» Chương 3535: 12 Ma Thánh
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Đại Thiên thế giới, không thiếu điều kỳ lạ. Trên đời này luôn có những chuyện không tưởng tượng được, khiến con người không thể hiểu rõ.
Ánh mắt Dương Khai hơi đổi, chỉ vào một vị Ma Thánh khác hỏi:
– Vị này đâu?
Dù chỉ quan sát tình hình bên kia qua một chiếc gương Ma Bảo, nhưng vị Ma Thánh này vẫn là sự tồn tại bắt mắt nhất. Không phải nói ngoại hình của hắn có gì đặc biệt, mà là cho người ta một cảm giác không thể xem nhẹ. Dương Khai thoáng nhìn qua cũng cảm thấy gã này không dễ chọc.
Ba Nhã thần sắc cũng ngưng trọng đến cực điểm, nghiêm túc phân biệt một chút, mở miệng nói:
– Nếu như không nhìn lầm, vị này hẳn là đệ nhất Ma Thánh, Hoang Vô Cực đại nhân.
– Đệ nhất Ma Thánh?
Dương Khai kinh ngạc:
– 12 Ma Thánh lại có xếp hạng cao thấp?
Hắn đến Ma Vực thời gian cũng không ngắn, thế mà chưa từng nghe nói qua loại chuyện này. Chỉ không biết Ngọc Như Mộng xếp hạng bao nhiêu, Bắc Ly Mạch lại xếp hạng bao nhiêu.
Ba Nhã bật cười lắc đầu:
– Ma Thánh khác cũng không có xếp hạng cao thấp, nhưng Hoang Vô Cực đại nhân lại là công nhận đệ nhất Ma Thánh!
– Hắn thực lực mạnh nhất?
Dương Khai ngưng giọng hỏi.
– Cũng là tư cách già nhất Ma Thánh.
Ba Nhã có chút hàm.
Dương Khai nghiêm túc quan sát một chút, ghi nhớ khuôn mặt của gã này, lại hỏi:
– Hắn là chủng tộc nào Ma tộc?
– Lực Ma!
Dương Khai âm thầm đau răng. Lực Ma xuất thân Ma tộc vốn lấy lực lượng làm sở trường. Đây lại là thực lực mạnh nhất, lại là tư cách già nhất. Thực lực của hắn chỉ sợ đã đến một loại trình độ khó có thể tưởng tượng. Tinh Giới bên kia cũng không biết có ai có thể cùng chống lại.
Sau đó, dưới sự chỉ điểm của Ba Nhã, Dương Khai đã nhận diện từng vị Ma Thánh này mấy lần. Ba Nhã kỳ thật cũng chưa từng gặp qua những Ma Thánh này, nhưng bọn gã xuất thân chủng tộc đặc thù quá rõ ràng. Rất nhiều Ma Thánh đại danh trong Ma Vực cũng là lưu truyền rộng rãi. Ba Nhã chỉ cần căn cứ đặc thù của bọn hắn là có thể dò số chỗ ngồi.
Viêm Ma Xích Diễm, Vũ Ma Phù Du, Thạch Ma Mạc Khảm, Ảnh Ma Vô Hoa, Thi Ma Tổ Lão, Cốt Ma Qua Mông, Sa Ma U Cầu…
Lại tính cả Mị Ma Ngọc Như Mộng, Tuyết Ma Bắc Ly Mạch, Hồng Ma Hỏa Bặc cùng Huyết Ma Huyết Lệ, Lực Ma Hoang Vô Cực. Đây cũng là 12 Ma Thánh đứng trên đỉnh cao nhất Ma Vực, một cái không sót, tất cả đều ở đây. Mà chủng tộc sau 12 vị Ma Thánh này, ngoại trừ Hỏa Ma bộ tộc, cũng là tộc loại cường đại nhất Ma Vực.
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trong mặt gương, Dương Khai nín thở.
Giống như yên tĩnh trước bão táp. Trên chiến trường không biết bao xa, Minh Nguyệt cô độc một mình cùng hoặc sáng hoặc tối 12 Ma Thánh giằng co. Thần tình lạnh nhạt, bát phong bất động. Rất nhiều Ma Thánh tựa hồ cũng không có ý đồ muốn động thủ trước. Bọn hắn dù chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, cũng có lòng tin giữ Minh Nguyệt vĩnh viễn ở lại đây, nhưng Minh Nguyệt liều chết phản kháng, chưa chắc đã không có cơ hội trọng thương trong đó một hai người. Vạn nhất không cẩn thận, không khéo còn bị hắn lôi kéo đồng quy vu tận.
Cho nên các Ma Thánh dù chiếm ưu thế về cục diện, nhưng không một ai ra tay trước. Huống chi, tính toán của bọn hắn cũng không phải là muốn ở đây chém giết Minh Nguyệt, mà là tận khả năng tiêu hao lực lượng của hắn, vì phía sau các Bán Thánh tạo cơ hội đánh chết.
Giữa thiên địa một mảnh tĩnh mịch, ngay cả hô hấp cũng nhỏ bé không thể nhận ra.
Sự giằng co này kéo dài đến mấy ngày mấy đêm. Thân ảnh Đại Đế cùng các Ma Thánh phảng phất là một bức tranh vĩnh hằng trong thiên địa này, không nhúc nhích, khiến Dương Khai nhìn nóng lòng như lửa đốt.
Dù không trong chiến trường, nhưng Dương Khai cũng biết càng kéo dài, cơ hội chạy trốn của Minh Nguyệt lại càng nhỏ. Tuy nói giằng co vài ngày công phu, nhưng mấy ngày nay Minh Nguyệt căn bản không thể khôi phục. Khí cơ tuyệt đối của 12 Ma Thánh đều khóa chặt trên người hắn. Chỉ cần hắn hơi lộ ra một chút sơ hở, liền lập tức sẽ đón lấy đả kích như mưa to gió lớn. Hắn nhất định phải lúc nào cũng giữ tinh thần tập trung cao độ, mới có thể ứng phó khốn cục như vậy. Trong tình huống đó, tinh khí thần của hắn không lúc nào không tiêu hao, làm sao có thể khôi phục được?
Ngay cả Dương Khai, người đứng xem, cũng hiểu rõ đạo lý này. Người thân ở tâm vòng xoáy, Minh Nguyệt, lại làm sao không biết? Muốn phá cục, Minh Nguyệt nhất định phải mạo hiểm hành động, mới có một chút hi vọng sống. Nếu cứ giằng co như vậy, tình cảnh của hắn sẽ chỉ càng ngày càng không ổn.
Một khoảnh khắc, Minh Nguyệt bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, chậm rãi nâng một tay, dựng thẳng chưởng trước ngực, bấm một pháp quyết. Bên ngoài thân lập tức bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.
Mà ngay khoảnh khắc hắn có hành động, rất nhiều Ma Thánh cũng đều thần sắc tề động, từng cái thể nội đều ma khí trùng thiên.
Trên mặt kính Ma Bảo, thân hình Huyết Lệ thoắt một cái, đã hóa thành một đạo huyết quang vồ giết về phía Minh Nguyệt. Huyết quang chớp mắt đã tới, bỗng nhiên hóa thành một tấm Huyết Võng dường như có thể ăn mòn vạn vật, chụp xuống đầu Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt tay kia nắm trong hư không, một thanh trường kiếm dường như do ánh trăng ngưng tụ thành liền nắm trong lòng bàn tay phía trên. Không nhìn cũng không nhìn, một kiếm cắt tới.
Huyết Võng chia làm hai, lướt qua bên cạnh Minh Nguyệt, lần nữa ngưng tụ ra thân ảnh Huyết Lệ. Há miệng phun ra một chùm huyết vụ về phía Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không rảnh quan tâm chuyện khác. Phía sau bỗng nhiên xuất hiện một vòng trăng tròn, treo trên đỉnh đầu. Ánh trăng chiếu khắp nơi, huyết vụ kia nhanh chóng bốc hơi. Cùng lúc đó, hắn đã kiếm ra như rồng, ánh trăng trường kiếm hóa thành một mảnh mưa kiếm, dựng ở trước người.
Từng đoàn từng đoàn tiểu cầu đỏ thẫm đã bay tới trước mặt. Lại là Hỏa Bặc thừa dịp Huyết Lệ dây dưa đánh lén tới. Dương Khai nhìn rõ, một tiểu cầu đỏ thẫm kia chính là Hỏa Bặc đánh ra từ xa, tốc độ nhanh vô cùng.
Kiếm võng cùng tiểu cầu đỏ thẫm kia va chạm vào nhau, lập tức vang lên tiếng ầm ầm. Tiểu cầu vỡ ra, phảng phất từng Hồng Ma tự bạo như vậy, quang mang trùng thiên bao phủ thân hình Minh Nguyệt.
Hưu hưu hưu…
Ba đạo quang mang bày ra xếp theo hình tam giác, từ phương xa phóng tới. Lại là Vũ Ma Phù Du kia thi triển vô thượng tiễn thuật.
Có Cốt Ma khác một bộ toàn thân xương khô, xương cốt cao lớn vô cùng tiến lại gần từ phía dưới. Lúc tới gần, hàm răng đóng mở, phát ra tiếng răng rắc răng rắc khiến người rùng mình.
Bão cát nổi lên, Ảnh Ma đã ẩn mình. Trên người Thạch Ma nổi lên bằng đá quang trạch, một ngựa đi đầu xông lên phía trước nhất, lấy sự phòng ngự cường hãn của bản thân làm khiên thịt, ngăn lại vạn trượng ánh trăng của Minh Nguyệt.
Gió lạnh gào thét, bông tuyết bay múa. Mỗi một phiến bông tuyết đều phảng phất một thanh lưỡi dao sắc bén. Dưới cuồng phong tàn phá bừa bãi, cuốn lên một trận bông tuyết lưỡi dao triều dâng. Một bên khác càng có ánh lửa trùng thiên ấn so thiên địa, Viêm Ma Xích Diễm quanh thân liệt diễm thiêu đốt, muốn thiêu rụi trời này.
Có tiếng nói mê nỉ non vang lên, lay động tâm thần người, cảnh sắc trên mặt kính Ma Bảo nhanh chóng biến hóa.
Thoáng một cái toàn thân động, dưới một chiêu của Minh Nguyệt, 12 Ma Thánh cùng ra tay. Trên chiến trường xa xôi kia, chỉ thoáng một cái một trận long tranh hổ đấu.
Cảnh sắc trên mặt kính Ma Bảo lắc lư lợi hại, các loại quang mang tràn ngập trong đó, từng tiếng bạo liệt đinh tai nhức óc, liên tiếp.
Dương Khai đã thấy không rõ cục diện bên kia thế nào, hai tay khấu chặt vào mép ma kính, sắc mặt nghiêm túc có chút đáng sợ.
Ba Nhã tò mò quay đầu nhìn hắn một chút, suy nghĩ rồi an ủi nói:
– 12 vị đại nhân đều ở bên kia, Thánh Tôn nhất định không có chuyện gì. Đại vương không cần lo lắng quá mức.
Dương Khai chỉ giữ im lặng. Hắn lo lắng không phải Ngọc Như Mộng, hắn lo lắng chính là Minh Nguyệt!
Lúc trước các Ma Thánh có thể đánh Minh Nguyệt trọng thương, vây ở Trụ Thiên đại lục, bây giờ tự nhiên cũng được. Hơn nữa, so với ngày đó, đội hình Ma Thánh hôm nay còn cường đại hơn. Tình cảnh của Minh Nguyệt thật sự khiến người lo lắng.
Chiến đấu từ vừa bắt đầu đã không có dấu hiệu dừng lại. Vô luận là Minh Nguyệt hay rất nhiều Ma Thánh, đều có xu thế muốn phân cao thấp ở đây. Thi thoảng cảnh sắc trong mặt gương ma kính cố định lại, Dương Khai cũng có thể nhìn thấy một chút tình hình mơ hồ.
Đều không ngoại lệ, đều là Minh Nguyệt đang bị vây công, giật gấu vá vai, tình huống một lần nghiêm trọng hơn lần trước.
Dùng ít địch nhiều, có thể làm được trình độ này đã rất khó được. Có thể nói liều đến tính mạng, lại có bao nhiêu sinh cơ?
Dương Khai không biết trong lòng Minh Nguyệt rốt cuộc tính toán thế nào, nhưng việc đã đến nước này, hắn muốn thoát khỏi Ma Vực đã là cơ hội xa vời. Trong lòng từng lần một tính toán thực lực của mình, nghĩ đến nếu là mình xông lên có thể giúp được gì. Có thể khiến Dương Khai cảm thấy nản lòng thoái chí chính là, cho dù hắn lật toàn bộ át chủ bài ra, chỉ sợ cũng không có cách nào tiếp cận chiến trường bên kia.
Móng tay đã cắm vào trong thịt, máu màu vàng nhuộm đỏ mép ma kính, sắc mặt dữ tợn cơ hồ muốn ăn thịt người.
Ba Nhã mấy người cũng đều cảm nhận được tâm trạng ác liệt của Dương Khai, đều im lặng là vàng, không một ai dám mở miệng quấy rầy.
Thời gian từ từ trôi qua. Nhờ Ngọc Như Mộng thi thoảng công kích ngẫu nhiên, Dương Khai có thể xuyên qua ma kính nhìn thấy một chút xíu tình hình chiến trường bên kia. Minh Nguyệt sớm đã toàn thân đẫm máu, vết thương chồng chất, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. Uy năng thi triển ra bí thuật thần thông dù không đích thân đến hiện trường, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được không lớn bằng lúc trước.
Trái lại những Ma Thánh kia, ứng phó càng nhẹ nhàng như thường. 12 Ma Thánh thiên phú thần thông không giống nhau, phối hợp xa gần hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Mỗi thời khắc đều có hai ba vị vây quanh Minh Nguyệt bên cạnh tạo thành quấy nhiễu, sau đó do những Ma Thánh tinh thông công kích từ xa kia ra tay đánh trọng thương, máu vẩy trời cao.
Càng có Ảnh Ma Ma Thánh Vô Hoa kia xuất quỷ nhập thần, mỗi lần có thể lúc Minh Nguyệt không thể phòng bị mà lộ thân ảnh, lưu lại vết thương trên người hắn.
Vòng trăng tròn treo sau đầu Minh Nguyệt kia đã đục ngầu mờ nhạt, cũng không còn cách nào tỏa ra quang mang như trước.
Thiên địa vỡ nát, trong hư không từng đạo vết rách vô cùng lớn, phảng phất thiên địa vỡ ra miệng rộng, chế nhạo sự bất lực của sâu kiến.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong chiến trường hỗn loạn vô cùng kia, Minh Nguyệt bỗng nhiên ha ha cười khẽ một tiếng. Âm thanh không lớn truyền khắp nơi:
– Được chư vị Thánh Tôn coi trọng như thế, dốc toàn lực mà chống đỡ, Minh Nguyệt rất cảm thấy vinh hạnh. Cho dù táng thân nơi đây cũng không một chút tiếc nuối. Bất quá… Tính mạng của ta, Minh Nguyệt, cũng không phải chư vị muốn lấy là có thể lấy!
Dứt lời, một đoàn quang mang bỗng nhiên tràn ngập thiên địa, khiến mặt ma kính của ma kính kia đều trở nên một mảnh trắng lóa. Ngay sau đó, khí tức khiến người kinh hãi từ nơi cực kỳ xa xôi truyền tới, quét ngang Tứ Cực.
Dương Khai bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, sắc mặt một trận tái nhợt, thân hình càng lung lay sắp đổ.
Minh Nguyệt đây là bị bức vào đường cùng, muốn tự bạo sao?
Một vị Đại Đế, nếu không thật sự bất đắc dĩ, căn bản không thể lựa chọn phương thức kết thúc sinh mệnh quyết liệt như vậy. Trong chớp nhoáng này, Dương Khai chỉ cảm thấy có người nắm lấy trái tim của mình, nặng trĩu cơ hồ không thể thở nổi.