» Chương 3656: Thời gian quay lại
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Khi Dương Tiêu ban sơ hiện thân, đoạt Vô Tận Sa Lậu từ tay Phong Quân, tầng liên hệ giữa vật ấy và Dương Khai liền bị cắt đứt. Nhưng khi Dương Tuyết ra tay, mối liên hệ này lại nối kết trở lại.
Tuy không nhìn thấy, sờ không được, nhưng cảm giác lại rõ ràng vô cùng, như thể sinh mệnh của Dương Khai gắn chặt với Vô Tận Sa Lậu.
Dương Tuyết không xoay chuyển đồng hồ cát như Phong Quân, nàng chỉ nhẹ nhàng điểm một cái lên đó. Lập tức, mười nghìn lẻ tám hạt Tuế Nguyệt Thần Sa trong đồng hồ cát cuộn trào, thoát khỏi ràng buộc, hóa thành một dòng cát nhỏ bé, xoay tròn trên đỉnh đầu Dương Khai.
Dương Khai sững sờ. Tình huống này chứng tỏ Dương Tuyết có thể thôi động uy lực của đế bảo, nhưng hắn lại không hề thấy nàng có dấu hiệu tế luyện chiếc đồng hồ cát này. Điều này làm cách nào? Hơn nữa, trước đó đồng hồ cát luôn nằm trong tay Phong Quân, hắn đã luyện hóa trăm năm mới có thể phát huy uy năng của nó, nhưng cũng cực kỳ hạn chế. Thế mà, nhìn dáng vẻ của Dương Tuyết, nàng lại mạnh hơn Phong Quân không biết bao nhiêu lần.
Dòng cát nhỏ bé xoay ba vòng rồi thẳng hướng bách hội trên đỉnh đầu Dương Khai rót vào, như một vật vô hình, tràn ngập vào thân thể hắn.
Thân thể Dương Khai chấn động, ngay sau đó mừng rỡ lẫn kinh ngạc. Bởi vì khi mười nghìn lẻ tám hạt Tuế Nguyệt Thần Sa xông vào đỉnh đầu, hắn rõ ràng cảm nhận được thọ nguyên đã mất đang nhanh chóng quay trở lại.
Nâng một tay lên, làn da khô cằn đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục độ căng bóng, huyết nhục dần dần đầy đặn. Đó là sự thay đổi có thể nhìn thấy. Bên trong cơ thể, hắn cảm thấy mình dường như có thêm chút khí lực, khí huyết suy bại đang phục hồi sức sống…
Dương Khai không nhịn được bật cười ha hả.
Hắn đã tốn rất nhiều sức lực, suýt chút nữa đồng quy vu tận với Phong Quân. Lúc đó, hắn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Vô Tận Sa Lậu tuyệt đối không thể để Phong Quân mang ra ngoài, dù có phải chết ở đây cũng không tiếc.
Thế nhưng, sau đó hắn lại thực sự sợ hãi một chút. Không phải sợ chết. Chỉ là sau khi hắn chết, Huyền Giới Châu phải làm sao? Ma Vực thôn phệ phải làm sao? Sinh linh hàng tỉ trong Tinh Giới này phải làm sao? Còn có người thân, bạn bè của hắn nữa…
Vì vậy hắn sợ, nhưng hiện tại thì tốt rồi. Thọ nguyên đã mất được Tuế Nguyệt Thần Sa trả về, hắn rốt cuộc không cần lo lắng đại nạn sắp tới mà đạo tiêu.
Thọ nguyên khôi phục, thương thế của Dương Khai cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn không còn trạng thái dầu hết đèn tắt như vừa rồi, ngược lại trở nên có chút tinh thần sáng láng.
Thần thái của Dương Tuyết cực kỳ nghiêm túc, trên trán lấm tấm mồ hôi nhỏ. Rõ ràng hành động vừa rồi khiến nàng cũng phải chịu gánh nặng không nhỏ. Mãi đến sau một nén hương, thân thể nàng có chút run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng, mới đột nhiên biến hóa pháp quyết. Dương Khai chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, ngay sau đó từ lỗ chân lông bay ra từng hạt cát sỏi cực kỳ nhỏ. Nhìn kỹ lại, đây không phải Tuế Nguyệt Thần Sa thì còn là gì?
Theo sự dẫn dắt của Dương Tuyết, mười nghìn lẻ tám hạt Tuế Nguyệt Thần Sa quay trở lại đồng hồ cát. Dương Tuyết khẽ thở hổn hển mấy cái, ảo thuật như ở trước mặt Dương Khai phất một cái. Lập tức, một mặt pháp kính hiện lên, chiếu ra hình dáng Dương Khai lúc này. Nàng cười hì hì nói: “Đại ca nhìn xem bộ dáng bây giờ, còn hài lòng không?”
Dương Khai định nhãn nhìn lại, cẩn thận xem xét. Trên khuôn mặt có một chút biến hóa, nhưng không đáng kể, nhiều lắm là già đi năm sáu tuổi mà thôi. Bất quá, mái tóc lại có chút hoa râm, thêm vào một cảm giác tang thương.
Dương Tuyết thở dài: “Bây giờ muội chỉ có thể làm đến trình độ này. Đợi ngày sau muội và Tiêu nhi triệt để luyện hóa Vô Tận Sa Lậu, mới có thể đem toàn bộ thọ nguyên đại ca mất đi tìm trở về.”
“Rất tốt rất tốt.” Dương Khai đã cực kỳ hài lòng. Vốn dĩ hắn đang ở trạng thái sắp chết già, giờ phút này lại khôi phục lại dáng vẻ tráng niên, sao có thể không hài lòng? Thủ đoạn của Dương Tuyết khiến hắn ngạc nhiên không thôi, bất quá trong lòng cũng biết, đó đại khái không phải thủ đoạn của Dương Tuyết, mà là công năng của Vô Tận Sa Lậu. Đế bảo, quả nhiên uy năng khó lường. Phong Quân trước đó căn bản chỉ phát huy ra một phần rất nhỏ uy năng của bảo vật này. Sau khi nói xong, hắn lại hỏi: “Ta đại khái mất đi bao nhiêu năm thọ nguyên?”
Vành mắt Dương Tuyết hơi đỏ hoe, khẽ nói: “Mấy trăm năm…”. Nàng tỏ vẻ tự trách, nếu mình cố gắng hơn nữa, chưa chắc đã không thể đem toàn bộ thọ nguyên của đại ca tìm về. Chỉ hận tu vi không đủ, luyện hóa không đủ.
Dương Khai cười lớn, vỗ vỗ đầu nàng: “Mấy trăm năm vừa vặn. Làm gì có chuyện đại ca lại nhỏ tuổi hơn muội muội được.” Vừa nói, hắn vừa muốn đứng dậy.
“Đại ca khoan vội động đậy. Trước tiên kiểm tra xem mình có tai họa ngầm gì không.” Dương Tuyết giữ hắn lại, quay đầu nhìn về phía Phong Quân đang co quắp như chó chết ở một bên khác. Mắt phượng nàng nheo lại, lóe lên sát cơ: “Người này cứ giao cho muội và Tiêu nhi.”
Dương Khai đây là lần đầu tiên thấy tiểu nha đầu có vẻ mặt đằng đằng sát khí như vậy. Trước kia nàng mới mấy tuổi, dù bị chọc tức, cũng chỉ phồng má ra vẻ hung dữ, vô cùng đáng yêu. Hiện tại nàng đột nhiên trưởng thành, lại lộ sát cơ, Dương Khai thật sự có chút không quen.
Nhưng dù sao cũng là muội muội của mình, nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ. Nghe vậy, hắn cười nói: “Cũng tốt. Bất quá đừng giết chết, giữ lại tính mạng hắn còn có chút tác dụng.”
Dương Tuyết quay đầu nhìn qua hắn, nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi. Tuyết nhi muốn hắn sống thì hắn muốn chết cũng không chết được.” Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Dương Tiêu một chút.
Dương Tiêu nhếch miệng cười một tiếng: “Tiểu cô cô nói thế nào, ta liền làm thế đó.” Song quyền siết chặt, trong khớp xương lốp bốp vang động, liền hướng Phong Quân đi tới.
Phong Quân thể xác tinh thần băng lãnh, tay chân phát lạnh. Hắn tuy trạng thái không tốt, nhưng ít nhất nhĩ lực vẫn còn. Vừa rồi cuộc đối thoại giữa Dương Khai và Dương Tuyết, Dương Tiêu từng chữ không sót lọt vào tai. Hắn đâu còn không biết thiếu niên thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này là người của Dương Khai?
Đây đúng là nhà dột còn gặp mưa, thuyền trễ lại gặp ngược gió. Bản thân nỏ mạnh hết đà, Vô Tận Sa Lậu bị đoạt, thần điện thủ hộ không còn, kẻ địch lại tới hai nhân vật hung dữ. Lần này làm gì còn có phần thắng?
Vừa rồi bị Dương Tiêu bạo nện một trận cũng đã bị đánh ra bóng ma tâm lý. Vì vậy, phát giác Dương Tiêu lại vẻ mặt không có hảo ý đi tới, Phong Quân vội nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục. Mau chóng cho bản tọa một thống khoái. Bản tọa trên Hoàng Tuyền lộ chờ các ngươi.”
Dương Tiêu nhe răng cười: “Ngươi đồ rác rưởi này, không có nghe nhà ta tiểu cô cô nói sao? Nàng như muốn ngươi sống, ngươi muốn chết cũng không chết được.”
Xoay người, đưa tay, đem Phong Quân như chó chết xách lên. Một bên khác, Dương Tuyết cũng không quay đầu lại, chỉ tay một cái, một đạo huyền quang từ đầu ngón tay bắn ra, đánh vào người Phong Quân.
Sắc mặt Phong Quân theo bản năng biến đổi, còn tưởng rằng đối phương ra tay hạ sát thủ. Bất quá rất nhanh sắc mặt an tường. Rơi vào tay kẻ địch, chết thống khoái dù sao cũng tốt hơn chịu đủ tra tấn.
Nhưng khi đạo huyền quang kia nhập thể, Phong Quân lại mắt lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ vì trong vầng hào quang ẩn chứa huyền lực, chẳng những không có bất kỳ sát thương nào, ngược lại còn rất có ích lợi đối với bản thân. Phong Quân rõ ràng cảm nhận được, thương thế của mình đang nhanh chóng phục hồi như cũ. Vết thương trước đó bị Dương Tiêu ẩu đả đều đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục, trong cơ thể dần dần sinh ra một chút khí lực…
Thế nhưng vẫn không đủ để thoát khỏi ràng buộc của Dương Tiêu. Vùng vẫy vài lần, không có hiệu quả chút nào. Dương Tiêu hướng hắn nhếch miệng cười một tiếng: “Trò hay ra sân rồi, còn xin từ từ hưởng thụ!” Dứt lời, tay nâng cao, đem Phong Quân hướng mặt đất đập tới.
Dương Tiêu là Long tộc chi thân, trời sinh lực lớn vô cùng. Trong Tuế Nguyệt Thần Điện tu luyện 500 năm, lại được Tuế Nguyệt Đại Đế truyền thừa y bát, bản thân thực lực đã có thể xếp vào hàng ngũ cường giả. Cú quăng mạnh mẽ này, chỉ nghe một tiếng ầm vang, lưng Phong Quân chạm đất, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cong lên.
Dương Tiêu lấn người tiến lên, song quyền hóa thành một mảnh hư ảnh, hướng Phong Quân đập tới tấp.
Hắn không sử dụng quá mạnh lực lượng, thuần túy thúc giục một chút nhục thân chi lực. Mỗi một quyền kia đều đánh Phong Quân thống khổ không chịu nổi, nhưng lại không thương tổn đến tính mạng. Không bao lâu, Phong Quân lại bị đánh giống như chó chết, chỉ còn hơi thở ra chứ không có hơi thở vào.
May hắn là Ngụy Đế tôn sư, sinh mệnh lực cường đại, nếu không sớm đã bị Dương Tiêu đánh chết.
Bất quá nói đi thì nói lại, Dương Tiêu chính là muốn giữ hắn ở ranh giới sinh tử. Thật sự đánh chết, vậy thì không có cách nào thay cha và tiểu cô cô xuất khí.
Dương Tiêu thu tay lại lúc, Dương Tuyết lại lập tức bắn ra một đạo huyền quang, đánh vào thể nội Phong Quân.
Giống hệt cảnh tượng vừa rồi, thương thế trên người Phong Quân chuyển biến tốt đẹp, khí lực khôi phục. Nhất thời, hắn không khỏi kinh hãi.
“Lại đến!” Dương Tiêu quát to một tiếng, vừa người nhào tới…
Lại là một trận bạo nện…
Dương Khai cũng nhìn ngạc nhiên không thôi. Trước sau hai lần, Dương Tuyết chỉ bất quá đánh ra huyền quang, Phong Quân liền có sự biến hóa rõ ràng như vậy. Với nhãn lực của hắn, đúng là không nhìn ra huyền ảo trong đó. Không nhịn được cau mày nói: “Là chữa thương chi thuật?”
Dương Tuyết nhìn chằm chằm đại ca nhà mình, mắt không nháy lấy một cái, phảng phất nhìn thế nào cũng không đủ. Nghe vậy cười nói: “Không phải chữa thương, nhưng có hiệu quả chữa thương.”
“Đó là cái gì?”
“Thời gian quay ngược.” Dương Tuyết thấy Dương Khai cảm thấy hứng thú, lúc này tràn đầy phấn khởi giải thích: “Năm đó Cùng Kỳ thúc thúc muốn dẫn Tiêu nhi tiến Tứ Quý chi địa, nói là Tiêu nhi thiên phú dị bẩm, sinh ra đã là nhân tuyển tốt để tu luyện Thời Gian Pháp Tắc, đến đây tiếp nhận Đại Đế truyền thừa y bát. Lúc đó muội còn nhỏ, đang tuổi ham chơi, liền tranh cãi muốn cùng Tiêu nhi cùng một chỗ. Cùng Kỳ thúc thúc không lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý. Lưu Viêm tỷ tỷ cũng tùy hành bảo hộ, thế là liền cùng đi nơi này.”
Kể qua tiền căn, Dương Tuyết nói tiếp: “Tiêu nhi quả thực thiên phú dị bẩm, là nhân tuyển tốt nhất để tu hành Đại Đế truyền thừa, bất quá lại không chịu đựng được gì tính tình. Vừa vặn có muội ở đây, liền thường xuyên cùng nhau vui chơi náo loạn. Về sau thời gian lâu dài, muội liền nhớ cha mẹ, nhớ đại ca, tranh cãi muốn trở về. Thế nhưng Tứ Quý chi địa tiến vào dễ dàng, muốn đi ra ngoài liền khó khăn, cứ thế bị kẹt lại ở đây. Lưu Viêm tỷ tỷ dạy muội tu luyện, cũng bình tĩnh một thời gian. Tu luyện dần dần vào giai cảnh, muội liền cùng Tiêu nhi thảo luận một chút tình hình tu hành của mỗi người. Sau đó muội liền phát hiện hắn tu luyện đồ vật đối với muội mà nói đơn giản sáng tỏ. Cùng Kỳ thúc thúc sau khi biết được cũng giật mình, mấy lần nghiệm chứng, phát hiện muội thế mà cũng có thể tu luyện Đại Đế truyền thừa. Cho nên từ lúc đó bắt đầu, muội liền cùng Tiêu nhi cùng nhau nghiên cứu Thời Gian Pháp Tắc, cho đến hôm nay.”
“Bất quá muội và Tiêu nhi mỗi người nghiên cứu một hướng khác nhau. Tiêu nhi tu luyện là tương lai, còn muội tu luyện là quá khứ.” Đang khi nói chuyện, Dương Tuyết lại đưa tay chỉ một cái, đánh về phía Phong Quân bên kia. Phong Quân vừa bị Dương Tiêu giày xéo một trận, nhận chỉ này, lần nữa khôi phục không ít. Dương Tuyết cười hì hì nói: “Chính là như vậy. Đến một mức độ nào đó, muội có thể cho thời gian quay ngược trở lại. Trạng thái lúc này của hắn chính là trạng thái sau khi tranh đấu với đại ca đó.”