dương Tiêu lộ vẻ chần chừ, quay đầu nhìn Dương Khai, lộ vẻ xin ý kiến, rất có ý tứ nếu Dương Khai không đồng ý thì không đi.
Cảnh này khiến Chúc Viêm thấy, không khỏi có chút ưu thương, địa vị của cha mẹ ruột mình trong lòng Dương Tiêu hình như còn chưa bằng Dương Khai? Tuy nói là Dương Khai ấp hắn ra, nhưng vợ chồng mình dù sao cũng huyết mạch tương liên a.
Chẳng lẽ có liên quan gì đến Tổ Long bản nguyên?
Phục Truân cũng nhìn về phía Dương Khai, đôi mắt đẹp đã mất đi vẻ cường thế và lạnh lẽo thường ngày, lại có từng tia ý cầu khẩn.
Dương Khai nhếch miệng cười, phất tay nói: “Đi thôi, phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Dương Tiêu cung kính nói: “Vâng, hài nhi sẽ rất ngoan.”
Lời này lọt vào tai Chúc Viêm và Phục Truân, vừa xót xa lại vừa vui mừng. Xót xa vì Dương Tiêu hình như đặc biệt nghe lời Dương Khai, vui mừng vì đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Kéo tay nhỏ của Dương Tiêu, Phục Truân khẽ gật đầu với Dương Khai, xoay người bay về phía đảo Băng Tuyết. Đại trưởng lão cũng gật gật đầu với Dương Khai, lộ vẻ cảm kích, vội vàng đuổi theo.
Các Long tộc còn lại cũng dần tản đi, nhưng mỗi Long tộc khi nhìn Dương Khai biểu lộ đều cực kỳ cổ quái, dù sao hắn có thể ấp quả trứng rồng đã sớm mất đi sức sống, thật quá mức bất khả tư nghị.
Không lâu sau, trên đảo chỉ còn lại Dương Khai, Chúc Tình và Cùng Kỳ ba người.
“Không nỡ?” Chúc Tình đột nhiên nhìn Dương Khai hỏi.
Dương Khai thu hồi ánh mắt, cười nhạo một tiếng: “Cũng không phải con của ta, có gì tốt không nỡ.”
Chúc Tình bĩu môi, chủ động kéo tay hắn nói: “Chúng ta cũng trở về đi thôi, nên suy nghĩ kỹ cũng muốn tặng chút gì cho tiểu gia hỏa.”
“Muốn tặng gì?” Dương Khai ngạc nhiên.
Chúc Tình cười nói: “Ngươi vừa nãy không nghe Đại trưởng lão nói phải ăn mừng thật tốt sao? Tiểu gia hỏa đến lúc đó thế nhưng là nhân vật chính, chúng ta những trưởng bối này, sao cũng phải tặng chút lễ gặp mặt mới được.”
Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng là nên tặng chút, ngươi muốn tặng gì?”
Chúc Tình nói: “Chưa nghĩ ra, nhưng ta thấy những Long Huyết Đan ngươi luyện chế không tệ, tiểu gia hỏa mới vừa sinh ra, chính là lúc muốn tăng cường huyết mạch.” Dừng một chút nói: “Nhưng đó là ngươi tặng cho ta.”
“Tùy ngươi, ngươi tặng sau đó, ta luyện chế thêm cho ngươi, dù sao vật đó sau này cũng không đáng giá.”
Không đáng giá… Chúc Tình nghe có chút câm nín. Trên Long Đảo, ngay cả Long Huyết Hoa cũng là tồn tại cực kỳ trân quý, huống chi là Long Huyết Đan.
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh luyện đan của Dương Khai và sự tồn tại của hai Mộc Linh kia, Long Huyết Đan ở chỗ Dương Khai sợ là thật sự không tính là gì thứ đáng giá.
Suốt đường không nói chuyện, hai người cùng Cùng Kỳ bay nhanh đến đảo Bán Nguyệt.
Chuyện ấp trứng rồng Dương Khai mặc dù mơ mơ màng màng, nhưng thật ra cũng bỏ ra chút bù đắp, chỉ là bản thân không có bao nhiêu cảm giác thôi. Trước đó không phát hiện ra, trở lại đảo Bán Nguyệt cùng Chúc Tình làm càn một đêm, mệt mỏi lập tức dâng lên, thế mà ngủ một giấc vài ngày.
Trong mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác mũi có chút ngứa, dường như có đồ vật gì đang gãi mình.
Dương Khai nửa ngủ nửa tỉnh đưa tay, bắt lấy một thứ mềm mại, sau đó kéo vào lòng, lầm bầm nói: “Đừng làm loạn.”
Một thân thể mềm mại nằm trên ngực hắn, không nhúc nhích, hơi thở nặng nề phun trên ngực. Dương Khai nhắm mắt đổi tư thế, nửa ôm người trong lòng, một bàn tay lớn đã không yên phận men theo vòng eo uyển chuyển bao trùm lên mông tròn ngạo nghễ nhô lên.
Nhẹ nhàng bóp một cái, lông mày Dương Khai không khỏi nhíu lại.
Xúc cảm này… Dường như, hình như, có chút không đúng lắm.
Tuy giống nhau có độ đàn hồi kinh người, y hệt ngay ngắn vừa vặn tròn đầy, nhưng đây hình như không phải thân thể Chúc Tình, hơn nữa hương khí từ sợi tóc truyền ra cũng khác với Chúc Tình.
Dương Khai đột nhiên bừng tỉnh, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh nhỏ mịn, trong đầu hiện ra một suy nghĩ kinh dị: Sẽ không… gây ra chuyện gì xấu hổ chứ?
Còn chưa đợi hắn nghĩ rõ ràng, liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài truyền vào, sau đó Chúc Tình nói: “Cha ngươi đang ngủ đấy, đã ngủ vài ngày… À, các ngươi…”
Cửa phòng, Chúc Tình thất thần nhìn cảnh tượng trên giường, đôi mắt đẹp trợn tròn.
Trên giường lớn, Dương Khai nằm nghiêng, Mạc Tiểu Thất nửa nằm trong lòng hắn, mà bàn tay lớn của Dương Khai đang bao trùm trên mông tròn đầy của nàng, còn đang làm động tác xoa nắn.
Bên cạnh Chúc Tình, tiểu mập mạp Dương Tiêu nháy nháy mắt to, nhìn thẳng vào phía trước, nhếch miệng cười, tròng mắt quay tròn loạn chuyển, nhìn say sưa ngon lành.
Chúc Tình nhanh tay nhanh mắt, một tay bịt mắt Dương Tiêu, túm hắn ra ngoài.
Dương Tiêu hét lớn: “Ta nhìn không thấy ta nhìn không thấy, làm gì che mắt ta!”
Chúc Tình không để ý hắn, cứ thế túm hắn ra khỏi tẩm cung, lúc này mới dậm chân, nghiến răng nghiến lợi: “Còn thể thống gì!” Ngàn phòng vạn phòng, bảo vệ tốt các tỷ muội Long tộc, lại không ngờ không bảo vệ tốt Mạc Tiểu Thất.
Thở phì phò một trận, quay đầu nhìn Dương Tiêu, đã thấy hắn đang nhón chân, thò đầu nhìn vào trong tẩm cung, vẻ mặt tò mò không ngớt, lập tức giận không chỗ phát tiết, trầm mặt nói: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Không, không thấy cái gì, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.” Dương Tiêu chắp hai tay sau lưng, cúi đầu thổi huýt sáo, một chân đá hòn đá nhỏ trên mặt đất.
Khóe mắt Chúc Tình giật giật, biểu lộ trở nên cực kỳ quái dị. Đây là con cháu của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão ư? Sao trên người nhìn không ra nửa điểm bóng dáng hai vị trưởng lão, ngược lại giống như phiên bản của Dương Khai? Đàng hoàng nói hươu nói vượn không nên quá thành thạo.
Chỉnh lại sắc mặt, Chúc Tình nói: “Nhớ kỹ, ngươi vừa rồi cái gì cũng không thấy.”
Dương Tiêu gật đầu nhỏ như gà mổ thóc: “Con cái gì cũng không thấy.”
Trong phòng, bị Chúc Tình và Dương Tiêu kinh hãi, Mạc Tiểu Thất như con thỏ từ trong ngực Dương Khai nhảy ra.
Dương Khai cũng chậm rãi ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt nhìn người bên cạnh, dở khóc dở cười: “Tiểu Thất đến rồi à…”
Đây thật là một bi kịch a! Hắn sao biết Mạc Tiểu Thất sẽ lúc này chạy đến nhìn hắn, hắn vừa nãy còn tưởng là Chúc Tình, cho nên căn bản không cân nhắc quá nhiều, trực tiếp giở trò.
Nếu biết là Mạc Tiểu Thất, sao lại làm loại chuyện này.
Mạc Tiểu Thất mặt đỏ bừng, như lửa đốt, nhất là vị trí trên mông vừa bị sờ bị vò, càng là nóng hổi một mảnh, cúi đầu, căn bản không dám nhìn Dương Khai, đột nhiên dậm chân nói: “Dương đại ca là người xấu!”
Nói xong, uốn éo thân liền xông ra ngoài, suýt chút đụng vào Chúc Tình đứng ngoài tẩm cung.
“Tinh… Tỷ tỷ, Dương đại ca tỉnh, ta đi.” Mạc Tiểu Thất có chút hoảng loạn chạy bừa, trực tiếp vút không mà lên, chớp mắt không thấy bóng dáng.
“Ngươi chậm một chút.” Chúc Tình nhìn chằm chằm bóng lưng nàng gọi một tiếng, thật sợ nàng không cẩn thận ngã xuống.
“Ừm?” Dương Tiêu phát ra tiếng kinh ngạc, nhìn người đi xa Mạc Tiểu Thất, lại nhìn Chúc Tình, bắt đầu cười hắc hắc.
“Cười gì?” Chúc Tình xụ mặt hỏi, nụ cười của tiểu tử thối này có chút lén lút.
“Mẹ ngươi rất rộng lượng nha.” Dương Tiêu vui vẻ nói.
Mặt Chúc Tình đỏ lên: “Ngươi gọi ai mẹ đó?”
Dương Tiêu đương nhiên nói: “Ngươi là thê tử của cha, hài nhi tự nhiên phải xưng hô như vậy, nếu không chẳng phải không biết lễ phép!”
“Ai dạy ngươi những thứ này?” Chúc Tình có chút tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tiểu gia hỏa này tổng cộng mới sinh ra không bao lâu, sao thấy cái gì cũng hiểu biết. Nhưng tiếng “mẹ” này gọi nàng có tâm tình kỳ lạ, có chút mừng thầm, cũng có chút không quen, mình còn chưa có con, thế mà đã có người gọi mẹ.
“Không ai dạy con, chính con biết đấy.”
Chúc Tình không dây dưa nhiều về vấn đề này, chỉ nghiêm nghị nói: “Chuyện vừa rồi tuyệt đối không thể nói với người khác.”
Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Chuyện vừa rồi gì?” Nháy nháy mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mơ mịt.
“Bé ngoan!” Chúc Tình đưa tay sờ đầu hắn.
Dương Tiêu gạt đầu sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Các ngươi làm gì cũng thích sờ con như vậy? Quá không tôn trọng người đi.”
Chúc Tình lập tức vui vẻ: “Còn ai sờ con như vậy nữa?”
Dương Tiêu hừ hừ khịt khịt không nói nên lời. Không cần nghĩ, Chúc Tình cũng biết nhất định là Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cũng làm chuyện như vậy với hắn.
“Thấp thì bị sờ, bị sờ thì phải đứng vững, ai bảo ngươi sinh ra thấp.” Tiếng Dương Khai truyền đến, Chúc Tình và Dương Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Khai đi ra từ trong, quả nhiên là khí thế bất phàm, uy phong lẫm liệt, làm Dương Tiêu nhìn vẻ mặt sùng kính.
Chúc Tình hung hăng lườm hắn một cái.
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, có chút tật giật mình sờ lên mũi.
Dương Tiêu chắp tay thở dài: “Hài nhi gặp qua cha.” Biểu hiện nho nhã lễ độ, gia giáo tốt đẹp, chuyển đề tài nói: “Câu nói vừa nãy, cha nói rất có lý, hài nhi nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ gì rồi?” Dương Khai ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Dương Tiêu nắm tay nói: “Hài nhi muốn lớn hơn tất cả mọi người, hài nhi muốn nhìn xuống Thiên Địa Càn Khôn, sau này thấy ai không vừa mắt, liền đưa tay bóp nát đầu bọn họ! Cha nói chính là ý này ư?”
Khóe miệng Dương Khai giật giật, gật đầu nói: “Chí khí đáng khen!”
Chúc Tình giận nói: “Có ngươi dạy con như thế ư?”
Dương Khai rụt cổ lại: “Ta lại chưa có con, nào biết dạy thế nào.”