» Chương 3423: An bài

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3423: An bài

Từ Thiên Cơ cốc trở về Lăng Tiêu cung, Dương Khai gọi Lệ Giao, nói ngay vào điểm chính: “Lệ huynh, gần đây ta có thể muốn bế quan một hồi, Hổ Khiếu thành sự tình liền do ngươi toàn quyền trông coi.”

Lệ Giao ngạc nhiên nói: “Lúc này bế quan?”

Lưỡng giới đại chiến hừng hực khí thế, Hổ Khiếu thành gần đây nửa năm mặc dù một mực bình an vô sự, nhưng ai cũng không chắc có thể hay không lại có Ma tộc đại quân đột kích. Lúc này hiển nhiên không phải thời cơ tốt để bế quan. Vạn nhất Ma tộc thật đến đây, thiếu đi Dương Khai vị chủ soái này, chiến lực của Hổ Khiếu thành chắc chắn giảm sút đi nhiều.

Dương Khai trầm giọng nói: “Gần đây hơi có sở ngộ, tình thế bất đắc dĩ.”

Lệ Giao nghe vậy gật đầu, cũng biết Võ Đạo tu hành không dễ. Thật có cảm ngộ nào đó thì tốt nhất là mau chóng bế quan. Một khi mất đi cơ duyên này, nói không chừng mấy chục trên trăm năm đều không bù đắp nổi. Hắn chỉ có thể nói: “Vậy được rồi, Hổ Khiếu thành bên này ta sẽ hết sức chiếu cố tốt. Bất quá Dương huynh, những người Bán Long thành kia còn có vị Phục Linh đại nhân kia…”

“Yên tâm, ta sẽ căn dặn tốt, để bọn hắn nghe ngươi an bài.”

Với tu vi và thân phận của Lệ Giao, thống soái Hổ Khiếu thành cơ bản không có vấn đề gì. Vấn đề duy nhất chính là Phục Linh, lục giai thuần huyết Cự Long. Lệ Giao chưa chắc có thể hàng phục. Phục Linh người này lại có chút không quá đáng tin cậy. Dương Khai ở thì nàng còn trung thực nghe lời, Dương Khai nếu không có ở đó, trời đất bao la nàng lớn nhất, chỉ sợ sẽ không cho Lệ Giao chút mặt mũi nào. Nhưng Dương Khai nếu muốn đem Hổ Khiếu thành giao phó cho Lệ Giao, tự nhiên sẽ sớm an bài tốt tất cả.

Ít lâu sau, Dương Khai gọi Phục Linh đến, ngay trước mặt Lệ Giao căn dặn một phen, bảo nàng ngày sau ngoan ngoãn nghe lời, nếu không lập tức đưa nàng về Long Đảo.

Phục Linh nào dám không nghe, lúc này gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc. Đối với nàng mà nói, hiếm khi ra ngoài Long Đảo, tự nhiên không muốn nhanh như vậy liền bị đưa về.

Sau đó, Dương Khai lại đưa tin cho chư vị Đế Tôn cảnh trong thành, thông báo rằng mình sẽ bế quan tu luyện từ hôm nay, không có việc gì thì không được tùy tiện quấy rầy. Lúc này mới trước mắt bao người tiến vào mật thất phủ thành chủ, đóng lại đại môn.

Bế quan tu luyện tự nhiên là ngụy trang. Hắn đã đồng ý với Thiên Xu Đại Đế và Thú Võ Đại Đế đi một chuyến Ma Vực, nên phải sớm an bài tốt người ở Hổ Khiếu thành. Nếu không thật đợi đến ngày đó đến, Hổ Khiếu thành rắn mất đầu sẽ không tốt. Để Lệ Giao làm quen trước một đoạn thời gian, đến lúc đó coi như hắn rời đi, Hổ Khiếu thành cũng không đến nỗi bị ảnh hưởng quá lớn.

Trong mật thất, Dương Khai thôi động một viên Không Linh Châu trên cổ tay. Không Gian pháp tắc lan tỏa, người đã biến mất không thấy gì nữa.

Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trong một gian khuê phòng.

“Ai!” Một tiếng khẽ kêu truyền ra, một đạo hàn quang nở rộ, một thanh kiếm sắc đã dán gương mặt đâm tới.

Dương Khai cong ngón tay búng ra, đẩy mũi kiếm sang một bên, lại đưa tay chụp lấy một cổ tay trắng nõn, khẽ kéo một cái. Trong ngực liền nhiều một thân thể mềm mại. Hắn cúi người nhìn lại, cười mỉm nói: “Dao nhi, ngươi cái này hoan nghênh có hơi đặc biệt a.”

Cơ Dao ngơ ngác một chút, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ghé thăm ngươi một chút.” Dương Khai đưa tay gỡ một chút tóc của nàng, lẳng lặng nhìn nàng.

Cơ Dao bị hắn nhìn có chút xấu hổ. Nàng phát hiện ánh mắt của Dương Khai hôm nay đặc biệt ôn nhu và không muốn rời xa. Nàng tựa vào khuỷu tay rộng lớn kia, chậm rãi dời ánh mắt đi.

Dương Khai lại đưa tay nắm cằm nàng, đưa đầu nàng quay lại.

Còn không đợi nàng kịp phản ứng, khí tức hùng hồn đã bao bọc lấy nàng. Bốn môi tương ấn. Cơ Dao chậm rãi nhắm mắt lại, trường kiếm trong tay leng keng một tiếng rơi xuống đất. Hai tay nàng quấn lấy cổ Dương Khai, ôm thật chặt.

Hôn nhau kịch liệt một trận, Dương Khai ôm ngang nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, cúi người lại tùy ý vuốt ve nàng.

Từ sau lần đốt phá tầng giấy cuối cùng trong Công Pháp các ở Băng Tâm cốc, quan hệ của hai người tiến triển rất nhiều, nhưng cũng chưa từng đột phá giới hạn cuối cùng. Cơ Dao dường như rất hưởng thụ không khí lén lút này, cũng chưa từng yêu cầu Dương Khai điều gì, càng không bảo hắn công khai quan hệ của hai người với thiên hạ.

Dương Khai tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.

Một trận củi khô lửa bốc, hòa tan như nước sữa. Hai cỗ thân thể nóng bỏng quấn lấy nhau trên giường lớn, khiến khí tức trong khuê phòng trở nên kiều diễm. Hồi lâu sau, Dương Khai mới buông tha nàng. Cơ Dao đã mềm nhũn như bùn lầy, thở dốc kịch liệt, toàn thân nằm tựa trên người Dương Khai.

Đột nhiên, Dương Khai mở miệng nói: “Dao nhi, cho dù trên người ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần lo lắng, cũng đừng ghi hận bất luận kẻ nào.”

Lời nói này không hiểu thấu. Cơ Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như đã dự cảm được điều gì đó. Đôi mắt to sáng rỡ nhìn Dương Khai nói: “Sẽ có chuyện gì?”

Dương Khai véo nhẹ mũi nàng: “Không nên hỏi nhiều, đến lúc đó sẽ biết. Ngươi chỉ cần nhớ lời ta là được.”

Cơ Dao không lên tiếng, chỉ nhìn hắn.

Dương Khai nói: “Nhớ chưa?”

Cơ Dao nhẹ nhàng gật đầu: “Nhớ kỹ.”

Dương Khai vui mừng nhìn nàng, xoay người lại, lần nữa mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Ở trong phòng Cơ Dao bầu bạn cùng nàng một đêm. Đến rạng sáng ngày thứ hai, Dương Khai mới căn dặn nàng vài câu, sau đó lặng lẽ rời đi.

Lăng Tiêu cung, trên Linh Dược Phong, Dương Khai xách một vò rượu ung dung đi vào.

Mấy dược đồng ở cửa gặp hắn đến, lập tức cung kính hành lễ. Tuy nhiên, dược đồng lớn tuổi nhất lại ngăn ở phía trước, vẻ mặt khó xử nói: “Cung chủ, Kê đại sư và Hạ phu nhân đang luyện đan, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.”

“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra!” Dương Khai đưa tay đẩy dược đồng kia sang một bên, trực tiếp xông vào bên trong. Vừa đi vừa hô to: “Tiểu sư tỷ, Tiểu sư tỷ!”

Đi thẳng đến phòng luyện đan dưới đất, chợt thấy đại môn ầm ầm mở ra. Kê Anh đầu tóc bù xù vọt ra, mặt đen sì. Hắn đưa tay nắm chặt cổ áo Dương Khai, vẻ mặt hung ác nói: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, khi luyện đan không được qua đây quấy rầy ta. Đừng tưởng rằng ngươi là Lăng Tiêu cung cung chủ ta không dám đánh ngươi!”

Dương Khai nhe răng cười một tiếng, đưa tay đẩy ngón tay hắn ra: “Kê huynh bớt giận bớt giận. Chẳng qua chỉ là một lò đan dược thôi, luyện lại là được.”

Dương Khai nhìn bộ dáng của hắn liền biết chắc chắn là đan dược nổ lò, nếu không cũng sẽ không mặt đen sì như vậy. Lần này sợ là khiến hắn tức giận không nhẹ, nếu không một Đế Đan sư làm sao lại tùy tiện nổ lò?

Kê Anh phẫn nộ nói: “Luyện lại! Không cần thời gian không cần tinh lực sao? Huống chi, đây chính là vết nhơ trong sự nghiệp luyện đan của Kê mỗ. Trời ạ, sao ta lại đồng ý đến chỗ ngươi luyện đan chứ.”

Đằng sau cánh cửa, Hạ Ngưng Thường đi ra, vẻ mặt buồn cười. Mặc dù che mặt không thấy rõ dáng vẻ, nhưng đôi mắt cong như vầng trăng của nàng lại cho thấy nàng đang bật cười.

“Được rồi, ta mang cho ngươi một vò rượu ngon, nhìn này!” Dương Khai giơ vò rượu trong tay lên, ngăn cách nước bọt của Kê Anh.

“Rượu ngon cái gì chứ, ta không uống, ngươi đền linh đan cho ta!” Kê Anh một tay hất bình rượu ra.

Dương Khai nói: “Tây Vực Kiếm Tửu, mà lại là tối thượng phẩm Kiếm Tửu! Kê Anh không muốn nếm thử? Thứ này bây giờ quý lắm đấy.” Tây Vực Kiếm Tửu, danh tiếng khắp thiên hạ. Năm đó, lần đầu Dương Khai đối mặt với Chúc Tình, hắn đã bảo nàng mang đến Tây Vực Kiếm Tửu mới bằng lòng làm bạn với nàng. Ai ngờ Chúc Tình lại thật sự mang đến Kiếm Tửu.

Bây giờ Tây Vực bị Ma tộc độc hại, trang viên ủ rượu này cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, càng khiến rượu này trở nên quý giá hơn.

Kê Anh nghe vậy khẽ giật mình, vội vàng đoạt lấy bình rượu. Vừa mở nắp vừa nói: “Kê mỗ cũng đã trải đời, ngươi nếu dám lừa ta, ta sẽ không để yên cho ngươi.”

Dương Khai nghiêm mặt nói: “Nào dám lừa gạt Kê huynh. À đúng rồi, ta muốn thay Tiểu sư tỷ cùng Kê huynh xin phép, đi ra ngoài một chuyến, ngày về không chừng. Chuyện luyện đan làm phiền Kê huynh.”

“Đi đâu?” Kê Anh ngẩng đầu hỏi, nhưng trước mắt đâu còn bóng dáng Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường. Gia hỏa này lại còn nói xong liền mang Hạ Ngưng Thường đi. Kê Anh không khỏi ngơ ngác một chút, lúc này mới phát ra tiếng nghiến răng ken két.

Ở nơi có Không Gian pháp trận, Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường thản nhiên hiện thân.

Tiểu sư tỷ tò mò nhìn Dương Khai nói: “Tây Vực bên kia tình huống thế nào, sao ngươi lại về rồi?”

Dương Khai mỉm cười nói: “Bên kia tự có người lo, còn ta nha, trở về thăm các ngươi một chút.”

“Ngươi đi xem qua đại tỷ các nàng chưa?”

“Chưa.” Dương Khai lắc đầu.

Hạ Ngưng Thường đưa tay sửa sang quần áo cho hắn. Ánh mắt nàng bỗng nhiên dừng lại, từ cổ áo Dương Khai giật xuống một sợi tóc rất dài, tiện tay bỏ xuống, ôn tồn nói: “Ngươi đi trước xem đại tỷ các nàng đi, ta ở đây chờ ngươi. Các nàng ở bên kia thường xuyên cùng Ma tộc tranh đấu, chắc chắn không được thư thái như ta.”

Dương Khai mặt giãn ra. Ánh mắt hắn từ sợi tóc dài bay xuống theo gió thu về, ôm Hạ Ngưng Thường vào lòng, hôn lên trán nàng: “Tiểu sư tỷ là thân nhất.”

Hạ Ngưng Thường thẹn thùng nói: “Đâu có…” Lại nhẹ nhàng đấm Dương Khai hai lần: “Có người nhìn đấy.”

Ở nơi có Không Gian pháp trận, quanh năm đều có đệ tử trấn thủ. Cảnh này tự nhiên khiến người ta nhìn rõ mồn một. Tuy nhiên, cung chủ đại nhân cùng cung chủ phu nhân ân ái, bọn họ nào dám nhìn nhiều. Lúc này, từng người hoặc ngẩng đầu nhìn lên trời, hoặc cúi đầu nhìn xuống đất, như thể trên trời dưới đất có hoa vậy.

Ngay lúc này, Không Gian pháp tắc lan tỏa. Trên pháp trận bỗng nhiên xuất hiện thêm ba bóng người.

Nhìn xuống dưới, một giọng chua chát truyền ra: “Ôi, vội vàng vàng gọi chúng ta tỷ muội về là xem kịch vui nha.”

Mặt Hạ Ngưng Thường càng đỏ hơn, vội vàng thoát khỏi vòng tay Dương Khai, hướng ba nữ đón tiếp, bắt chuyện.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, cười mỉm nói: “A La, tỷ muội nhà mình ngươi cũng ghen sao?”

Phiến Khinh La bĩu môi nói: “Tỷ muội nhà mình đương nhiên không có vấn đề, chỉ là ai biết ngươi ở bên ngoài có hay không cùng hồ ly tinh nào cấu kết làm bậy.”

“Làm gì có chuyện đó.” Dương Khai vội vàng phủ nhận.

Phiến Khinh La khẽ nói: “Thật sao? Vậy xin ngươi trước giải thích chút chuyện của Lý Thi Tình là thế nào!”

Tuyết Nguyệt cũng gật đầu ở bên cạnh: “Đúng đấy, nhìn nữ nhân kia cũng không phải tốt lành gì!”

Dương Khai mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đưa ánh mắt về phía Tô Nhan, lộ ra vẻ cầu cứu.

Đại sư tỷ quả nhiên khéo hiểu lòng người, nói lảng sang chuyện khác: “Gọi chúng ta về có chuyện gì?” Ba người các nàng vẫn luôn ở trong một thành với người Lăng Tiêu cung và Băng Tâm cốc. Lần này cũng là được Cơ Dao đưa tin, mới cùng nhau gấp trở về.

Dương Khai khẽ mỉm cười nói: “Không có việc gì, chỉ là hứng chí, muốn gọi các ngươi cùng ta du sơn ngoạn thủy.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4542: Là phúc thì không phải là họa

Chương 4541: Không sợ bị cho ăn bể bụng

Chương 4540: Bát thiên đại họa