» Chương 3549: Đế Tôn tam trọng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3549: Đế Tôn tam trọng
Nhìn chằm chằm bóng đen kia quan sát một trận, Dương Khai có chút đau đầu.
Chính mình bây giờ còn đang trong tấn thăng, trong thức hải không có khả năng để đặt một cái quỷ đồ vật như này bỏ mặc, nếu không thật muốn tại thời khắc mấu chốt bị nó quấy rầy, hậu quả khó lường.
Nhưng cái đồ chơi này ngay cả Trảm Hồn Đao đều chém không diệt, cũng không biết rốt cuộc là lai lịch gì.
Theo lý mà nói, nó nếu có thể đi vào thức hải của mình, hẳn là thần hồn ngưng tụ mà ra, Trảm Hồn Đao không có lý do không cách nào kiến công.
Xoay chuyển ánh mắt, Dương Khai nhìn về phía trung tâm Thất Thải Bảo Đảo kia. Trảm Hồn Đao vô dụng, Phệ Hồn Trùng cũng không biết có thể khắc chế nó hay không.
Nếu là ngay cả Phệ Hồn Trùng đều không thể đối phó mà nói, Dương Khai thật đúng là không biết nên làm thế nào mới có thể khu trừ hoặc diệt sát gia hỏa này. Chẳng qua hiện nay cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Tâm niệm vừa động, trên bảo đảo kia lập tức bay tán loạn ra đen nghịt một mảnh trùng vân, dưới sự khống chế của Dương Khai, trong nháy mắt liền bao vây bóng đen lại.
Bóng đen như cũ va chạm không ngừng vào Ôn Thần Liên, ngược lại bỏ mặc Phệ Hồn Trùng, rất nhanh bị Phệ Hồn Trùng bao thành một đoàn, tiếng răng rắc răng rắc truyền ra, khiến người ta rùng mình.
Dương Khai lạnh lùng chú ý tình huống của bóng đen, lát sau thần sắc khẽ động.
Phệ Hồn Trùng không phụ kỳ vọng, đối với bóng đen kia quả nhiên có chút tác dụng, chỉ là hiệu quả dường như không lớn, đổi lại người bình thường thần hồn bị Phệ Hồn Trùng gặm nhấm như này, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, nhưng bóng đen này lại như cũ đầy sức sống, nhảy lên nhảy xuống.
Bất quá chỉ cần có hiệu quả là được rồi, Dương Khai sợ ngay cả Phệ Hồn Trùng cũng không có tác dụng gì, tình huống hiện tại tuy không như ý, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, liền có thể ma diệt bóng đen này.
Tình huống trong thức hải tạm thời ổn định lại, Dương Khai lại đi điều tra trạng thái nhục thân của mình.
Cũng không biết có phải bởi vì vấn đề của bóng đen kia hay không, cho nên Dương Khai từ đầu đến cuối không thể đột phá tầng bình chướng vô hình kia, tiến vào cảnh giới kế tiếp mạnh mẽ hơn, khí thế Đế Tôn cảnh không ngừng lên xuống.
Nồng độ thiên địa linh khí trong động đá vôi rõ ràng giảm bớt rất nhiều, dược hiệu của đan dược trong bụng cũng gần như sắp tiêu hao hết, Dương Khai chỉ có thể lại lần nữa bổ sung.
Toàn thân lỗ chân lông kim huyết tiêu tán, cả người dường như bị xé nát đau đớn, Dương Khai nội tâm buồn khổ, thật chưa bao giờ có lần tấn thăng nào gian khổ như lần này.
Chính mình cũng coi như đã thể nghiệm một lần con đường tu luyện đầy chông gai và trắc trở của người khác, trong lòng không khỏi sinh ra một tia minh ngộ, thực lực của mỗi người đều khó có được, trên con đường đỉnh phong, mỗi bước đi ra đều phải trả giá gấp mười gấp trăm lần sự vất vả và nguy hiểm so với người khác, lại xem chính mình đoạn đường này xuôi gió xuôi nước, quả thật thiếu đi một chút gì đó so với người khác.
Mà lần gặp trắc trở này, cuối cùng bù đắp phần khuyết điểm kia.
Nghĩ như vậy, đau đớn nhục thân dường như cũng giảm bớt rất nhiều, dần dần lâm vào một loại trạng thái kỳ lạ.
Một đoạn thời khắc, thân hình Dương Khai chấn động, rõ ràng cảm giác trong thức hải của mình đã xảy ra biến hóa gì đó, hắn vội vàng đắm chìm tâm thần tiến vào điều tra.
Chỉ thấy trên biển không, bóng đen bị Phệ Hồn Trùng bao bọc kia đang ngửa mặt lên trời rít lên, lực lượng thần hồn vô hình khuếch tán ra, kéo theo sóng biển cuộn trào.
Dương Khai biến sắc, vội vàng áp chế dị thường trong thức hải, để tâm thần bình tĩnh trở lại, định thần nhìn lại, chỉ thấy bóng đen kia lại cấp tốc bành trướng, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm ầm vang lan tỏa ra.
Dương Khai thần sắc biến đổi, vội vàng hạ lệnh cho Phệ Hồn Trùng rút lui, đồng thời thôi động lực lượng Ôn Thần Liên, thất thải hà quang nở rộ bao phủ toàn bộ thức hải của mình.
Một tiếng ầm vang, bóng đen kia vỡ ra, hắc quang khuếch tán, rất nhiều Phệ Hồn Trùng rút lui không kịp hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.
Dương Khai cũng bị chấn thất điên bát đảo, toàn bộ thần hồn linh thể cơ hồ sụp đổ, trong chớp nhoáng này không cách nào suy nghĩ.
Khó khăn lắm mới ổn định thần hồn linh thể, đoàn tụ tâm thần, ngẩng đầu nhìn lại, Dương Khai trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy trong thức hải của mình, xuất hiện một chút vết tích đen kịt, dường như có người nào đó đã hạ xuống những giọt mực đen kịt ở đây, và những giọt mực kia không chỉ tản ra ma tính cực kỳ mãnh liệt, còn đang khuếch tán cực nhanh ra bốn phía.
Một cảnh tượng này quả nhiên khiến Dương Khai hồn phi phách tán.
Hắn tuy không biết thật sự khiến những “mực nước” đen kịt này khuếch tán ra sẽ là hậu quả gì, nhưng từ ma tính tiêu tán ra kia suy đoán, chính mình cũng sẽ không có kết quả tốt.
Bối rối giữa lúc, vội vàng phun trào thần niệm tiến hành ngăn cản.
Có thể khiến hắn tuyệt vọng là, thần niệm của mình vừa chạm vào những “mực nước” kia, lại trong nháy mắt bị đồng hóa, khiến trong lòng hắn ma niệm sinh sôi, lệ khí trào ra.
Trên Thất Thải Bảo Đảo, tịnh hóa chi quang nở rộ, lại cũng khó cản công lao đồng hóa của mực nước kia.
Luống cuống tay chân một trận, Dương Khai trơ mắt nhìn thức hải của mình bị nhuộm hoàn toàn thành màu mực, trong thức hải, ma khí ngập trời, duy chỉ có một khối đất trung tâm do Thất Thải Ôn Thần Liên bảo vệ thành cõi cực lạc cuối cùng.
Dương Khai rõ ràng cảm giác trạng thái tâm lý của mình đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu, không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng cũng chưa tới mức tẩu hỏa nhập ma, bởi vì hắn vẫn có thể suy nghĩ bình thường, không mất lý trí.
Thậm chí có thể nói, trạng thái hiện tại, không chỉ không khiến hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại có một loại… thoải mái khó tả.
Chính mình sẽ không thật nhập ma đi?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, một giọng nói khác lại vang lên trong đầu: Nhập ma thì như thế nào?
Thức hải lại lần nữa cuộn trào, lần này không phải vì thức hải xảy ra vấn đề gì, mà là nhục thân có biến hóa.
Tâm niệm Dương Khai vừa động, thần hồn linh thể băng tán, ý thức trở lại thân thể. Ngay lập tức, hắn cảm giác khí thế của bản thân đã đạt tới một độ cao mới, lực lượng mạnh mẽ chưa từng có phồng lên trong thể nội, tất cả chướng ngại và bình cảnh trước mặt cỗ lực lượng này căn bản không đáng nhắc tới.
Không cố ý hành động, mặc cho cỗ khí thế kia dâng lên, khi tất cả đau đớn trong thể nội đột nhiên biến mất trong một khắc, thay vào đó là toàn thân thư thái, một cỗ khí lãng vô hình lấy Dương Khai làm trung tâm, ầm vang khuếch tán ra bốn phía, chấn đá vụn trong động đá vôi rơi xuống.
Một cánh cửa cảnh giới hoàn toàn mới, chậm rãi rộng mở trước mặt Dương Khai.
Đế Tôn tam trọng!
Pháp thân vẫn luôn thủ hộ ở bên thấy thế, vội vàng thi pháp đè xuống động tĩnh đột phá này. Tuy nơi đây là lòng đất 3 vạn trượng, cho dù là Ma Thánh nếu không tìm tòi kỹ lưỡng cũng không nhất định phát hiện được, nhưng mọi việc dù sao cũng phải phòng vạn nhất.
Có nó áp chế, có thể đảm bảo động tĩnh bên này sẽ không truyền bá quá xa.
Tuy nhiên, khi pháp thân mặt mày hớn hở nhìn về phía Dương Khai, chuẩn bị chúc mừng hắn đột phá thành công, không ngờ phát hiện khí thế trên người Dương Khai vẫn chưa tới cuối cùng, dường như mới chỉ bắt đầu, vẫn không ngừng kéo lên.
Pháp thân ngạc nhiên, không rõ ràng tình huống hiện tại rốt cuộc là gì.
Mà điều khiến nó cảm thấy không ổn là, theo khí thế Dương Khai dâng lên, trong cơ thể hắn lại truyền ra một cỗ lực lượng thôn phệ vô cùng cường đại, điên cuồng thôn phệ thiên địa linh khí bốn phía.
Linh vụ trong động đá vôi trong nháy mắt bị nuốt không còn một mảnh, ngay sau đó ma khí khắp nơi giữa thiên địa dâng trào tới, cùng nhau chui vào lỗ chân lông toàn thân Dương Khai.
Trong thời gian cực ngắn, bên ngoài thân Dương Khai liền bị bao trùm một tầng hắc khí nhàn nhạt.
Pháp thân quá sợ hãi, vội vàng chạy tới tiến đến.
Trạng thái này của Dương Khai, giống như tẩu hỏa nhập ma.
Bản thân nó vì tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, cộng thêm thân thể là Thạch Khôi nên có thể không kiêng kỵ thôn phệ ma khí mà tránh lo âu sau này, nhưng Dương Khai khác biệt, Dương Khai không có đủ loại tiện lợi của nó, như vậy chiếm giữ ma khí bốn phía, làm sao sẽ có kết quả tốt.
Ngay lúc nó chuẩn bị tiến lên ngăn cản, Dương Khai đột nhiên mở hai mắt, nhàn nhạt nhìn nó một cái.
Bước chân pháp thân lập tức dừng lại, nó lại nhìn thấy từ đôi mắt kia một vòng lạnh nhạt bất cận nhân tình, điều này khiến nó có chút trong lòng đại loạn, không biết lần tấn thăng này của Dương Khai rốt cuộc đã xảy ra sơ suất gì, thế mà lại sinh ra biến hóa như thế.
Nhưng ý tứ của Dương Khai lại cực kỳ rõ ràng.
Cho nên pháp thân chỉ hơi chần chờ, liền đứng tại chỗ yên lặng theo dõi sự biến đổi, nó chỉ là một sợi phân thần, làm sao có thể quấy nhiễu hành vi của chủ hồn.
Trong động đá vôi cuồng phong gào thét, đó là động tĩnh do ma khí giữa thiên địa bị thôn phệ mà đến cuốn lên, và theo thời gian trôi qua, tầng hắc khí nhàn nhạt bên ngoài thân Dương Khai cũng càng lúc càng nồng nặc, càng ngày càng đầy ma tính.
Khác với sự lo lắng của pháp thân, Dương Khai giờ phút này ngược lại cực kỳ hưởng thụ trạng thái của bản thân, hắn có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng của mình một chút xíu trở nên cường đại, vả lại có Ôn Thần Liên bảo vệ thức hải của mình thành cõi cực lạc cuối cùng, hắn cũng không có nguy hiểm hoàn toàn rơi vào Ma Đạo.
Lần này… chỉ sợ là nhân họa đắc phúc!
Đúng lúc nghĩ như vậy, một tiếng vang vọng từ sâu trong tâm linh truyền đến, Dương Khai nhướng mày, cẩn thận cảm giác xuống, mới phát hiện nguyên lai là vết nứt xuất hiện ở phong ấn nơi đan điền của mình.
Từ sau lần phối hợp Thiết Huyết diễn kịch, giải khai phong ấn đan điền, phóng xuất ra ma khí Cổ Ma, Dương Khai liền vận dụng lực lượng Thương Thụ để phong ấn lại.
Có thể sau nhiều lần giải phong, hậu quả là ma khí Cổ Ma bị phong ấn càng lúc càng khổng lồ, nếu là một lần nữa mà nói, lực lượng Thương Thụ đều không thể phong ấn hoàn toàn, huống chi, lực lượng phong ấn trên Thương Thụ hiện tại còn chưa sinh ra bao nhiêu.
Lúc này phong ấn xuất hiện vết nứt, quả nhiên khiến Dương Khai giật mình.
Nếu chỉ đơn thuần vì biến cố do tấn thăng mang tới mà thôn phệ ma khí, Dương Khai vẫn không cảm thấy có liên quan gì, nhưng ma khí Cổ Ma trong đan điền lại là phiền phức ngập trời.
Cũng không biết có phải bởi vì mình giờ phút này thôn phệ ma khí mà dẫn động gì đó, ma khí Cổ Ma trong đan điền giờ phút này lại điên cuồng đánh thẳng vào phong ấn, trực tiếp xé mở một khe nứt trên phong ấn.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Dương Khai còn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào, vết nứt kia đã ầm vang khuếch trương.
Ngay sau đó, ma khí Cổ Ma cuồng bạo ở vùng đan điền tuôn ra, trực tiếp nhấn chìm hắn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi Dương Khai đang ở, cơ hồ thành một lỗ đen, ma khí nồng đặc như thực chất xoắn xuýt thành đoàn, phát ra ba động lực lượng khiến pháp thân cũng hơi run sợ.
So với vừa nãy còn mãnh liệt hơn, lực lượng thôn phệ truyền ra, đột nhiên hình thành lực hấp dẫn khổng lồ, dẫn dắt ma khí giữa thiên địa hướng về phía này lao tới.
3 vạn trượng phía trên mặt đất, trong nháy mắt xuất hiện một vòi rồng khổng lồ, nối liền đất trời, ma khí đen kịt rót xuống lòng đất, chớp mắt biến mất tăm hơi.