» Chương 3660: Thần điện xuất thế

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3660: Thần Điện xuất thế

Converter: DarkHero

Pháp quyết tuy khác biệt, nhưng Thời Gian Pháp Tắc tiêu tán ra lại giống nhau.

Trong chốc lát, Dương Tiêu thần sắc nghiêm túc, chân mạnh mẽ giẫm xuống đất. Thần điện rung chuyển, tiếng ầm ầm từ khắp nơi truyền đến, cuồn cuộn như sấm.

Dương Tuyết khẽ nâng tay, khẽ quát: “Lên!”

Ầm ầm… Tuế Nguyệt Thần Điện nhổ rễ, như cây đại thụ, từ từ dâng lên khỏi mặt đất.

Tuế Nguyệt Thần Điện không chỉ là một ngôi điện, mà còn là hành cung năm xưa của Tuế Nguyệt Đại Đế. Gọi là hành cung, tức là có thể mang đi bất cứ đâu, giống như kiệu, xe ngựa của người phàm. Chuyện khó tưởng tượng với thường nhân lại bình thường với Đại Đế.

Trung tâm điều khiển Tuế Nguyệt Thần Điện chính là Vô Tận Sa Lậu. Hai bé con Dương Tiêu, Dương Tuyết đã bỏ ra 10 năm để luyện hóa Vô Tận Sa Lậu. Tuy tu được chân truyền của Đại Đế, có thể phát huy một chút uy năng của đồng hồ cát, nhưng muốn hoàn toàn khống chế Tuế Nguyệt Thần Điện, phải tế luyện kỹ càng.

Công sức 10 năm, giờ đã có kết quả. Hành cung của Đại Đế trở thành tọa giá của hai bé con.

Thần điện dâng lên, xuyên phá không gian, vọt ra khỏi Tứ Quý Chi Địa.

Trong sơn cốc vô danh, pháp thân ngồi khoanh chân tại chỗ, trước mặt có hai pho tượng. Không phải pho tượng, mà là hai vị Ma tộc Bán Thánh bị thần thông của Đại Đế phong ấn.

Trải qua trận ác chiến, Bá Nha, Bạch Chước vừa kịp lộ mặt, chưa kịp phát huy đã bị phong ấn tại đây. Người trước giữ tư thế Kim Cương trừng mắt, người sau giữ dáng sư tử vồ thỏ, bất động, nhìn không khác gì pho tượng.

Pháp thân có chút sầu. Dù đã xác định hai vị Ma tộc Bán Thánh không nguy hiểm tính mạng, nhưng nhiều lần thử nghiệm đều không thể phá giải cấm chế trên người họ, tự nhiên không thể giúp họ lấy lại tự do.

Pháp thân và Dương Khai tuy tu luyện khác biệt, nhưng nhiều năm đồng sinh cộng tử, Dương Khai trải qua, nó cũng trải qua. Coi như kiến thức rộng rãi, giờ lại có Bán Thánh chi lực, thế mà lại không có cách nào với trạng thái hiện tại của Bá Nha, Bạch Chước, đương nhiên có chút sầu não.

Hơn nữa, thoáng cái đã hơn một tháng, bản thể bên kia không có chút động tĩnh nào. Nó cũng không biết bản thể ở trong Tứ Quý Chi Địa gặp phải chuyện gì.

Chỉ là một tháng trước, trong lòng nó bỗng nhiên rung động, vô cớ sinh ra cảm giác bản thân sắp tiêu vong. Nó là pháp thân của Dương Khai, do một sợi thần hồn của Dương Khai nhập vào thân Thạch Khôi mà thành. Dù nó tu luyện tới Bán Thánh hay Ma Thánh, điểm này cũng không thay đổi. Nó sinh ra vì Dương Khai, nó diệt cũng vì Dương Khai.

Nói cách khác, nếu Dương Khai gặp bất trắc, nó cũng chắc chắn nguy hiểm. Nhưng ngược lại, nếu nó xảy ra chuyện, Dương Khai lại sẽ không bị liên lụy gì.

Lúc đó, nó và Chu Quyền đang quét dọn chiến trường, vừa mới sắp xếp xong Bá Nha và Bạch Chước bị phong ấn. Cảm giác sắp chết đến nơi bỗng nhiên ập đến, trong lòng lập tức hiểu rằng bản thể bên kia chắc gặp rắc rối gì đó.

Nó không hiểu. Bản thể ở trạng thái toàn thịnh, đuổi theo Phong Quân bị trọng thương, bên cạnh còn có Truy Phong hung thú này, sao lại nguy hiểm tính mạng đến vậy? Không hiểu, nhưng có thể khẳng định ở trong Tứ Quý Chi Địa kia chắc chắn có biến cố gì.

Nhưng chuyện của bản thể nó cũng không quản được. Lúc đó lập tức gọi Chu Quyền đến, sắp xếp xong tất cả hậu sự. Dặn hắn sau khi mình chết mang Bá Nha và Bạch Chước đi một chuyến Thất Vụ Hải, giao hai vị Bán Thánh cho Lý Vô Y, rồi lại đến Lăng Tiêu Cung, nói gì thì nói với đám người Lăng Tiêu Cung.

Sắp xếp xong hậu sự, pháp thân nhắm mắt chờ chết.

Không chết được, không hiểu sao vẫn sống sót, đợi đến tận bây giờ.

Chu Quyền ngồi bên cạnh chữa thương. Lúc trước hắn cũng bị thương nhẹ, một tháng thời gian gần như hoàn toàn hồi phục. Sơn cốc rộng lớn, tĩnh mịch im ắng.

Đúng lúc này, pháp thân bỗng nhiên ngẩng đầu. Khuôn mặt đá mộc mạc hiện lên vẻ ngưng trọng. Hai mắt lửa nhảy vọt nhìn chằm chằm vào một chỗ hư không.

Một lát sau, nó bỗng nhiên quát: “Lùi!”

Vừa dứt lời, Ma Nguyên cuộn lại, bao bọc Bá Nha, Bạch Chước, Chu Quyền cùng sáu bảy tù binh, lùi lại ba mươi dặm.

Ngay lúc pháp thân lùi lại, trên hư không phía trên sơn cốc vô danh kia, gợn sóng không hiểu khuếch tán, hư không tĩnh lặng như mặt hồ, có người ném đá vào đó.

Chu Quyền bừng tỉnh từ lúc ngồi, ngước mắt nhìn lên, kêu lên kinh ngạc.

Chỉ thấy khi gợn sóng khuếch tán, một hình dáng khổng lồ từ từ nổi lên từ trong gợn sóng. Cảnh tượng này sao mà quen mắt?

Hơn một tháng trước, khi Phong Quân bày đại trận lấy hài cốt, chuyện như vậy đã xảy ra một lần. Hắn tự nhiên biết rõ, hình dáng hiện ra từ trong hư không kia chính là hình dáng Tuế Nguyệt Thần Điện.

Lúc đó Phong Quân chưa dốc toàn lực, kích thước Tuế Nguyệt Thần Điện lộ ra lại co lại. Lần này lại đến sao? Phong Quân chẳng lẽ còn chưa chết? Chu Quyền lập tức thôi động Đế Nguyên, bày ra tư thế chiến đấu.

Pháp thân khẽ kêu một tiếng, chợt đưa tay vỗ vai hắn, cười nói: “Đừng hoảng, đừng hoảng.” Thiên địa bình chướng mở ra, nó đã dò được khí tức của bản thể.

Bản thể đã về, vậy lần này Tuế Nguyệt Thần Điện hiển lộ lại chắc là thủ đoạn của hắn, đoán chừng không liên quan gì đến Phong Quân.

Răng rắc răng rắc…

Hư không vỡ nát, cung điện khổng lồ từ từ thò thân ra khỏi hư không, che trời lấp đất. Phía trước cung điện, chỗ cửa chính, mấy bóng người khắc sâu vào tầm mắt. Người ở giữa không phải bản thể thì là ai?

Pháp thân cười, cười rất vui vẻ.

Chỉ trong thời gian uống cạn chén trà, Tuế Nguyệt Thần Điện đã nhảy ra khỏi Tứ Quý Chi Địa. Hành cung của Tuế Nguyệt Đại Đế, sau vô số thời đại, tái hiện nhân gian.

Lão Cùng mặt đầy thổn thức sầu não. Nhớ năm đó, hành cung này đến đâu, sinh linh Tinh Giới không ai không quỳ bái. Dù là Đại Đế, cũng sẽ ra vạn dặm nghênh đón.

Thế nhưng, sau khi Tuế Nguyệt Đại Đế ngã xuống, hành cung liền yên lặng trong Tứ Quý Chi Địa, không thấy ánh mặt trời, cho tới giờ khắc này.

Có người kế thừa rồi! Lão chủ nhân có người kế nghiệp! Người ngoài nhìn không thấy, Lão Cùng lau khóe mắt.

Hành cung to lớn, che lấp cả sơn cốc vô danh còn thừa sức. Bóng đổ xuống đất, như một cự thú Hồng Hoang ẩn nấp. Chu Quyền chấn động, đặt mông ngồi sụp xuống đất. Mấy tên tù binh Ma Thiên Đạo Đế Tôn cảnh kia càng run rẩy tâm thần.

Họ tuy nhập ma, nhưng thần trí rõ ràng, há không biết lai lịch tòa hành cung này? Chỉ là không thấy bóng dáng Phong Quân. Trong lòng biết kể từ hôm nay, Tứ đại quân sứ dưới trướng Đạo Chủ sợ là sẽ chỉ còn tam đại quân sứ.

Nhảy ra hư không, tay nhỏ của Dương Tuyết vẫy lên, pháp quyết tan đi, thần điện nhanh chóng thu nhỏ, mấy hơi thở công phu liền biến thành cỡ bàn tay, được nàng thu vào trong tay áo.

Truy Phong hí hí hí hí kêu, tròng mắt trợn to như chuông đồng, cúi đầu nhìn chằm chằm tay áo Dương Tuyết không rời, một bộ vẻ mặt như gặp phải quỷ. Đoán chừng trong lòng nghĩ là cung điện to như vậy sao lại bị thu vào tay áo, tay áo này có thể chứa được bao nhiêu?

Dương Khai đã cất bước, hai ba bước đi đến trước mặt pháp thân, nhìn Bá Nha và Bạch Chước, hỏi: “Thế nào?”

Trước đó hắn đuổi theo Phong Quân vào Tứ Quý Chi Địa, không kịp điều tra tình hình hai vị Ma tộc Bán Thánh. Đến giờ phút này mới có thời gian hỏi thăm.

“Không chết.” Pháp thân nói.

Dương Khai nhẹ nhàng thở ra, không chết thì tốt. Hắn thật sự sợ Bá Nha, Bạch Chước gặp bất trắc, vậy thì thật không có cách nào giải thích với Ngọc Như Mộng và Bắc Ly Mạch.

“Tóc bạc?” Pháp thân nhíu mày nhìn đầu Dương Khai.

Khi Dương Khai tiến vào Tứ Quý Chi Địa, tóc đen như mực. Chuyến đi này ra ngoài, tóc lại hoa râm. Pháp thân dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng liên tưởng đến cơn tim đập nhanh trước đó của mình, cũng có thể đoán được Dương Khai ở bên trong đã trải qua một trận ác chiến kinh thiên động địa.

“Già mấy trăm tuổi.” Dương Khai cười một tiếng, không có gì lớn. Hắn bây giờ Đế Tôn tam trọng, thọ nguyên dồi dào. Trong cảnh giới này, mấy trăm tuổi coi như tuổi trẻ.

“Bọn hắn là…” Pháp thân lại nhìn về phía Dương Tiêu, Dương Tuyết. Giống như Dương Khai, vừa nhìn cảm thấy quen mắt vô cùng, mơ hồ ở đâu gặp qua, nhưng lại không nghĩ ra.

Có thể nghĩ ra lại không dám nhận. Mới mấy năm công phu thôi, hai bé con phồng phồng liền lớn tướng, quá kỳ lạ.

Giải thích khá phiền phức, Dương Khai dứt khoát truyền một đạo thần niệm qua. Pháp thân suy nghĩ một chút, không khỏi trừng mắt: “Tiêu nhi, Tuyết nhi?”

Dương Tiêu ngoan ngoãn tiến lên, chắp tay thở dài: “Tiêu nhi gặp qua Nhị thúc.”

Pháp thân là phân thân của Dương Khai, nói là anh em ruột của hắn cũng không đủ. Tiếng Nhị thúc này gọi không sai, tiểu tử thúi miệng ngậm mật, một câu khiến pháp thân cười to thoải mái, khen liên tục không tệ không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.

Dương Tuyết không biết sự tồn tại của pháp thân. Dù sao năm đó nàng rời Lăng Tiêu Cung tuổi còn quá nhỏ, chưa gặp qua pháp thân. Nhưng thấy Dương Tiêu làm gương, nàng cũng biết xưng hô thế nào.

Một tiếng Nhị ca gọi ra, miệng pháp thân sắp nứt đến tận tai.

Cười xong, pháp thân nói: “Các ngươi ra ngoài vừa đúng, việc này còn phải các ngươi giúp đỡ.” Nói rồi, liền nhiếp Bá Nha và Bạch Chước qua, đặt trước mặt.

Hai vị Ma tộc Bán Thánh trúng thần thông trong di hài Đại Đế mới bị phong ấn. Nó không có cách nào giải trừ, nhưng biết hai bé con là truyền nhân y bát của Đại Đế, tự nhiên có thể giải trừ phong ấn.

Chuyện trong nhà, đương nhiên phải giúp.

Hai bé con mỗi người một cái, cùng nhau duỗi một ngón tay, điểm lên trán Bá Nha và Bạch Chước. Giây tiếp theo, Thời Gian Pháp Tắc tuôn trào, bao bọc hai vị Ma tộc Bán Thánh.

Cũng không lâu lắm, thời gian nửa nén hương, hai vị Bán Thánh tròng mắt bỗng nhiên đảo một vòng, ngay sau đó một thân Ma Nguyên tuôn ra. Bá Nha gầm thét: “Để mạng lại!”

Bạch Chước quát: “Nhận lấy cái chết!”

Cùng nhau động thủ.

Dương Tiêu và Dương Tuyết đã sớm chuẩn bị, thân hình lắc lư, trốn hết ra sau lưng Dương Khai.

Thần thông của hai vị Bán Thánh đánh tới trước mặt Dương Khai, đều không nhịn được biến sắc, cưỡng ép thu lực, thân hình nhanh chóng lui lại, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn định giữa không trung. Cưỡng ép thu lực đối với bản thân có chút phản phệ, nhưng không có vấn đề gì lớn. Hai vị Bán Thánh đã sớm đạt đến cảnh giới thu phóng tự nhiên.

Một lát sau, Bạch Chước và Bá Nha không hiểu sao đi trở lại, nhìn mấy khuôn mặt lạ lẫm, đặc biệt chú ý thêm đến Cùng Kỳ và Lưu Viêm, rồi nhìn Dương Khai, nghi hoặc không thôi.

Bạch Chước nói: “Chuyện gì xảy ra, Phong Quân đâu?”

Trong cảm nhận của hắn, giây trước mình đang chuẩn bị xông lên động thủ với Phong Quân, giây tiếp theo trước mặt đã đứng Dương Khai, xung quanh đâu còn bóng dáng Phong Quân.

Hơn nữa, chỉ trong khoảnh khắc này, tóc Dương Khai lại bạc đi rất nhiều, nhìn già đi mấy tuổi.

Dương Khai quay đầu nhìn hai bé con, hỏi: “Bọn hắn không biết?”

Dương Tuyết mỉm cười nói: “Tuế nguyệt chi lực đình trệ, bọn hắn không cảm ứng được gì cả.”

Dương Khai khẽ gật đầu, hiểu vì sao hai vị Ma tộc Bán Thánh phản ứng như vậy. Họ bị phong ấn trong khoảng thời gian này không thấy không cảm giác, tương đương với khoảng thời gian này bị tuế nguyệt chi lực kéo ra khỏi sinh mệnh của họ. Có thể phản ứng lại mới là chuyện lạ.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3757: Mật hàm

Chương 3756: Bánh trái thơm ngon

Chương 3755: Ta không đi, ngươi muốn đi