» Chương 3689: Bàn Long đại trận
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3689: Bàn Long đại trận
“Cái gì?” Mạc Hoàng mờ mịt nhìn Chiến Vô Ngân, đang muốn hỏi cho rõ thì biến sắc, nhìn về phía điểm chấm màu mực phía trước.
Một đôi bàn tay to lớn bỗng nhiên nhô ra từ trong điểm chấm màu mực đó, giữ lấy hai bên điểm chấm màu mực, sau đó bỗng nhiên chống ra ngoài. Điểm chấm màu mực ầm vang khuếch trương, lập tức hóa thành lỗ đen to lớn.
Trong lỗ đen, mấy đạo thân ảnh hoặc cao hoặc thấp, hoặc lớn hoặc nhỏ, xếp thành một hàng. Lờ mờ, những thân ảnh này từ một thế giới khác vượt giới mà đến, lại đi bộ nhàn nhã.
Khi bọn hắn bước ra bóng tối, lộ ra thân ảnh, uy áp Ma Thánh ầm vang quét sạch, Tinh Giới run rẩy.
Phương đông, tia nắng ban mai hơi hiện, mặt trời mới mọc, Ma Vực Ma Thánh đều hiện thân.
Mạc Hoàng khẽ nhe răng, cuối cùng hiểu lời Chiến Vô Ngân vừa rồi ý gì – các Ma Thánh vượt giới mà đến! Cũng cuối cùng hiểu Chiến Vô Ngân vừa rồi xông tới vì sao sắc mặt tái nhợt. Chắc hẳn hắn trong bóng tối kia đã giao thủ với các Ma Thánh.
Thế nhưng có một điều Mạc Hoàng chưa hiểu – các Ma Thánh sao lại chờ ở phía bên kia lưỡng giới thông đạo? Tàn Dạ bên này vừa mở thông đạo, bọn hắn liền xuất hiện.
Trùng hợp ư? Hay là Tàn Dạ, dù người tại Tinh Giới, cũng có thể liên lạc với Ma Vực các Ma Thánh? Nếu không sao phối hợp kín kẽ như vậy.
Không kịp nghĩ nhiều, nghĩ cũng vô dụng. Lưỡng giới thông đạo đã mở, Ma Thánh đã tới, chỉ có một trận chiến!
Đưa mắt nhìn lại, Mạc Hoàng thấy đúng mười đạo thân ảnh. Thông tin về Ma Vực bên kia Dương Khai đã báo cáo toàn bộ, nên Mạc Hoàng thoáng chốc có thể phân biệt được mười đạo thân ảnh này rốt cuộc là ai.
Lực Ma Hoang Vô Cực, Huyết Ma Huyết Lệ, Viêm Ma Xích Diễm, Vũ Ma Phù Du, Thạch Ma Mạc Khảm, Cốt Ma Qua Mông, Sa Ma U Cầu, Ảnh Ma Vô Hoa, Thi Ma Tổ Lão, Hồng Ma Hỏa Bặc! Mỗi người đều là cường giả đỉnh phong đại diện cho Ma Vực, đặc biệt Lực Ma Hoang Vô Cực, khí tức hung lệ ngập trời, khiến Mạc Hoàng không khỏi hé mắt.
Nghe Dương Khai nói gã này là cường giả đệ nhất Ma Vực, nay thấy một lần quả nhiên danh bất hư truyền. So với các Ma Thánh khác, Hoang Vô Cực cho hắn áp lực lớn nhất.
Hoang Vô Cực mặt không biểu cảm, đôi mắt tả hữu quan sát, ưng xem lang cố. Bên cạnh Huyết Lệ nhếch miệng nhe răng cười, Qua Mông trong hốc mắt hai đoàn quỷ hỏa bùng tăng vọt. Vô Hoa hiện thân thì thân ảnh mờ đi một chút, đến khi xuất hiện lại đã tới một chỗ khác. Phía trước, Tàn Dạ dần lộ ra, Vô Hoa Ma Nguyên thúc giục, bao lại hắn, mang về phe mình.
Xoát xoát xoát…
Tiếng xé gió vang lên, Trường Thiên, Ngọc Như Mộng, Bắc Ly Mạch chạy xéo tới, vai kề vai đứng cùng Mạc Hoàng đám người.
Trong không khí gợn sóng dao động qua, lại có người hiện thân, phá không mà tới. Người tới bốn người, một mỹ phụ đoan trang, một người như hàn băng vạn năm không đổi, cả người khí tức quỷ quyệt vô song, một lão giả râu tóc bạc trắng.
Hoa Ảnh, Băng Vũ, Thiên Xu, Diệu Đan cũng cùng nhau hiện thân.
Mười đối mười, số lượng không kém chút nào, đều là lực lượng cực hạn, Võ Đạo đỉnh phong. Dù chưa thật sự giao thủ, nhưng sự va chạm vô thanh giữa khí tức đã khiến càn khôn điên đảo, tứ cực vỡ nát.
Vốn là lỗ đen to lớn bỗng nhiên lại khuếch trương mấy lần, phảng phất muốn nuốt chửng cả phiến thiên địa này vậy. Lấy chúng Ma Thánh và Đại Đế làm trung tâm, trong vòng vạn dặm, tất cả mọi người cảm giác ngực đè nặng một ngọn núi lớn, khiến người ta không tự chủ được thở dốc dồn dập.
Hoang Vô Cực ánh mắt lạnh lùng đảo qua chư vị Đại Đế, đầy vẻ khinh thường. Chỉ dừng lại một khắc trên thân Thiết Huyết Đại Đế. Vừa rồi Chiến Vô Ngân xông vào Ma Vực, giao thủ với người Ma Thánh khác, toàn thân trở ra, Hoang Vô Cực cũng nhận ra sự khó chơi của hắn.
Xoay chuyển ánh mắt, nhìn Ngọc Như Mộng và Bắc Ly Mạch, hừ lạnh một tiếng: “Phản đồ!”
Ngọc Như Mộng không để ý, Bắc Ly Mạch kêu oan: “Hoang lão đại, ta bị ép, ta cũng không muốn thế này mà.”
Hoang Vô Cực hừ lạnh nói: “Hiện tại quay lại đây, có thể tha ngươi không chết!”
Bắc Ly Mạch hai mắt sáng rực: “Thật à?” Lời nói có vẻ lay động, nhưng trong mắt không có nửa điểm tin tưởng. Sau khi nói xong lại thở dài thăm thẳm: “Thế nhưng tiểu muội bây giờ bị người chế, nếu đi qua, sợ là chết rất thảm. Hoang lão đại, nếu không ngươi giúp ta giết người, tiểu muội sẽ bỏ gian tà theo chính nghĩa.”
“Ai?” Hoang Vô Cực rên rỉ nói.
“Chính là tên tiểu tử thối Dương Khai.” Bắc Ly Mạch không chút giấu giếm, “Tên khốn đó đã gieo thần hồn lạc ấn trong thức hải của ta, ta không thể không nghe lệnh hắn!”
Hoang Vô Cực tầm mắt nhíu lại: “Ngươi nói lời này, chính mình tin không?”
“Thế nhưng sự thật là vậy mà.” Bắc Ly Mạch chớp đôi mắt to vô tội.
“Cút!” Hoang Vô Cực giận dữ, đưa tay chỉ Bắc Ly Mạch: “Tiện nhân ngươi sẽ là người chết đầu tiên!”
Bắc Ly Mạch sắc mặt tái nhợt, lã chã chực khóc: “Nói thật cũng chẳng ai tin, Hoang lão đại ngươi bức tiểu muội đi đến đường cùng rồi.” Quay đầu nhìn Ngọc Như Mộng nói: “Nếu không muội muội ngươi giúp ta nói với Hoang lão đại một chút?”
“Ít lại!” Ngọc Như Mộng mặc kệ nàng, “Nói nhảm nhiều thế làm gì?”
Nàng tuyệt không lo lắng Bắc Ly Mạch sẽ về Ma tộc trận doanh. Chưa kể Bắc Ly Mạch giờ bị quản chế bởi Dương Khai, ngay cả những hành động trước đây của nàng cũng khiến nàng không có chỗ dung thân ở Ma tộc.
Bắc Ly Mạch đâu phải kẻ ngu, sao thật sự tin Hoang Vô Cực nói thế? Nếu thật đi qua, dù không bị đánh chết cũng bị gieo xuống rất nhiều cấm chế, phong ấn tu vi.
Vài câu, không hài lòng.
Hoang Vô Cực không để ý đến mấy kẻ phản đồ nữa, nhìn bảy vị Đại Đế của Tinh Giới, nhếch miệng nhe răng cười: “Chư vị đại danh, Hoang Vô Cực ngưỡng mộ đã lâu.”
Thiết Huyết nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng vậy!”
“Là chiến, hay là hàng?” Hoang Vô Cực hỏi lại.
Thiết Huyết như cười mà không phải cười: “Có lòng tin vậy sao?”
Hoang Vô Cực chậm rãi lắc đầu: “Các ngươi không có cơ hội, Tinh Giới sớm đã là vật trong tay ta Ma tộc. Như hàng, còn có chút hi vọng sống. Như chiến, các ngươi chết chắc.”
Thiết Huyết thản nhiên nói: “Đã vậy, cần gì nói nhảm? Thật có bản lĩnh này, cứ việc buông tay mà giết. Chỉ cần giết mấy kẻ chúng ta, cẩm tú càn khôn Tinh Giới này dĩ nhiên là của các ngươi.”
Hoang Vô Cực xì một tiếng: “Ánh mắt thiển cận, ngu xuẩn mất khôn!”
Thiết Huyết cười nói: “Sinh tại đây, lớn ở đây, ngự ngoại giết địch, nghĩa bất dung từ.”
“Vậy thì không có gì đáng nói.” Hoang Vô Cực không cần nói nhiều nữa. Vừa dứt lời, mười vị Ma Thánh bỗng nhiên Ma Nguyên quay cuồng, đồng loạt ra tay. Chỉ thoáng chốc, Ma Nguyên tràn ngập thiên địa, thần thông uy năng hủy thiên diệt địa đổ ập xuống đánh tới chư vị Đại Đế.
Các Đại Đế phản ứng tự nhiên không chậm. Lấy Thiết Huyết Đại Đế Chiến Vô Ngân cầm đầu, Đế Nguyên cuồng thúc, pháp tắc phun trào, thần thông bí thuật nghênh tiếp.
Ầm ầm một trận, đủ màu quang mang nở rộ, sóng chấn động trùng thiên lan ra như gợn sóng. Chỗ nào đi qua, hư không tan vỡ, màn trời băng liệt.
Tinh Giới 55 lộ quân đoàn, trong chốc lát người ngã ngựa đổ. May mắn trong thời gian này mỗi quân đoàn đều luyện tập quân trận, sớm phòng bị nên tổn thất không lớn. Hợp sức toàn quân ngăn cản, tổn thương cũng không lớn.
Khi lưu quang bắn ra, từng bóng người thoát ra từ chiến trường, xẹt qua chân trời theo các hướng khác nhau, bay đi xa.
Chiến Vô Ngân và đám người đều khẽ giật mình, sao cũng không ngờ các Ma Thánh này sấm to mưa nhỏ, giả vờ thoáng một chiêu rồi tan ra bốn phía. Nhìn dáng vẻ, dường như không có ý ở lại đây lâu, mà là xâm nhập các nơi của Tinh Giới.
Chúng Đại Đế biến sắc, mắt giao nhau, không cần nói nhiều. Hợp cùng ba vị Ma Thánh Ngọc Như Mộng, hóa thành mười hướng, mỗi người đuổi theo một vị Ma Thánh.
Nếu Hoang Vô Cực đám người thật sự ở lại đây tranh đấu cùng các Đại Đế, Chiến Vô Ngân thật sự không sợ bọn hắn. Thậm chí có thể nói Tinh Giới bên này có ít nhất bảy phần thắng trở lên.
Nơi đây dù sao cũng là Tinh Giới, các Đại Đế lại đều được thiên địa tán thành, có ý chí thiên địa gia thân. Chiến đấu tại cố thổ, dù sao cũng tốt hơn các Ma Thánh đường xa tới.
Ai ngờ mười vị Ma Thánh căn bản không cho bọn hắn cơ hội này, dường như có mưu đồ khác.
Mặc kệ Hoang Vô Cực đám người mưu đồ gì, các Đại Đế cũng không cho phép. Mà muốn đối phó Ma Thánh, cũng chỉ có Đại Đế tự mình ra tay mới được, những người khác căn bản không có năng lực này.
Trong nháy mắt mười đuổi mười trốn, chiến trường rung trời động đất đã vắng tanh, để lại dưới Tinh Giới 55 lộ đại quân nhìn nhau, không rõ đầu đuôi.
“Khai trận!” Lý Vô Y không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên chiến trường, mắt ngưng trọng nhìn lỗ đen to lớn giữa trời, khẽ quát một tiếng.
Âm thanh không lớn, lại truyền khắp toàn bộ thiên địa.
Cờ Thất Vụ Hải dựng thẳng, Tinh Giới 55 lộ đại quân như tỉnh mộng. Hơn 20 chi quân đoàn phụ trách bày trận dưới sự chỉ huy của quân đoàn trưởng và tổng trấn, tụ binh điểm tướng, diễn hóa đại trận.
Thời gian vội vàng, chẳng ai ngờ sẽ có biến cố hôm nay. Trong kế hoạch của Tinh Giới, là đợi đại trận điều chỉnh hoàn toàn tốt, rồi Dương Khai mở lưỡng giới thông đạo, dẫn Ma tộc tới đây tụ mà giết chết, dần dần làm hao mòn lực lượng Ma tộc, lại tùy thời phản công Ma Vực, thôn phệ Ma Vực đại lục, cuối cùng bình định lưỡng giới chi chiến.
Ai ngờ hôm nay Tàn Dạ bỗng nhiên giáng lâm, lấy thân mình làm cầu nối câu thông lưỡng giới, cưỡng ép mở lưỡng giới thông đạo.
Kế hoạch bị xáo trộn hoàn toàn.
May mắn đại trận dù chưa qua điều chỉnh tinh vi, nhưng tạm thời đã có thể vận tác. Cục diện cũng không quá tệ.
Mười vị Ma Thánh đã đi, nhưng lỗ đen to lớn này vẫn tồn tại. Dù không thấy đầu bên kia của bóng tối, Lý Vô Y cũng đoán được Ma tộc bên kia chắc chắn cũng đại quân tụ tập, chuẩn bị phản công tới.
Hàng vạn dòng người trên chiến trường như nước chảy, các đại quân đoàn giữa, quân thế ẩn ẩn tương liên, dần dần có dấu hiệu kết nối thành một chỉnh thể. Hơn nữa theo bôn tẩu, dấu hiệu này càng ngày càng rõ ràng.
Trong thời gian ngắn một chén trà công phu, lấy lỗ đen làm trung tâm, trong vòng trăm dặm, đã bị đại quân Tinh Giới vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.
Từ nơi sâu xa, có tiếng long ngâm vang lên.
Các lộ đại quân Tinh Giới đầu đuôi tương liên, kín kẽ. Từ trên không nhìn xuống, phảng phất một đầu Cự Long nằm rạp trên đất, xoay quanh thân thể to lớn, quấn lấy lỗ đen to lớn đó vào trong thân thể.
Bàn Long đại trận, thành hình!
Nơi đầu rồng, Lý Vô Y tự mình suất lĩnh Giáp Tý quân tọa trấn. Hàng vạn quân thế tụ hợp vào một người. Gió nhẹ buổi sáng phật tới, Lý Vô Y quần áo phần phật, ánh mắt như điện, sát niệm như nước triều.
Trong lỗ đen, truyền đến tiếng xột xoạt tốt, chợt nghe như cá diếc sang sông.
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên rọi khắp nơi đại địa, trong lỗ đen một bóng người như bay tới từ chân trời, xông ra lỗ đen, đứng trong hư không.