» Chương 3411: Liều mình xả thân

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Sinh mệnh không thôi, giết chóc không thôi.

Dương Khai một mình đứng ngoài hộ thành đại trận, như một sát thần vô địch chặn lại dòng lũ sắt thép của Ma tộc. Rõ ràng chỉ có một người, sức mạnh phát huy ra lại có thể sánh ngang thiên quân vạn mã.

Trên tường thành, các võ giả Hổ Khiếu Thành khua chuông gõ mõ, cấp tốc chữa trị chỗ hổng của đại trận. Vội vã gấp gáp, cuối cùng cũng coi như đã sửa chữa xong trận pháp.

Lâm Thông thấy thế, hô to một tiếng: “Dương cung chủ, có thể rút về được rồi.”

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Sợ là không thể quay về.”

Dứt lời, thân hình loáng một cái đã xuất hiện ở một vị trí khác. Nơi đại trận ở vị trí đó vừa vặn lại bị Ma tộc đánh ra một vết nứt. May Dương Khai có dự kiến trước, kịp thời di chuyển đến bù chỗ trống, bằng không Ma tộc chen chúc kéo đến sợ thật sự sẽ xông vào trong thành.

Tình thế như vừa rồi lại tái diễn. Đại quân Ma tộc điên cuồng xông đến vết nứt, bị một mình Dương Khai chặn lại, căn bản không cách nào tiến tới một bước nào, ngược lại bỏ lại vô số thi thể, tử thương nặng nề.

Và phía sau Dương Khai, mấy võ giả chữa trị trận pháp cũng vội vã đến, tiếp tục công việc dang dở.

Chiến trường huyên náo, Ma tộc hung tàn. Kể từ khi đại chiến bắt đầu đến hiện tại chỉ mới khoảng một chén trà, nhưng hộ thành đại trận của Hổ Khiếu Thành đã hai lần gặp nguy. Nếu không có Dương Khai như thần binh thiên giáng, đại trận đã sớm bị phá.

Nhưng trên đời này có mấy Dương Khai? Trong thành tuy có hơn mười vị Đế Tôn cảnh, nhưng không ai dám như Dương Khai xông ra ngoài thành, lấy thân thể máu thịt đối kháng sự tấn công của đại quân Ma tộc. Lâm Thông vừa thi triển sát chiêu đánh về phía Ma tộc, vừa quan sát tình thế. Giữa hai hàng lông mày hắn chất chứa nỗi lo lắng đậm đặc. Là Thành chủ Hổ Khiếu Thành, hắn đã nhìn ra điểm yếu lớn nhất của phe mình. Nếu đại quân Ma tộc thay đổi chiến lược một chút, Hổ Khiếu Thành hôm nay có giữ được hay không e sợ cũng là vấn đề.

Sợ cái gì thì đến cái đó. Chỉ lát sau, thấy không công phá được vị trí của Dương Khai, vết nứt kia lại được chữa trị xong, đại quân Ma tộc bỗng nhiên chia tản ra, ầm ầm ầm hướng mấy phương hướng khác phi đi.

Thấy thế, Lâm Thông trong lòng run lên. Nếu đại quân Ma tộc tập trung tất cả sức mạnh công kích một chỗ, Hổ Khiếu Thành còn có hy vọng giữ vững. Biểu hiện của Dương Khai có thể nói là cực kỳ kinh diễm. Có hắn thủ hộ, đại trận cũng không thể bị phá tan.

Nhưng một khi chia ra, đại trận bị đánh ra nhiều chỗ hổng, Dương Khai cũng phân thân thiếu phương pháp, hắn không thể bảo vệ hết thảy các chỗ hổng.

Sự thật chứng minh, Ma tộc cũng không phải kẻ ngu. Chuyện Lâm Thông nhìn ra được, bọn họ tự nhiên cũng có thể nhìn ra, và giờ khắc này họ quả thật làm như vậy.

Lát sau, lại có một chỗ đại trận bị đánh ra chỗ hổng. Dương Khai lắc mình lao đến. Vừa mới giết sạch đám Ma tộc xông tới gần, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tràng kinh hô. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy bên kia cũng xuất hiện một đạo chỗ hổng. Ma tộc bên đó cũng đồng loạt lộ ra vẻ phấn chấn, chen chúc hướng chỗ hổng mà đi.

Dương Khai trong lòng thở dài, giơ tay triệu hồi Pháp Thân, để nó ở lại tại chỗ thủ hộ. Chính mình thì lại lao tới chỗ đó.

Pháp Thân vừa xuất hiện liền tạo ra một cuộc tàn sát lớn. Thân thể cao vài trượng tạo ra một xung kích thị giác cực mạnh. Toàn thân góc cạnh rõ ràng, bên ngoài còn bốc lên Tà Hỏa, sau lưng mở ra đầy gai nhọn, tay cầm Ma Binh chiến chuy, quả thực thế không thể đỡ. Mỗi khi chiến chuy vung ra, đều có thể mang theo một đám lớn mưa máu. Dưới sự khuếch trương của lĩnh vực Phệ Thiên, Ma tộc chen chúc đến bên ngoài thân càng bốc lên hắc khí nồng đậm, bị nó nuốt chửng hầu như không còn.

Ma tộc đều hoảng sợ. Đây là một kẻ còn lợi hại hơn cả tên nhân loại vừa rồi. Cũng không ai biết nó rốt cuộc là xuất hiện như thế nào, lại từ đâu nhảy ra, nhưng nó như môn thần canh giữ trước hộ thành đại trận, phòng ngự vững như thành đồng vách sắt.

Hai nơi chỗ hổng, hai bóng người, Ma tộc bỏ lại hàng vạn thi thể, càng không cách nào tiến thêm một bước.

Thế nhưng chỗ hổng thứ ba rất nhanh bị mở ra, trở thành điểm đột phá của đại quân Ma tộc.

Lâm Thông không chút chậm trễ lao tới. Hắn không dám như Dương Khai xông ra ngoài. Người nhà biết chuyện nhà mình. Tuy đều là Đế Tôn cảnh, nhưng hắn bất quá chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi. Thật sự xông ra, e sợ ngay lập tức sẽ bị đại quân Ma tộc bao phủ lại.

Hắn rất biết thời thế ở lại trong đại trận, nhưng cũng không do dự lấy thân thể của mình ngăn chặn đạo chỗ hổng thứ ba kia. Tiếng rống giận dữ vang lên, thân thể gầy yếu của Lâm Thông càng như quả bóng bị thổi khí bình thường bắt đầu bành trướng, quần áo trên người nứt toác ra, bắp thịt toàn thân nổi cao lên, cả người đều cao lớn hơn mấy phần, khí thế khó hiểu từ thân thể đó tràn ra. Giơ tay lấy ra một thanh đại khảm đao còn cao lớn hơn cả người, ánh sáng phân tán, hiển nhiên phẩm chất bất phàm.

Đại đao tạo nên tầng tầng vầng sáng, hóa thành vô biên đao ảnh. Phàm là Ma tộc xông tới, đều bị cắt thành mảnh vụn.

Mã Nhân và mấy Đế Tôn cảnh khác của Hổ Khiếu Thành đứng một bên, mỗi người biểu hiện ngưng trọng, tùy ý tự thân Đế Nguyên tùy ý, phối hợp Lâm Thông quấy nhiễu sự đột tiến của Ma tộc.

May mắn đại trận không bị triệt để phá hủy, chỗ hổng bị đánh ra cũng không tính quá lớn, số lượng Ma tộc xông tới cùng một lúc cũng không nhiều, hợp sức mấy Đế Tôn cảnh Hổ Khiếu Thành, càng cũng có thể miễn cưỡng giữ vững.

Thấy tình hình này, đông đảo võ giả sĩ khí đại chấn, càng hung mãnh phóng thích bí thuật của mình, dốc hết khả năng giảm thiểu số lượng Ma tộc.

Đạo chỗ hổng thứ tư cũng bị mở ra.

Lệ Giao và Cao Tuyết Đình có dáng vẻ học hỏi, lắc mình chặn lại. Tuy chỉ có hai người, nhưng phòng ngự lại còn ung dung hơn so với Lâm Thông chờ người.

Lệ Giao dù sao cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả, hơn nữa trên người có huyết mạch bán long. Thực lực chân chính tuy chưa đến trình độ Ngụy Đế, nhưng so với Đế Tôn tam tầng cảnh bình thường vẫn mạnh hơn một ít.

Hắn che ở chỗ hổng, Cao Tuyết Đình phối hợp một bên. Bất kể có bao nhiêu Ma tộc đến đều bị giết sạch sành sanh.

Những người chữa trị trận pháp trên tường thành bận chân không chạm đất, như đội viên cứu hỏa vội vã ngược xuôi. Chỗ nào có chỗ hổng là phải đi chỗ đó chữa trị. Vừa mới chữa trị xong một đạo chỗ hổng, thì lại có chỗ khác bị đánh vỡ.

May mắn bên đại quân Ma tộc cũng lực bất tòng tâm, bằng không đánh ra thêm một hai chỗ hổng nữa, bên Hổ Khiếu Thành vẫn thật sự không có cách nào giữ thành. Dương Khai và Pháp Thân cũng không ngừng biến hóa vị trí, đi đến chỗ hổng thủ hộ.

Mỗi thời mỗi khắc, đại trận đều trông tràn ngập nguy cơ, nhưng cũng trước sau sừng sững không ngã.

Đủ sau một canh giờ, đại quân Ma tộc đã tử thương mấy vạn người, bên Hổ Khiếu Thành lại không một thương vong. Chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi, bất quá điều này cũng tất cả đều dựa vào uy lực của trận pháp. Võ giả Hổ Khiếu Thành trốn ở sau đại trận, chỉ cần đại trận không phá, bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Tuy nhiên một canh giờ không gián đoạn thôi thúc sức mạnh, đúng là khiến nhiều người hơi chịu không nổi. Trong thành không ít người đều dùng đan dược bổ sung sức mạnh, càng có người đang ngồi điều tức.

Theo tình hình này nhìn xuống, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hổ Khiếu Thành thật sự không có nguy hiểm gì.

Nhưng bất ngờ đều luôn giáng lâm vào lúc lơ đãng.

Ngoài tường thành, sát ý của Dương Khai lẫm liệt. Dưới sự thoải mái của Pháp Tắc Không Gian, trong vòng ba trượng đều có thể địch quốc. Vô số Ma tộc bị bạo thành sương máu, hài cốt không còn. Dưới chân đã thành nơi chồng chất thịt nát.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng kêu của Mã Nhân: “Thành chủ cẩn thận!” Trong thanh âm xen lẫn sự hoảng hốt và sợ hãi.

Dương Khai quay đầu nhìn tới, không khỏi mi mắt co rụt lại. Chỉ thấy bên kia Lâm Thông hai mắt trợn tròn. Hai chân không biết sao đã lún sâu xuống đất. Mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi, hiển nhiên là gặp ám hại. Và ngay lúc này, từ chỗ hổng trước mặt hắn, một tên Huyết Ma cấp bậc Ma Vương toàn thân tỏa ra huyết quang, cười gằn lao tới hắn.

Lâm Thông lúc này không sợ hãi, ngược lại cũng biểu lộ ra phong độ của Đế Tôn nhị tầng cảnh cường giả. Thanh đại đao trên tay đột nhiên chém xuống phía trước.

Tên Huyết Ma kia căn bản không có ý định né tránh, mặc cho đại đao chém trúng thân thể. Thân thể hắn lại hóa thành một đám mưa máu, không chút nào chịu lực, lập tức bao vây chặt chẽ Lâm Thông. Sương máu như vật sống, từ thất khiếu của Lâm Thông chui vào.

Lâm Thông biến sắc mặt, không nhịn được rên khẽ một tiếng, thân thể kịch liệt bắt đầu run rẩy.

Mã Nhân chờ người tất cả đều sững sờ tại chỗ, không biết làm thế nào cho tốt.

Bọn họ cũng là lần đầu giao tranh với Ma tộc, căn bản không nắm được các đặc tính của bách tộc Ma Vực. Dù cho trước đây có nghe truyền miệng một chút, lại sao bằng tự mình trải nghiệm?

Nếu nói tên Huyết Ma kia đang giao tranh với Lâm Thông, bọn họ có lẽ còn có thể bên ngoài, giúp đỡ một chút. Nhưng bây giờ cục diện quỷ dị này, bọn họ cũng không biết nên xử lý như thế nào. Vừa sững sờ một công phu, số lượng lớn Ma tộc đã từ chỗ hổng xông vào, thao Thiên Ma Khí phả vào mặt, khiến tất cả mọi người đều biến sắc.

Lâm Thông bỗng nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn vị trí của Dương Khai. Trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, quát khẽ nói: “Dương cung chủ, Hổ Khiếu Thành xin nhờ ngươi rồi!”

Dứt lời, đại đao vung lên, hướng xuống dưới thân mình chém tới.

Lúc máu tươi tung tóe, hai chân của Lâm Thông đã đứt ngang háng. Hắn kéo thân thể không trọn vẹn, bị huyết quang bao vây, nổi giận gầm lên một tiếng, hướng ra ngoài thành phóng đi, một đầu đâm vào trong đại quân Ma tộc.

Sức mạnh kinh khủng gợn sóng thoải mái mà lên, Ma tộc xung quanh hoàn toàn ngơ ngác biến sắc.

Tên Huyết Ma Ma Vương đã hóa thành sương máu bao vây Lâm Thông cũng vội vã tách ra lui về sau, một mặt sợ hãi nhìn hắn mắng: “Người điên!”

Lâm Thông nào tha cho hắn đào tẩu, Đế Nguyên thôi thúc, mở rộng cánh tay liền ôm lấy hắn. Huyết Ma Ma Vương kinh hãi biến sắc, ra sức giãy dụa. Hai tay hóa thành lợi trảo, ở trên ngực Lâm Thông móc ra từng cái lỗ thủng.

Lâm Thông lại mặt không biến sắc, toàn thân phóng ra tia sáng chói mắt.

Oanh một tiếng vang thật lớn truyền ra…

Lấy vị trí của Lâm Thông làm trung tâm, trong phạm vi năm mươi trượng trống rỗng nghiêm nghị. Tên Huyết Ma Ma Vương kia không còn hài cốt không nói, liên đới hơn một ngàn Ma tộc cũng triệt để không thấy bóng dáng.

“Thành chủ!” Mã Nhân bi thương hô to. Mấy Đế Tôn cảnh Hổ Khiếu Thành khác cũng đỏ cả mắt, chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch đều đang sôi trào, đang rên rỉ, đang kêu gào nên vì Lâm Thông báo thù rửa hận!

Đây là người đầu tiên tử trận trong trận chiến hôm nay, nhưng không ai ngờ tới, người đầu tiên này lại là Thành chủ Hổ Khiếu Thành.

Ngay khi bọn họ thất thần trong giây lát này, một đôi tay lặng yên không một tiếng động từ dưới chân Mã Nhân thăm dò, hướng nàng tóm tới.

Vừa nãy Lâm Thông cũng bị đôi tay này nắm lấy, lún trên mặt đất không thể động đậy.

Mã Nhân dưới sự bi ai không hề phát hiện.

Bóng dáng Dương Khai bỗng nhiên lóe lên, đẩy Mã Nhân ra đồng thời, một chưởng vỗ xuống lòng đất. Lực lượng Pháp Tắc Không Gian thoải mái mà lên.

Khắp nơi run lên, dưới lòng đất truyền đến tiếng rên một tiếng, dường như có thứ gì đó bị nát tan.

Mã Nhân lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn Dương Khai.

Dương Khai quét nhìn nàng một chút, trầm giọng nói: “Sa Ma tối thiện độn thổ, đều cẩn thận một chút.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4455: Bạch Mao

Chương 4454: Cút ra đây gặp ta

Chương 4453: Cùng hung cực ác