» Chương 3540: Đại Đế vẫn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3540: Đại Đế Vẫn
Thân là Bán Thánh Huyết Ma tộc, Nguyệt Tang am hiểu nhất dĩ nhiên là các loại bí thuật của Huyết tộc, nhưng giờ hắn không dám tùy tiện thi triển, bởi vì dù thi triển bí thuật nào, Pháp Thân cũng có thể hóa giải và chiếm lấy bằng Phệ Thiên Chiến Pháp. Tình thế này càng kéo dài, hắn càng lâm vào cảnh bất lợi.
Chết tiệt, rõ ràng là một cuộc phục kích vạn phần chắc chắn, sao lại diễn biến thành tình huống này?
Hắn lúc nào cũng muốn thoát thân, nhưng bí bảo hình chuông kia lại có lực trấn áp khó thể tưởng tượng, lại có Pháp Thân cản trở, khiến hắn không tài nào toại nguyện. Việc bị một kẻ có tu vi trung phẩm Ma Vương giam giữ lâu như vậy quả là một sự sỉ nhục.
Đúng lúc này, Nguyệt Tang đột nhiên cảm giác được khí tức trấn áp xung quanh xuất hiện một khe hở. Phát hiện này khiến hắn mừng rỡ khôn xiết. Mặc dù không hiểu vì sao Dương Khai lại phạm phải sai lầm chí mạng vào lúc này, nhưng Nguyệt Tang đoán chừng hắn đã đến giới hạn, dù sao tu vi đối phương chỉ đến vậy, kiên trì được lâu như thế đã là khó khăn.
Không chút do dự, Nguy Tang phun ra một luồng huyết vụ, không tiếc hao tổn bản mệnh tinh huyết, chỉ để cản trở Pháp Thân một khắc, rồi thân hình hóa thành một đạo huyết quang, phóng tới khe hở kia.
Pháp Thân chặn đường không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thoát khỏi phạm vi trấn áp của Sơn Hà Chung.
Cùng lúc đó, Dương Khai quay đầu nhìn về một hướng.
Khoảnh khắc vừa rồi, hắn đột nhiên có một cảm giác tim đập nhanh không hiểu, như thể có chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ đang xảy ra. Chính vì một tia tim đập nhanh này mà khi thao túng Sơn Hà Chung, hắn đã hơi dừng lại, để lộ khe hở cho Nguyệt Tang thoát thân.
Theo bản năng, Dương Khai cảm thấy hẳn là Minh Nguyệt xảy ra chuyện. Bởi vì lúc này, trong trời đất, đã không cảm giác được khí tức của Minh Nguyệt nữa!
Mặc dù hắn vẫn đang giao đấu với Nguyệt Tang trong Huyết Quang Đại Trận, nhưng khí tức của Đại Đế thì hắn vẫn cảm nhận được một chút. Thế mà ngay khoảnh khắc vừa rồi, khí tức thuộc về Minh Nguyệt đã không còn sót lại chút gì, triệt để bị chôn vùi khỏi thế gian này.
Nguyệt Tang thoát thân khiến hắn vội hoàn hồn, nhưng lúc này đã muộn. Trong khoảnh khắc, Dương Khai giận đến tột đỉnh.
Đòn phản công tưởng tượng không đến, Nguyệt Tang sau khi thoát hiểm cũng không thấy bóng dáng, hoàn toàn biến mất trong biển máu, không biết là đã bỏ trốn hay ẩn nấp đâu đó.
Biển máu cuồn cuộn, thu lại về một hướng.
Cùng lúc đó, Nguyệt Tang đang lợi dụng biển máu yểm hộ để bỏ chạy về phương xa, sắc mặt oán độc nghiến răng chửi mắng gì đó. Đường đường là một Huyết Ma Bán Thánh đi phục kích Dương Khai, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như vậy, sự oán hận trong lòng hắn đơn giản là tột đỉnh. E ngại sự cường đại của Pháp Thân, hắn không dám làm gì Dương Khai nữa, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt, tránh việc bị Dương Khai dùng Sơn Hà Chung vây khốn lần nữa. Nếu làm vậy một lần nữa, tính mạng hắn coi như phải giao ở đó.
Có Huyết Quang Đại Trận yểm hộ, hắn tin mình bỏ trốn rất có cơ hội. Còn về thù hận với Dương Khai, chỉ có thể sau này tính.
Một tia sáng chói lọi đột nhiên xé rách biển máu vô biên, một thanh Nguyệt Hoa Trường Kiếm lặng lẽ chém tới.
Vốn đang trọng thương, biểu cảm trên mặt Nguyệt Tang trong khoảnh khắc này hoàn toàn cứng lại.
. . .
Trên biển máu, Dương Khai thu lại Sơn Hà Chung, còn chưa kịp thở một hơi, bên tai chợt nghe Pháp Thân kinh hô: “Cẩn thận!”
Cùng lúc đó, một cảm giác rợn người lan tràn khắp cơ thể, tròng mắt Dương Khai đột nhiên mở to, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Tang bên kia đang với vẻ mặt âm lãnh lao về phía mình, sát ý tràn đầy.
Không nửa điểm do dự, Dương Khai cưỡng ép dồn một hơi, một quyền đảo ra phía trước, quyền phong đi đến đâu hư không vỡ nát đến đó.
Vượt quá dự liệu của Dương Khai, khi hắn tung ra quyền này, Nguyệt Tang lao đến trước mặt hắn lại không hề có bất cứ cử động phản kháng nào, ngược lại còn dang hai tay chủ động nghênh đón, trên mặt càng lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng, sát ý vốn đã ngưng tụ thành thực chất cũng tan thành mây khói vào khoảnh khắc này.
Trái tim Dương Khai đột nhiên co thắt lại một chút, bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng muốn thu tay lại đã hơi muộn.
Một tiếng răng rắc vang lên, nắm đấm tung ra trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Nguyệt Tang, đánh xuyên qua, quyền kình bộc phát xuống, lại còn tạo ra một lỗ hổng ở lồng ngực đó. Quyền kình ăn mòn nhập thể, khiến huyết nhục kinh mạch của hắn hoàn toàn nát bấy.
Biểu cảm của Dương Khai ngơ ngác, không có chút nào phấn chấn vì đánh chết đại địch, ngược lại có một loại đau đớn khó tả, phảng phất có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim mình, phảng phất bị nổ nát là chính thân thể mình.
Chính mình, hình như, đã làm sai điều gì đó…
Bốn mắt nhìn nhau, thần sắc Nguyệt Tang ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Tất cả, đều giao cho ngươi.”
Nói xong, dung mạo Nguyệt Tang vặn vẹo biến đổi, hóa thành bộ dạng của Minh Nguyệt, toàn thân đầy vết thương, máu me đầm đìa…
“Đại nhân!” Dương Khai nghiến răng quát khẽ, mắt nổ đom đóm, “Ngươi sao lại… sao lại…”
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không tài nào chấp nhận được, tính mạng Minh Nguyệt Đại Đế lại do chính tay hắn kết thúc! Đầu óc hỗn loạn tột độ, gần như không thể suy nghĩ.
Một quyền kia đánh nát tất cả sinh cơ của Minh Nguyệt, hắn không còn khả năng sống tiếp.
Hắn rõ ràng muốn giết Nguyệt Tang, thế mà hết lần này đến lần khác lại kết thúc sinh mệnh của Minh Nguyệt.
Một vị Đại Đế muốn lừa dối cảm giác của mình, khiến mình nhầm tưởng thấy Nguyệt Tang, không quá khó làm được. Sát cơ gần như có thể giả loạn thật kia, cũng là mấu chốt buộc Dương Khai quả quyết ra tay.
“Đây là điều ta muốn thấy, toàn bộ Tinh Giới đều sẽ cảm tạ ngươi!” Minh Nguyệt hiển nhiên hiểu rõ tâm trạng của Dương Khai lúc này, giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Dương Khai, nhìn thẳng vào hắn, giọng đầy nặng nề nói: “Cho nên tuyệt đối đừng có cảm giác tội lỗi.”
Khoảnh khắc này, Dương Khai hoàn toàn không nghe thấy Minh Nguyệt đang nói gì, khi hắn nhìn thấy bộ dạng của Minh Nguyệt, trong đầu chỉ có sự hỗn loạn tột độ và tiếng vù vù.
Lực lượng vô danh từ thể nội Minh Nguyệt tràn ra, theo cánh tay hắn chảy vào thể nội Dương Khai, đánh thẳng vào tinh thần và ngũ tạng lục phủ của hắn, cuối cùng khiến Dương Khai hoàn hồn.
Cơ bắp trên mặt không kiểm soát được mà co giật, hắn muốn rút tay ra khỏi lồng ngực Minh Nguyệt, nhưng bị Minh Nguyệt nắm chặt, khiến hắn không thể động đậy.
“Ý chí thiên địa của Tinh Giới không thể bị Ma tộc cướp đoạt.” Minh Nguyệt nghiến răng quát khẽ, máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy ra, làm ướt đẫm ngực áo, máu ấm áp chảy xuống cánh tay Dương Khai, phảng phất như sắt nóng đang đốt người, “Chỉ có ngươi mới có thể mang phần ý chí này về, đây cũng là mục đích Thiên Xu gọi ngươi tới Ma Vực!”
Thần sắc Dương Khai khẽ giật mình, lần nữa nhớ lại một câu nói của Thiên Xu Đại Đế trước đó.
Ở Ma Vực, ngươi có một phần cơ duyên, còn có một trận kiếp nạn…
Trước đây hắn vẫn không biết cơ duyên này và kiếp nạn sẽ ứng nghiệm ở đâu, cho đến khoảnh khắc này mới cuối cùng hiểu được.
Ý chí đại thế giới trên thân một vị Đại Đế, còn gì có thể lớn hơn cơ duyên như vậy sao? Thiên Xu đã sớm liệu được sao, nếu vậy thì hắn để mình đến Ma Vực căn bản không phải muốn tìm cách cứu viện Minh Nguyệt Đại Đế, mà là tiếp ứng ý chí đại thế giới trên người Minh Nguyệt…
Chỉ là, nếu phần cơ duyên này phải trả giá bằng tính mạng một vị Đại Đế, vậy Dương Khai thà! Không! Muốn!
Trong lúc hoảng hốt, lực lượng bí ẩn kia đã tràn ngập toàn thân Dương Khai. Lực lượng này không làm hắn mạnh lên ngay lập tức, nhưng lại mang đến một cảm giác khó tả, khiến giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn vô số lần so với trước.
Dương Khai biết, đây chính là phần ý chí thuộc về đại thế giới Tinh Giới.
“Bản tọa… có lỗi với ngươi!” Minh Nguyệt cố nặn ra một nụ cười với Dương Khai, “Chỉ là bản tọa cũng không có cách nào khác, sau này tuyệt đối đừng hận ta.”
Mặc dù trận cơ duyên này do hơn trăm vị Ma tộc Bán Thánh tranh đoạt, nhưng đối với một Nhân tộc, lại là một gánh nặng khổng lồ, dù sao tự tay đánh chết một vị Đại Đế là sự thật không thể xóa nhòa.
Đây cũng là từ xưa đến nay, vị Đại Đế đầu tiên chết trên tay Đế Tôn cảnh, nói là bị Dương Khai đánh giết, chi bằng nói là Minh Nguyệt tự vẫn trên tay Dương Khai.
“Ngươi cần phải đi!” Thần sắc Minh Nguyệt đột nhiên ngưng trọng.
Nguyệt Tang bị hắn đánh giết, Huyết Quang Đại Trận này cũng tự sụp đổ, giờ phút này khi biển máu tan rã, thân ảnh của từng vị Bán Thánh truy kích đến hiện rõ ở bốn phương tám hướng.
Nhìn tình huống của Dương Khai và Minh Nguyệt lúc này, rất nhiều Bán Thánh đều sững sờ, chợt thẹn quá hóa giận.
Bọn hắn đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, ngay cả Bán Thánh vừa rồi cũng đã thiệt hại hơn mười vị dưới tay Minh Nguyệt. Khó khăn lắm mới dồn được vị Đại Đế Tinh Giới này vào tuyệt cảnh, chỉ chờ hái quả. Ai ngờ cuối cùng lại tiện nghi cho một tên Nhân tộc tiểu tử, điều này khiến bọn hắn sao có thể chấp nhận?
Các Ma Thánh đã nói, bất luận ai đánh chết Minh Nguyệt, đều có thể cướp đoạt phần ý chí đại thế giới trên người hắn. Chỉ cần có thể chịu đựng được, sau này sẽ có khả năng cực lớn trở thành Ma Thánh thứ 13 của Ma Vực.
Đây chính là sự theo đuổi cả đời của tất cả các Bán Thánh. Dung lượng Thiên Địa Chi Bình có hạn, cơ hội đăng lâm đỉnh phong tuyệt đỉnh gần ngay trước mắt, chính là đánh cược cả tính mạng cũng không tiếc.
Tuy nhiên, sau cơn tức giận, các Bán Thánh lại cười lạnh.
Chỉ là một tên trung phẩm Ma Vương đạt được phần cơ duyên này, thì thật sự là cơ duyên sao? Không có thực lực cường đại bảo hộ, cơ duyên cũng sẽ biến thành tai nạn.
Đối với việc đi đánh giết một vị Đại Đế đang ở gần tuyệt cảnh, bọn hắn càng muốn đối mặt một tên trung phẩm Ma Vương.
Từng đạo thần niệm trong khoảnh khắc đều khóa chặt trên người Dương Khai, gần trăm vị Bán Thánh vào lúc này lại hiếm thấy yên tĩnh lại, không ai dẫn đầu làm khó dễ, ngược lại ánh mắt cảnh giác quét về phía bốn phía.
Dương Khai không bị bọn hắn để mắt, Bán Thánh khác mới là chướng ngại cho việc bọn hắn đăng lâm tuyệt đỉnh.
Giữa sân, biểu cảm của Dương Khai ngưng trọng đến cực điểm. Sau khi ánh mắt dạo quanh bốn phía, khi quay đầu lại, hắn phát hiện Minh Nguyệt đã nhắm mắt, sinh cơ hoàn toàn tan biến.
Thần sắc Dương Khai chợt giật mình, đau đến thấu tim gan.
Còn chưa kịp nói lời từ biệt với Minh Nguyệt, còn chưa kịp nói một tiếng xin lỗi, vị Đại Đế này đã vẫn lạc.
Hít sâu một hơi, cưỡng ép kìm nén tâm trạng hỗn loạn, trước mắt mọi người, Dương Khai chậm rãi rút tay ra khỏi lồng ngực Minh Nguyệt, sau đó cẩn thận từng li từng tí thu thi thể Minh Nguyệt vào Tiểu Huyền Giới, an trí cạnh dược viên.
Cảm giác bi thương nghẹn lại trong lồng ngực, không thổ ra không thoải mái, Dương Khai ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng gào dần trở nên cao vút, hóa thành tiếng long ngâm cuồn cuộn, vang vọng trời đất.
Hí hí hii hi …. hi. Một tiếng, phảng phất nhận được triệu hồi, thân ảnh mãnh mẽ của Truy Phong từ đằng xa phi tới, chớp mắt đã đến gần Dương Khai, giơ móng trước, gần như đứng thẳng người lên, khi hạ xuống, Dương Khai đã quay người lên lưng ngựa, nhẹ nhàng vỗ vào bờm lông của nó, giọng thấp nói: “Chạy!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3628: Đế Tôn 14

Chương 3627: Hạ mã uy

Chương 3626: Vài lần hoa nở