» Chương 3363: Khúc mắc
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3363: Khúc mắc
Lão ẩu kia bị đánh còn chưa tính, ai kêu nàng quá mức không coi ai ra gì, nói năng lỗ mãng. Nhưng Dung phu nhân dù sao cũng là U Hồn Đại Đế nữ nhân, nếu thật sự trên Linh Thú Đảo bị Dương Khai đánh, Linh Thú Đảo ngược lại không có gì, Dương Khai sợ là có chút phiền phức.
Không nghĩ ra a, không nghĩ ra, U Hồn Đại Đế sao lại để hai nữ nhân như thế tới tra hỏi? U Hồn cung không còn ai sao?
“Ngươi dám xem nhẹ bản cung?” Dung phu nhân sắc mặt âm trầm, cơ hồ muốn nhỏ xuống nước. Lý Vô Y lời nói tuy mịt mờ, nhưng nàng làm sao nghe không rõ? Ý tứ trong lời nói của Lý Vô Y rõ ràng là nói mình không bằng Dương Khai này.
Chính mình tuy là nữ nhân, nhưng tốt xấu cũng là Đế Tôn tam trọng, Dương Khai này bất quá là Đế Tôn hai tầng cảnh, chính mình làm sao có thể không bằng hắn? Lý Vô Y ngang ngược nhúng tay, đơn giản là muốn bảo hộ đối phương thôi.
“Ta hiện tại ngược lại biết cái Hào Lâm tính cách vì sao ác liệt như thế, nguyên lai có ngươi một vị mẫu thân như thế, tính cách có thể tốt mới là chuyện lạ.” Dương Khai hừ lạnh một tiếng. Hiện tại xem ra, Hào Lâm và Dung phu nhân này chẳng những dung mạo giống nhau vài phần, ngay cả tính cách cũng có vài phần di truyền. Quả nhiên là mẹ nuông chiều thì con hư.
Dung phu nhân cắn răng nói: “Lâm nhi phẩm hạnh thế nào, còn chưa tới phiên ngươi đến bình phẩm từ đầu đến chân.” Quay đầu nhìn qua Lý Vô Y nói: “Ngươi có tránh hay không?”
Nhìn tư thế của nàng, là hạ quyết tâm muốn giáo huấn Dương Khai một trận.
Lý Vô Y tầm mắt cụp xuống, thản nhiên nói: “Trước đây không lâu, Hoàng Tuyền tông cùng Phạm Thiên Thánh Địa bị diệt một chuyện, chắc hẳn phu nhân hẳn là có chỗ nghe nói.”
Dung phu nhân nhíu mày, không biết Lý Vô Y lúc này nhấc lên việc này ý muốn như thế nào, không kiên nhẫn nói: “Thì tính sao?”
Lý Vô Y lại nói: “Không biết phu nhân tự cho là so với Phục Ba cùng Từ Trường Phong, ai mạnh ai yếu?”
Dung phu nhân trầm giọng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lý Vô Y thở dài một tiếng, thật sâu nhìn chăm chú nàng. Nữ nhân này quả nhiên có chút không thể nói lý a, đơn giản ngu xuẩn đến nhà, cũng chỉ dáng dấp đẹp mắt một chút mà thôi. Thật không biết U Hồn Đại Đế là thế nào coi trọng nàng, đổi lại người khác hơi thông minh một chút nghe đến đó, sao lại đoán không ra chút gì? Có thể nàng ngược lại tốt, vẫn đầu óc mơ hồ.
“Hoàng Tuyền tông cùng Phạm Thiên Thánh Địa mặc dù là bị A Hàm điện tiêu diệt, nhưng nguyên nhân căn bản lại là hai thế lực lớn này cao thủ chết hết, mà tạo thành tất cả chuyện này người liền đứng trước mặt ngươi.”
“Ngươi?” Dung phu nhân còn chưa kịp phản ứng, có chút ngạc nhiên nhìn qua Lý Vô Y, trong lòng đang suy nghĩ Lý Vô Y tại sao lại đối với Hoàng Tuyền tông cùng Phạm Thiên Thánh Địa những người kia xuất thủ? Chẳng lẽ những người kia trêu chọc hắn rồi?
Ngược lại là lão ẩu kia, trong mắt lóe lên một tia vẻ khiếp sợ, nhìn Dương Khai, vội vàng đi đến bên cạnh Dung phu nhân, nói nhỏ vài tiếng.
Dung phu nhân biến sắc, cuối cùng mới chú ý đến Dương Khai.
“Phu nhân còn muốn xuất thủ sao? Nếu như muốn, còn xin tự tiện, bất quá hậu quả tự chịu trách nhiệm, Lý mỗ sẽ không can thiệp gì nữa.” Lý Vô Y nhàn nhạt nhìn qua nàng.
Dung phu nhân thần sắc giãy giụa, cuối cùng phẩy tay áo một cái nói: “Bản phu nhân cũng không muốn lấy lớn hiếp nhỏ.” Đùa à, có thể tiêu diệt hai thế lực lớn nhiều Đế Tôn cảnh như vậy, chính mình sợ là thật sự không phải là đối thủ. Cố chấp xuất thủ, xui xẻo sẽ chỉ là chính mình. Hận hận nhìn chăm chú Dương Khai một chút: “Chuyện hôm nay bản cung nhớ kỹ, tiểu tử ngươi tốt tự lo thân, chúng ta đi!”
Nói xong, liền dẫn lão ẩu bước nhanh rời đi.
Lão ẩu kia trước khi đi, còn oán độc nhìn chằm chằm Dương Khai một chút, tựa như muốn ghi nhớ hắn vĩnh viễn. Dù sao chưa từng bị thiệt lớn như vậy, tự nhiên lòng dạ không thuận. Nói đến nàng mặc dù niên kỷ già nua, cũng chỉ có Đế Tôn hai tầng cảnh tu vi, nhưng có bóng lưng U Hồn cung cùng Dung phu nhân làm chỗ dựa, trong Đông Vực bất cứ ai gặp nàng đều phải cung kính. Chưa từng bị người đánh vào mặt, còn bị đánh rụng mấy chiếc răng.
Trong đại điện, Dương Khai cùng Lý Vô Y hai mặt nhìn nhau, đều có chút im lặng.
Mấy ngày trước đã biết U Hồn cung bên kia sẽ có người tới tra hỏi, chẳng ai ngờ sự tình sẽ phát triển thành dạng này, không đầu không đuôi.
Lý Vô Y cười khổ nói: “Ngươi cùng Dung phu nhân kia có gì khúc mắc?”
Dương Khai lắc đầu nói: “Lần đầu tiên gặp, nào có gì khúc mắc.”
Lý Vô Y ngạc nhiên nói: “Thế nàng vì sao mới gặp mặt đã đối với ngươi ôm lấy địch ý lớn như vậy?” Nếu không có như vậy thành kiến, lần này nói chuyện cũng sẽ không gây căng thẳng như thế. Tuy nói vốn không hỏi ra được gì, Dương Khai biết gì sớm đã nói toàn bộ cho Mạc Hoàng, Mạc Hoàng cũng đã đưa tin cho U Hồn cung bên kia.
Dương Khai trầm ngâm một chút, như có điều suy nghĩ nói: “Có lẽ là do Hào Lâm, năm đó ta cùng Hào Lâm có chút xung đột, suýt nữa giết nàng. Nàng hẳn là đã nói chuyện này với vị Dung phu nhân kia, cho nên Dung phu nhân mới đối với ta ôm địch ý.”
Nghe hắn giải thích như thế, Lý Vô Y vuốt cằm nói: “Thế thì đúng rồi, ai, suy nghĩ của đàn bà.” Mặc dù Dương Khai trước kia cùng Hào Lâm có chút xung đột, nhưng dù sao đó là chuyện cũ. Lần này Hào Lâm bị bắt, đổi lại bất cứ người nào đến đây, khẳng định phải cẩn thận hỏi thăm tình huống lúc đó, chứ không phải khoe khoang sự ương ngạnh, ngạo mạn của mình.
Tuy nhiên, Dung phu nhân đã như vậy, lỗi cũng không ở Dương Khai. Lão ẩu kia đánh thì đánh, nghĩ đến U Hồn Đại Đế cũng sẽ không vì một lão ẩu mà can thiệp vào. Hắn giờ phút này đang truy tra tung tích Hào Lâm.
Dương Khai lưu lại ở Linh Thú Đảo, chủ yếu cũng vì chờ đợi người của U Hồn cung bên kia tới. Bây giờ mọi chuyện đã xong, tự nhiên nên trở về phủ.
Lại đi gặp Mạc Hoàng một lần, cáo từ. Lúc này mới dưới sự tiễn biệt của Lý Vô Y, Mạc Tiểu Thất và Cửu Phượng, bước lên Không Gian pháp trận.
Hư không xuyên thẳng qua, tầm mắt hoa một cái, người đã hiện thân ở Lăng Tiêu cung Bắc Vực.
Đệ tử thủ hộ pháp trận phát giác dị thường, quay đầu nhìn lại, thấy là Dương Khai sau, lập tức hành lễ. Đồng thời có người đưa tin cho Hoa Thanh Ti bẩm báo. Đây cũng là Hoa Thanh Ti cố ý dặn dò, chỉ cần Dương Khai trở về, lập tức thông tri nàng.
Không có cách, ai kêu vị cung chủ đại nhân này thật sự có chút Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, rất ít lưu lại ở Lăng Tiêu cung. Mà lại vừa đi là mấy năm, vài chục năm. Lần này thì còn tốt, chỉ đi hơn một năm. Lần trước đi đến vị diện tinh vực, đó là trọn vẹn vài chục năm không lộ diện.
Hoa Thanh Ti tuy là Lăng Tiêu cung Đại tổng quản, nhưng dù sao chỉ là Đại tổng quản mà thôi, có rất nhiều chuyện cần hướng Dương Khai báo cáo một tiếng.
Cùng Kỳ lần đầu đến Lăng Tiêu cung, bất quá trước đây đã biết thiếu chủ nhà mình này ở Bắc Vực sáng lập một tông môn, mà lại quy mô không nhỏ, trong tông cao thủ nhiều như mây. Dưới mắt cuối cùng đến nơi, tự nhiên còn muốn chạy đi xem.
Nói với Dương Khai một tiếng, Cùng Kỳ liền chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại du ngoạn giữa các đỉnh núi trong Lăng Tiêu cung.
Dương Khai tự nhiên tùy hắn, thẳng trở về Lăng Tiêu phong của mình.
Làm sơ chỉnh lý xong, khoát tay tung tiểu mập mạp Dương Tiêu ra ngoài. Tiểu tử thúi vừa xuất hiện liền phàn nàn: “Nghĩa phụ, ngươi làm gì nhốt ta lâu như vậy.”
Long tộc không hổ là Long tộc, lần trước được Dương Khai và hai Mộc Linh trị liệu, thương thế của Dương Tiêu hai ba ngày liền khỏi. Nhưng Dương Khai khi ở Linh Thú Đảo không thả hắn ra, sợ hắn gây họa, thẳng đến khi trở về Lăng Tiêu cung mới cho hắn thấy ánh mặt trời.
“Ta là nghĩa phụ của ngươi, muốn làm gì ngươi liền làm cái đó, đâu ra nhiều phàn nàn vậy!” Dương Khai hừ một tiếng.
Dương Tiêu tròng mắt đi lòng vòng, cười làm lành nói: “Nghĩa phụ bớt giận, ta chỉ là tiện miệng nói thôi.” Quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Bắc Vực, Lăng Tiêu cung!”
Dương Tiêu chớp mắt, một mặt mờ mịt.
Dương Khai lại nói: “Lăng Tiêu cung là tông môn của ta, sau này ngươi ở đây sinh sống. Nhớ ngoan ngoãn, đừng gây chuyện, biết chưa?”
“Biết, biết.” Dương Tiêu gật đầu như gà con mổ thóc, tò mò nhìn qua Dương Khai nói: “Nghĩa phụ, ngươi nói Lăng Tiêu cung này là tông môn của ngươi, vậy ngươi là cung chủ nơi này sao?”
“Không tệ!” Dương Khai gật đầu.
Dương Tiêu nghe vậy vui lên, nhảy cao ba thước: “Oa ha ha ha, vậy bản thiếu chẳng phải là thiếu cung chủ nơi này?” Nói xong, một mặt sáng lên nói: “Nghĩa phụ, Lăng Tiêu cung chúng ta có bao nhiêu người, thực lực thế nào a?”
Tiểu tử này khả năng thích ứng ngược lại rất mạnh, biết Dương Khai là cung chủ Lăng Tiêu cung sau, lập tức thêm hai chữ “chúng ta” phía trước Lăng Tiêu cung. Hiển nhiên coi nơi này là nhà mình.
Nói đi cũng phải nói lại, Dương Khai và hắn thân như phụ tử, Lăng Tiêu cung là nhà của Dương Khai, tự nhiên cũng là nhà của hắn.
“Sau này sẽ biết, hỏi nhiều vậy làm gì.” Dương Khai xụ mặt răn dạy. Nói xong, thần sắc khẽ động, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Hoa Thanh Ti một mặt phiền muộn đi vào, u oán nhìn chằm chằm Dương Khai một chút, cúi chào một lễ: “Cung chủ.”
“Hoa tỷ!” Dương Khai mỉm cười.
Hoa Thanh Ti hừ khẽ nói: “Cung chủ ngươi còn bỏ được trở về à.”
Dương Khai hít mũi nói: “Lời này nói kỳ, Lăng Tiêu cung là nhà của ta, sao có thể bỏ được không trở về?”
Hoa Thanh Ti nói: “Nam Vực bên kia đệ tử di chuyển nhiều chuyện như vậy, ngươi phủi mông một cái đi luôn. Chuyện bây giờ xử lý xong ngươi ngược lại trở về, cung chủ sống thật là tiêu dao tự tại à, làm Hoa tỷ ta cực kỳ hâm mộ.”
Dương Khai nắm tay ho nhẹ: “Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm nha, mà lại ta đây không phải có việc phải xử lý à. Vô Hoa Điện phân tông bên kia không có việc gì chứ?”
“Có tam đại Yêu Vương thủ hộ, có thể có chuyện gì.”
“Bắc Vực đâu?”
“Tất cả như thường.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Dương Khai cười ha hả, “Xem ra Lăng Tiêu cung chúng ta dưới sự quản lý chỉ dẫn của Hoa tỷ ngươi, một mảnh vui vẻ phồn vinh nha, có ta hay không có ta cũng không có gì khác biệt.”
“Bớt nịnh hót, ta chuẩn bị xin từ chức.”
Dương Khai kinh ngạc: “Xin từ chức?”
Hoa Thanh Ti thở dài nói: “Ừm, cứ vất vả thế này, Hoa tỷ ta sợ không mấy năm nữa sẽ già. Ta không nên biến thành thế quá sớm.” Vừa nói, vừa cười mỉm nhìn qua Dương Khai.
Dương Khai đâu còn không biết nàng đang cùng chính mình phàn nàn, chứ không phải thật muốn từ chức. Nhưng nói đi nói lại, Hoa tỷ cũng xác thực đủ mệt nhọc. Mười vạn đệ tử ăn ở, tài nguyên tu luyện phân phối, giao dịch vật tư với Bắc Vực và Nam Vực. Bây giờ còn thêm các việc vặt ở Vô Hoa Điện phân tông. Tinh lực của một người có hạn. Hoa Thanh Ti năm đó tấn thăng Đế Tôn nhất trọng sau, đến nay tu vi không tăng trưởng, không gì khác ngoài việc nàng cần xử lý quá nhiều chuyện, đâu có thời gian tu luyện?