» Chương 3395: Tiếp viện
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Bất quá cũng không dám đuổi theo ra quá xa, miễn cho trúng kế điệu hổ ly sơn của địch. Trách nhiệm chủ yếu nhất của họ cùng bảy người Băng Tâm cốc vẫn là thủ hộ không gian trận pháp. Mặc dù vậy, hơn trăm Ma Nhân đến đây cũng đã bỏ lại hơn ba mươi bộ thi thể mới có thể bình yên chạy trốn.
Trên chiến trường chính diện, không ngừng có người ngã xuống đất mất mạng. Chiến dịch quy mô lớn như vậy, dù cho đội hình võ giả Bắc Vực mạnh mẽ, lại được Dương Khai hai đại vu thuật gia trì, cũng không thể tất cả đều bình yên vô sự. Chỉ có điều tỉ lệ thương vong đó căn bản không cách nào so sánh được với Ma tộc.
Khắp nơi, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi. Sinh linh hai tộc trên hoang dã này chỉ giết đến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt ảm đạm.
Dương Khai một đường đột tiến, đã không biết giết bao nhiêu Ma Nhân. Ngay cả cường giả cấp Ma vương, chết trong tay hắn cũng có tới bảy, tám vị. Đây chỉ là chiến tích một mình hắn mà thôi, nghĩ đến chiến tích của Loan Phượng và những người khác không thể thua kém hắn bao nhiêu. Có thể thấy lần này Ma tộc đã phái đi không ít cường giả.
Cuối cùng, trong Ma Thổ vang lên tiếng kèn lệnh chất phác. Tất cả Ma tộc nghe được âm thanh này đều dồn dập lùi lại. Bất quá dù cho đang lui lại, họ cũng rất có trật tự, không chạy tán loạn mà hỗ trợ, luân phiên lùi lại, có vẻ rất nghiêm chỉnh huấn luyện.
Võ giả Bắc Vực tự nhiên đuổi cùng không buông. Nửa chén trà nhỏ sau, tất cả Ma tộc đều lui về trong Ma Thổ. Dương Khai dừng lại, chấn kiếm hô to: “Không đuổi giặc cùng đường!”
Các võ giả Bắc Vực đang giết đỏ cả mắt lúc này mới dồn dập dừng bước. Từng người đẫm máu nhìn chăm chú vị trí Ma Thổ. Sau một lát tĩnh lặng, bùng nổ ra tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
Trước đó, họ thật sự không nghĩ tới nhóm người mình có thể đánh thắng trăm vạn Ma tộc, hơn nữa lại thắng ung dung như vậy. Khi sự thật bày ra trước mắt, họ mới phát hiện, Ma tộc… cũng chỉ đến thế mà thôi. Họ cũng là sinh linh, bị giết cũng sẽ chết, họ không có gì ba đầu sáu tay, không có Bất Diệt Chi Thân, giống như nhóm người mình, đều là sinh linh sống động.
Đây là trận đầu tiên giữa Tinh giới và Ma vực, cũng là Tinh giới đại thắng. Trận chiến này, có lẽ sẽ ảnh hưởng xu thế chiến cuộc tương lai.
Tiếng hoan hô như sóng, một làn sóng cao hơn một làn sóng. Trong Ma Thổ lại hoàn toàn tĩnh mịch nặng nề, không có nửa điểm đáp lại. Không ít đế tôn cảnh bay đến bên cạnh Dương Khai, thỉnh cầu tiếp tục truy kích, thế phải đuổi cùng giết tuyệt tàn binh bại tướng đó.
Dương Khai đương nhiên sẽ không đồng ý. Không nói đến tình huống bên trong Ma Thổ họ không biết gì cả, chính là Thị Huyết Chi Thuật cũng không phải vạn năng. Trong thời gian Thị Huyết Chi Thuật có hiệu quả, võ giả Bắc Vực quả thực dũng mãnh vô vị, hơn nữa còn có thể phát huy sức mạnh mạnh hơn. Nhưng một khi Thị Huyết Chi Thuật mất đi hiệu quả, sẽ bùng nổ ra di chứng. Dù cho di chứng của Thị Huyết Thuật do hắn – Vu vương – thi triển sẽ không quá lợi hại, cũng đủ để làm sức chiến đấu của võ giả Bắc Vực giảm xuống một đoạn dài. Lúc này trở lại nghỉ ngơi dưỡng sức, điều chỉnh trạng thái, chờ đợi võ giả Nam Vực cùng Đông Vực đến, mới là lựa chọn tốt nhất.
Đại quân Bắc Vực ầm ầm ầm một trận, theo Dương Khai khải hoàn trở về. Trên đường về, không ít người đều châu đầu ghé tai, hưng phấn kể lại mình vừa nãy dũng mãnh vô vị thế nào, giết chết bao nhiêu Ma tộc, dường như hận không thể đem phần chiến tích này báo cho thiên hạ, để người trong cả thiên hạ đều biết.
Quay trở lại vị trí không gian trận pháp, mệnh đại quân Bắc Vực tản ra đóng trại, đồng thời kiểm kê số người thương vong. Đến giờ phút này, Dương Khai mới có thời gian kiểm tra tình hình Tô Nhan và những người khác.
Trong bốn vị phu nhân của mình, ngoại trừ Hạ Ngưng Thường không thiện chiến đấu lần này không đến, Tô Nhan, Phiến Khinh La, Liên Đại Tuyết Nguyệt đều đến. Dù sao bây giờ họ đều là võ giả Đạo Nguyên cảnh, Tô Nhan càng là đỉnh điểm Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ thiếu chút nữa liền có thể lên cấp Đế Tôn. Hư Vương cảnh có thể lên chiến trường, họ tự nhiên cũng có thể. Chỉ có điều trước đây đại chiến, Dương Khai căn bản không có dư lực đi quan tâm họ.
Ba nữ cũng không có ngại. Nhóm Yêu Vương cổ địa biết thân phận của họ, đối với họ tự nhiên là chăm sóc cực kì. Có nhóm Yêu Vương thủ hộ, Ma tộc sao có thể làm thương mấy người họ.
Mới dựng xong lều cỏ, Dương Khai dưới sự hầu hạ của ba nữ tắm rửa thân thể, thay lại một bộ quần áo đi ra.
Trên cao không, Mạc Hoàng cúi đầu trông xuống, hướng hắn gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy ý khen ngợi. Trận chiến đấu này hắn nhìn từ đầu tới đuôi, biểu hiện của Dương Khai có thể vòng có thể điểm, thời khắc mấu chốt càng không bị thắng lợi nhất thời che đậy hai mắt, kịp thời lui lại, càng hiếm thấy. Hắn cảm giác Dương Khai thật giống có nhiều năm kinh nghiệm thống suất đại quân tác chiến, tiến thoái có dựa theo, không khỏi có chút kỳ quái, kinh nghiệm loại này tiểu tử này là từ nơi nào có được.
Dương Khai đáp lại một thoáng, cũng không có ý tới chào hỏi. Lệ Giao đã vội vã đi tới, một mặt sắc mặt vui mừng.
Dương Khai nhìn hắn nói: “Thương vong thế nào?”
Lệ Giao cả người vết máu loang lổ, hiển nhiên chưa kịp đi tẩy rửa, phấn chấn trả lời: “Chết đi không tới năm ngàn người, bị thương 20 ngàn, bất quá đều là một ít vết thương, những người khác không có gì đáng ngại.”
Một hồi chiến dịch chết đi năm ngàn người, bị thương 20 ngàn, đây là một con số khủng khiếp. Nhưng nếu kẻ địch có trăm vạn, đây lại là một con số không thể tưởng tượng nổi. Trận chiến này, Ma tộc bên kia không bao gồm lục ma cùng hồng ma làm bia đỡ đạn trước đó, tử thương có tới 30 vạn. Thi thể khắp nơi chính là minh chứng tốt nhất. Mà võ giả Bắc Vực bên này chỉ trả giá 5000 vong, 20 ngàn thương, đây có thể nói là một kỳ tích.
Dương Khai gật đầu, số thương vong như vậy, trong phạm vi chịu đựng được. Lệ Giao lại nói: “Chỉ có điều, mọi người hiện tại đều cảm giác có chút suy yếu, e sợ phải tu dưỡng mấy ngày.”
Di chứng của Thị Huyết Chi Thuật, phản ứng bình thường. Đây vẫn là di chứng của Thị Huyết Thuật do Vu vương cấp bậc Dương Khai thi triển. Nếu do vu đẳng cấp thấp hơn thi triển, tu dưỡng nửa tháng thậm chí một tháng đều là chuyện thường.
Lệ Giao không khỏi có chút lo lắng nói: “Nếu Ma tộc bên kia thừa dịp lúc này công tới…”
Dương Khai vỗ vỗ vai hắn nói: “Ngươi cho rằng Thú Vũ đại nhân ở chỗ này là xem cuộc vui?”
Giống như hắn không dám tùy ý dẫn người đánh vào trong Ma Thổ, Ma tộc bên kia khẳng định cũng không còn dám tùy ý khởi xướng tiến công. Đại quân Bắc Vực thật sự không chống đỡ nổi, Mạc Hoàng nhất định sẽ ra tay.
Vẻ mặt Lệ Giao rung lên, lúc này mới yên tâm không ít.
Mấy ngày kế tiếp, Ma tộc bên kia quả nhiên không động tĩnh gì. Cũng không biết có phải đang tập kết binh lực hay không. Ngược lại viện quân Đông Vực và Nam Vực lục tục đến.
Đông Vực và Nam Vực đều có không gian trận pháp do Dương Khai bố trí. Bây giờ Lý Không Quần cũng có thể bố trí. Vì vậy tuy rằng chậm hơn bên Bắc Vực mấy ngày, vẫn lấy tốc độ nhanh nhất viện trợ đến. Hai vực mỗi người có chừng mười vạn đại quân tăng viên. Thực lực tu vị bố trí cùng Bắc Vực hầu như không khác biệt mấy. Từng người Dương Khai quen thuộc và không khuôn mặt quen thuộc đều xông ra.
Võ giả mới đến đối với Ma tộc tự nhiên sợ như sợ cọp. Nhưng vừa nghe nói mấy ngày trước đại quân Bắc Vực cùng Ma tộc triển khai đại chiến, đồng thời đại thắng trăm vạn đại quân Ma tộc, đều khiếp sợ không thôi, dồn dập tìm võ giả Bắc Vực tìm hiểu tình hình lúc đó.
Võ giả Bắc Vực tự nhiên là thêm mắm dặm muối một trận biển thổi, hận không thể đem mình thổi anh minh thần võ, thiên hạ vô song. Tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Võ giả mới đến dù không thể tin được lời khoác lác của võ giả Bắc Vực, nhưng mấy trăm ngàn thi thể Ma tộc lưu lại trên hoang dã là không giả được. Họ đến trước, đại quân Bắc Vực và Ma tộc thật sự đại chiến, hơn nữa thật sự giết mấy trăm ngàn Ma tộc!
Lần này, nỗi sợ hãi đối với Ma tộc nhất thời giảm đi không ít. Thậm chí không ít người đều âm thầm chờ mong lần sau đại chiến xảy ra. Thời loạn lạc sinh anh hùng. Loại đại chiến sinh linh hai giới này, mấy vạn năm thậm chí mười mấy vạn năm đều không đụng phải một lần. Ai lại biết ghi danh sử sách sẽ không là chính mình đây? Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo.
Các Đại Đế cũng lục tục đến. Dương Khai cũng không biết cụ thể đến bao nhiêu vị Đại Đế, nhưng ước chừng sơ bộ, tối thiểu cũng có sáu, bảy vị. Trong đó một vị là một nữ tử mặc bách hoa y, vẻ mặt điềm tĩnh, cho người ta một loại cảm giác thánh khiết hoàn mỹ. Dương Khai phỏng chừng nàng chính là nữ tính duy nhất trong mười vị Đại Đế, Hoa Ảnh Đại Đế Hoa Linh Lung. Sự thật cũng đúng là như thế. Hoa Ảnh Đại Đế vừa đến liền triệu kiến Ngọc Như Mộng. Dù sao Ngọc Như Mộng hiện tại thân phận giả là Lý Thi Tình, là truyền nhân y bát của Hoa Ảnh Đại Đế.
Ngọc Như Mộng thảm! Dương Khai trong lòng suy nghĩ. Mặc kệ Ngọc Như Mộng có lai lịch ra sao, lại có bản lĩnh gì, nhưng nàng dù có thể lừa gạt những người khác, cũng tuyệt đối không gạt được Hoa Ảnh Đại Đế. Đó dù sao cũng là thầy trò hai người. Hoa Linh Lung lại sao có thể không nhìn ra nàng ngụy trang?
Bên ngoài lều, bên cạnh Dương Khai vây tụ một đám Đế Tôn cảnh, hơn nữa đều là tồn tại Đế Tôn nhị tầng cảnh thậm chí tam tầng cảnh. Những Đế Tôn cảnh này một số là người quen của Dương Khai, một số cũng là gần đây mới nhận thức, đều là cường giả đến từ Nam Vực và Đông Vực. Có lẽ là nghe nói Dương Khai hiểu rõ Ma tộc đặc biệt, vì vậy đến đây lĩnh giáo lấy kinh nghiệm, miễn cho đến lúc đó giao chiến với Ma tộc không có chút đầu mối nào.
Dương Khai tự nhiên không có gì hay che giấu. Đem những lời đã nói với võ giả Bắc Vực trước khi lên đường lại lần nữa nói một lần, cặn kẽ cho mọi người nói về đặc tính và thần thông của mỗi chủng tộc trong Ma vực bách tộc. Một đám Đế Tôn cảnh đều nghe rất chăm chú, yên lặng ghi nhớ. Thỉnh thoảng có người xen lời hỏi vài câu, Dương Khai cũng từng cái đáp lại, khiến người ta bội phục không thôi. Cũng không ai biết Dương Khai tại sao lại hiểu rõ Ma tộc như vậy. Nhưng đó không thể nghi ngờ là một tình báo quý giá. Không có Dương Khai, những tin tình báo này có lẽ phải trả giá mười vạn, mấy trăm ngàn thương vong mới có thể tổng kết ra.
Đủ hơn nửa ngày sau, một đám người mới chắp tay cáo từ. Tình báo quý giá như vậy, họ tự nhiên là không thể chờ đợi được nữa muốn chia sẻ với đệ tử dưới trướng mình một, hai.
“Dương huynh, đây là đồ vật đã ước định trước đây. Điện chủ Bản Điện bảo ta giao cho ngươi.” A Hàm điện Xích Quỷ chờ mọi người rời đi sau, lúc này mới tiến lên phía trước, đưa lên một viên không gian giới.
Dương Khai ngờ vực tiếp nhận, thần niệm quét qua, lông mày vung lên, khẽ vuốt cằm nói: “Trần điện chủ có ý.”
Trong chiếc nhẫn không gian này chứa đồ vật không đặc biệt gì, chỉ có điều là một khoản vật tư khổng lồ mà thôi. Nguyên tinh, đan dược, bí điển thậm chí bí bảo, mọi thứ đều có, phong phú toàn diện, dường như kho tàng của một tông môn. Trên thực tế, đây quả thật là kho tàng, chỉ có điều không phải của một tông môn, mà là của hai tông môn! Thuộc về kho tàng của Hoàng Tuyền Tông và Phạm Thiên Thánh địa ở Đông Vực.