» Chương 3698: Bụi về với bụi, đất về với đất
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Còn lại một đám quân đoàn trưởng nhìn nhau, đều có chút im lặng. Một quân đoàn trưởng nào đó xông tới, mặt mày nhiệt tình nói:
– Dương đại nhân, bản tọa tọa hạ có một đệ tử, đang lúc tuổi trẻ, xinh đẹp như hoa, hiền lương thục đức, đến nay chưa từng hôn phối, nhất là ngưỡng mộ anh hùng hào kiệt hạng người. Ta thấy Dương đại nhân vừa vặn phù hợp, nguyện tác hợp hai người các ngươi, không biết Dương đại nhân ý như thế nào?
Một đám quân đoàn trưởng quay đầu nhìn hắn, đều tỏ vẻ oán giận. Thế nhưng, người này vẫn mặt mày nghiêm túc nói:
– Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, thiên địa nhân luân, có gì không đúng?
Lại có một quân đoàn trưởng tiến lên:
– Dương đại nhân, bản tọa trong tộc chưa gả nữ tử sáu mươi ba người, yến gầy vòng mập, khí chất không đồng nhất. Quay đầu rảnh rỗi ngươi đi chỗ ta ngồi một chút, ta đem các nàng gọi tới, ngươi tùy ý chọn!
Dương Khai hoàn toàn im lặng, trong lòng biết Nhất Giới Châu này quả thực khiến người ta đỏ mắt, nếu không hai vị quân đoàn trưởng này cũng sẽ không vô liêm sỉ như vậy. Mắt thấy những người khác rục rịch, rất có ý muốn làm mai mối cho hắn, Dương Khai liền tranh thủ tất cả Nhất Giới Châu đều đưa cho Lý Vô Y.
Để lão đầu đau đầu đi thôi.
Quả nhiên, thấy cảnh này, Lý Vô Y lập tức bị vây quanh chật như nêm cối. Một đám quân đoàn trưởng hoặc dựa vào lẽ phải, hoặc dùng tình cảm, đều muốn từ tay Lý Vô Y lấy được một viên Nhất Giới Châu.
Dương Khai thoát khỏi sự việc bên ngoài, nhìn chung quanh chiến trường bừa bộn, trong lòng cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt. Ma tộc không hiểu sao điên cuồng, tử thương vô số, đối với trận đại chiến này cố nhiên là chuyện tốt, nhưng đây tuyệt đối là một âm mưu. Không điều tra ra âm mưu này rốt cuộc là gì, không ai có thể yên tâm.
Mà bây giờ các Đại Đế đều không có mặt, muốn điều tra ra chuyện này sao mà khó khăn?
Ngay lúc này, trong lòng một luồng chấn động xẹt qua, khiến Dương Khai biến sắc.
Ngoài ức vạn dặm, trên không Huyền Sương thành Bắc Vực, hai bóng người lặng lẽ đứng sừng sững. Một người khí chất huy hoàng chính khí, một người ma ý rất rõ ràng. Trên không thành nhỏ không có tiếng tăm này, Thiết Huyết Đại Đế của Tinh Giới và Hoang Vô Cực Ma Thánh thứ nhất của Ma Vực cùng nhau hiện thân, im lặng giằng co.
Mấy ngày truy đuổi, một đường giao phong so chiêu, đánh thiên băng địa liệt, hai người cuối cùng từ Tây Vực đuổi tới nơi đây.
Và tới được nơi này, Hoang Vô Cực liền dừng lại, trên mặt treo một tia tươi cười cao thâm khó dò, lặng lẽ nhìn Chiến Vô Ngân.
Chiến Vô Ngân quay đầu nhìn xung quanh, thần niệm như thủy triều bao trùm ra ngoài, phương viên mấy vạn dặm tất cả đều không chỗ che thân, đều nằm trong phạm vi điều tra.
Hoang Vô Cực không hiểu sao dừng lại ở đây khiến Chiến Vô Ngân nghĩ mãi không thông. Từ những tình hình trước đó suy đoán, Hoang Vô Cực dường như là thẳng đến nơi đây mà đến. Nhưng lúc này lại có nơi nào đặc biệt có thể hấp dẫn sự chú ý của một vị Ma Thánh?
Chiến Vô Ngân tuy là Đại Đế Tinh Giới, nhưng không phải không gì không biết. Ít nhất, hắn không thể nhìn rõ tổng thể kế hoạch của các Ma Thánh, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
Nhớ lại cảnh các Ma Thánh hiện thân, Chiến Vô Ngân ẩn ẩn cảm thấy dường như có một trận âm mưu kinh thiên đang chờ đợi Tinh Giới. Hoang Vô Cực đến chỗ này dừng chân không đi, chín vị Ma Thánh khác đâu? Có phải cũng đi nơi nào khác? Các Ma Thánh rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù không biết, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là, các Ma Thánh tiến vào Tinh Giới, cố nhiên là đặt mình vào nguy hiểm, nhưng dưới chiêu hiểm, cũng khiến chư vị Đại Đế Tinh Giới lâm vào thế bị động.
Phía dưới thành nhỏ không lớn, ước chừng chỉ có mấy chục vạn nhân sinh tồn, võ giả Hư Vương cảnh trở lên càng là lác đác không mấy. Thành nhỏ như vậy, bốn phía vật tư thiếu thốn, tự nhiên không thể hấp dẫn cường giả dừng lại. Huống chi Tinh Giới mười mấy năm qua bốn phía chiêu binh mãi mã, trong Huyền Sương thành chỉ có mấy cái Hư Vương cảnh cũng có hơn phân nửa đi bộ đội đi.
Cho nên cho dù là Hoang Vô Cực và Chiến Vô Ngân lại tới đây một lúc lâu, phía dưới trong thành trì cũng không ai phát hiện tung tích của bọn họ.
Hoang Vô Cực không động thủ, Chiến Vô Ngân cũng không muốn tùy ý xuất thủ.
Đối mặt Ma Thánh thứ nhất của Ma Vực, dù thân ở Tinh Giới, Chiến Vô Ngân không dám lơ là. Một khi động thủ, vậy tất nhiên là toàn lực ứng phó. Đến lúc đó chiến đấu dư ba khuếch tán, phía dưới thành nhỏ lại có bao nhiêu người có thể may mắn sống sót?
Trừ khi có thể tìm được sơ hở của Hoang Vô Cực, cho hắn một kích chí mạng.
Im lặng giằng co, khí ý giao xông, Chiến Vô Ngân sắc mặt lạnh nhạt, Hoang Vô Cực thần sắc lại có chút ngưng trọng.
Không phải là Hoang Vô Cực nhất định không đánh lại Chiến Vô Ngân. Nếu thật có một hoàn cảnh công bằng, hai người tranh đấu, chỉ sợ cũng là cục diện ngang sức ngang tài.
Chỉ là nơi này dù sao cũng là Tinh Giới, có một chút khác biệt nhỏ về Thiên Địa pháp tắc so với Ma Vực. Chiến Vô Ngân lại được thiên địa khí vận gia thân, là người được thiên địa ý chí tán thành. Ngược lại, Hoang Vô Cực là ma xâm lấn, từ nơi sâu xa bị thiên địa ôm lấy địch ý. Cứ kéo dài tình huống như thế, ẩn có phân cao thấp.
Chiến Vô Ngân cũng có mười phần tự tin. Hoang Vô Cực nếu không chạy trốn, hắn có nắm chắc trong điều kiện hy sinh một số thứ có thể trọng thương ma này.
Chỉ là mấy chục vạn sinh linh ở thành nhỏ phía dưới, khiến hắn không thể tùy tiện ra tay. Các Đại Đế được thiên địa tán thành, chính là người thủ hộ của phương càn khôn này. Nếu không có phần bảo vệ chi tâm này, thiên địa sao lại tán thành bọn hắn?
– Nói chuyện? – Chiến Vô Ngân dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.
Hoang Vô Cực thản nhiên nói:
– Đại Đế có gì chỉ giáo?
– Chỉ giáo không dám nhận, chỉ nguyện lưỡng giới an bình, không còn vô tội thương vong!
Hoang Vô Cực mỉm cười:
– Chiến sự đã lên, lưỡng giới tộc nhân tử thương không thể tính toán, huyết hải thâm cừu ai có thể buông xuống? Đại Đế nói lời này không khỏi lừa mình dối người.
Chiến Vô Ngân nói:
– Ma tộc rời khỏi Tinh Giới, phong ấn lưỡng giới thông đạo, không còn bước vào Tinh Giới, chiến sự như vậy coi như thôi.
– Ngươi cảm thấy có khả năng sao? – Hoang Vô Cực khẽ cười một tiếng.
– Sự do người làm. – Chiến Vô Ngân bình thường đều dùng nắm đấm nói chuyện với người ta, đây là số ít lần nói lý lẽ với người khác. Thế nhưng, muốn tránh cho Tinh Giới càng nhiều thương vong, cũng chỉ có thể như vậy. – Ta biết Ma Vực không giữ lâu, xâm nhập Tinh Giới chẳng qua là muốn tìm được một mảnh đất lập thân. Kỳ thật rất không cần thiết như vậy. Nếu có thể có một phiến thiên địa khác có thể cung cấp Ma tộc dung thân, cần gì phải châm ngòi chiến tranh lưỡng giới?
Thân là Đại Đế, hắn tự nhiên biết Dương Khai dự định. Cái gọi là một phiến thiên địa khác kia, chính là Huyền Giới Châu thôn phệ cương vực.
Hoang Vô Cực chậm rãi lắc đầu:
– Ngươi không hiểu, muốn nói với ngươi cũng vô dụng.
Chiến Vô Ngân nhướng mày, đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, Hoang Vô Cực lại đột nhiên dang hai cánh tay ra, trong miệng quát nhẹ:
– Bụi về với bụi, đất về với đất, sinh cuối cùng rồi sẽ chết, linh cuối cùng rồi sẽ diệt, vạn vật cuối cùng rồi sẽ tiêu vong!
Ban đầu giọng nói không lớn, nhưng khi hắn nói ra câu đầu tiên, giọng nói kia thình lình như hồng chung đại lữ, vang vọng nhân gian. Không chỉ thế, còn có tiếng phụ họa của chín người khác, lẫn lộn cùng một chỗ, nhưng không có chút hỗn loạn nào, như thể cùng một người đang dùng mười loại âm điệu nói ra câu nói này.
Chỉ trong khoảnh khắc, giữa thiên địa, nơi nào càn khôn bao trùm, đều bị một câu nói kia lấp đầy.
Ức vạn sinh linh lộ vẻ sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Giờ khắc này, chính là lúc tia rung động trong lòng Dương Khai xẹt qua.
Tây Vực, trên chiến trường, rất nhiều quân đoàn trưởng đang vây quanh Lý Vô Y, vì ưu tiên đạt được Nhất Giới Châu, đã đỏ mặt tía tai.
– Bụi về với bụi, đất về với đất, sinh cuối cùng rồi sẽ chết, linh cuối cùng rồi sẽ diệt, vạn vật cuối cùng rồi sẽ tiêu vong!
Khi âm thanh truyền đến, thiên địa một mảnh tĩnh mịch, âm thanh ồn ào dừng lại. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Dẫn đầu là Lý Vô Y, một đám quân đoàn trưởng sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Giọng nói của mười người kia mặc dù lẫn lộn cùng một chỗ, nhưng trong đó một người giọng nói nhất là vang dội rõ ràng. Các quân đoàn trưởng trước đó đã nghe qua giọng nói của Hoang Vô Cực, tự nhiên lập tức phân biệt được.
Trong Tinh Giới, lại vang lên giọng nói của mười vị Ma Thánh, đây là chuyện kinh dị đến mức nào?
– Không tốt! – Dương Khai biến sắc.
– Thế nào? – Lý Vô Y vội hỏi, mặc dù biết chắc chắn có chuyện gì đó không hay xảy ra, nhưng lại căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Và nghe giọng điệu trong lời nói của Dương Khai, dường như là cảm giác được cái gì.
Không phải thực lực của hắn không bằng Dương Khai, chỉ là Dương Khai kế thừa một phần thiên địa tán thành từ Minh Nguyệt Đại Đế, có cảm giác đặc biệt trong càn khôn này.
– Thiên địa bình chướng… – Dương Khai nói ra mấy chữ, đột nhiên sắc mặt lại biến, quay đầu nhìn về phía không xa. Chỉ thấy cách đó không xa, trên thi thể Ma tộc, cuồn cuộn ma khí tiêu tán ra. 50 vạn thi thể, trong nháy mắt hội tụ ra ma khí đen đậm như mực sâm nhiên, hóa thành một đầu Giao Long lắc đầu vẫy đuôi, xông lên trời.
Không chỉ chiến trường phụ cận như vậy, trước đây tại chiến trường khác ở lưỡng giới thông đạo cũng giống thế!
Đại quân của Ngọc Như Mộng đám người này chỉ tử thương 50 vạn, thế nhưng chiến trường chính khác ở lưỡng giới thông đạo, Ma tộc tử thương đâu chỉ ngàn vạn?
Mấy ngày công phu, Ma tộc bị đại quân Tinh Giới giết chết có ngàn vạn số lượng. Tự giết lẫn nhau mà chết chỉ sợ cũng sẽ không ít hơn con số này.
Mấy ngàn vạn tàn thi Ma tộc trải dài đại địa. Từ trong những thi thể tàn khuyết không đầy đủ kia, ma khí tuôn ra, hội tụ một chỗ. Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy bên kia thiên địa đều đen kịt một màu.
Ma khí sâm nhiên, phóng lên tận trời, một đạo hình trụ đen kịt khổng lồ đỉnh thiên lập địa, bay thẳng lên Cửu Tiêu, như muốn đâm thủng đại thiên kia.
Một tiếng ầm vang, hình trụ nổ tung, phân ra mười hướng, hóa thành mười đạo hắc triều, cấp tốc bỏ chạy, chớp mắt biến mất không thấy đâu.
Đám người thấy rõ, mười hướng kia, chính là phương hướng mười vị Ma Thánh trước đây bỏ chạy.
Lý Vô Y sắc mặt đại biến, vội vàng lấy ra một viên Không Linh Châu, đưa tin ra ngoài, muốn hỏi xem Chiến Vô Ngân bên kia rốt cuộc xảy ra biến cố gì, tiện thể cáo tri hắn dị biến bên này.
Đáng tiếc, tin tức truyền đi sau đó căn bản không nhận được hồi đáp.
Giờ phút này, Chiến Vô Ngân đâu có thời gian trả lời tin tức? Đối mặt Hoang Vô Cực trong câu hô không thể giải thích được kia, Chiến Vô Ngân đột nhiên vung tay lên, một mặt đại kỳ huyết hồng trống rỗng xuất hiện, hướng phía dưới Huyền Sương thành trùm tới.
Thiết Huyết Chiến Kỳ! Chiến Vô Ngân một thân tu vi hiển hóa, gần như có thể nói là tiêu chí của hắn.
Thiết Huyết Đại Đế muốn động thủ với Hoang Vô Cực, nhưng lại không thể không quan tâm sinh tử của mấy chục vạn sinh linh phía dưới. Chỉ có thể nghĩ biện pháp trước đưa người Huyền Sương thành đi.
Mấy chục vạn sinh linh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời bị sắc đỏ thẫm bao trùm, lập tức hoảng loạn.
Thiết Huyết Chiến Kỳ bao phủ thành nhỏ, vừa thu vừa cuộn, hóa thành một đạo hồng quang hướng nơi xa bay nhanh đi.
Trong thành đã không còn nửa cái vật sống. Toàn bộ sinh linh, ngay cả tiểu miêu tiểu cẩu đều bị chiến kỳ cuốn lên mang đi.
Mãi đến mười mấy hơi thở sau, cư dân Huyền Sương thành mới dần dần lại thấy ánh mặt trời. Quang mang đỏ thẫm bao quanh bọn họ kia dần dần biến mất, tất cả đều hiện thân trên một mảnh hoang nguyên, tả hữu tứ phương không người ở, ai cũng không biết nơi đây rốt cuộc là đâu.