» Chương 3407: Lâm trận bỏ chạy

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Các chương trở lại bình thường rồi nhé các bác :Đ

“Ma Tộc phát binh,” Cao Tuyết Đình trả lời.

Dương Khai cau mày nói: “Ma Tộc phát binh, vậy thì chuẩn bị nghênh chiến, đợi ở chỗ này làm gì?”

Cao Tuyết Đình chỉ tay về phía trước: “Bọn họ muốn ra thành chạy trốn!”

Dương Khai giật mình: “Vào lúc này?”

Tình huống của Hổ Khiếu Thành hắn biết đôi chút. Số lượng Đế Tôn cảnh trong thành tuy không ít nhưng tuyệt đối không nhiều, hơn nữa cũng chỉ có Lệ Giao là Đế Tôn tam tầng cảnh. Nhân viên có thể điều động trong thành bất quá năm vạn, trong khi Ma Tộc bên ngoài lại có ba mươi bốn vạn quân.

Lấy ít địch nhiều, nhất định phải dựa vào hộ thành đại trận của Hổ Khiếu Thành mới có một tia hy vọng. Nói cách khác, hộ thành đại trận tuyệt đối không được sơ sẩy.

Mà vào thời khắc Ma Tộc phát binh nguy cấp này, rõ ràng còn có người muốn ra khỏi thành chạy trốn. Đây chẳng khác nào muốn xé toạc một vết thương trên lớp phòng ngự lớn nhất của Hổ Khiếu Thành? Tuy nói đại trận có thể tắt đi, nhưng ai biết được trong khoảnh khắc mở ra có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?

Huống chi, lúc này chính là thời điểm võ giả Hổ Khiếu Thành đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chống địch, vậy mà lại có một đám người muốn ra thành. Đây chẳng phải là tự làm rối loạn trận cước sao?

Chẳng trách Cao Tuyết Đình lại dẫn một đám đệ tử Thanh Dương Thần Điện đứng đây giằng co với đám người này. Hiển nhiên, Cao Tuyết Đình cũng biết vào thời điểm này, hộ thành đại trận tuyệt đối không thể mở ra.

“Đều là những ai?” Dương Khai chán ghét quét mắt nhìn đám người kia. Số lượng của họ thật sự không ít, lên đến mấy trăm, hơn nữa rất nhiều đều là Đạo Nguyên cảnh thực lực. Ngược lại, không thấy bóng dáng Đế Tôn cảnh nào.

“Đều là người của Ngũ Đại Gia Tộc ở Hổ Khiếu Thành.”

“Gia tộc!” Dương Khai hừ lạnh. Những gia tộc nội thành như thế này, nhìn khắp Tinh Giới không đếm xuể. Thông thường, những gia tộc này đều có địa vị không tệ trong thành của mình, ngày thường cũng quen thói muốn làm gì thì làm. Chắc họ đã sớm có ý định rời đi, chỉ là chưa quyết định. Cho đến khi Ma Tộc ồ ạt xâm chiếm, nghĩ rằng Hổ Khiếu Thành không chống nổi, nên mới muốn rời đi chạy trốn trước.

“Mở trận!”

“Mau mở trận cho chúng ta rời đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”

“Nói nhảm với bọn họ làm gì, không mở trận thì trực tiếp cướp Trận Bàn.”

Một đám người đứng dưới chân tường thành la hét không ngừng về phía một võ giả Đạo Nguyên cảnh trên tường thành. Võ giả Đạo Nguyên cảnh kia chắc là một trong những người phụ trách chủ trì đại trận, trên tay giữ Trận Bàn điều khiển hộ thành đại trận. Lúc này, ông đứng trên tường thành nhìn xuống, mặt đầy khó xử, không ngừng chắp tay nói: “Chư vị gia chủ, xin đừng làm khó lão hủ. Chư vị muốn ra khỏi thành, xin đi tìm Thành Chủ Đại Nhân. Chỉ cần đưa ra thủ dụ của Thành Chủ Đại Nhân, lão hủ lập tức mở trận. Nếu không, lão hủ không thể làm vậy a.”

“Ma Tộc xâm chiếm, Thành Chủ Đại Nhân đang bận xử lý chuyện này, đâu có thời gian để ý tới chúng ta. Đừng dài dòng, cho ngươi mười hơi thở mau mở trận, nếu không đừng trách chúng ta bất niệm cố tình!”

Nói xong, mấy trăm người kia đều lộ ra vẻ dữ tợn, rất nhiều người đã có ý định không mở trận thì thật sự muốn động thủ.

Lão giả chủ trì hộ thành đại trận sắc mặt đại biến. Tuy ông cũng là Đạo Nguyên cảnh, nhưng làm sao địch lại nhiều người của Ngũ Đại Gia Tộc như vậy? Nếu thật sự động thủ, e rằng chỉ trong nháy mắt sẽ bị chém thành thịt nát.

Trên mặt thoáng qua một tia do dự, rồi ông hạ quyết tâm. Tuy nói nếu mở trận pháp cho người rời đi, sau này Thành Chủ Đại Nhân biết chắc sẽ trách tội, nhưng vẫn tốt hơn là bị người của Ngũ Đại Gia Tộc giết chết ở đây.

Từ trong nhẫn không gian lấy ra Trận Bàn, đang định thi pháp mở đại trận thì một bóng người bỗng nhiên như quỷ mị xuất hiện bên cạnh ông, giơ tay chụp lên vai ông.

Lão giả kia kinh hãi, nghiêng đầu nhìn lại, bất ngờ thấy một thanh niên vóc dáng anh vĩ đứng bên cạnh. Còn chưa kịp phản ứng, Trận Bàn trên tay đã bị người vừa tới nhẹ nhàng lấy mất.

Lão giả sợ hãi, biết tu vi của thanh niên này tuyệt đối vượt xa mình, nếu không mình tuyệt đối sẽ không hậu tri hậu giác đến vậy. Ông vội vàng hỏi: “Ngươi là…”

“Lăng Tiêu Cung cung chủ Dương Khai.” Dương Khai nhìn ông một cái, nhàn nhạt nói: “Lão trượng nghỉ ngơi đi.”

Lão giả kia nghe vậy hai mắt sáng lên, lòng đại định, lập tức lui sang một bên.

Giọng Dương Khai không lớn, nhưng đủ để mấy trăm người phía dưới nghe rõ. Thấy Trận Bàn rơi vào tay Dương Khai, mấy trăm người kia đều nhíu mày. Mấy người cầm đầu nhìn nhau, có một người đàn ông trung niên sắc mặt vàng vọt bước ra, ôm quyền chắp tay nói: “Xin chào Dương đại nhân.”

Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không hỏi tên hắn là gì, dù sao cũng chắc chắn là gia chủ của một trong Ngũ Đại Gia Tộc.

Vẻ mặt dửng dưng của Dương Khai khiến mấy trăm người phía dưới trong lòng không vui, nhưng họ biết người ta có bản lĩnh đó. Dù sao cũng là cung chủ của một cung, hơn nữa còn là Đế Tôn cảnh, tự nhiên không dám biểu lộ chút nào. Bên ngoài vẫn khách khí nói: “Người của Ngũ Đại Gia Tộc chúng tôi muốn rời khỏi Hổ Khiếu Thành, tìm kiếm một chút hy vọng sống trong loạn thế này. Xin Dương đại nhân thành toàn.”

Dương Khai một bên vuốt ve Trận Bàn trên tay, một bên nhàn nhạt nói: “Rời khỏi Hổ Khiếu Thành thì có một chút hy vọng sống? Chư vị có biết cục diện bên ngoài hôm nay thế nào không?”

Người đàn ông trung niên kia lắc đầu nói: “Không biết, nhưng tôi biết Hổ Khiếu Thành tràn ngập nguy cơ. Nếu không đi nữa e rằng sẽ không đi được.”

Dương Khai nói: “Nếu không biết, vậy tôi nói cho các người nghe. Ma Tộc ồ ạt xâm phạm, lãnh thổ Tây Vực bị xâm chiếm hơn một nửa, chiến tuyến bị kéo dài vô hạn. Vô số thành trì bị đại quân Ma Tộc bao vây. Trong khoảng thời gian tôi nói chuyện với các người, có lẽ chiến tranh đã xảy ra. Các người dù có thể rời khỏi Hổ Khiếu Thành, sợ rằng cũng chỉ đi được một đoạn đường ngắn là sẽ rơi vào tay Ma Tộc. Đến lúc đó… sống không bằng chết, còn không bằng ở lại cùng chống Ma Tộc.”

Tất cả mọi người nghe xong đều biến sắc. Họ thật sự không biết bên ngoài rốt cuộc là cục diện gì. Thời gian Ma Tộc xâm phạm cũng không dài, tính ra bất quá hai tháng mà thôi. Gặp phải loạn thế, tin tức truyền làm sao nhanh như vậy? Chỉ có Dương Khai có thể tự do qua lại các nơi, đến các thành trì của Lý Vô Y và Lăng Tiêu Cung, mới biết rõ hơn người khác đôi chút.

Bây giờ nghe Dương Khai nói Tây Vực đã thất thủ một nửa, đương nhiên kinh hãi thất sắc.

Người đàn ông trung niên kia thất thần một lúc, cười gượng nói: “Dương đại nhân cần gì phải nói chuyện giật gân.”

Dương Khai giễu cợt nói: “Tôi nói chuyện giật gân? Nhất định phải thế sao? Bản Cung Chủ nói, câu nào câu nấy là thật. Tin hay không là tùy các người.”

Người đàn ông trung niên nhất thời im lặng. Một lúc lâu sau mới nói: “Dù có như vậy, chúng tôi cũng hy vọng có thể rời khỏi Hổ Khiếu Thành.”

“Nhất định phải đi?” Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.

Người đàn ông trung niên bị hắn nhìn mồ hôi đổ tay, nhưng vẫn kiên trì gật đầu.

“Vậy thì sợ rằng không thể như ngươi mong muốn.” Dương Khai lạnh rên một tiếng. “Ma Tộc khởi binh xâm phạm, hộ thành đại trận là then chốt. Trước khi chiến sự kết thúc, bất luận kẻ nào đều không thể rời thành. Các ngươi muốn đi cũng được, chờ trận chiến này kết thúc rồi nói chuyện này không muộn!”

Lời vừa dứt, trong đám người lập tức truyền tới một tiếng gầm lên: “Chờ trận chiến này kết thúc, Hổ Khiếu Thành đã sớm thất thủ, chúng ta còn đường sống gì nữa?”

Dương Khai lập tức ngước mắt nhìn lên, phát hiện người hô lên là một thanh niên cưỡi ngựa cao lớn, ăn mặc chỉnh tề trong đám người. Cũng không biết là thiếu gia của gia tộc nào. Hắn lạnh lùng nói: “Ma Tộc xâm phạm Tây Vực, đồ độc sinh linh đại địa Tây Vực. Võ giả Đông Nam Bắc Tam Vực chúng tôi dưới sự hiệu triệu của chư vị Đại Đế, đồng lòng gấp rút tiếp viện đến, đánh lén Ma Tộc, hoàn toàn không có sở cầu, hai không có thu hoạch, lại lúc nào cũng phải đặt tính mạng lên lưng quần. Võ giả địa phương Tây Vực các ngươi không biết quyết chí tự cường thì thôi, rõ ràng còn phải lâm trận bỏ chạy. Nếu chỉ như thế thì Bản Cung Chủ ngược lại cũng không phải không thể tha cho ngươi, dù sao mỗi người đều có chí khác nhau, tham sống sợ chết cũng là lẽ thường tình của con người. Đúng là nhiễu loạn quân tâm chính là ngươi sai, còn dám nói loạn, lấy mạng chó của ngươi!”

Thanh niên kia co rúm cổ lại, nhưng rất nhanh lại mạnh miệng nói: “Bản Thiếu lúc nào nhiễu loạn quân tâm, chẳng qua chỉ là nói thật thôi. Hổ Khiếu Thành ít người như vậy, làm sao có thể ngăn cản đại quân Ma Tộc?”

“Còn dám ồn ào, thật coi Bổn Tọa không giết ngươi?” Dương Khai mi mắt co rụt lại, giơ tay hướng thanh niên kia túm lấy.

“Dám!” Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện lập tức phóng ra, ý đồ ngăn cản. Xem ra hắn có quan hệ máu mủ với thanh niên kia, làm không tốt là hai cha con.

Nhưng hắn chẳng qua chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi, trước mặt Dương Khai làm sao có tư cách ra mặt? Một đạo lực lượng không hiểu từ đâu liền chấn bay hắn ra ngoài. Chờ đến khi lảo đảo rơi xuống đất, hắn liền nghe thấy một trận ồn ào kinh hoàng truyền tới.

Nghiêng đầu nhìn lại, đồng tử nhất thời đỏ hoe. Thanh niên ngồi trên ngựa cao lớn kia đã trở thành một thi thể không đầu, máu tươi ở cổ phun ra cao ba trượng như suối phun. Thân thể lắc lư, từ trên lưng ngựa té xuống.

Một đám thiếu gia tiểu thư được nuông chiều dưỡng dục kinh hoàng kêu to, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.

“Ngươi lại dám giết hài nhi của ta!” Người đàn ông trung niên kia sắc mặt dữ tợn nhìn Dương Khai.

Trên tay Dương Khai, cầm theo một cái đầu hai mắt trợn tròn. Không ai biết hắn rõ ràng đứng yên tại chỗ không động, cái đầu này làm sao lại chạy đến trên tay hắn đi? Nghe vậy hắn sâm giọng nói: “Vậy thì như thế nào?”

Người đàn ông trung niên sắc mặt biến đổi không ngừng, chợt quát to một tiếng: “Giết hắn, xông ra!”

Nói xong, hắn là người đầu tiên nhào về phía Dương Khai. Cừu hận dường như làm hắn có chút loạn tâm thần, hoàn toàn không ý thức được sự chênh lệch thực lực giữa mình và Dương Khai lớn đến mức nào. Trái lại, người của Ngũ Đại Gia Tộc kia rõ ràng còn thật sự tin lời nói nhảm của hắn, mấy trăm người hô lạp lạp xông tới, mỗi người đồng tử đỏ ngầu, lộ ra một cỗ điên cuồng.

“Tự tìm đường chết!” Dương Khai đứng trên tường thành, thần sắc lãnh khốc. Đợi đến khi mấy trăm người xông đến gần vừa đủ, lúc này mới chập ngón tay như kiếm hướng về phía trước lướt đi.

Từng cái đầu người phóng lên cao, từng bộ từng bộ thi thể không đầu co quắp rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ tường thành, mùi máu tanh tràn ngập.

Những người xem xung quanh không khỏi câm như hến. Họ chưa từng thấy cảnh tượng vài trăm người chết cùng một lúc như vậy. Cảnh tượng như địa ngục này đủ để khiến họ trong thời gian rất dài về sau liên tục gặp ác mộng.

Trong nháy mắt, hơn trăm người đã bỏ mình.

Người đàn ông trung niên là người đầu tiên xông tới, cũng là người chết sớm nhất.

Đến giờ phút này, những người còn lại của Ngũ Đại Gia Tộc mới ý thức được sự chênh lệch thực lực. Những thiếu gia tiểu thư kia sợ hãi khóc thét lên, tiếng cầu xin tha thứ của võ giả Đạo Nguyên cảnh cũng không ngừng vang lên.

Dương Khai sắc mặt lạnh lẽo như băng, làm như không nghe thấy. Sát niệm như nước thủy triều. Hắn đã quyết định lập uy trước trận chiến. (chưa xong, còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4456: Rất là hiếu khách

Chương 4455: Bạch Mao

Chương 4454: Cút ra đây gặp ta