» Chương 3485: Bắc Ly Mạch
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3485: Bắc Ly Mạch
Dương Khai có phong thái cuồng vọng như vậy cũng làm Tuyết Ma kia ngơ ngác một chút, như thể không nghĩ tới hắn lại ngay cả Ngọc Như Mộng cũng không để vào mắt. Đôi mắt đẹp của nàng cẩn thận nhìn lại Dương Khai, lộ ra vẻ chợt hiểu, có chút kinh ngạc nói: “Nàng thật đúng là bỏ được, lại bỏ ra tiền vốn lớn như vậy trên thân thể ngươi.”
Câu nói này nghe Dương Khai không hiểu đầu cua tai nheo, không đợi nghĩ rõ ràng, ngoài cửa Tiểu Vũ đã lảo đảo xông vào. Cùng xông vào còn có Lý Thi Tình ở sát vách, hiển nhiên cũng là nghe thấy động tĩnh chạy tới xem sao.
Bất quá vừa thấy thân thể Dương Khai gần như trần truồng, Lý Thi Tình liền vội vàng che hai mắt, xoay người sang chỗ khác.
Hoa lạp lạp lạp một trận…
Hai nhóm quân tốt cũng từ bên ngoài vọt vào. Lao Khắc dẫn đầu, lập tức khiến gian phòng chật ních người. Vừa rồi Dương Khai giao thủ với Tuyết Ma này tuy thời gian có phần ngắn, nhưng động tĩnh gây ra lại không nhỏ. Nếu cứ như vậy mà Lao Khắc đều không phát hiện thì cũng quá mất chức, hắn dù sao cũng là thành cung thống lĩnh.
“Đại vương, phát sinh chuyện gì!” Lao Khắc ngạc nhiên hỏi.
Dương Khai lúc này mắng ầm lên: “Một đám phế vật, có người vụng trộm xông vào các ngươi mà còn không biết, bản vương muốn các ngươi làm gì dùng?” Coi như Tuyết Ma này là Bán Thánh, Lao Khắc không phải đối thủ, nhưng để mặc người ta xông vào gian phòng của mình cũng thật là sai lớn, ít nhất cũng nên có chỗ phát giác mới phải.
Lao Khắc lúc này mới nhìn thấy trong phòng còn có thêm một nữ tử xinh đẹp với mái tóc bạc, trên trán lập tức rịn ra mồ hôi mịn. Hắn chắp tay nói: “Đại vương bớt giận!” Rồi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bóng lưng Tuyết Ma kia với ánh mắt toát ra lửa giận ngút trời.
Dương Khai không kiên nhẫn khoát tay nói: “Thất thần làm gì, bắt lấy cho ta!”
Vừa rồi không thể dò xét rõ sâu cạn của nữ nhân này, bây giờ ngược lại có thể mượn tay Lao Khắc để thăm dò lai lịch của nàng.
Lao Khắc lúc này lĩnh mệnh, nén một bồn lửa giận, một thân Ma Nguyên phun trào. Một tay một chưởng vỗ xuống bả vai Tuyết Ma kia. Nửa đường biến chưởng thành trảo, hiển nhiên là muốn bắt nàng lại nói.
Một trảo này nén giận xuất thủ, uy thế cũng bất phàm. Lao Khắc tuy tuổi già, nhưng dù sao cũng là thượng phẩm Ma Vương.
Tuyết Ma kia lại như thể chưa tỉnh, vẫn khí định thần nhàn đứng ở đó. Sau đó từ từ nghiêng nửa người, đôi mắt đẹp liếc xéo Lao Khắc, nhếch miệng lên một nụ cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử Lao Khắc bỗng nhiên co rụt lại, hóa thành to bằng mũi kim. Một thân khí thế thượng phẩm Ma Vương bừng bừng phấn chấn như bông tuyết dưới ánh mặt trời gay gắt, trong nháy tức biến mất vô tung vô ảnh. Bàn tay kia cách bàn tay mảnh khảnh của Tuyết Ma chưa đầy ba tấc đột nhiên dừng lại, mang theo cuồng phong thổi tung mái tóc Tuyết Ma, khiến sợi tóc như tuyết kia bay lên.
Thời gian dường như dừng lại.
Mồ hôi trên trán Lao Khắc càng thêm dày đặc, tụ thành những hạt mồ hôi to như hạt đậu, theo gò má rơi xuống. Thân thể càng không thể kìm nén run rẩy…
Tiểu Vũ cũng không khỏi đưa hai tay che miệng, khiếp sợ nhìn qua mặt Tuyết Ma kia.
Thấy tình hình này, Dương Khai nhướng mày, nhìn Tiểu Vũ một cái, nhìn lại Lao Khắc, đột nhiên cảm thấy sự tình dường như trở nên phức tạp một chút. Hắn rõ ràng thấy được sự sợ hãi trong mắt Lao Khắc…
Lao Khắc nhận ra nữ nhân này? Nàng lại là lai lịch gì, lại khiến một thượng phẩm Ma Vương cũng cảm thấy sợ hãi, quả nhiên là như chính mình suy đoán, là Bán Thánh sao?
Ngay lúc hắn kinh nghi bất định, Lao Khắc đã vội vàng thu về đại thủ của mình, như đẩy núi vàng đổ cột ngọc quỳ một gối xuống. Đầu cúi thấp, run giọng nói: “Lao Khắc bái kiến Thánh Tôn!”
Rầm rầm lập tức, đám quân tốt Ma tộc vốn xếp hàng đứng đó nhìn chằm chằm Tuyết Ma này cũng quỳ xuống một chỗ.
Dương Khai suýt nữa không trừng lồi cả mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn qua Tuyết Ma trước mặt.
Thánh Tôn? Lao Khắc vừa rồi xưng hô với nữ nhân này hắn đương nhiên nghe rõ ràng rành mạch. Danh xưng Thánh Tôn, nhìn khắp toàn bộ Ma Vực, cũng chỉ có mười hai vị đứng trên đỉnh phong mới có được. Dưới trướng họ các Bán Thánh cũng không có tư cách đạt được tôn xưng như vậy.
Nữ nhân này lại là một Tôn Ma Thánh?
Dương Khai trong nháy mắt mồ hôi lạnh rơi, lần này đại sự không ổn rồi!
Hắn vốn cho rằng người tới cao lắm bất quá chỉ là một Bán Thánh. Với khả năng hiện tại của hắn và pháp thân liên thủ, chiếm cứ Vân Ảnh dễ như trở bàn tay, Bán Thánh còn không cần quá mức kiêng kỵ. Nhưng nếu đối phương là một Tôn Ma Thánh thì tình hình hoàn toàn khác biệt.
Tuy có Vân Ảnh nhanh gọn, tuy pháp thân đã là chủ Vân Ảnh, hai người mình e rằng cũng không đủ đối phương tiện tay bóp.
Trong lòng mắng to không ngừng, đã là Ma Thánh, vậy vừa lên đến liền cho thấy thân phận là được rồi, quỷ quỷ túy túy giả làm tỳ nữ đến đây làm gì. Trách không được Lao Khắc bọn hắn không chút nào phát hiện, người ta một Tôn Ma Thánh tiến vào nơi đây, có thể bị bọn hắn phát hiện mới là lạ.
Bất quá mặc kệ thế nào, chuyện lần này e rằng có chút khó mà kết thúc. Dương Khai không biết Ma Thánh này đến Vân Ảnh làm gì, nhưng hiển nhiên là chạy đến tìm chính mình, nếu không cũng sẽ không lặng lẽ tiếp cận chính mình. May mắn có Ôn Thần Liên, nếu không vừa rồi đã trúng đạo của người ta.
Thế cục đáng lo a, sau khi Lao Khắc hô lên hai chữ Thánh Tôn, Dương Khai liền mắt nhìn trái phải phiêu hốt, tìm kiếm đường thoát.
Đợi đến lúc này, trong lòng đã có quyết đoán, lập tức thúc giục Không Gian pháp tắc, muốn bỏ chạy khỏi nơi đây. Mặc kệ đối phương có ý đồ gì, một Tôn Ma Thánh cũng không phải hắn hiện tại có thể đối kháng. Nếu thật rơi vào tay đối phương, e rằng muốn chết cũng là một loại hy vọng xa vời.
Nàng không giống Ngọc Như Mộng, Ngọc Như Mộng có Tâm Ấn bí thuật kiềm chế, mình dù đối xử với nàng thế nào, Ngọc Như Mộng cũng sẽ không thật làm gì mình. Nữ nhân này nhìn xem tinh thần cũng có chút không quá bình thường, ai biết nàng có hay không chuẩn bị cực hình gì đó chờ đợi mình.
Nhưng hắn bên này mới vừa vặn thôi động Không Gian pháp tắc, bên kia Tuyết Ma đã bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, cười mỉm mà nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Nói vậy, còn nhẹ nhàng giơ một tay lên, búng ngón tay về phía vị trí Dương Khai.
Thiên địa giam cầm, pháp tắc vỡ nát. Thân hình vừa mới có chút phiêu hốt của Dương Khai lập tức bị người ta từ trong hư không giật trở về. Lại nghe thấy tiếng đông một tiếng, trên trán tê rần, tức khắc mắt nổi đom đóm, tầm nhìn đảo lộn, cả người đều dưới tác dụng của một lực phản khoảng cách lộn ngược bay đi, đâm vào vách tường, rồi rơi xuống đất.
Chờ lúc Dương Khai một lần nữa đứng dậy, hồi lâu nhe răng trợn mắt, đưa tay sờ sờ trán, thình lình sờ được một cái bọc lớn nhô lên…
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc thấy Tuyết Ma kia cười mỉm nhìn mình, vẻ mặt đầy ý ranh mãnh. Nàng bước chân nhẹ nhàng, từng bước một đi về phía mình.
Dương Khai vội vàng đưa tay: “Có chuyện gì cứ nói đàng hoàng, chúng ta quân tử động khẩu không động thủ, được không?”
Tuyết Ma khẽ cười duyên, rất động lòng người, nhưng Dương Khai lại cảm thấy nụ cười này còn dữ tợn hơn bất kỳ sự vật gì khác, trong lòng cay đắng cười một tiếng, thật sự là thời vận bất lợi, mình đang yên đang lành ở trong thành cung, vậy mà còn bị một cái Ma Thánh tìm tới cửa.
Bây giờ có thể cứu hắn chỉ có Ngọc Như Mộng, nhưng nữ nhân Ngọc Như Mộng kia còn ở Mị Ảnh đại lục, cách nơi đây vạn dặm xa. Đợi nàng nhận được tin tức, e rằng thi cốt mình đã lạnh.
“Động khẩu không động thủ?” Tuyết Ma hé miệng mỉm cười, khiến bờ môi đỏ mọng càng thêm óng ánh ngọc nhuận, “Ngươi đúng là quân tử thật a, vừa rồi mắng đã nghiền chưa?” Nói đến đây, giọng nói đã có chút băng hàn, tiếng tiện tỳ kia đúng là khiến nàng cực kỳ giận dữ. Nghĩ nàng đường đường một trong 12 Ma Thánh, khi nào từng bị người nhục mạ như vậy?
Ngay cả Ngọc Như Mộng bị hắn mắng đều phải cẩn thận dây dưa một phen, huống chi là một nữ tử xa lạ.
Dương Khai nghiêm nghị nói: “Chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là hiểu lầm, xin Thánh Tôn đừng để ý. Nói cách khác, nếu lúc Thánh Tôn đang tắm rửa thơm tho, có người bỗng nhiên không mời mà vào, Thánh Tôn lại sẽ có phản ứng thế nào?”
Lao Khắc đang quỳ một gối trên đất nghe lời này, sau lưng lập tức ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thầm nhủ vị đại vương này thật là lời gì cũng dám nói a, vị Thánh Tôn này lại là nữ nhân, vậy mà cũng dám trước mặt nàng nhắc đến chuyện tắm rửa thơm tho…
Tuyết Ma thản nhiên nói: “Đương nhiên là giết xong việc, lại rút thần hồn ra, để nó vĩnh viễn chịu đủ tra tấn. Nhưng ngươi sao có thể sánh ngang với bản tôn? Yên tâm, bản tôn sẽ không giết ngươi, nhiều lắm là chỉ cắt lưỡi của ngươi.”
Dương Khai thử nhe răng, thấy khí thế đối phương chẳng những không suy giảm, ngược lại theo việc tiếp cận mình liên tục tăng lên, liền biết chuyện hôm nay không có cách nào giải quyết tốt. Lúc này ác từ trong lòng dâng lên, giận từ gan bên cạnh sinh: “Bản vương tuy thực lực không bằng ngươi, nhưng Thánh Tôn muốn cắt lưỡi của ta e rằng cũng không thể dễ dàng toại nguyện. Thánh Tôn nhất định phải như vậy, bản vương cũng chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.” Hắn đưa Bách Vạn Kiếm ngang ngực, thần sắc lập tức trở nên tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng.
Tuyết Ma cười khanh khách: “Lúc này mới có chút ý tứ, ngươi nếu không phản kháng, bản tôn cũng không thể tận hứng.”
Tận cái đầu mẹ ngươi, Dương Khai trong lòng mắng to. Chuyện hôm nay đơn thuần là tai bay vạ gió, nếu không phải đối phương lén lút lẻn vào nơi đây, cũng sẽ không có chuyện phiền phức nhiều như vậy. Thấy nữ nhân này từng bước bức tới, Dương Khai cũng vội vàng thu liễm tâm thần, không dám chút nào sơ suất.
Thiên địa vù vù, trong phòng tất cả mọi người cảm giác ngực bị đè ép một ngọn núi lớn, khiến người ta thở không nổi. Những Ma Soái, Ma Tướng tu vi hơi thấp hơn nữa còn tai mũi chảy máu, chật vật không chịu nổi.
Mười bước, năm bước, ba bước…
Mắt thấy khoảng cách giữa Tuyết Ma và Dương Khai càng ngày càng gần, uy áp của Ma Thánh cũng đạt đến đỉnh phong, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài: “Bắc Ly Mạch, ngươi náo đủ chưa?”
Lời vừa nói ra, Tuyết Ma gần như đã đến trước mặt Dương Khai cuối cùng dừng bước, quay đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng: “Ngươi cuối cùng cũng hiện thân sao? Sợ ta thật cắt lưỡi của nam nhân ngươi?”
Giọng nói kia lạnh như băng nói: “Ngươi có thể thử xem sao.”
Dương Khai lộ ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt xuyên qua kẽ hở ở cổ Tuyết Ma trước mặt nhìn về phía trước, phát hiện người vừa nói không phải ai khác, rõ ràng là Tiểu Vũ đi theo hắn từ Mị Ảnh đại lục vào Vân Ảnh.
Chỉ có điều giờ phút này, tỳ nữ Tiểu Vũ trước đó đối với Dương Khai răm rắp nghe lời kia khí chất đại biến, trên mặt tuy vết sẹo giăng khắp nơi, nhưng trong cơ thể lại tuôn ra một luồng khí tức gần như khủng bố, liên đới cả người cũng trở nên vô cùng uy nghiêm. Trong đôi mắt kia là một mảnh giận dữ, tựa như đám mây sừng sững, quan sát chúng sinh.
Ngọc Như Mộng?
Giờ phút này khí tức Tiểu Vũ phát ra, thình lình chính là khí tức của Ngọc Như Mộng. Dương Khai trong đầu linh quang lóe lên, lập tức ý thức được đây là chuyện gì.
Hồn hàng!
Lúc trước hắn trên thân hộ vệ bên cạnh Hào Lâm kia cũng gặp phải loại chuyện này, đột phá không gian phong tỏa, một sợi thần hồn của U Hồn Đại Đế giáng lâm. Giờ phút này tình huống của Tiểu Vũ giống hệt hộ vệ bên cạnh Hào Lâm kia, hiển nhiên là một sợi thần hồn của Ngọc Như Mộng giáng lâm đến trên người nàng.