» Chương 3694: Đại sát tứ phương
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3694: Đại sát tứ phương
Converter: DarkHero
Lúc nói lời này, Hào Tự tràn đầy không cam lòng. Dương Khai phong ấn lưỡng giới thông đạo, vì Tinh Giới bên này tranh thủ thời gian mười mấy năm. Bốn vực đại quân chiêu binh mãi mã, thế mà vừa mới tiếp xúc liền đã thành cục diện như vậy, làm sao có thể cam tâm? Cục diện này không phải vì đại quân Tinh Giới không chịu nổi, mà là do Ma tộc bên kia quả thực bất chấp thương vong.
Trước đó, chẳng ai ngờ rằng Ma tộc sẽ điên cuồng đến vậy. Nếu không chặt đứt đầu nguồn phát binh của Ma Vực, Bàn Long đại trận sớm muộn cũng có lúc không chống đỡ nổi.
Hào Tự dăm ba câu, Dương Khai đã thấy rõ thế cục giữa sân, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đi!”
Dứt lời giây lát, một bước cất bước, thân hình làm nhạt. Hạ Ngưng Thường một tiếng cẩn thận không kịp thốt ra, hắn đã biến mất không thấy.
Chỗ rơi xuống đất đã vượt qua ngàn dặm, hiện thân trong chiến trường.
Đối diện một Ma Vương đứng ở ba trượng ngoài, trừng mắt nhìn, một mặt vẻ mờ mịt, hiển nhiên không hiểu sao trước mặt bỗng dưng thêm ra một người. Tuy nhiên, rất nhanh, hắn liền nhận ra người trước mắt này rốt cuộc là ai, há miệng khẽ quát một tiếng: “Dương Khai!”
Dương Khai ở Ma Vực mấy năm đó, thanh thế vang dội, hầu hết các đại lục đều đặt chân qua. Ban đầu trong trận chiến Trụ Thiên càng là tiêu điểm vạn người chú ý, việc tên Ma Vương này nhận ra ngay cũng không kỳ lạ.
Hô xong, tên Ma Vương này liền biết không ổn. Hắn thực lực tuy không tệ, nhưng tự nhận không thể thoát thân dưới sự truy kích của Ma Thánh, thế mà Nhân tộc trước mắt này lại làm được. Do đó, hắn quyết đoán lùi lại cấp tốc.
Lúc hắn thối lui, chỉ thấy Dương Khai nhẹ nhàng nâng tay, đối diện một đạo nguyệt nha màu đen chém tới. Chỗ đi qua, những tộc nhân ngăn trước người đều bị chém làm hai nửa, trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn.
Ma Vương hét lớn, ma khí tuôn ra, một quyền đánh ra.
Đau đớn thấu tâm can truyền đến từ nắm tay. Nguyệt nha màu đen kia lại trực tiếp cắt qua nắm đấm của mình, chém đứt cánh tay của mình, xuyên qua thân thể.
Thân thể Ma Vương khẽ giật mình, đứng chết trân tại chỗ, nhìn chằm chằm vị trí Dương Khai, miệng ôi ôi vài tiếng. Giây phút tiếp theo, thân thể hướng hai bên vỡ ra, máu tươi cuồng phun, ngũ tạng lục phủ chảy đầy đất.
Dương Khai nhìn cũng không nhìn tên Ma Vương này lấy một cái. Thần niệm phun trào, mảng lớn mây đen quanh quẩn quanh hắn. Trong mây đen truyền đến tiếng ông ông cực kỳ nhỏ, nhìn kỹ rõ ràng là do từng con côn trùng tạo thành mảng lớn trùng vân.
Phệ Hồn Trùng!
Dương Khai bình thường sẽ không tùy tiện vận dụng Phệ Hồn Trùng, chỉ vì theo thực lực bản thân tăng lên, Phệ Hồn Trùng phát huy tác dụng càng ngày càng nhỏ. Đối mặt cường địch không phát huy được tác dụng, đối mặt kẻ yếu căn bản không cần vẽ vời thêm chuyện.
Nhưng trong hoàn cảnh tứ phía đều là địch này, Phệ Hồn Trùng lại có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Tiếng ong ong vang lên, mảng lớn trùng vân quanh quẩn bên người Dương Khai. Dương Khai thần niệm động, miệng quát nhẹ: “Đi!”
Trùng vân vũ động mấy lần, hóa thành mười mấy đoàn, phân tán mười hướng, bốn phương tám hướng tấn công Ma tộc. Chỗ đi qua, Ma tộc tử thương thảm trọng, đều bị những con bọ nhỏ bé ăn mòn thức hải, thôn phệ thần hồn mà chết. Bề ngoài không nhìn ra nửa điểm vết thương.
Thả ra Phệ Hồn Trùng, Dương Khai cũng mặc kệ đám côn trùng này phát huy tác dụng đến đâu. Hai tay buông xuống bên người, liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo Nguyệt Nhận hướng bốn phía kích xạ.
Nguyệt Nhận đi qua, dễ như trở bàn tay. Ma tộc liên miên bị cắt xé tan nát.
Dương Khai dạo chơi hướng về phía trước, Nguyệt Nhận không ngừng. Đi đến đâu, liền mang giết chóc đến đó. Ma tộc bình thường căn bản không cách nào lại gần hắn trăm trượng. Chính là Ma Vương cũng khó cản ba chiêu hai thức.
Tốc độ của hắn cực nhanh. Chỉ hai ba bước đã vượt qua khoảng cách mấy chục dặm. Chỗ hắn đi qua xuất hiện một khu vực tử vong đường kính trăm trượng. Nhìn từ trên cao, lấy nơi hắn dừng chân làm điểm xuất phát, lấy nơi ở hiện tại làm điểm cuối, một đường thẳng dài mấy chục dặm, đường kính trăm trượng, không một tên Ma tộc nào còn sống.
Đi một quãng, giết chóc một quãng. Dương Khai chợt thấy có chút phiền phức. Nguyệt Nhận tuy cao minh, nhưng giết Ma tộc vẫn cần tự mình động thủ. Lúc này, tâm niệm vừa động, tế ra Phong Hồ Lô.
Miệng hồ lô mở ra, trong Phong Hồ Lô nhỏ bé, Thiên Ngoại Cương Phong hóa thành phong đao, bốn phương tám hướng kích xạ đi.
Lại là một trận giết chóc. Phong Hồ Lô từ sâu trong cấm địa Vô Hoa điện, trong vết nứt hư không này, hôm nay trên chiến trường to lớn tỏa sáng rực rỡ. Đơn giản là bí bảo quần công vô thượng!
Lần này bớt việc. Dương Khai cứ thế bôn tập về phía trước. Miệng Phong Hồ Lô nhằm thẳng phía trước, phong đao sắc bén một đường đánh đâu thắng đó.
Lúc hắn mới hiện thân, còn không mấy người chú ý tới hắn. Nhưng theo Phệ Hồn Trùng tàn phá, Nguyệt Nhận chém kích và Phong Hồ Lô xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.
Giết nhiều người, muốn không gây chú ý cũng khó.
Chỗ đầu rồng Bàn Long đại trận, Lý Vô Y ánh mắt quét tới, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. Tâm thần căng cứng thản nhiên buông lỏng, âm thầm thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng đến. Còn không tính quá muộn! Lúc này truyền lệnh xuống, Bàn Long đại trận biến ảo, thân thể khổng lồ uốn lượn, hướng vị trí Dương Khai lao đi, làm dịu áp lực cho Dương Khai.
Lý Vô Y phát hiện Dương Khai, cường giả Ma tộc tự nhiên cũng phát hiện hắn.
Dương Khai thôn phệ Ma Vực, dụ dỗ hai vị Ma Thánh Ma tộc liên đới Trường Thiên phản loạn, sau đó càng phong ấn lưỡng giới thông đạo. Vô số cường giả Ma tộc đã sớm hận hắn thấu xương. Trước đây không nhìn thấy tung tích của hắn. Bây giờ phát hiện, làm sao buông tha?
Trong chiến trường, một biển máu thản nhiên thu lại, hóa thành một đạo huyết quang, hướng nơi ở Dương Khai cấp tốc vọt tới.
Ngắn ngủi mười hơi công phu, đã vọt tới gần Dương Khai. Mùi máu tanh ngút trời tràn ngập, sát cơ lăng lệ bao phủ Dương Khai. Huyết quang tán đi, một bóng người hiển lộ ra, lăng không đập xuống, như hùng ưng bắt thỏ, khí thế hùng hổ.
Dương Khai phảng phất chưa tỉnh. Trên chiến trường, các võ giả nhìn thấy cảnh này đều thấp giọng hô, càng có người lớn tiếng la lên, nhắc nhở Dương Khai có cường địch đột kích.
Ngay lúc thân ảnh kia sắp tới gần, lại một người quỷ dị hiện thân, bay thẳng nghênh đón kẻ đến phạm.
Ầm ầm vài tiếng, chấn thiên động địa. Ma Nguyên quét sạch tứ phương. Hai bóng người tách ra, đứng trong hư không.
Người tới nheo mắt lại, thấy rõ dung mạo kẻ địch trước mặt, giọng căm hận nói: “Bá Nha! Ngươi dám ngăn ta!”
Dương Khai thực lực cường đại, không phải Bán Thánh không địch. Đến đây ám sát hắn tự nhiên là một vị Bán Thánh. Trong Ma Vực, số lượng Bán Thánh không tính quá nhiều. Ai nấy đều có danh tiếng. Lẫn nhau tuy không thân thuộc nhưng cũng đều quen biết. Bá Nha hiện thân, Ma tộc Bán Thánh kia sao nhận lầm.
Bá Nha thản nhiên nói: “Đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau!”
Đối diện, Ma tộc Bán Thánh gầm thét: “Cẩu thí đạo khác biệt. Đừng quên ngươi là Ma tộc!”
Bá Nha bất đắc dĩ nói: “Phụng mệnh làm việc. Đừng để ta khó làm!”
“Hỗn trướng!” Ma tộc Bán Thánh kia giận dữ. Muốn giết Dương Khai thế mà bị cùng là Ma tộc Bá Nha ngăn cản. Tộc nhân bốn phía tử thương, giờ phút này cũng đỏ mắt. Còn quản Bá Nha có phải Ma tộc hay không? Quát tháo liền nhào tới. Chỉ một thoáng đã cùng Bá Nha chiến làm một đoàn.
Tuy nhiên hai ma đều là Bán Thánh, thực lực ngang nhau. Vừa đánh nhau này quả nhiên là Thiên Lôi câu Địa Hỏa, cảnh tượng náo nhiệt cực điểm. Nhưng muốn phân thắng bại e rằng không phải chuyện đơn giản.
Dương Khai đã đi xa, tiếp tục chạy về phía trước.
Ngàn dặm đất, Dương Khai cứng rắn cày ra một vùng đất trống. Tuy độc thân xâm nhập trong đại quân Ma tộc, nhưng dưới Bán Thánh, căn bản không ai cản nổi hắn dù chỉ một chút.
Những Bán Thánh đến ám sát hắn đầy đủ có ba vị, có thể thấy Ma tộc không chỉ hận Dương Khai thấu xương mà còn coi hắn là đại địch số một. Nếu không sao lại liên tiếp không ngừng có Bán Thánh đến ám sát hắn.
Vị thứ nhất bị Bá Nha ngăn lại. Vị thứ hai bị Bạch Chước ngăn cản. Vị thứ ba đến lúc, Dương Khai đưa Pháp Thân vào Huyền Giới Châu…
Ba khu chiến đoàn, đánh túi bụi, cực kỳ dễ thấy trong mấy vạn dặm chiến trường này.
Dương Khai đã đến trước lỗ đen khổng lồ này. Trong lỗ đen, vẫn có đại quân Ma tộc liên tục xông ra. Dương Khai vẻ mặt nghiêm túc, không hề sợ hãi nghênh đón. Lúc Ma Nguyên thôi động, Thiên Ngoại Cương Phong trong Phong Hồ Lô xông ra càng thêm mãnh liệt, tiếng xuy xuy không ngừng bên tai, cắt phá hư không, chém hết trong lỗ đen.
Tiếng hét thảm vang lên bên tai. Rất nhiều Ma tộc chưa kịp xông ra lưỡng giới thông đạo đã bị cương phong chém giết trong lỗ đen.
Lỗ đen to lớn, nhưng Dương Khai quả thực bằng sức một mình, chặn lại lỗ hổng khổng lồ này. Viện binh đại quân Ma tộc trực tiếp bị chặt đứt, không một ma nào từ đó xông ra nữa.
Ngoài Bàn Long đại trận, Hào Tự tọa trấn trung quân luôn vững như sơn nhạc đang lo lắng chờ đợi.
Chiến báo phía trước liên tục truyền tới từ miệng những trinh sát trấn Phi Ưng.
Ngay lúc này, một trinh sát phi thân đến, đến gần thì nửa quỳ dưới đất, chắp tay hét lớn: “Báo, quân đoàn trưởng đại nhân đã đến trước lưỡng giới thông đạo, chặt đứt đường về viện binh đại quân Ma tộc!”
Hào Tự đứng dậy, trên mặt tuôn ra một tia phấn chấn, không kìm lòng được bật thốt lên quát lớn: “Tốt!”
Dứt lời, vung tay nói: “Chưởng kỳ!”
Phục Linh giật mình, lập tức tế ra Sát Tự Đại Kỳ. Chỉ một thoáng, đại kỳ đỏ thẫm trăm dặm tung bay trên bầu trời, khiến bầu trời cũng nhuộm đỏ rực.
Hào Tự hăng hái, phất tay chỉ về phía trước: “Trung quân nghe lệnh, theo ta giết địch, tiếp ứng đại nhân!”
Đông đảo tướng sĩ trung quân nhao nhao đồng ý, tiếng hô chấn động hoàn vũ.
Mấy ngày đại chiến xuống tới, chín trấn quân Kỷ Tử sát địch vô số, lập công lao hiển hách. Ngay cả trấn Phi Ưng phụ trách tìm hiểu tình báo cũng dấn thân vào chiến đấu. Duy chỉ có trung quân tọa trấn hậu phương, khiến họ lo lắng. Giờ phút này nghe mệnh lệnh của Hào Tự, lập tức tâm tình kích động.
Trung quân 30.000, không nói đến những cường giả Cùng Kỳ nằm ngoài biên chế này, chính là tổng trấn Dương Tiêu Dương Tuyết cũng không phải kẻ yếu. Mà trong trung quân, nhiều nhất là Hải tộc Đông Hải.
Thời gian mười mấy năm, Dương Tiêu Dương Tuyết ở Đông Hải thu thập tìm kiếm di hài Tuế Nguyệt Đại Đế, tiện thể thu phục một nhóm lớn Hải tộc. Trong Hải tộc kia, cường giả chỗ nào cũng có, như Bang Bang Nhi dạng này Yêu Vương, không dưới 30 vị.
Sinh lực quân như vậy, một khi tham gia chiến đấu, có thể không thể chi phối toàn bộ cục diện đại chiến trường, nhưng trong một phạm vi nhỏ nào đó tuyệt đối là đánh đâu thắng đó.
Sau mấy ngày bình ổn, đại kỳ phấp phới, trung quân quân Kỷ Tử xuất kích.
Lúc này, chín trấn đại quân quân Kỷ Tử vẫn còn ngoài Bàn Long đại trận ác chiến với Ma tộc xông ra. Trung quân với khí thế hổ lang xông vào chiến trường, một đường giết Ma tộc lật ngửa ngựa. Bên quân Kỷ Tử vốn đã chiếm ưu thế, giờ được trung quân viện trợ, càng là đánh đâu thắng đó.
Trước sau chỉ một canh giờ thời gian, tất cả đều kết thúc. Trên chiến trường quân Kỷ Tử, thi thể Ma tộc chất đống thành núi.