» Chương 3601: Thần Binh trên trời rơi xuống

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3601: Thần Binh trên trời rơi xuống

Chỉ có điều, số lượng đệ tử Băng Tâm Cốc không nhiều, chiến trường phân bố lại rộng như vậy, nên từ đó về sau, hắn chưa từng gặp lại người Băng Tâm Cốc.

Không ngờ lần này lại chạm trán, hơn nữa còn gặp một lúc tới mười người!

Hắn thấy rõ ràng, vị mỹ phụ trưởng thành cùng mười đồng môn bên cạnh nàng, cả trang phục lẫn bí thuật thi triển đều cùng một nguồn gốc!

“Trước tiên cứ thu chút lợi tức đã!” Sa Ma lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Một tiếng xùy nhẹ vang lên đột ngột, theo sát là khí lạnh thấu xương. Khi khí tức tử vong bao trùm, Sa Ma toàn thân lông tóc dựng đứng, bản năng hạ thân nhanh chóng rơi xuống, muốn chui xuống đất.

Mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn khẳng định mình đã bị đánh lén.

Trong lúc hạ xuống, Sa Ma mới có thời gian điều tra tình hình, ánh mắt theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Đồng liêu vừa mới còn đứng chung một chỗ với mình, thong thả nói chuyện, lại bị một đòn tấn công không hiểu cắt thành hai nửa. Vết thương vuông vức, máu đen như suối tuôn trào, trên mặt vẫn còn vẻ mơ màng, dường như còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Hắn thầm may mắn, may mà mình phản ứng nhanh, nếu không sợ rằng cũng gặp nạn.

Nhưng ý nghĩ này chưa kịp lướt qua, đồng tử Sa Ma đã co rụt lại, chỉ vì từng tia cảm giác đau đớn đột nhiên từ lồng ngực truyền đến, Ma Nguyên trong cơ thể bỗng nhiên xoay chuyển mất linh.

Rơi xuống đất, không thể thuận lợi chui xuống đất, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ngực chảy ra từng tia máu tươi, ngay sau đó, lực lượng tràn trề từ chỗ máu tươi kia bắn ra, hất nửa người trên của hắn lên không trung.

“Thì ra… ta cũng gặp nạn rồi sao?”

Khi nửa người trên xoay tròn bay ra, nửa người dưới đứng yên trên mặt đất, tầm mắt Sa Ma lộn ngược lặp lại, hắn nhìn thấy một bóng người bỗng nhiên lao vào chiến trận.

“Thượng phẩm Ma Vương!”

Người tới rõ ràng là một Thượng phẩm Ma Vương, một thân Ma Nguyên nồng đậm tinh thuần, nhìn tuổi không quá lớn, lông mày như kiếm, tinh mâu như điện, trên tay nắm một thanh trường kiếm rộng quá mức. Thân hình xoay chuyển như gió lốc bên ngoài chiến trận.

Nơi đi qua, đám Ma tộc người ngã ngựa đổ. Mấy trăm Ma tộc lại như giấy không chịu nổi một kích. Mũi kiếm chỉ vào, từng Ma tộc bạo thành một đám huyết vụ, hài cốt không còn, tiếng nổ lốp bốp dày đặc như đậu rang.

Nhân tộc võ giả đang bị vây khốn ở giữa được cường viện này, tất cả đều mừng rỡ xen lẫn sợ hãi, nhao nhao bạo khởi, hiệp trợ giết địch. Ánh sáng bí bảo, bí thuật cũng bởi vậy đột nhiên sáng tỏ vài phần.

Ma tộc căn bản vô lực ngăn cản!

Trước sau chỉ mười hơi công phu, Ma tộc tụ tập ở ngoại vi đã toàn quân bị diệt.

Cho tới giờ khắc này, thân ảnh như sấm vang chớp giật kia mới ổn định lại, đứng trước thi thể Sa Ma kia, vác Bách Vạn Kiếm trên vai, cúi đầu quan sát.

Sa Ma không chết.

Ma Tâm bất diệt, Ma tộc không chết không phải là đùa giỡn. Sa Ma thân là Ma Vương, trong cơ thể tự nhiên không thể chỉ tu luyện ra một viên Ma Tâm. Dù bị chém làm hai đoạn, cũng vẫn có thể sống lay lắt trên đời. Nếu cho hắn thời gian, chưa chắc không thể khôi phục lại.

Chẳng những Sa Ma này không chết, Ma Vương trước đó kia cũng không chết, bất quá đều nguyên khí đại thương.

Bốn mắt nhìn nhau, Sa Ma trăm mối vẫn không cách giải: “Vì sao?”

Hắn nghĩ mãi không thông, tên Thượng phẩm Ma Vương này tại sao không nói một lời xông ra tay với người một nhà? Từ trước đến nay chỉ có Nhân tộc có phản đồ, Ma tộc lúc nào cũng có phản đồ rồi? Hơn nữa còn là một Thượng phẩm Ma Vương!

Dương Khai nhếch miệng cười với hắn một tiếng, Bách Vạn Kiếm bổ xuống, trực tiếp đánh hắn hài cốt không còn. Bắt chước làm theo, một Ma Vương khác thoi thóp cũng không thể trốn thoát một kiếp, rất nhanh theo gót Sa Ma.

Giải quyết xong hai Ma Vương, Dương Khai lúc này mới quay người, mỉm cười với vài trăm người phía sau: “Không sao chứ?”

Không như tưởng tượng xúc động rơi lệ cùng nhảy cẫng reo hò, trái lại, vài trăm người kia đều một mặt không hiểu nhìn hắn. Đế Tôn cảnh cầm đầu càng một mặt vẻ cảnh giác, Đế Nguyên âm thầm thôi động, bí bảo trường kiếm trên tay kiếm ý thoải mái, một bộ tùy thời chuẩn bị ra tay đánh nhau.

Gặp Dương Khai quay đầu, tên Đế Tôn cảnh kia thậm chí còn căng thẳng nuốt nước bọt, ngay sau đó khẽ quát một tiếng: “Ma Thiên Đạo?”

Dương Khai nhíu mày, ánh mắt từ trên người Đế Tôn cảnh kia dời đi chỗ khác, nhìn về phía vị mỹ phụ trưởng thành bên cạnh hắn, mở miệng nói: “Phạm Hinh?”

Nhiều năm không gặp, có chút không nhận ra, nhưng Dương Khai cảm thấy mình không nhớ lầm, nàng chính là Phạm Hinh.

Trước kia, Băng Vân bị nhốt trong bí cảnh Tịch Hư Hải ba ngàn năm, lập nên Băng Tâm Các. Phạm Hinh chính là chấp sự được Băng Vân tuyển nhận ở trong Tịch Hư Hải. Sau này thoát khốn khỏi Tịch Hư Hải, Phạm Hinh cũng cùng Lưu Tiêm Vân một đường được Băng Vân thu nhập môn tường Băng Tâm Cốc.

Lúc đó Phạm Hinh là Đạo Nguyên tầng ba, bây giờ nàng vẫn là Đạo Nguyên tầng ba. Cảnh giới tuy không thay đổi, nhưng nguyên lực không nghi ngờ hùng hồn hơn rất nhiều. Ánh mắt Dương Khai bây giờ không kém, nhìn ra nàng chỉ thiếu chút nữa là thăng Đế Tôn cảnh. Bất quá thăng Đế Tôn cảnh cần bế quan cảm ngộ, bây giờ lưỡng giới đại chiến hừng hực khí thế, nàng làm sao có thời gian đi bế quan?

Lần này nếu không phải Dương Khai Thần Binh trên trời rơi xuống, sợ rằng vận mệnh đáng lo.

Nghe được Dương Khai hô tên mình, Phạm Hinh không khỏi khẽ giật mình. Nhận ra mình, vậy khẳng định là người quen biết. Hơn nữa thân ảnh Dương Khai xác thực cho nàng một cảm giác quen thuộc, âm thanh cũng rất quen thuộc. Một cái tên lập tức bật ra khỏi đầu, nhưng nàng vẫn có chút không dám tin tưởng, thăm dò hỏi một câu: “Ngươi là…”

Dương Khai lúc này mới nhớ tới, mình Ma Nguyên phủ thân, khuôn mặt sợ là có chút mơ hồ. Người thực lực không đủ căn bản nhìn trộm không được hình dáng thật của mình. Hắn vội vàng tán đi Ma Nguyên, lộ ra chân dung, mỉm cười nói: “Là ta đây.”

“Dương sư huynh!” Phạm Hinh đôi mắt đẹp sáng lên, lên tiếng kinh hô. Mười đồng môn bên cạnh nàng cũng có vài người trầm thấp duyên dáng gọi nhỏ lên, hiển nhiên cũng đều nhận ra Dương Khai.

Không có cách nào không nhận ra, Dương Khai ban đầu ở Bắc Vực, cùng Băng Tâm Cốc đi lại tấp nập. Thỉnh thoảng lại đi Băng Tâm Cốc một chuyến, luôn có rất nhiều người gặp nhiều hắn, cũng đều biết hắn cùng sư tổ tọa hạ quan môn đệ tử Tô Nhan là vợ chồng.

Dưới sự kinh hỉ, Phạm Hinh liền muốn tiến lên nói chuyện, lại không nghĩ thanh kiếm của Đế Tôn cảnh cầm đầu quét ngang, ngăn trước người nàng, khẽ quát: “Chậm đã!”

Dương Khai liếc nhìn Đế Tôn cảnh kia, cũng không để ý. Trong nháy mắt công phu này, hắn đã hiểu đối phương vì sao một mặt cảnh giác. Không gì khác hơn một thân Ma Nguyên hung mãnh của mình vừa rồi, cho dù ai nhìn thấy cũng không khác gì Ma tộc.

Đối phương cảnh giác cũng là khó tránh khỏi, đổi lại mình trong trường hợp này cũng sẽ cảnh giác, huống chi đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai thân mật cười với hắn một tiếng.

Tuy tu vi của đối phương chỉ có Đế Tôn nhất trọng, nhưng đã chống chọi với Ma tộc, đó chính là đồng bạn. Vừa rồi tử chiến xuống lại không một câu cầu xin tha thứ, càng gìn giữ đồng bạn bên cạnh, có thể thấy được huyết tính bản sắc, đáng kính trọng.

“Người này là ai? Phạm hữu vệ nhận ra?” Đế Tôn cảnh kia vừa nhìn chằm chằm Dương Khai, vừa lặng lẽ truyền âm cho Phạm Hinh.

Phạm Hinh đang muốn nói rõ sự thật, nhưng chợt nhớ tới thân phận Dương Khai bây giờ trong Tinh Giới có chút không đúng, lập tức không biết trả lời thế nào. Dù sao mấy năm trước, Dương Khai từng bị Thiết Huyết Đại Đế cùng Lý Vô Y truy sát, là phản đồ mưu phản Tinh Giới. Chuyện này lúc ấy làm đến sôi sùng sục, Tinh Giới không ai không biết, không người không hay.

Vì chuyện này, Bắc Vực Lăng Tiêu Cung đã phong sơn, trong lưỡng giới đại chiến căn bản không thấy bóng dáng đệ tử Lăng Tiêu Cung.

Trong lòng đang khó xử, bên tai lại truyền đến âm thanh của Dương Khai: “Không sao, hắn hỏi ngươi cái gì ngươi cứ đáp cái đó. Ta lần này trở về tự sẽ đi gặp mặt chư vị Đại Đế.”

Phạm Hinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Khai đã dám đi gặp mặt Đại Đế, nghĩ đến cũng có chỗ dựa. Năm đó tin tức Dương Khai mưu phản Tinh Giới truyền ra, mặc kệ những tông môn khác nghĩ thế nào, đệ tử Băng Tâm Cốc đều cảm thấy trong đó tất có nội tình. Bây giờ xem ra, quả nhiên có nội tình, nếu không Dương Khai nào có gan trở về, càng dám đi gặp mặt các Đại Đế?

Được Dương Khai cho phép, Phạm Hinh lúc này mới nói rõ thân phận hắn.

Đế Tôn cảnh kia lập tức hít sâu một hơi, nhìn Dương Khai đồng tử đều trừng lớn một vòng. Nhớ lại lực lượng Dương Khai vừa triển hiện, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên truyền ngôn không giả. Mấy năm trước đã nghe nói vị Cung chủ Lăng Tiêu Cung vang danh xa gần này một khi nhập ma, mưu phản Tinh Giới. Bây giờ xem ra xác thực như vậy, nếu không nhập ma, sao lại một thân ma khí thoải mái?

Cái này có chút khó làm.

Ân cứu mạng của đối phương không thể phủ nhận, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Ma Nhân… Vị Đế Tôn cảnh này cũng không biết mình nên lấy thái độ gì để ứng đối Dương Khai.

Bất quá rất nhanh, hắn liền nghĩ thông.

Xem thủ đoạn Dương Khai vừa giết những Ma tộc kia, hắn nếu thật sự muốn đối với mình bọn người bất lợi, bên mình căn bản vô lực ngăn cản, có cảnh giác thế nào cũng vô dụng.

Nếu hắn chỉ giết Ma tộc, không thương tổn Nhân tộc, nghĩ đến trong lòng vẫn còn Tinh Giới.

Vừa nghĩ đến đây, vị Đế Tôn cảnh này lập tức chắp tay nói: “Nguyên lai là Dương Cung chủ giá lâm. Lão hủ là Hàn Chính Thanh, Sơn chủ Bách Liên Sơn, thay mặt chư vị đồng đạo cảm ơn ân cứu mạng của Dương Cung chủ.”

Dương Khai mỉm cười đáp lễ: “Tiện tay mà thôi, Hàn Sơn chủ khách khí.”

Hàn Chính Thanh khẽ gật đầu: “Chúng ta còn có quân vụ tại thân, không tiện lưu thêm. Như vậy cáo từ.”

Nói xong, liền muốn dẫn mấy trăm Nhân tộc kia quay người rời đi. Dương Khai mưu phản Tinh Giới là sự thật, Lăng Tiêu Cung đều vì vậy phong sơn. Mặc dù hôm nay được ơn cứu mạng của hắn, Hàn Chính Thanh cũng không muốn cùng Dương Khai có quá nhiều liên quan. Cùng lắm ngày sau chiến trường gặp nhau, tìm cơ hội trả lại hắn phần ân tình này là được.

Phạm Hinh thấy vậy há miệng, tựa hồ là muốn nói vài câu gì đó, lại bị Hàn Chính Thanh trừng mắt liếc, lời nói không ra liền ngậm miệng lại, chỉ có thể một mặt áy náy nhìn Dương Khai. Nếu là bình thường, nàng còn có thể thay Dương Khai giải thích vài câu, nhưng bây giờ trên chiến trường, thừa hành là quân lệnh. Hàn Chính Thanh là lãnh tụ đội ngũ Nhân tộc này, hắn nói ai cũng không thể phản kháng, nếu không chính là quân pháp xử trí.

Dương Khai khẽ mỉm cười nói: “Hàn Sơn chủ muốn đi hướng kia mà nói, sợ là không thành!”

Bước ra vài bước, Hàn Chính Thanh dừng thân hình, quay đầu nhìn lại: “Sao vậy? Dương Cung chủ còn có phân phó khác sao? Nếu có phân phó nói, xin nói thẳng. Chỉ cần không tổn hại lợi ích Tinh Giới, không thương tổn đồng bào Tinh Giới của ta, Hàn mỗ tất xông pha khói lửa.”

Ân cứu mạng là ân cứu mạng, đại nghĩa chủng tộc là đại nghĩa chủng tộc. Hàn Chính Thanh tu vi tuy chỉ có Đế Tôn nhất trọng, nhưng lại phân rõ ràng rành mạch.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3680: Khó được tùy hứng

Chương 3679: Giết

Chương 3678: Vốn liếng to như vậy