» Chương 3475: Phong Hồ Lô chi uy

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Ba Nhã đột nhiên biến mất, các Ma Vương phía Lam Nguyên đương nhiên nhìn rõ. Mặc dù cảm giác không ổn, nhưng lúc này đã vô lực tìm tòi nghiên cứu quá nhiều. Bởi vì cùng lúc Ba Nhã biến mất, Dương Khai đã lao ra như hổ vồ mồi, nghênh chiến bọn họ. Trên tay hắn là thanh Bách Vạn Kiếm với kiếm khí ngút trời, giơ cao chém xuống.

Kiếm mang khổng lồ như muốn xé đôi bầu trời này, phá nát hư không, chém thẳng vào trận doanh của Lam Nguyên.

Cảm nhận được uy lực của nhát kiếm ấy, tất cả Ma tộc đều ngưng trọng biến sắc, đồng loạt dạt sang hai bên để tránh né mũi nhọn.

Ầm! Tiếng vang truyền ra, đại địa rạn nứt, xuất hiện một vết nứt dài hơn ngàn trượng. Một số Ma tộc không tránh kịp, bị kiếm ý tàn phá, lập tức hóa thành bột mịn.

Một đám Ma Vương nhìn thấy, mặt trầm như nước. May mắn, uy lực của một kích này tuy không tầm thường và có sát thương, nhưng chỉ có một vài Ma Soái, Ma Tướng bị giết. Các Ma Vương đều bình yên tránh được, không bị nửa điểm tổn thương.

Thế nhưng, khoảnh khắc sau, từ ngoài địa phương mấy chục dặm, mấy đạo lưu quang điện thiểm lao đến, kèm theo tiếng xuy xuy phá không.

Dương Khai đã ra tay, lẽ nào Ba Nhã lại nhàn rỗi? Hiếm hoi lắm mới gặp được một đám ngu xuẩn lộ lưng cho mình, Ba Nhã căn bản không nhịn được dục vọng bắn giết.

Mấy mũi tên này không thể so với uy lực của chín mũi tên bắn chết thượng phẩm Ma Vương trước đó, hiển nhiên Ba Nhã không dùng bí thuật hao tổn cực lớn kia. Nhưng cũng không thể xem thường, bất kể tốc độ hay sát thương đều khiến lòng người kinh sợ.

Mũi tên bay đi, bắn nổ mười Ma Soái, Ma Tướng, thẳng vào một tên thượng phẩm Ma Vương cao lớn vạm vỡ, sắc mặt đen kịt.

Tên Ma Vương mặt đen này căn bản không ngờ phía sau sẽ có công kích đánh tới, hắn đang tập trung tinh thần chú ý động tĩnh của Dương Khai. Chỉ đến khi mũi tên kia đến gần trăm trượng mới phát giác, lập tức biến sắc, cuồng hống một tiếng, Ma Nguyên trên thân cuồn cuộn, một đôi Ma Giản cầm trên tay, quay người vung mạnh.

Đinh đinh đang đang! Một trận vang động, hỏa hoa văng khắp nơi, vô cùng chính xác đánh bay mũi tên đang bay tới. Bản thân hắn lại bị phản chấn lực đạo đẩy lùi mấy chục trượng.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó mấy chục dặm, Ba Nhã mặt lộ cười lạnh, đưa một tay khoa tay một chút trên cổ mình.

Tên Ma Vương mặt đen này nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng đen hơn nhiều. Nhưng giờ phút này lại không cho phép hắn nghĩ ngợi nhiều nữa, bởi vì phía sau đã có một cỗ khí cơ sắc bén tập đến. Công kích kia đến đúng lúc hắn toàn thân khí huyết quay cuồng, Ma Nguyên bất ổn, căn bản không thể toàn lực ngăn cản.

Nguy cơ sinh tử cận kề, tên Ma Vương mặt đen này quanh thân chấn động, Ma Nguyên cuồng bạo ầm vang bộc phát, hóa thành một cỗ khí lãng mắt trần có thể thấy tràn ra bốn phía, ý đồ nhờ đó đẩy lùi địch đột kích.

Khóe mắt liếc thấy hàn quang lóe lên, tầm mắt điên đảo xoay chuyển, nhìn thấy cách đó không xa có một bộ thi thể không đầu lăng lập hư không, tay cầm song giản, máu tươi từ cổ phun lên trời. Ngay sau đó, mưa kiếm như thác nước, nghiền nát bộ thi thể không đầu kia thành bột mịn.

“Chính mình vậy mà lại chết ở loại địa phương này, mà lại chỉ kiên trì một chút…”

Đầu lâu to lớn rơi xuống, hào quang trong mắt dần dần ảm đạm.

Bên kia, Dương Khai mượn cơ hội tốt Ba Nhã tạo ra, sau khi một kích thành công, đã không thèm nhìn nữa, một kiếm nghiêng vẩy, tấn công một thượng phẩm Ma Vương khác.

Vị Ma Vương này hẳn là đã phát giác nguy cơ của đồng liêu mặt đen kia, muốn tìm cách cứu viện, nhưng đã chậm một bước. Trơ mắt nhìn Dương Khai chém đầu nát thây, sau khi mở to mắt cũng rùng mình.

Hắn chợt nhận ra nhóm người mình đều đã xem thường tên nhân loại này. Tên Vũ Ma ở đằng xa cố nhiên khó giải quyết, nhưng tên Nhân tộc tu vi chỉ ngang trung phẩm Ma Vương này e rằng mới là kẻ cần cảnh giác nhất.

Vết xe đổ của tên Ma Vương mặt đen khiến hắn cẩn thận hơn vài phần. Đối mặt với một kiếm này của Dương Khai, hắn căn bản không có ý định đón đỡ, dưới chân trượt đi đã là rút lui. Thế nhưng, khoảnh khắc sau hắn liền biết mình đã trúng kế. Nhát kiếm kia của đối phương căn bản không có chút uy năng nào đáng nói, hoàn toàn là một chiêu giả.

Ngược lại, cùng lúc kiếm ra, tay kia đã nâng một cái hồ lô màu xanh. Cái hồ lô kia không biết là bí bảo gì, chỉ là bảo vật này vừa xuất hiện, khiến hắn không hiểu sinh ra một loại cảm giác kinh dị.

Dương Khai nhằm miệng hồ lô vào chỗ đông người nhất, khi Đế Nguyên rót vào, từng đạo phong đao mắt trần có thể thấy từ miệng hồ lô hiện ra, trong khoảnh khắc bao trùm một phạm vi rộng lớn.

Xuy xuy xuy… Tiếng vang không ngừng bên tai, máu tươi văng khắp nơi. Rất nhiều Ma Soái, Ma Tướng như rơm rạ trong cuồng phong, liên miên liên miên ngã xuống. Mỗi người thân thể đều bị cắt chém thành vô số khối, vết cắt vuông vức bóng loáng.

Chỉ trong nháy mắt, đại quân Ma tộc tính bằng ngàn đã tử thương hơn một nửa. Chẳng những những Ma Soái, Ma Tướng kia vô năng ngăn cản uy lực tàn phá của hồ lô này, ngay cả một số hạ phẩm Ma Vương cũng chết ở trong đó, thậm chí còn có ba trung phẩm Ma Vương bỏ mình vì vậy.

Những Ma tộc còn sống sót đều không khỏi kinh hãi, vô cùng kiêng kỵ nhìn Phong Hồ Lô trên tay Dương Khai.

Dương Khai lại nhếch miệng cười, cực kỳ hài lòng với uy năng của bí bảo này.

Phong Hồ Lô là thứ hắn mang tới từ sâu trong cấm địa Vô Hoa Điện trước khi đến Ma Vực. Toàn bộ Tinh Ngoại Cương Phong của Vô Hoa Điện đều do Phong Hồ Lô này tạo thành. Trước kia, đệ tử Vô Hoa Điện ở trong hẻm núi đó mượn Tinh Ngoại Cương Phong rèn luyện thân thể, nhưng chưa từng có ai có thể đến được chỗ sâu nhất.

Những ngày này vẫn luôn tế luyện ôn dưỡng, Dương Khai cố ý mượn trận chiến này thử nghiệm uy năng của Phong Hồ Lô. Hiện tại xem ra cũng không tệ, thứ này tuy không bằng Sơn Hà Chung, nhưng e rằng cũng không cách xa lắm.

Khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao quá lớn, cần lượng lớn Đế Nguyên để thúc đẩy bảo vật này. Nhưng hiệu quả cũng rất rõ rệt, đặc biệt thích hợp cho phạm vi lớn công kích, điểm này lại là Sơn Hà Chung không thể sánh bằng.

Ngay khi đông đảo Ma tộc đang kinh hãi trước uy năng của Phong Hồ Lô, từ đằng xa, bí thuật chín mũi tên liên xạ lại tái hiện.

Ba Nhã, nữ nhân này, phẩm cách tuy chẳng ra sao cả, nhưng ở trên chiến cơ lại có một trực giác nhạy bén đặc biệt. Giờ khắc này, chính là lúc Phong Hồ Lô thu hút sự chú ý của mọi người. Liên tiếp chín mũi tên bay tới, trực tiếp khóa chặt tên thượng phẩm Ma Vương vừa bị Dương Khai một kiếm bức lui kia.

Chín đạo mũi tên hóa thành một đường, truy tinh đuổi nguyệt, trong nháy mắt đến trước người.

Tên thượng phẩm Ma Vương kia cuối cùng phản ứng lại, hoảng sợ rống to, liền muốn thi pháp tránh né.

Nhưng Dương Khai sao lại để hắn được như ý nguyện? Khi Ba Nhã bắn tên, hắn đã có động tác. Pháp tắc Không Gian thẳng hướng tên thượng phẩm Ma Vương kia trùm tới, trói buộc hắn tại chỗ.

Cốc cốc cốc… Một trận vang động.

Giống như kết cục của tên thượng phẩm Lực Ma trước đó, tên thượng phẩm Ma Vương kia trực tiếp bị bắn thành một con nhím. Chín mũi tên đều trúng yếu hại, Ma Tâm trong thể nội bị phá hủy gần hết!

Trong chớp mắt, Ma tộc phía Lam Nguyên tử thương quá nửa. Chưa kể những kẻ dưới Ma Soái, Ma Tướng, ngay cả Ma Vương cũng đã chết nhiều vị, thậm chí bao gồm hai thượng phẩm Ma Vương. Mà tạo thành cục diện này, đúng là chỉ có hai người. Hai gã này đều chỉ tương đương với trung phẩm Ma Vương!

Tất cả Ma tộc đều cảm thấy mất mặt, nhưng bất kể là tiễn thuật thần diệu của Ba Nhã hay Phong Hồ Lô trong tay Dương Khai, đều khiến đám Ma tộc này sợ hãi. Vừa rồi nhiều người như vậy đều không làm gì được bọn họ, bây giờ chỉ còn lại một nửa thì có ích gì?

Cho nên, chỉ hơi chần chờ, đám Ma tộc còn lại liền chạy tứ tán, tan rã.

Dương Khai khẽ cười lạnh, vốn muốn giữ lại cả hai tên thượng phẩm Ma Vương kia. Nhưng thần niệm khẽ nhúc nhích, lại chỉ ngăn đường đi của một người, mặc cho người kia chạy trốn.

Nhưng không đợi tên thượng phẩm Ma Vương chạy trốn kia chạy ra xa, phía trước hai bên đã có hàng ngàn đội ngũ chặn đường đến. Chính là Lao Khắc và Âm hai vị chậm rãi tới chậm.

Trước đây, bọn họ được Dương Khai mệnh lệnh tập hợp nhân thủ nên chậm trễ một chút thời gian, nhân số lại đông, tốc độ tự nhiên chậm hơn. Cố sức đuổi theo, sợ Dương Khai sẽ xảy ra bất trắc gì. Nhưng đến nơi này nhìn lên lại giật mình.

Dương Khai không có bất trắc gì, ngược lại quân lính Ma tộc phía Lam Nguyên tan rã, từng tên hoảng loạn chạy trốn.

Cái này… Chuyện gì đã xảy ra rồi?

Lao Khắc và Âm nhìn nhau, làm sao cũng không nghĩ tới nơi đây sẽ là một cục diện như vậy. Nhưng lúc này cũng không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều. Thấy Ma tộc Lam Nguyên chạy trốn khắp nơi, tất nhiên là sai người phong tỏa chặn giết. Còn hai người bọn họ thì cùng nhau để mắt tới tên thượng phẩm Ma Vương muốn phá vây đào tẩu kia.

Theo lý mà nói, nhân số phía Lam Nguyên tuy ít, nhưng cũng đều không phải kẻ yếu. Nếu ở tình huống bình thường chưa chắc không có sức đánh một trận. Nhưng hôm nay đám người kia thật sự là bị dọa vỡ mật, căn bản không có tâm chiến đấu. Ngược lại, viện quân phía Vân Ảnh đang lúc khí thế như hồng. Cho nên, vừa mới tiếp xúc, Ma tộc phía Lam Nguyên đã tử thương thảm trọng. Chưa nói đến cục diện nghiêng về một bên của những Ma Soái, Ma Tướng kia, ngay cả tên thượng phẩm Ma Vương bị Lao Khắc và Âm chặn đường cũng không có chút sức phản kháng. Mấy hiệp, trên thân hắn đã có thêm một vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.

Cộng thêm Ba Nhã ở cách đó mấy chục dặm không nhanh không chậm ám sát, phía Lam Nguyên dù không bị diệt toàn quân, cũng trốn không thoát mấy kẻ.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng đang triền đấu với một thượng phẩm Ma Vương.

Chính là đã nhận ra Lao Khắc và Âm đến, hắn mới bỏ mặc một tên thượng phẩm Ma Vương khác rời đi, chỉ để lại vị trước mắt này.

Vị này thực lực cũng không tầm thường, mạnh hơn Lao Khắc bọn người một bậc, nhưng cũng có giới hạn. Vốn thấy Dương Khai muốn đơn đả độc đấu với hắn, trên mặt còn hiện ra một vòng sợ hãi lẫn vui mừng, thầm nghĩ thật sự là vận may đến, trời không quên ta.

Trong mắt vị này, Dương Khai trước đó biểu hiện dù có xuất sắc thế nào, nội tình cũng chỉ tương đương với một trung phẩm Ma Vương. Hắn nếu toàn lực xuất thủ, chưa chắc không thể hạ gục Dương Khai. Mà chỉ cần có thể bắt được kẻ này, vậy hắn liền có thể sống mệnh, thậm chí có thể giúp Nguyệt Tang thu phục toàn bộ Vân Ảnh.

Có điều, mới giao thủ chưa được mấy hiệp, hắn liền phát giác không đúng. Tên nhân loại trước mắt này tu vi đúng là chỉ tương đương với trung phẩm Ma Vương không sai. Nhưng chiến lực của hắn lại ngay cả rất nhiều thượng phẩm Ma Vương cũng không thể sánh bằng. Chính mình toàn lực ứng phó lại cũng rơi vào hạ phong.

Lực lượng trong cơ thể đối phương, bất kể là chất hay lượng, đều mạnh hơn mình một bậc. Nhất là lực lượng nhục thân, cường đại đến mức có chút không thể tưởng tượng nổi. Mỗi lần giao phong đều khiến cánh tay hắn run lên.

Cái này sao có thể? Chỉ là một nhân loại, vì sao lại có lực lượng cường đại như thế? Lực lượng như vậy, chính là con cháu của những Thánh Tôn kia cũng không có khả năng có được sao? Khi vừa phân thần này, cục diện càng không chịu nổi. Trên thân hắn lập tức bị Dương Khai chọc ra mấy lỗ thủng, máu tươi chảy ròng. Càng khiến hắn sợ hãi vạn phần là, vị trước mắt này dường như vẫn còn thành thạo, căn bản chưa vận dụng toàn lực.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 98: Dị biến

Chương 4747: Mặc tộc

Chương 4746: Chính là cái đồ chơi này