» Chương 3557: Ăn cướp Ma Thánh
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3557: Ăn Cướp Ma Thánh
Phát sốt, ho khan, toàn thân mềm nhũn không còn khí lực.
…
“Liên quan gì đến ngươi!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
Bắc Ly Mạch con ngươi hiện lên một tia tinh mang, hình như có phát hiện đồng dạng lộ ra có nhiều thâm ý mỉm cười, chợt thấy Dương Khai hướng nàng duỗi ra một tay, cau mày nói: “Làm cái gì?”
“Không gian giới cho ta!” Dương Khai nhìn chằm chằm chiếc nhẫn nàng bọc trên ngón tay.
Bắc Ly Mạch ngơ ngác một chút, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn muốn ăn cướp ta? Ngươi có phải hay không điên rồi?”
Dương Khai dứt khoát quay đầu, nhìn qua Pháp Thân nói: “Đem Như Mộng tìm đến!”
“Cho ngươi!” Bắc Ly Mạch một tay lấy chiếc nhẫn lấy xuống, hung hăng ném cho Dương Khai, tức giận đến sắc mặt tái xanh.
Dương Khai tiếp nhận chiếc nhẫn, thần niệm tràn vào trong đó điều tra đứng lên, tâm tình có chút kích động. Một vị Ma Thánh không gian giới, nên có bao nhiêu đồ tốt a, đây chính là tối thiểu nhất vài vạn năm tích lũy…
Đồ tốt xác thực không ít, Ma tinh chất thành núi, Ma Bảo cũng là nhiều vô số kể, còn có một số nữ tử dùng đồ vật, quần áo đủ loại, có hở hang, có kín đáo, khiến Dương Khai không khỏi huyễn tưởng những y phục này mặc trên người Bắc Ly Mạch sẽ là bộ dáng gì, nhất định rất mê người!
Nghĩ như vậy, nhịn không được ngẩng đầu trên dưới đánh giá nàng một chút.
Bắc Ly Mạch tựa hồ cũng biết hắn nhìn thấy cái gì, lạnh giọng cười nhạo một tiếng, vô tình hay cố ý đưa tay gỡ xuống tóc bên tai, triển lộ phong tình vạn chủng.
Dương Khai thu hồi ánh mắt, tiếp tục ở trong không gian giới điều tra đứng lên, rất nhanh liền tìm tới thứ mình muốn: Vạn Ma Đan!
Vạn Ma Đan là thứ đặc thù của Ma Vực, có tác dụng cực lớn đối với Ma tộc trên Ma Vương. Ma tộc sở dĩ có nhiều cao cấp chiến lực như vậy, Vạn Ma Đan có vai trò quyết định.
Trước đó hắn cũng tìm thấy không ít Vạn Ma Đan trên những đại lục biến mất kia, nhưng đều bị Pháp Thân nuốt chửng, từ đó giúp Pháp Thân tấn thăng đến Bán Thánh trong thời gian cực ngắn.
Nhưng từ Bán Thánh đến Ma Thánh, lại là một con đường dài dằng dặc, cần tích lũy lực lượng khó có thể tưởng tượng, nói cách khác, cần lượng lớn Vạn Ma Đan!
Không chỉ Pháp Thân cần, Dương Khai đoán chừng mình bây giờ cũng cần.
Trước đó hắn không thể phục dụng Vạn Ma Đan vì trong cơ thể hắn lực lượng có xung đột với Vạn Ma Đan, nhưng bây giờ khác biệt, Đế Nguyên đã chuyển hóa thành Ma Nguyên, Vạn Ma Đan đối với mình hẳn là cũng có tác dụng rất lớn.
Lúc này tự nhiên muốn ăn cướp Bắc Ly Mạch một chút.
Là một vị Ma Thánh, toàn bộ Ma Vực cũng không ai uy hiếp được an toàn của nàng, cho nên phàm là có đồ tốt gì chắc chắn sẽ mang theo bên người.
Trong không gian giới của Bắc Ly Mạch, số lượng Vạn Ma Đan có bao nhiêu Dương Khai không đếm kỹ, nhưng luôn có hơn 10.000 viên.
Không có gì phải khách khí với nàng, Dương Khai vừa chuyển những Vạn Ma Đan kia vào không gian giới của mình, vừa bất mãn hét lên: “Ngươi chỉ có ngần ấy Vạn Ma Đan?”
Bắc Ly Mạch mặt đen lại nói: “Những này còn không thể thỏa mãn ngươi sao?”
Dương Khai cười hắc hắc nói: “Đồ tốt ai chê nhiều.” Nói bới móc thiếu sót nhìn nàng: “Ngươi có phải hay không giấu đi rồi?”
“Giấu cái gì mà giấu!” Bắc Ly Mạch giận không chỗ phát tiết, “Thủ hạ ta nuôi nhiều người như vậy, không cần tiêu hao sao? Hàng năm không cần khen thưởng sao? Ngươi cho rằng trên tay các Ma Thánh có thể tích trữ bao nhiêu Vạn Ma Đan? Không tin, ngươi đi hỏi thử Ngọc Như Mộng, xem nàng trên tay có bao nhiêu Vạn Ma Đan.”
Dương Khai cười nhẹ không nói, đã nói đến nước này, đoán chừng Bắc Ly Mạch cũng sẽ không lừa dối mình. Hơn vạn viên Vạn Ma Đan, đã đủ cho mình và Pháp Thân tiêu hao rất nhiều năm.
Cũng không lấy đi toàn bộ, để lại cho Bắc Ly Mạch 100 viên.
Sau đó Dương Khai lại chuyển Ma tinh trong giới chỉ của nàng một trận…
Ma tinh thứ này đối với Ma Thánh đã không còn tác dụng nhiều, cho nên trong không gian giới của Bắc Ly Mạch cũng không có nhiều, tính ra chỉ hơn một tỷ mà thôi, nhưng đều là Thượng Phẩm Ma tinh.
Sau Ma tinh là những Ma Bảo kia…
Dù sao cái gì đáng tiền thì lấy cái đó.
Một lúc lâu sau, Dương Khai mới trả không gian giới lại cho Bắc Ly Mạch.
Bắc Ly Mạch dò xét tổn thất của mình, lập tức cười lạnh nói: “Ngươi thật đúng là đủ biết lấy.” Chỉ trong chốc lát này, đồ tốt trong không gian giới tối thiểu đã hao hụt hơn phân nửa, tương đương với nàng nửa đời tích lũy bị Dương Khai đoạt đi.
Dương Khai còn chưa kịp nói chuyện, Pháp Thân bỗng nhiên nói: “Bọn hắn tới!”
Dương Khai sắc mặt run lên, nhìn chằm chằm Bắc Ly Mạch nói: “Không nên nói thì đừng nói!”
Bắc Ly Mạch nhíu mày, rất nhanh liền hiểu bọn hắn trong miệng Pháp Thân là ai.
Một trái một phải, hai đạo lưu quang từ chân trời bên cạnh cấp tốc chạy tới, khí tức hai vị Ma Thánh rõ ràng, xoạt xoạt hai tiếng, Ngọc Như Mộng và Huyết Lệ gần như không phân trước sau rơi xuống gần đó, lộ ra thân ảnh.
Chợt vừa thấy Bắc Ly Mạch ở đây, Ngọc Như Mộng tầm mắt co rút, thân hình thoáng cái tiến thẳng tới trước mặt Dương Khai, nhìn chằm chằm Bắc Ly Mạch, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi không sao chứ.”
Lời này dĩ nhiên không phải hỏi Bắc Ly Mạch, mà là hỏi Dương Khai đứng sau lưng nàng.
Dương Khai mỉm cười: “Không có việc gì.”
Ngọc Như Mộng nghe vậy gánh nặng trong lòng liền được giải khai, nhưng cũng có vẻ nghi hoặc. Bắc Ly Mạch nếu ở đây, sao Dương Khai không có việc gì? Cẩn thận quan sát, thình lình phát hiện Bắc Ly Mạch dường như bị thương, chỗ ngực lại có một vết máu…
Đây là chuyện gì? Ai làm Bắc Ly Mạch bị thương? Trước đó khi chia tay ở Trụ Thiên đại lục, nàng không có chật vật như vậy.
Cùng nàng có cùng nghi vấn còn có Huyết Lệ, hai con ngươi đỏ thẫm kia nhìn Bắc Ly Mạch, lại nhìn Ngọc Như Mộng, Huyết Lệ hắc hắc cười nhẹ lên, mùi máu tanh nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập, cùng lan tỏa còn có khí tức nguy hiểm.
“Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười.” Bắc Ly Mạch tâm tình cực kỳ tệ, căm tức nhìn Huyết Lệ nói: “Còn cười sẽ làm ngươi rụng răng.”
Huyết Lệ khóe mắt giật một cái, cũng không biết mình sao đắc tội nữ nhân này, thu ý cười nói: “Ngươi thế mà không đắc thủ, thật là khiến người bất ngờ.”
Bắc Ly Mạch liếc hắn một cái: “Hay là ngươi đi thử xem?”
Huyết Lệ nói: “Ngươi ta liên thủ thế nào? Sau đó lại thương lượng tiểu tử này về ai tất cả.”
Đối diện Ngọc Như Mộng一副 dáng vẻ muốn bảo vệ Dương Khai, dựa vào lực lượng một mình hắn thật sự không dễ làm, trừ phi kéo Bắc Ly Mạch vào, hai chọi một, lúc đó một người quấy rối Ngọc Như Mộng, một người trực tiếp mang Dương Khai bỏ chạy, Ngọc Như Mộng cũng không thể tránh khỏi.
Lời vừa nói ra, Ngọc Như Mộng liền sắc mặt lạnh lẽo, thể nội Ma Nguyên khuấy động, khí cơ cuồn cuộn, rất có tư thế liều mạng ở đây nếu Huyết Lệ và Bắc Ly Mạch dám ra tay.
Nào ngờ, Bắc Ly Mạch cười ha hả, mở miệng nói: “Ngươi nếu muốn động thủ, cứ việc động thủ đi, chuyện nơi đây ta không nhúng tay.”
Huyết Lệ và Ngọc Như Mộng đồng thời sững sờ, đều nghi ngờ nhìn nàng.
Huyết Lệ cau mày nói: “Vì sao?” Câu trả lời này thực sự quá bất ngờ, miếng bánh thơm ngon lớn như vậy bày trước mắt, nào có Ma Thánh nào không đỏ mắt, Bắc Ly Mạch lại nói nàng không nhúng tay vào, nữ nhân này có bệnh thần kinh sao? Trước đây sao không phát hiện?
Bắc Ly Mạch thản nhiên nói: “Bởi vì… Ta không muốn đắc tội Hoang lão đại a.”
Huyết Lệ càng nghi ngờ, “Mắc mớ gì đến Hoang lão đại!” Sau khi nói xong lại sợ hãi, nhìn quanh: “Hoang lão đại ở đây?”
“Hoang lão đại sao lại ở đây.” Bắc Ly Mạch cười nhẹ một tiếng, “Chỉ là Hoang lão đại trước đó nói qua, nếu tiểu tử này thật thành người trong Ma tộc, vậy liền có thể có phần cơ duyên kia, bây giờ hắn đã có tư cách này.”
Huyết Lệ cau mày nói: “Tiểu tử này không phải Nhân tộc sao? Lúc nào thành người trong Ma tộc của ta?”
Ngọc Như Mộng cũng nghe không hiểu.
Ngay lúc hai người nghi hoặc, Dương Khai từ sau lưng Ngọc Như Mộng bước ra, theo bước chân rơi xuống, trên người lập tức Ma Nguyên phun trào, ma khí ngút trời!
Huyết Lệ ngạc nhiên đến cực điểm.
Ngọc Như Mộng cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng Dương Khai, trong mắt đẹp bắn ra quang mang ngạc nhiên.
Cảnh trước mắt này không nghi ngờ nói rõ Dương Khai đã triệt để nhập ma, rơi vào Ma Đạo. Mặc dù hắn thật xuất thân Tinh Giới, là một Nhân tộc, vậy cũng không có gì lớn, chỉ có Ma tộc, mới có thể có ma khí tinh thuần như thế, mới có thể thôi động ra như vậy hùng hồn Ma Nguyên ba động.
Chuyện này đối với nàng, đối với Dương Khai, đều là chuyện đại sự, trước đó nàng còn lo lắng vạn nhất Dương Khai rơi vào tay Ma Thánh khác thì sao, bây giờ tốt rồi, đã là một phần tử của Ma tộc, vậy tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Lời của Hoang Vô Cực, không ai dám không chăm chú đối đãi.
“Thế nào? Ta bây giờ cũng hẳn là xem như một phần tử của Ma tộc rồi chứ?” Dương Khai nhìn chằm chằm Huyết Lệ, nhàn nhạt hỏi.
Huyết Lệ một mặt chán nản, thần sắc biến đổi mấy lần, bỗng nhiên thần niệm phun trào, truyền âm nói với Bắc Ly Mạch vài câu gì đó.
Bắc Ly Mạch lúc này cười lạnh nói: “Loại chuyện bịt tai trộm chuông này ngươi tự mình làm đi, đừng muốn kéo ta vào, dù sao ta không muốn đắc tội Hoang lão đại.”
Huyết Lệ nghe mặt tối sầm, lần đầu phát hiện Bắc Ly Mạch lại là người bệnh thần kinh! Mình cùng nàng lặng lẽ truyền âm, nàng thế mà xuyên thủng lớp giấy đó, cái này khiến người ta có chút khó xử, thật xấu hổ…
“Huyết Lệ ngươi còn muốn giở trò gì!” Ngọc Như Mộng khẽ kêu một tiếng, mặc dù Bắc Ly Mạch không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói đã rõ ràng, đoán chừng là Huyết Lệ còn không hết hy vọng, muốn kéo Bắc Ly Mạch cùng nhau giam giữ Dương Khai, dù sao ở đây chỉ có ba người bọn họ biết Dương Khai đã nhập ma, đến lúc đó làm chuyện đó, Ngọc Như Mộng cũng không làm gì được họ, đợi cho gạo nấu thành cơm, chiếm được cơ duyên trên người Dương Khai sau, Hoang Vô Cực cũng sẽ không nói nhiều.
Huyết Lệ biểu lộ ngượng ngùng, “Chỉ là muốn chúc mừng ngươi một tiếng mà thôi, đâu có mưu đồ gì.”
Ngọc Như Mộng cũng không ngừng lại, chỉ lạnh lùng nói: “Không có gì tốt để chúc mừng, đây vốn là cơ duyên của Dương Khai, nơi đây là Vân Ảnh đại lục của ta, ngươi nên đi đâu thì đi đó đi, chuyện Dương Khai nhập ma ta sẽ nói cho Hoang lão đại, kết quả cuối cùng do hắn định đoạt.”
Huyết Lệ gật đầu nói: “Là nên nói cho hắn biết một tiếng.” Sau khi nói xong, có chút tiếc rẻ nhìn Dương Khai một chút, chậm rãi lắc đầu, hóa thành một đạo huyết quang phóng lên trời.
Bắc Ly Mạch không hợp tác, một mình hắn thật sự không có cách nào đối phó Ngọc Như Mộng, nếu thật vạch mặt đối với hắn cũng không có lợi gì. Dương Khai xác thực thân phụ cơ duyên lớn, nhưng muốn thật trưởng thành e rằng còn cần một đoạn thời gian rất dài, trong những tháng năm dài đằng đẵng này, nói không chừng còn có thể tìm thấy cơ hội khác!
Nhìn chằm chằm hướng hắn rời đi, xác nhận Huyết Lệ thật rời đi sau, Ngọc Như Mộng mới nhìn Bắc Ly Mạch, một mặt cảnh giác nói: “Ngươi lại đang giở trò gì?”