» Chương 3585: Nàng mắng chửi người

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3585: Nàng mắng chửi người

Hồi lâu sau, vẻ ửng hồng trên mặt Ngọc Như Mộng mới từ từ tan đi. Tuy vậy, trong mật thất vẫn thoảng mùi hương mê đắm, khiến người ta hít phải muốn ngừng mà không được. Không biết các Mị Ma khác thế nào, nhưng theo Dương Khai nhận thấy, mỗi khi Ngọc Như Mộng động tình, cơ thể nàng lại tỏa ra một mùi hương đặc biệt. Hương khí này vô hại với người, lại có thể thêm phần thú vị cho chuyện phòng the.

Đợi thêm một lát, Ngọc Như Mộng mở mắt, ánh mắt nhu tình đưa tình nhìn Dương Khai, kiều mị đến mức dường như có thể chảy ra nước. Bất kỳ người đàn ông nào trên đời nhìn thấy nàng bộ dạng này, chỉ sợ đều sẽ sắc thụ hồn bay. Ngay cả Dương Khai lúc này cũng không nhịn được nuốt nước bọt.

Tuy nhiên, lúc này có việc cần làm, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, tập trung ý chí nói: “Phu nhân, theo ta đi một chuyến Bách Linh đại lục. Nàng không tỏ thái độ trước mặt Trường Thiên tiền bối, hắn e rằng sẽ không yên tâm.”

Ngọc Như Mộng gật đầu: “Đi.” Nàng cười nhẹ: “Nhưng về sau đừng gọi hắn tiền bối nữa, liên đới thiếp thân ở trước mặt hắn cũng phải thấp hơn một bậc.”

“Theo nàng!” Dương Khai cười lớn, đứng dậy, kéo nàng lên, sóng vai rời khỏi mật thất.

Tìm đến thủ lĩnh hộ vệ hành cung phân phó vài câu, hai người vút không bay lên, thẳng vào mây xanh.

Đợi đến khi cách xa hành cung, Dương Khai mới thúc giục Ma Nguyên, bao trùm Ngọc Như Mộng, truyền âm nói: “Phu nhân không cần chống cự.”

Ngọc Như Mộng thả lỏng thân thể, mặc cho hắn hành động.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, khi Không Gian pháp tắc được giải phóng, hai người đã vượt qua toàn bộ đại lục, trực tiếp xuất hiện ở một nơi nào đó trên Mị Ảnh đại lục. Ngọc Như Mộng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy ngay Giới Môn cách đó trăm dặm, không khỏi kinh ngạc nói: “Phu quân trên Không Gian pháp tắc tạo nghệ càng thâm hậu.”

Phải biết nơi này cách hành cung hơn mấy trăm vạn dặm, Dương Khai một lần thuấn di thế mà có thể xa đến vậy, quả thực có chút không thể tưởng tượng. Với bản lĩnh này, chỉ cần hắn có thể kịp thời thôi động Không Gian pháp tắc, ai có thể bắt được hắn? Ngay cả đối mặt Ma Thánh, Dương Khai cũng đứng ở thế bất bại.

Nghe vậy, Dương Khai cười một tiếng: “Phu nhân nghĩ lầm, ta là mượn nhờ vật này mới có thể tới đây.” Vừa nói, hắn vừa lấy ra một viên Không Linh Châu.

Ngọc Như Mộng nhận lấy, theo Dương Khai bay về phía Giới Môn, vừa ngắm nghía vừa tra xét, hỏi: “Vật này dùng làm gì?”

Dương Khai giải thích: “Học được thủ đoạn từ Lý Vô Y.” Hắn giải thích công dụng kỳ diệu của Không Linh Châu cho nàng, Ngọc Như Mộng nghe liên tục gật đầu, cuối cùng trực tiếp cất viên Không Linh Châu này đi, lại từ trong không gian giới của mình tìm một sợi tơ trắng như tuyết, làm một chiếc vòng đeo vào cổ tay.

Xuyên qua Giới Môn, Dương Khai lại một lần nữa kích hoạt Không Linh Châu, đưa Ngọc Như Mộng xuyên thẳng qua đến một nơi khác trên đại lục. Cứ như vậy, hiệu suất đi đường của hai người tăng lên đáng kể, một đại lục cũng chỉ cần thuấn di khoảng hai ba lần là có thể vượt qua, tiết kiệm thời gian hơn nhiều so với phi hành.

Trên đường, Dương Khai hỏi thăm tình hình chiến trường lưỡng giới. Biết được sau trận chiến Trụ Thiên, Thiết Huyết Đại Đế Chiến Vô Ngân ngang nhiên xuất thủ, đơn thương độc mã giết chết ức vạn Ma tộc, trực tiếp đuổi đại quân Ma tộc về lại thông đạo lưỡng giới. Lúc đó, Bán Thánh chết dưới tay hắn có đến ba vị.

Phải biết, lúc ấy về cơ bản tất cả Ma tộc Bán Thánh đều bị triệu hồi về Ma Vực, tham dự tranh đoạt cơ duyên Đại Đế. Số lượng Bán Thánh còn ở lại Tinh Giới chỉ có ba vị mà thôi, kết quả cả ba vị đó đều bị Thiết Huyết Đại Đế đồ sát sạch sẽ, không một ai sống sót.

Hành động của Chiến Vô Ngân không nghi ngờ gì đã phá vỡ hiệp nghị giữa các Đại Đế và Ma Thánh trước đó. Tuy nhiên, đối với chuyện này, các Ma Thánh cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không truy cứu thêm.

Ai cũng biết việc Chiến Vô Ngân làm là có nguyên nhân. Nếu thật sự lấy chuyện này làm cớ, rất có thể sẽ sớm dẫn tới cuộc chiến giữa các Đại Đế và Ma Thánh. Ma Vực bên này tuy chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng các Ma Thánh cũng không muốn đẩy nhanh tiến độ chiến tranh, cho nên chuyện này dù khó chịu cũng phải nhẫn nhịn.

Nhờ có cơn thịnh nộ của Chiến Vô Ngân, huyết tẩy ngàn vạn dặm, Tinh Giới bên kia thu hồi lại không ít địa bàn bị Ma tộc chiếm đóng. Bây giờ, cuộc chiến lưỡng giới lại trở về giai đoạn ban đầu.

Biết được những thông tin này, Dương Khai trong lòng yên tâm đôi chút. Hắn thực sự sợ Tinh Giới bên kia không chống đỡ nổi. Hắn bây giờ có kế hoạch, thiếu chính là thời gian.

Ban đầu, từ Mị Ảnh đại lục đi đến Bách Linh đại lục, dù cho Ngọc Như Mộng toàn lực đi đường, cũng phải mất vài ngày công phu, vì phải xuyên qua từ đại lục này sang đại lục khác, thông qua từng đạo Giới Môn.

Nhưng bây giờ có Không Linh Châu hỗ trợ, Dương Khai đưa nàng chỉ tốn nửa ngày công phu đã đến Bách Linh đại lục.

Xe nhẹ đường quen từ Giới Môn duy nhất kia tiến vào, rất nhanh đến nơi Trường Thiên tu luyện.

Rơi xuống trước cung điện kia, còn chưa đợi Dương Khai mở lời cầu kiến, Ngọc Như Mộng bỗng nhiên khẽ “di” một tiếng, quay đầu nhìn về một hướng.

“Sao vậy?” Dương Khai hồ nghi, thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại. Một lát sau liền thấy một đạo lưu quang từ không trung bên cạnh bắn đến, trong lòng lập tức sinh ra một cảm ứng, khẽ cười nói: “Nàng cũng ở đây, vậy thì dễ rồi.”

Tốc độ của người đến rất nhanh, Dương Khai vừa dứt lời không bao lâu, lưu quang đã rơi xuống gần đó, lộ ra thân ảnh của Bắc Ly Mạch.

Nàng rõ ràng đã đến từ sớm, chỉ là không chờ đợi ở đây. Vừa rồi chắc hẳn đã nhận ra khí tức của Ngọc Như Mộng, cho nên mới vội vàng chạy đến.

Hai nữ nhân, nhất là hai nữ nhân này lại là hai vị Ma Thánh gặp mặt, tự nhiên không thiếu một trận minh tranh ám đấu.

Một người kiều diễm như lửa, một người thanh lãnh như sương, bốn mắt nhìn nhau, ẩn chứa ánh lửa lấp lánh.

Ngọc Như Mộng mở lời trước, khẽ miệng cười nói: “Hơn một năm không gặp, tỷ tỷ phong thái càng sâu trước kia a, đây là gặp chuyện gì tốt sao? Nói ra cùng muội muội nghe một chút thế nào, để muội muội cũng vui vẻ lên.”

Bắc Ly Mạch sắc mặt băng lãnh, nghe vậy liền lườm Dương Khai một cái. Nàng liền biết chuyện này không gạt được Ngọc Như Mộng, nếu không như vậy, tiện tỳ này làm sao có thể vừa gặp mặt liền trong lời nói kẹp thương đeo gậy.

Đường đường một cái Ma Thánh, bị người dùng thần hồn lạc ấn kiềm chế, nhất là người kiềm chế nàng lại là một thượng phẩm Ma Vương, cái này cũng có thể gọi là chuyện tốt?

Hừ nhẹ một tiếng, Bắc Ly Mạch nói: “Chuyện tốt chuyện xấu không cần muội muội quan tâm, muội muội hay là trước lo tốt cho chính mình đi.”

“Tỷ tỷ nói là phương diện nào?” Ngọc Như Mộng khẽ cười duyên.

Bắc Ly Mạch lườm Dương Khai một cái, cười lạnh nói: “Phương diện nào nàng tự mình rõ, muội muội dù sao cũng là một Ma Thánh, thật sự muốn chọn nam nhân thì cũng nên dùng chút tâm tư mới phải. Ma Vực của ta binh sĩ tốt đẹp vô số, muội muội làm ẩu như vậy chẳng phải mất hết thể diện của chúng ta Ma Thánh, đồ để người ta chế nhạo.”

Ngọc Như Mộng nghe vậy khẽ miệng cười, thân thể dựa sát vào Dương Khai, còn chủ động khoác lấy cánh tay hắn, tựa vào vai hắn, một bộ dáng ngọt ngào: “Tỷ tỷ đây là hâm mộ sao?”

“Ta hâm mộ?” Bắc Ly Mạch nhịn không được liếc mắt, “Ngươi tự cam đọa lạc, cũng đừng ở đây làm trò cười cho thiên hạ.”

Ngọc Như Mộng nói: “Tỷ tỷ làm gì nói mạnh miệng. Chúng ta tuy là Ma Thánh, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, sớm muộn gì cũng phải có một kết cục. Muội muội bây giờ đã tìm được kết cục của mình, tỷ tỷ lại vẫn lẻ loi. Chị em chúng ta hàng xóm nhiều năm như vậy, tỷ tỷ cô đơn như vậy theo ta thấy thật sự không đành lòng.”

Bắc Ly Mạch cười lạnh liên tục.

“Hay là tỷ tỷ cũng theo muội muội cùng một chỗ đi. Ngày sau mọi người cùng hưởng ân huệ, cùng hưởng khuê phòng chi nhạc, muội muội sẽ không ngại.” Vừa nói, Ngọc Như Mộng vừa nhìn Dương Khai, ngậm lấy vẻ kiều diễm pha lẫn xấu hổ: “Bản sự khác của hắn không nói đến, trên giường công phu lại cực kỳ lợi hại. Muội muội một mình có chút chống đỡ không nổi.”

Bắc Ly Mạch trừng to mắt, kinh ngạc nói: “Lời này nàng cũng không cảm thấy ngại nói ra miệng?”

“Nhân luân chi đạo, thiên kinh địa nghĩa, có cái gì không có ý tứ nói ra khỏi miệng?” Ngọc Như Mộng chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt thanh tịnh.

Hai người lại nhìn nhau một lát, bỗng nhiên trăm miệng một lời mắng lên.

“Đồ đĩ!”

“Tiện nhân!”

Chỉ là mắng xong, Ngọc Như Mộng liền dậm chân không chịu thua: “Phu quân, nàng mắng chửi người!”

Dương Khai thần sắc ngưng trọng, tầm mắt hạ xuống, khẽ gật đầu nói: “Ừm, ta nghe thấy rồi.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn Bắc Ly Mạch, tâm niệm vừa động.

Bắc Ly Mạch lập tức hoa dung thất sắc, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể mềm mại run rẩy. Tuy nhiên, nàng cũng cao minh, dù đau đớn không chịu nổi, vẫn cắn răng không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt hung hăng trừng Dương Khai, đầy máu và nước mắt lên án.

Ngọc Như Mộng vỗ tay nói: “Báo ứng!” Đồng thời lén lút ra hiệu cho Dương Khai, bảo hắn có chừng mực. Nàng tuy muốn mượn tay Dương Khai cho Bắc Ly Mạch một bài học, trút cơn giận, nhưng cũng không thể quá đáng. Bắc Ly Mạch dù sao cũng là một Ma Thánh, quá đáng thì không tốt.

Đúng lúc này, kèm theo tiếng “kẹt kẹt”, cánh cửa nặng nề của đại điện từ từ mở ra một khe hở. Thanh âm của Trường Thiên truyền ra: “Như Mộng Thánh Tôn đường xa mà đến, Trường Thiên không có từ xa tiếp đón, còn xin đi vào một lần.”

Ngọc Như Mộng nghe vậy cười một tiếng, cất bước đi về phía điện, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, như vừa đánh một trận thắng lớn.

Đợi nàng đi vào, khe hở cánh cửa lại từ từ khép lại.

Bắc Ly Mạch không còn tâm trí tức giận với Dương Khai, hung hăng liếc hắn một cái nói: “Ngươi đợi đấy cho ta, sớm muộn gì ta cũng cho ngươi biết tay!”

Nói xong, vội vàng xông đến trước cổng chính, một chưởng vỗ ra, cánh cửa đang khép lại lập tức dừng lại. Bắc Ly Mạch tức giận nói: “Dựa vào cái gì không cho ta đi vào, ta cũng muốn đi vào!”

Việc này liên quan đến tương lai của bản thân, nàng đương nhiên cũng muốn tham gia, tránh trường hợp Trường Thiên và Ngọc Như Mộng ở bên trong đã đạt thành hiệp nghị mà mình lại không biết. Nàng nén giận kích động, cánh cửa này làm sao có thể cản, dừng lại một chút, Bắc Ly Mạch liền lách mình đi vào.

Dương Khai hít mũi một cái, cũng đi theo muốn vào, nhưng chờ hắn tới gần cánh cửa, liền cảm thấy phía trước có một luồng lực lượng nhu hòa ngăn cản, quả nhiên không tiến thêm được.

Dương Khai không khỏi có chút tròn mắt.

Tuy nhiên, ý tứ của Trường Thiên rất rõ ràng, hiển nhiên là không muốn hắn tiến vào đại điện.

Đành chịu, hắn chỉ có thể lùi lại, an tĩnh đứng ở bên ngoài chờ đợi. Nghĩ nghĩ, hắn thả Truy Phong từ trong Tiểu Huyền Giới ra.

Trở về Bách Linh đại lục, Truy Phong không nghi ngờ gì là có chút cao hứng. Chạy một vòng bên cạnh Dương Khai, nó liền xông về một hướng, rất nhanh không thấy bóng dáng, đoán chừng là đi tìm đám thị thiếp của nó vui chơi.

Không bao lâu, Hắc Liên Bạch Liên tỷ muội hai người bay đến, kèm theo một làn gió. Sau khi hạ xuống đất, Hắc Liên hỏi: “Bắc Ly Mạch Thánh Tôn đâu? Có đến đây không?”

Hai người họ được Trường Thiên sai phái, cùng đi với Bắc Ly Mạch dạo chơi ở Bách Linh đại lục. Vừa rồi Bắc Ly Mạch đột nhiên xông về, tốc độ của hai người chậm hơn một chút, nên đến giờ mới về tới.

Dương Khai đưa tay chỉ vào đại điện, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn về phương xa, khẽ nói: “Nơi tốt a.”

Hắc Liên Bạch Liên tỷ muội hai người nhìn nhau, không hiểu Dương Khai đang cảm khái điều gì.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3820: Ai sống ai chết

Chương 3819: Gan to bằng trời

Chương 3818: Lần này nhìn ngươi chạy chỗ nào