» Chương 3635: Viên mãn thiếu một

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Dương Khai không dậy nổi, vẫn cúi đầu.

Minh Nguyệt thở dài: “Là chính ta lựa chọn, không có quan hệ gì với ngươi. Đổi lại Thiết Huyết, U Hồn bọn người, cũng sẽ làm như vậy, ngược lại để ngươi bị liên lụy. Nói đúng ra, là ta hẳn là cám ơn ngươi mới đúng, không có để bản tọa chết tại Ma tộc trên tay.”

Đạo lý là như thế, Dương Khai cũng có thể lý giải, nhưng việc tự mình đánh giết Đại Đế vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng.

“Lần này lại phải cám ơn ngươi.” Minh Nguyệt mỉm cười, “Huân nhi quả nhiên vẫn làm như vậy, ngươi cũng quả nhiên tới cứu nàng.”

Dương Khai lúc này mới ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn: “Đại nhân sớm đã liệu trước?”

Minh Nguyệt cười khẽ: “Huân nhi là con của ta, nàng tính tình thế nào ta còn có thể không biết? Nàng muốn luyện hóa Càn Khôn Tháp không sai, có điều nàng không đủ tư cách. Tiến vào nơi đây, tự nhiên là thành dạng này.”

Chính vì sớm đoán trước, nên mới đặt một sợi tàn hồn vào người Dương Khai. Hắn tin Dương Khai nếu có thể bình yên rời Ma Vực, chắc chắn sẽ đến Tinh Thần cung. Hắn tin Lam Huân nếu gặp nguy hiểm, Dương Khai nhất định sẽ tìm cách cứu viện…

Đương nhiên, nếu Dương Khai chết tại Ma Vực, vậy mọi chuyện đều xong.

“Nơi đây là…”

“Trụ cột trong Càn Khôn Tháp.” Minh Nguyệt ung dung trả lời, “Ngươi đã tới được đây, chắc hẳn cũng hiểu rõ tình hình Càn Khôn Tháp. Trong Càn Khôn Tháp, rất nhiều tiểu thế giới cùng bí cảnh đã hóa linh thành hình. Bản tọa khi còn sống, có cấm chế chi lực, Càn Khôn Tháp đều an ổn. Bản tọa xảy ra chuyện, cấm chế tự nhiên yếu đi, tầng năm bảo tháp không gian hợp nhất, Hỗn Độn dần lên. Nếu không có ngoại lực tác động còn không sao, Huân nhi xâm nhập nơi đây muốn luyện hóa Càn Khôn Tháp, nhưng những tiểu thế giới cùng bí cảnh hóa hình kia làm sao cam lòng? Tự nhiên muốn phản kháng, nhưng có cấm chế của bản tọa, chúng không thể gây tổn thương gì cho Huân nhi, chỉ có thể khiến nàng lâm vào ngủ say, đợi ngàn năm vạn năm sau, cấm chế của bản tọa hao mòn, những vật hóa hình kia sẽ hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của Càn Khôn Tháp.”

Dương Khai nghe không hiểu hết, nhưng đại ý thì hiểu, không khỏi hỏi: “Vậy tiểu tử phải làm thế nào mới cứu được Lam sư muội? Mới bảo vệ được Càn Khôn Tháp?”

Minh Nguyệt không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi có biết trong Càn Khôn Tháp này đã dung nạp bao nhiêu tiểu thế giới hoặc bí cảnh?”

Dương Khai đương nhiên không biết, chỉ biết có rất nhiều, dù sao trước mắt hoa biển này quả thực hùng vĩ. Minh Nguyệt cũng không có ý chờ hắn trả lời, câu tiếp theo đã cho đáp án: “Một vạn! Trọn một vạn.”

Dương Khai không khỏi hít một hơi lạnh, dù hắn đã đoán hoa thế giới lá càn khôn này rất lớn, nhưng vẫn không ngờ tới số lượng lên tới vạn.

Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Càn Khôn Tháp là dị bảo Thượng Cổ. Bản tọa dù luyện hóa nó, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể thấu hiểu hết huyền bí trong đó, cũng không biết làm sao nó có thể dung nạp nhiều tiểu thế giới cùng bí cảnh đến vậy. Nhưng nó đã như vậy, ắt có đạo lý của nó. Chỉ là bây giờ số lượng một vạn này lại thiếu đi một, thành chín nghìn chín trăm chín mươi chín. Chín tuy là số cực, thiếu một thì không viên mãn, không viên mãn ắt có sơ hở. Cục diện hiện tại đại khái vì vậy mà sinh ra.”

Dương Khai ngạc nhiên nói: “Thiếu một thế nào?”

Minh Nguyệt cười không nói, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Dương Khai lúng túng, đỏ mặt nói: “Thiên Huyễn Mộng Cảnh?”

Hắn chợt nhớ lại, lúc trước mình đến Càn Khôn Tháp lịch luyện, đã mang Điệp từ trong Càn Khôn Tháp ra ngoài, sau đó đặt trong Lăng Tiêu cung thành Thiên Huyễn Mộng Cảnh.

Thiếu một kia, chính là Điệp bị mình bắt cóc…

Bây giờ nghĩ lại, Điệp cũng là bí cảnh hóa linh thành hình, lại bị mình mang từ Càn Khôn Tháp đi, kết quả số lượng viên mãn một vạn thiếu đi một…

Lại là do mình! Dương Khai lúng túng xấu hổ vô cùng. Lúc trước bắt cóc Điệp, hắn còn tưởng mình làm thần không biết quỷ không hay, đắc chí một hồi lâu, nhưng bây giờ xem ra, người ta Đại Đế đã sớm biết, chỉ là lười chấp nhặt với hắn thôi.

Nhớ lại, lúc trước mình rời Tinh Thần cung, Đại Đế quả thực cố ý hiện thân gặp mặt một lần. Chắc lúc đó Minh Nguyệt đã biết rồi.

Minh Nguyệt cười một tiếng: “Ngươi có thể mang một bí cảnh từ Càn Khôn Tháp đi là cơ duyên của ngươi, không liên quan tới ai khác, cũng không liên quan đến việc này.”

Lời an ủi, Dương Khai há có thể không biết? Hắn nghiêm mặt nói: “Vãn bối giờ về Lăng Tiêu cung, đem Thiên Huyễn Mộng Cảnh trả lại, để bù đắp số lượng viên mãn!”

Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Ngươi ra không được. Lực lượng còn sót lại của ta chỉ đủ mở Càn Khôn Tháp một lần, hoặc là bù đắp Càn Khôn Tháp viên mãn. Đưa ngươi đi rồi, ngươi sẽ không vào lại được nữa.”

Dương Khai kinh hãi: “Vậy làm thế nào?”

Không thể ra ngoài mang Thiên Huyễn Mộng Cảnh vào, không thể bù đắp Càn Khôn Tháp viên mãn, không thể giải quyết nguy cơ của Lam Huân. Nhưng ra rồi lại không vào được, đó là bế tắc.

Minh Nguyệt cười nói: “Việc này phải dựa vào chính ngươi mới thành.”

“Dựa vào ta chính mình?” Dương Khai hồ nghi.

“Ngươi đã tinh thông lực lượng không gian, chẳng lẽ không có biện pháp tự chủ tạo hóa, tự sáng tạo càn khôn sao?”

Dương Khai nghe vậy mắt sáng lên, truy vấn: “Ý Đại nhân là để ta tự mình sáng tạo một tiểu thế giới hoặc bí cảnh?”

Minh Nguyệt gật đầu: “Trong Càn Khôn Tháp tuy có một vạn tiểu thế giới cùng bí cảnh, nhưng phần lớn trong đó không đáng kể, chỉ là đủ số thôi. Cho nên yêu cầu với ngươi không quá cao, ngươi chỉ cần tùy ý sáng tạo một tiểu thế giới hoặc bí cảnh là được.”

Thật đúng dịp, nếu không có chuyến đi Tinh Thần cung lần này, Dương Khai vốn cũng định tự chủ tạo hóa, tự sáng tạo càn khôn. Ai ngờ tiến vào Càn Khôn Tháp này, Minh Nguyệt lại cũng yêu cầu hắn như vậy. Xem ra trong cõi u minh thật sự có thiên ý.

Hơn nữa, Dương Khai mang Thiên Huyễn Mộng Cảnh từ đây đi, dẫn đến Càn Khôn Tháp không viên mãn, tạo nên cục diện hiện tại, lại cần hắn bù đắp. Quả nhiên là gieo nhân nào gặt quả nấy.

Tiểu thế giới gì đó, Dương Khai có sẵn. Huyền Giới Châu chính là! Chỉ là thứ này liên lụy quá lớn, bây giờ là mấu chốt trong cuộc chiến hai giới, Dương Khai không thể tùy tiện đặt nó trong Càn Khôn Tháp. Huống chi cho dù Dương Khai đồng ý, đoán chừng Càn Khôn Tháp cũng không thể tiếp nhận.

Ban đầu Huyền Giới Châu, Càn Khôn Tháp tiếp nhận hẳn là không vấn đề. Thế nhưng bây giờ Tiểu Huyền Giới thôn phệ một vùng lãnh thổ rộng lớn của Ma Vực, gần như bằng nửa Ma Vực. Một tồn tại như vậy, Càn Khôn Tháp sợ rằng cũng lực bất tòng tâm.

“Có làm được không?” Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Dương Khai.

“Có thể!” Dương Khai nghiêm mặt gật đầu. Đừng nói hắn vốn đã có ý định luyện hóa một tiểu thế giới cho mình, cho dù không có, vì Càn Khôn Tháp và Lam Huân cũng phải luyện hóa một cái.

Nhưng đáp xong lại chợt nhớ ra, đưa tay lật một cái, lấy ra một giả sơn lớn bằng bàn tay, nâng trong lòng bàn tay: “Đại nhân xem cái này dùng được không?”

Minh Nguyệt liếc nhìn, mỉm cười nói: “Hóa ra ngươi đã sớm chuẩn bị.”

Dương Khai bật cười: “Thứ này không phải ta luyện hóa.”

Vật lớn bằng bàn tay đó nào phải giả sơn, rõ ràng là một ngọn núi thật. Trong núi cây cối rậm rạp, có chim bay thú chạy. Trong núi giả thậm chí còn truyền đến tiếng hổ gầm.

Vô Định sơn, vật Lý Vô Y luyện hóa. Trước đó đưa cho Dương Khai để hắn lĩnh hội không gian chi bí, không ngờ lúc này lại có tác dụng.

Dương Khai đã vào Vô Định sơn một lần, hiểu càn khôn bên trong. Nên ngọn núi này có ở tay hay không cũng không sao. Nếu dùng được ở đây thì tốt quá, nếu không, Dương Khai chỉ có thể tự mình luyện hóa, chỉ là cần tốn chút thời gian, có thể vài tháng, có thể vài năm… Ai cũng không nói trước được.

Nhưng thấy thần sắc Minh Nguyệt, Dương Khai cảm thấy hẳn không vấn đề lớn, nhưng vẫn hỏi: “Dùng được không?”

“Tự nhiên dùng được!” Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. Rõ ràng là thân thể hơi mờ ảo, lại tiện tay cầm Vô Định sơn tới, điều tra một chút, mỉm cười nói: “Lý Vô Y làm ra?”

Đoán ra cũng là chuyện đương nhiên. Toàn bộ Tinh Giới, người tinh thông lực lượng không gian nhất là Lý Vô Y và Dương Khai. Dương Khai nói đây không phải hắn luyện hóa, vậy chính là Lý Vô Y.

“Đúng!” Dương Khai đáp, “Mới lấy được mấy hôm trước.”

“Vậy thật đúng dịp.” Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Cái này coi như tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Đi, ngươi ra khỏi cốc đi. Việc ở đây ngươi không can thiệp được.”

“Đại nhân…” Dương Khai há miệng, Minh Nguyệt đã đưa tay dừng lại, mỉm cười nhìn hắn: “Đã được Tinh Giới thiên địa tán thành, sau này phải tự cường tự hạn chế, không phụ mảnh thiên địa này, không phụ trời đất tươi sáng này.”

Dương Khai im lặng, một lát sau chắp tay ôm quyền: “Đại nhân dạy bảo, tiểu tử khắc cốt ghi tâm. Đại nhân bảo trọng!” Xoay người, bước nhanh ra ngoài cốc. Chuyến đi này, coi như vĩnh biệt.

Phía sau cuồng phong nổi lên, cánh hoa bay múa, cành lá lay động, thế giới vĩ lực giao thoa tung hoành.

Dương Khai ra khỏi sơn cốc, ba động cuồng bạo đột nhiên hóa thành gió êm sóng lặng. Con đường quanh co hẹp hẹp kia như một bình phong không thể vượt qua, ngăn mọi mưa gió lại trong sơn cốc.

Ngước nhìn lên, bầu trời trong Càn Khôn Tháp không thấy nhật nguyệt tinh thần, chỉ có vực sâu vô tận.

Cách đó không xa truyền đến tiếng động lạ, Dương Khai quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Niếp Niếp trước đó dẫn hắn tới đây đang rụt rè đứng đó. Bốn mắt đối diện, tiểu nha đầu vội cúi đầu xuống.

Dương Khai mỉm cười, biết nàng hẳn cũng tồn tại như Điệp. Lần này tìm được Lam Huân là nhờ nàng. Vì vậy Dương Khai khom người, đáp lễ.

Chưa ngờ, Tiểu Niếp Niếp toàn thân run lên, cả người vặn vẹo huyễn hóa, lập tức biến mất. Thay vào đó là một cây cỏ non xanh biếc trên mặt đất, bao nhiêu phiến lá kiều nộn do những phiến lá nhỏ hơn tạo thành, như con thoi dệt vải. Phiến lá dọc theo cuống lá khép lại, cành rủ xuống, như không dám gặp người.

Dương Khai ngạc nhiên, nhưng nghĩ Điệp cũng hóa thành hình người, còn hóa thành Thiên Huyễn Mộng Điệp, Tiểu Niếp Niếp có hai biến hóa này cũng hợp lý.

Chỉ là thân là Đế cấp Luyện Đan sư, hắn lại không nhận ra cỏ non kia là thiên tài địa bảo gì. Quan sát kỹ một lúc lâu, mới không nhịn được cười.

Đây đâu phải thiên tài địa bảo gì, rõ ràng là cây xấu hổ bình thường nhất thường thấy nhất.

Một gốc cây xấu hổ nhỏ xíu lại ẩn chứa một càn khôn, một thế giới. Thiên địa rộng lớn, kỳ cảnh không gì sánh kịp.

Nhưng như vậy, Dương Khai ngược lại hiểu vì sao nàng lại rụt rè, lại xấu hổ đến vậy. Cây xấu hổ nhỏ bé, vốn dĩ có đặc tính như vậy.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3820: Ai sống ai chết

Chương 3819: Gan to bằng trời

Chương 3818: Lần này nhìn ngươi chạy chỗ nào