» Chương 3670: Luyện tinh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3670: Luyện Tinh

Mới thu hồi pháp thân, Dương Khai đã quay đầu nhìn về một hướng. Phía tinh không kia, hai bóng người đang nhanh chóng lao tới. Thân ảnh ấy tốc độ cực nhanh, lúc mới phát hiện chỉ là hai chấm đen nhỏ, sau mấy hơi đã to bằng hạt đậu tằm, một lát sau đã đến trước mặt Dương Khai.

Chính là hai vị Ma tộc Bán Thánh trước đó ra ngoài thưởng ngoạn phong cảnh tinh vực.

Dương Khai mỉm cười với hai người: “Phong cảnh tinh vực thế nào?”

Bạch Chước nhẹ gật đầu: “Hùng vĩ tráng lệ.”

Bá Nha tiếp lời: “Hùng kỳ to lớn!”

Hai vị Ma tộc Bán Thánh đều vẻ mặt thán phục, lưu luyến không muốn rời đi, chỉ hận không thể định cư tại tinh vực này, không còn muốn về Ma Vực âm u đầy tử khí kia.

Dương Khai gật gật đầu, nói thẳng: “Bị sét đánh à?”

Bá Nha kiêu ngạo cười: “Chúng ta chính là Ma tộc Bán Thánh, nắm giữ nhật nguyệt, nghiền nát tinh thần, sét nào dám đánh chúng ta?”

Vừa dứt lời, trong hư không liền lóe lên một đạo lôi đình màu tím, như một con cá bơi, thẳng tắp đánh vào lưng Bá Nha. Dù sao cũng là Ma tộc Bán Thánh, sát cơ này đến tuy lặng yên không một tiếng động, nhưng Bá Nha phản ứng cực nhanh, quay người đấm một quyền chính giữa lôi đình.

Răng rắc một tiếng vang thật lớn, lôi đình tiêu diệt, Bá Nha lùi lại mấy bước! Không phải Bá Nha yếu, chỉ là do Thiên Địa pháp tắc áp chế, hắn căn bản không thể vận dụng quá nhiều lực lượng. Nếu cố cưỡng ép, e rằng sẽ dẫn tới mảnh tinh vực này phản công điên cuồng hơn.

Trong hư không ánh sáng tím lấp loé, tinh không thần lôi chợt ẩn chợt hiện, có thể bất cứ lúc nào lại đánh xuống.

Bạch Chước hít mũi, cười khổ không thôi: “Dương huynh, vẫn là trong Tiểu Huyền Giới tiêu dao tự tại, chúng ta dường như không quá thích hợp xuất hiện tại giới này.”

Dương Khai cười ha hả, liền thu hai vị Ma tộc Bán Thánh vào Tiểu Huyền Giới. Chính mình lúc trước từ Tinh Giới trở về tinh vực cũng gặp vận rủi liên tục, đi đường vấp ngã không nói, thiên lôi đánh xuống là chuyện thường ngày. Bây giờ gặp người khác cũng xui xẻo như vậy, Dương Khai không khỏi có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Lôi đình trong Tinh Giới chưa hẳn có thể làm gì hai vị Ma tộc Bán Thánh, nhưng vô cùng phiền phức thì đúng. Bọn họ đâu còn tâm trí đi thưởng ngoạn phong cảnh tinh vực, tự nhiên là tranh thủ thời gian quay về trốn đi, tìm lấy thanh tĩnh.

Thu hai vị Ma tộc Bán Thánh, Dương Khai lần nữa đắm chìm tâm thần, rơi vào đại nghiệp luyện hóa của chính mình.

Ngày tháng trôi đi, Vẫn Thạch Hải vĩnh viễn không ngừng, tiếp tục tiến về phía trước, như muốn trôi dạt đến tận cùng tinh không. Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, những thiên thạch khổng lồ trong Vẫn Thạch Hải này lại từng khối giảm đi, số lượng đá nhỏ trên tay Dương Khai lại dần tăng nhiều.

Không phải mỗi lần đều có thể luyện hóa thành công. Một khi thất bại, thiên thạch kia dù lớn đến đâu cũng sẽ trong khoảnh khắc sụp đổ thành bột mịn. Lực lượng nghiền áp của Không Gian Pháp Tắc căn bản không phải những thiên thạch này có thể ngăn cản.

Trong nháy mắt, ba năm đã trôi qua. Ba năm này, Dương Khai càng thâm hậu trên tạo nghệ Không Gian Pháp Tắc. Ba năm tạo càn khôn, luyện thiên địa còn thu hoạch nhiều hơn so với nhiều năm tu luyện. Dù sao bản thân đây chính là một việc truy cầu tinh túy Không Gian Pháp Tắc, cũng là một trận tu luyện thăng hoa bản thân.

Bây giờ luyện hóa thiên thạch cũng không còn gian khổ và phù phiếm như lúc đầu. Chỉ cần tâm niệm động, một phương tiểu thiên địa liền có thể sơ thành.

Thiên thạch lớn hơn nữa cũng vô pháp thỏa mãn nhu cầu tu luyện của Dương Khai. Hắn rời Vẫn Thạch Hải, xuyên qua trong tinh vực, gặp tử tinh thích hợp liền bay xuống, trốn vào Tinh Hạch ngủ say. Tỉnh lại sau giấc ngủ, tử tinh liền trở thành một viên thạch châu.

Trên việc tu luyện Không Gian Pháp Tắc, Dương Khai tiến triển cực nhanh. Trực giác cảm thấy bản thân trên đại đạo, một cánh cửa lớn lóe lên rộng mở phía trước, bên trong vạn trượng kim quang, vô tận bảo tàng đang chờ đào móc.

Thời gian tỉnh thức có dài có ngắn, lâu thì một năm nửa năm, ngắn thì tầm năm ba tháng, tùy thuộc vào kích thước của tử tinh. Tử tinh lớn, độ khó luyện hóa tự nhiên lớn hơn một chút, cần thời gian cũng lâu hơn một chút, ngược lại thì nhẹ nhàng hơn một chút.

Việc liên lạc với Tinh Giới bên kia không gián đoạn. Mặc dù thân ở hạ vị diện tinh vực, nhưng Dương Khai đã là tinh vực chi chủ, tự có ưu thế mà người khác không có. Dựa vào vật như Không Linh Châu, có thể tùy thời tùy chỗ liên lạc với Lăng Tiêu cung hoặc Thất Vụ Hải.

Thế cục Tinh Giới bên kia tốt đẹp, Ma tộc căn bản vô lực ngăn cản.

Có thể nói, từ khi Dương Khai từ Ma Vực trở về, phong ấn lưỡng giới thông đạo bắt đầu, kết quả của chiến dịch này đã định trước. Bây giờ những Ma tộc xâm nhập Tinh Giới, hoặc là bị đánh giết trên chiến trường, hoặc là bị Trường Thiên, Ngọc Như Mộng cùng Bắc Ly Mạch bọn người thống lĩnh trấn ma quân hợp nhất, thế lực giảm sút ngàn trượng. Dưới sự vây quét của 54 lộ quân đoàn, chỉ một trận đại hội chiến đã quyết định cán cân thắng bại nghiêng về một phía.

Tinh Giới cũng tử thương không ít, nhưng trong chiến tranh, loại chuyện này khó tránh khỏi. Các lộ quân đoàn trưởng đều nắm chắc trong lòng, số người tử thương đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận.

Không chỉ Ma tộc tử thương thảm trọng, Ma Thiên Đạo cũng tổn thất không nhỏ. Phong Quân ngày đó bị Dương Khai giao cho Dương Viêm, rơi vào tay hắn cũng không khác gì rơi vào tay Đại Đế.

Không hề hỏi han gì, U Hồn Đại Đế trực tiếp thi triển một đạo Sưu Hồn chi thuật đối với hắn, sau đó đã thăm dò được rất nhiều tình báo bí mật của Ma Thiên Đạo. Nhờ những tin tình báo này, Thất Vụ Hải bên kia diệt trừ mấy trăm cứ điểm lớn nhỏ của Ma Thiên Đạo, mặt khác lại chém một thành viên Đại tướng của Ma Thiên Đạo — nối tiếp Phong Quân, Hỏa Quân bị Thất Vụ Hải mai phục trong một thị trấn nhỏ không chút nào thu hút ở Bắc Vực Tinh Giới. Lý Vô Y tự mình dẫn đội, dưới trướng hơn mười vị Ngụy Đế áp trận, Hỏa Quân thực lực tuy không yếu, nhưng cũng khó thoát.

Tuy nhiên đáng tiếc là không thể bắt sống. Trong cuộc tranh đấu liều chết, Hỏa Quân tự bạo, Thất Vụ Hải bên kia cũng bị bụi đất phủ đầy, may mà không có xuất hiện thương vong quá lớn.

Thế cục tốt đẹp, nhưng lưỡng giới chi tranh lại còn lâu mới kết thúc. Chờ đến khi Ma tộc bên kia có một ngày đánh vỡ phong ấn, chiến tranh hung mãnh hơn sẽ dấy lên thủy triều, đến lúc đó, chắc chắn sẽ nuốt hết mỗi một ngóc ngách của lưỡng giới.

Chính vì rõ ràng điểm này, cho nên Tinh Giới bên kia rất thực sự muốn giải quyết nội họa, trừ bỏ những Ma tộc xâm nhập, diệt trừ cánh chim của Ma Thiên Đạo.

Tuy nhiên những chuyện này đều không liên quan đến Dương Khai, cũng không cần hắn trở về, cho nên hắn an tâm lưu lại trong tinh vực, tiếp tục thăm dò Không Gian đại đạo của chính mình.

Một ngày, Dương Khai tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê. Tử tinh ban đầu đã biến mất không thấy tăm hơi. Đưa tay chụp về phía trước, một viên thạch châu tròn vo liền xuất hiện trên tay.

Tuy nhiên khi cầm lấy viên thạch châu kia, biểu cảm của Dương Khai lại có chút dở khóc dở cười.

Nói là ngủ say, kỳ thực bất quá là đưa bản thân trốn vào Tinh Hạch, dung hợp vào trong tinh thần, một trạng thái xen giữa tỉnh ngủ. Đây cũng là một phương thức tu luyện và luyện hóa thiên địa mà hắn phát hiện trong mấy năm gần đây, hiệu suất rất cao, cũng có thể tốt hơn thấu hiểu Không Gian Pháp Tắc.

Cho nên dưới trạng thái này, tất cả những gì xảy ra ở ngoại giới hắn đều biết. Chỉ là lúc đó không có phản ứng gì, sau khi tỉnh lại tất cả đều sẽ khắc sâu vào trong lòng.

Tử tinh hóa thành thạch châu, không phải chuyện mới mẻ gì. Lúc ban đầu Dương Khai sẽ còn hưng phấn một hai, nhưng chuyện này làm nhiều rồi cũng dần quen thuộc.

Điều khiến Dương Khai hơi im lặng là, giờ phút này trong viên thạch châu trên tay hắn, còn có một người sống.

Nói cách khác, nguyên bản trong tử tinh, có người sống! Không phải là người từ đầu đã ở trên tử tinh này, mà là một tháng trước đó, đột nhiên xâm nhập khách không mời mà đến.

Dương Khai lúc ấy đang ở thời khắc mấu chốt luyện hóa, giống như mộng giống như tỉnh, làm sao mà để ý tới? Kết quả luyện hóa tử tinh, liền đem người này cũng luyện hóa vào bên trong.

Tuy nhiên đối phương lại không hề hay biết gì, căn bản không biết tử tinh mình đang ở đã bị người luyện hóa thành một viên thạch châu giữ trong lòng bàn tay.

Khi Dương Khai vận dụng hết thị lực, nhìn vào bên trong thạch châu, chỉ thấy ở đó có một tiểu nhân nhi gần như không thể phát giác, đang ẩn mình trong hang động của một ngọn núi hoang, thò đầu ra nhìn lên trời.

Tiểu nhân nhi hẳn là bị thương, trên vạt áo vết máu khô cạn, sắc mặt có chút tái nhợt, mặc dù né tránh ở đây hơn một tháng, cũng không khôi phục lại.

Vốn là muốn tìm kiếm địch tình, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tinh không kia, một thân ảnh khổng lồ vô cùng che lấp tầm nhìn. Thân ảnh kia rộng lớn đến mức nào, nhìn thấy trước mắt, lại không thấy nhật nguyệt tinh thần, chỉ có thân ảnh này!

Vội vàng không kịp chuẩn bị, “A” một tiếng kêu to, sợ đến mông ngồi sụp xuống đất.

Bất kể ai không có chút phòng bị nào nhìn thấy tình cảnh như vậy, cũng sẽ không có biểu hiện quá tốt.

Tuy nhiên còn chưa đợi nàng nhìn kỹ cho rõ, trước mắt liền hoa một cái, đột nhiên đặt mình vào trong một mảnh tinh không. Quay đầu nhìn xung quanh, đứng bên cạnh một người thanh niên tóc hoa râm, có chút bất đắc dĩ nhìn qua nàng.

Ngược lại, tử tinh ẩn thân trước đó đã không thấy bóng dáng.

Tiểu nhân nhi vẻ mặt kinh nghi, có chút không xác định mình vừa nãy nhìn thấy rốt cuộc là thật hay ảo giác. Nếu là thật, trên đời này nào có sinh linh khổng lồ như vậy? Nếu nói là ảo giác, vậy không khỏi quá mức chân thật một chút.

Chủ yếu là nàng vừa rồi bị kinh sợ quá lớn, cũng không thấy rõ ràng dáng dấp của thân ảnh khổng lồ kia. Nếu thấy rõ ràng, chắc chắn sẽ kinh hô, bởi vì người thanh niên trước mặt này và người khổng lồ giống nhau như đúc.

Không hiểu sao bị đặt mình vào tinh không, nàng cũng cảnh giác vô cùng, lập tức lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Dương Khai, cảnh giác nhìn hắn: “Ai!”

Đồng thời thần niệm lướt qua, muốn nhìn trộm sâu cạn của Dương Khai.

Dương Khai tâm ý khẽ động, thể hiện ra khí tức Phản Hư cảnh, đồng thời mở miệng hỏi: “Ngươi lại là ai?” Dò xét gần, phát hiện đối phương bất quá là nữ tử khoảng hai mươi tuổi, thân hình nở nang, dáng người có lồi có lõm, hai chân thon dài. Khó có được là tu vi không tầm thường, lại có Hư Vương nhất trọng.

Dương Khai quả thực hơi kinh ngạc. Trong tinh vực, Hư Vương cảnh đã là đỉnh phong. Mấy năm trước những cường giả Hư Vương cảnh kia đều có danh tiếng, hắn phần lớn đều biết, lại không một ai liên hệ tới nữ tử trước mắt này.

Nghĩ chắc hẳn là mới thăng cấp Hư Vương cảnh trong vòng mấy chục năm gần đây.

Thấy Dương Khai dò xét mình, sắc mặt nữ tử biến đổi mạnh, cắn răng quát: “Nhìn cái gì vậy, còn nhìn ta móc hai tròng mắt ngươi ra!”

Thật hung! Dương Khai sờ mũi, nói nghiêm chỉnh, hắn bất quá là tùy ý đánh giá đối phương một chút mà thôi, cũng không nhìn quá cẩn thận, lại bị người ta đối mặt bằng lời ác độc như vậy. Nhìn ra, tính tình của nữ nhân này không ra sao.

Nữ tử nhìn quanh hai bên, nghi thần nghi quỷ: “Ngươi vừa nãy có nhìn thấy cái gì không?”

“Ngươi chỉ cái gì?”

Nữ tử nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên tinh không, không kiên nhẫn xua tay nói: “Không có gì, có lẽ là ta nhìn lầm.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3828: Con đường tương lai

Chương 3827: Ngày đại hỉ

Chương 3826: Thế Giới Thụ